Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 24: Ma pháp trị liệu đại hạ giá



Rất may mắn, trong lúc Leon đang dần mất kiên nhẫn thì cuối cùng đã nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Viện quân đến rồi !

Nếu bọn họ chậm thêm chút nữa Leon nghĩ mình sẽ không nhịn thêm được nữa mà phải sử dụng【Cường hòa】cùng【Gia tốc】.

Vận dụng 2 kỹ năng này thì hiển nhiên sẽ bị Ophelia phát hiện ngay.

Vì hiện giờ hắn đang ở trạng thái được tính là “lập tổ đội”, tức là buff từ chúc phúc 【Anh hùng】đang hoạt động.

Lúc nãy vận dụng 【Chống chịu】còn chưa đến nỗi nào vì skill này chỉ khi bị đánh mới cảm nhận được biến hóa, mà từ đầu trận chiến đến giờ Leon đã để Ophelia bị vết thương nào đâu ?

Vậy nên cô còn chưa phát hiện ra.

Nhưng với buff của【Tật phong】cùng【Cường hóa】thì chỉ cần không bị liệt toàn thân chắc ăn sẽ nhận ra ngay.

Leon không muốn để quá nhiều người biết về những thứ mình ẩn giấu.

Mặc dù nãy giờ hắn đã để lộ cho cô hơi nhiều rồi, nhưng nó chỉ là những thứ râu ria.

Hắn không muốn để lộ nhiều hơn nữa, vì hắn càng đặc biệt thì càng có khả năng thu hút sự chú ý, càng thu hút sự chú ý vậy liền càng phiền toái.

Mặc kệ là thu hút sự chú ý của ai hắn đều không muốn, cho dù là Ophelia hay ai khác.

Hắn cũng không cảm thấy cô là loại người có thể tin tưởng để giữ kín bí mật.

Leon nhanh chóng bức ra khỏi trận chiến.

Dù sở hữu level cao hơn nhưng đối đầu với số đông kẻ địch lại còn bị hạn chế những thứ có thể dùng quả nhiên vẫn là không hề dễ dàng.

Bây giờ Leon mới có thời gian bận tâm đến vết thương.

Cho dù kỹ năng của đám Nguyệt Lang này chỉ tương đương ma pháp cấp 2, nhưng đánh vào người cũng không phải là dễ chịu như vậy.

Hơn nữa hắn còn dính tận 4 đòn cùng 1 lúc.

Không nhờ 【Chống chịu】giảm bớt tổn thương chắc hắn đang nằm dưới đất rồi.

Dù vậy thì hắn cũng đã bị bỏng khá nhiều chỗ trên cơ thể.

Dùng thân thể máu thịt đi hứng trọn mấy phát kỹ năng, Leon có vẻ sắp đạt được danh hiệu “lấy thân nhân loại sánh vai ma thú” rồi.

Bỏ qua chuyện đó, chủ nhân của tiếng bước chân đã đến.

Trước tiên đi tới nơi này chính là nhóm của Hoàng tử.

Nhìn thấy tình hình chiến đấu khiến cả đám không khỏi giật mình.

Mặc dù Leon cũng bị thương nhưng bên kia còn có 3 cái xác sói không đầu, chứng tỏ Leon đã đối đầu 7 con sói mà vẫn giết được 3 con.

Mà còn là chỉ bằng sức của bản thân.

Vì sao họ biết ư ?

Nhìn dáng vẻ lành lặn của Ophelia thì hiển nhiên chỉ cần không mù đều biết rồi.

“Chật vật quá đấy.” Chase cầm lấy một cây thương kỵ sĩ to lớn bước qua.

Leon chỉ giật khóe miệng mà không thèm nói gì.

Dù sao cả 2 không thân chẳng quen, hắn cũng lười cùng tên này đấu khẩu.

Chase rống lớn một tiếng rồi cầm thương xông lên.

Ba người khác cũng xách theo vũ khí lao tới trợ giúp.

Riêng cô nàng Army lại dùng ánh mắt kì dị nhìn Leon vài lần, rồi lẩm bẩm gì đó.

Do vấn đề khoảng cách cùng tiếng ồn của mấy tên ngốc đang chiến đấu nên hắn chỉ nghe loáng thoáng một vài chứ như “NPC”, “Mob”…

Đương nhiên là Leon không có tâm tư đi quản cô gái này đang lảm nhảm cái gì.

Hắn ngồi bệt xuống đất hít mấy ngụm khí lạnh, chủ yếu là vì đau.

Ophelia hơi khom người, trông cô mếu máo như sắp khóc.

Leon chỉ lắc đầu nói:

“Không cần lo, tôi không sao, chỉ hơi đau thôi… tsk…”

Bỗng nhiên Leon cảm giác được một bàn tay đặt lên những chỗ bị bỏng, sau đó hắn chợt có cảm giác mát mẻ dễ chịu hơn hẳn.

Leon ngạc nhiên nhìn qua.

Là Ophelia !

Tay cô hiện giờ đang dặt trên vết thương của Leon, và nó đang phát ra ánh sáng màu xanh lục dịu nhẹ.

“Cậu… biết ma pháp trị liệu ?”

Ophelia lí nhí trả lời: “Uhm.”

Cô vẫn đang tập trung chữa trị cho hắn.

Về phần Leon thì lại đang khá kinh ngạc.

Mặc dù hắn cũng sở hữu trị liệu, nhưng nó không phải là kỹ năng của hắn học được mà hoàn toàn nhờ rút thưởng mới có.

Như ông Antony đã từng nói, có 2 loại ma pháp mà chỉ có người có tài năng đặc biệt mới có thể sở hữu, đó là 【Trị liệu】cùng 【Biến đổi】.

Bởi vì 2 loại ma pháp này không nằm trong hệ thống ma pháp thông thường, nên việc muốn học tập là gần như bất khả thi.

Mà bây giờ Leon phát hiện vật mà mình gặp được một người trong số ít người sở hữu tài năng hiếm hoi đó.

Đúng là thế giới to lớn nhưng chuyện lạ đều để Leon gặp phải.

Được một lúc, Leon thấy trán Ophelia bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Này…” Leon gọi cô.

“Huh ?”

“Cậu nên dừng lại đi, tôi thấy tốt hơn rồi.” – hắn nói.

“Nhưng mình vẫn…”

Không đợi cô nói hết câu, Leon liền cắt ngang:

“Cậu tiêu hao quá nhiều ma lực rồi, nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt của cả 2 chạm nhau.

Cuối cùng Ophelia vẫn phải chịu thua.

Cô dời mắt đi rồi đáp:

“Được rồi.”

Vừa thu ma pháp lại thì cô cũng thở hổn hển.

Nếu Leon không ngăn lại nói không chắc cô nàng sẽ dùng hết ma lực cũng không chừng.

Leon hơi cảm nhận một chút rồi đứng dậy.

Đúng là hắn đã cảm thấy tốt hơn.

Vết bỏng trong trận chiến đã được làm dịu, và quan trọng nhất là thời gian của 【Chống chịu】cũng kết thúc.

Cảm giác đau bị giảm bớt nên hiển nhiên hắn sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

“Cảm ơn.”

Leon gật đầu với cô.

“Không, là mình phải cảm ơn Leon-san mới đúng.” Ophelia vội xua tay:

“Chính cậu đã bảo vệ mình mà.”

“Vậy liền coi như hòa đi.” Leon nói.

Hắn không muốn xoắn xuýt chuyện ai giúp ai, dù sao nó cũng đâu quan trọng đúng không ?

Ánh mắt của Leon nhìn trở lại chiến trường.

Ừ tốt lắm.

Cả 4 con sói đều đã bị 4 chàng lính ngự lâm xử đẹp.

Bản thân Leon đối với kết quả này hiển nhiên không cảm thấy ngạc nhiên gì, vì 4 đấu 4 mà đám này còn để thua thì hắn chỉ còn biết thắp hương cúng bái thôi.

Chưa kể đám sói này level đại khái đều từ 23 đến 28, mà 3 con có level cao nhất đều bị Leon chặt đầu rồi.

Còn lại lũ sói này cao nhất cao nhất cũng chỉ level 26, yếu như vậy còn không thắng nổi thì hắn sẽ rất quan ngại chất lượng giảng dạy của hoàng gia đấy.

Dù chiến thắng nhưng cả 4 thanh niên đều có chút chật vật, thậm chí vị hoàng tử của chúng ta còn bị con sói cắn trúng 1 ngụm trên cánh tay.

Vết thương không sâu nhưng cũng đang đổ máu.

Cậu ta hình như cũng chả có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, cũng không biết làm thế nào lên được tận level 28 ?

Ngay lúc này, từ phía bên này Army tiến lại gần hoàng tử, sau đó Leon phát hiện tay cô gái này cũng phát ra ánh sáng màu lục.

Là ma pháp trị liệu !

Vết thương của hoàng tử cũng nhanh chóng ngừng đổ máu, khoảng chừng 3 phút liền kết vảy.

Leon chỉ có thể cảm thán thế đạo thay đổi.

Rõ ràng ông Antony đã nói là rất hiếm người sở hữu ma pháp trị liệu, làm sao hôm nay hắn 1 lần liền gặp 2 người đây ?

Hay là những gì ông nội dạy đã lạc hậu ?

Leon không khỏi suy nghĩ.

-------------------------------------------

Buổi thám hiểm dugeon “trầy da tróc vảy” cuối cùng cũng kết thúc.

Đa số những người trong lớp đều rất hứng khởi.

Nhóm hoàng tử cùng Army quan hệ có vẻ càng thêm khắng khít.

Artermia thì suốt cả chuyến hành trình luôn xụ mặt cau mày, như thể có ai đó thiếu cô ấy vài triệu Jelly không trả vậy.

Ophelia tuy đã trải qua một khoảng thời gian hoảng sợ nhưng cuối cùng cô ấy lại trông cực kỳ vui vẻ.

Còn Leon…

Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Hắn muốn về nhà.

Sau khi giáo viên vừa tuyên bố buổi học kết thúc, Leon liền như được đại xá, vội quay trở lại kí túc xá.

Như thường lệ, thứ đập vào mắt đầu tiên vẫn là khuôn mặt không chút cảm xúc của Kara.

“Chào mừng cậu trở về, master.”

Leon miễn cưỡng chào 1 tiếng rồi nằm lăn ra giường.

“Xem ra hôm nay cậu khá mệt mỏi, và còn bị thương nữa ? Là thứ gì có thể gây tổn thương cho cậu thế ?”

Kara nhìn thấy mấy vết thương trên người Leon thì có vẻ khá hiếu kỳ.

“Hôm nay lớp bọn tôi thám hiểm dugeon, nếu như đặt ở trường hợp bình thường thì đúng là tôi sẽ không thể bị thương như thế này được, nhưng… haizz, ai kêu tôi còn phải đi cùng người khác đây.”

Leon than thở.

“Đã hiểu. Có vẻ master không thể dùng hết sức khi có người ngoài ?”

Kara hỏi, hiển nhiên cô ấy đã nắm bắt được trọng tâm vấn đề.

“Cô nói đúng rồi, là vậy đấy.”

Hắn lại thở dài lần nữa.

Sau đó trên người Leon liền nhấp nháy ánh sáng màu lục, vết thương được làm dịu hiện tại lại lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng khỏi hẳn.

【Auto Heal】

Đương nhiên ma lực của Leon cũng bị tiêu hao nhanh chóng mặt, nhưng điều đó không quan trọng.

Chỉ sau 1 phút, với việc tiêu hao hơn 1 nửa ma lực, tất cả vết thương đều biến mất.

“Dù là đã nhìn thấy trước đây, nhưng tôi vẫn không thể không kinh ngạc với tốc độ khôi phục này.”

Kara nói một cách nghiêm túc.

Leon chỉ đứng dậy rồi nói:

“Bù lại thì ma lực của tôi đã tiêu hao rất nhiều, nên nó cũng không phải tốt đẹp như cô nghĩ đâu.”

“Chí ít thì nó rất hữu dụng.” – Kara nói.

“Chắc vậy.”

Leon chỉ trả lời một cách bình thản.

Đã khôi phục hoàn toàn, Leon liền như thường lệ xuống bếp làm thức ăn.

Cơm đã được Kara nấu sẵn rồi.

Dù không có vị giác, nhưng nấu cơm chỉ cần làm đúng thao tác mà thôi, mấy chuyện như thế này Kara làm tốt hơn Leon nhiều.

Sau 15 phút, một bàn thức ăn đơn giản đã hoàn tất.

Nếu bạn muốn hỏi về nguyên liệu nấu ăn từ đâu ra ?

Tất nhiên là Leon để Kara đi mua rồi.

Hắn chỉ cần ghi danh sách những thứ cần mua, trong lúc hắn đi học thì Kara đã mua nó.

Giải quyết xong bữa tối, Leon hơi ôn tập lại bài giảng buổi sáng rồi lăn ra ngủ.

Hắn chỉ cầu mong lần sau nhà trường đừng tổ chức mấy hoạt động thám hiểu tập thể kiểu này nữa.

Cảm giác bị thương không tốt lắm đâu.



Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc