Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng

Chương 26: Nhân loại khó hiểu thật đấy !




Sau 1 ngày suy nghĩ, Leon đã cùng Kara đi chuẩn bị những thứ cần thiết cho buổi tiệc trà.

Dụng cụ, ấm, trà, và cả đồ ngọt.

Dù có tiền nhưng Leon không định sẽ tổ chức 1 buổi tiệc trà quá hoành tráng đâu.

Mặc kệ là trà hay bánh ngọt, hắn đều chỉ lựa những loại vừa đủ tốt để không bị đám người này bắt bẻ mà thôi.

Thời điểm cùng Kara đi chuẩn bị những thứ này, cô còn rất khó hiểu về hành động của hắn.

“Còn cách nào chứ ? Tôi cũng không thể để mình trở thành kẻ lập dị được đúng không ?”

Kara chỉ đơn giản gật đầu.

Hôm sau…

Từ sáng Leon liền mượn nhà trường một căn phòng trống để tổ chức tiệc trà, và đương nhiên cũng viết một xấp thư mời và gửi cho các bạn nữ trong lớp.

Ngoại trừ Artermia và mấy cô tiểu thư cùng nhóm của cô, vì bọn họ dĩ nhiên sẽ tổ chức bữa tiệc họp mặt của riêng họ rồi.

Mặc dù đã phát thư mời nhưng Leon biết là hắn có mời cũng chắc chắn không ai tới đâu.

Nhưng quan trọng là thần thái… nhầm, là hình thức.

Vì sao ư ?

Đừng quên, tiệc trà là để các quý tộc kéo gần quan hệ, một thường dân như Leon không có thứ gì đáng để bọn họ phải chấp nhận hắn mời cả.

Không địa có vị, cũng không phải soái ca như đám hoàng tử, học tập cũng không chiếm hết đầu bảng như Artermia.

Việc không ai thèm đến là quá hiển nhiên.

Không phải quý tộc nào cũng tôn trọng bình dân như đám Blanch đâu.

Trong mắt phần lớn quý tộc thì chênh lệch giai cấp là thứ không thể bỏ qua.

Dù cho Leon có sở hữu tài năng được đánh giá là “không tệ”, nhưng cuối cùng hắn vẫn là thường dân.

Vậy nên rất rõ ràng, sẽ chẳng ai đáp ứng lời mời đâu !

Chí ít hắn đã nghĩ vậy…

Cho đến trước khi Kara thông báo.

“Master, có người tới đây vì thư mời của cậu này.” – cô vẫn như cũ, bình tĩnh không gợn sóng.

Nhưng Leon thì kém chút rớt từ sofa xuống.

“Vậy mà thật sự có người chịu tham gia ? Ai ngốc như vậy…”

Khoan đã !

Chợt Leon nhớ tới…

Thật mẹ nó đúng là có 1 người như vậy đấy !

“Là một cô gái tóc tím sao ?”

Leon thử xác nhận.

“Đúng .” – Kara gật đầu.

Không cần hỏi nữa, chắc chắn chỉ có cô gái bàn bên rồi.

Theo hắn đi ra cửa, quả nhiên thấy được Ophelia đang đứng ở đó.

“…”

Leon im lặng.

Thứ đáng sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

“C-chào… mình nhận được thư mời của cậu nên là….” – Cô gái lắp bắp trong khi hai tay cứ múa loạn cả lên.

Người ta đã cất công đến hắn cũng không thể để người ta đứng ngoài cửa được, Leon đành nặn ra vẻ tươi cười và làm tư thế mời:

“Cậu vào đi.”

“Cảm ơn.” – Ophelia gật đầu cảm ơn, trước khi vào còn không quên liếc mắt nhìn Kara trong trang phục hầu gái bên cạnh.

“Một cô gái thật xinh đẹp.” – Đây là suy nghĩ trong lòng cô.

-------------------------------

Leon ngồi đối diện Ophelia, hắn đang cầm tách trà do chính mình pha và chậm rãi thưởng thức.

Tuy trình độ pha trà cũng chỉ tầm thường nhưng chắc vì đây là chính mình pha nên hắn ngược lại cảm thấy cũng không tệ.

Về phần Ophelia, cô nàng ngồi đối diện và cứ mỗi khi ăn đồ ngọt cô lại híp cả mắt lên trông như khá hạnh phúc.

“Tại sao cậu lại không tổ chứ buổi tiệc trà, hoặc chí ít cậu nên tham gia buổi tiệc của những người khác chứ ? Không ai mời cậu ?”

Leon đặt tách trà xuống và đặt câu hỏi.

“Mình… mình chỉ là con gái của nam tước thôi… gia đình mình thật sự không mấy giàu có, và số tiền sinh hoạt hàng tháng cũng không nhiều đến mức có thể tổ chức một bữa tiệc hoành tráng…”

Ophelia cúi mặt xuống, trả lời một cách buồn bã:

“Mình đã cố gắng hòa nhập với mọi người nhưng… mọi người đều không xem trọng vì mình chỉ là con của một nam tước vùng quê. Thậm chí mình còn không có bạn trong lớp… trừ cậu, Leon-san.”

Leon tiếp trục trầm mặc.

Cô nàng này bình thường có vẻ tươi tắn và hay nói nhưng thật ra lại khá nhút nhát và dễ tổn thương đấy chứ ?

Và vấn đề giai cấp xã hội ở thê giới này… chậc, Leon không muốn nhắc đến.

Thường dân cũng vậy, hậu duệ của các nam tước cũng vậy, bọn họ đều bị xem thường như nhau nhỉ ?

“Cậu… thật ra không muốn mình đến sao ?”

Ophelia ngẩng mặt lên, hỏi một cách dè dặt.

“Huh ? Không, tôi rất vui đấy chứ, chí ít thì cũng có người chịu tham dự bữa tiệc trà của 1 thường dân như mình.”

Leon nhún vai ra vẻ không quan trọng.

“Cậu cứ thoải mái đi, không cần cẩn thận như vậy đâu. Tôi đoán bữa tiệc này trừ cậu ra cũng sẽ không còn ai đến nữa.”

Hắn ra hiệu.

Trông Ophelia có vẻ vui hơn khi cô nghe được lời của hắn.

Uống xong tách trà, Ophelia nhìn qua Kara rồi hỏi hắn:

“Cô gái xinh đẹp này là…”

“Hầu gái của tôi, hiển nhiên rồi.” – Leon trả lời.

Kara đang mặc đồ hầu gái mà nhỉ ? Không lẽ nó khó nhận ra đến vậy sao ?

“Thường dân cùng có hầu gái… lạ thật đấy.”

Ophelia biểu thị cô không hiểu được việc này.

“Chỉ là trùng hợp tôi đã cứu cô ấy… rồi cô ấy đi theo tôi đến học viện này, thế đấy.”

Hắn cố gắng giải thích đơn giản.

Kara ở một bên chỉ im lặng đứng đấy và giữ vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc.

“Ồ.”

Ophelia gật đầu coi như chấp nhận lý do này.

“Hơn 1 tháng trôi qua mà cậu vẫn không có người bạn nào, cậu gặp nhiều khó khăn hơn tôi nghĩ đấy.”

Leon nói một cách bâng quơ.

Ophelia chỉ biết cười ngượng ngùng.

“Có lẽ mình không nên vào đây học mới đúng, ban đầu mình chỉ định học tập một cách đàng hoàng nhưng… cuộc sống trong học viện không đơn giản như mình nghĩ.”

“Tôi lại không thấy có vấn đề gì.” Leon nói bằng biểu cảm dửng dưng.

“Cậu không bận tâm sao ?” – Ophelia ngạc nhiên hỏi lại.

“Tại sao ?

Leon hỏi lại cô.

“Thì… bị mọi người xa lánh và xem thường… nó không phải tệ lắm sao ?”

Cô thắc mắc.

“Tôi không để tâm đến những người mình không thân thiết. Đã vậy mặc kệ họ nghĩ hay hành động thế nào đều có vấn đề gì đâu ? Ban đầu tôi vào học viện chính là để học tập và tốt nghiệp, sau đó tôi sẽ chu du khắp thế giới. Tôi chỉ cần làm đúng những dự tính ban đầu của mình mà thôi, về phần những người khác… nói thật thì họ là ai có quan trọng với tôi sao ?”

Leon nói ra một tràng dài, và đó cũng là suy nghĩ thật sự của hắn.

Đó là lý do dù bị khinh thường hay bị phớt lờ hắn cũng chưa hề tỏ bất cứ thái độ gì, thậm chí cầu còn không được.

Như vậy hắn mới có thể đảm bảo mình không bị quấy rầy.

Năng lực càng lớn trách nhiệm sẽ càng lớn, Leon đã thấm thía rất kỹ.

Vậy nên hắn mới tìm đủ mọi cách để che giấu bản thân.

Và còn một điều là Leon sẽ không đi bận tâm về những người mà thậm chí hắn còn không nhớ nổi tên đâu.

Đương nhiên nếu họ có uy hiếp đến cuộc sống yên bình của hắn thì đó sẽ là vấn đề khác.

Ở phía đối diện, Ophelia trừng mắt kinh ngạc với lời nói của hắn.

Đột nhiên cô nở nụ cười:

“Ừ nhỉ, cậu nói phải, quả nhiên Leon-san rất đặc biệt mà.”

“Tôi không thấy mình có gì khác biệt, tôi chỉ nói những thứ mà mình nghĩ là đúng thôi. Hơn nữa…”

Leon nói thêm:

“Việc đề cử này là thứ được Hoàng Gia chấp thuận, tôi không nghĩ những người dùng tiền để vào học viện lại có tư cách xem thường những người dùng thực lực để đạt được nó.”

“Cảm ơn cậu, Leon-san. Đột nhiên mình thấy ổn hơn nhiều rồi.”

Ophelia đột ngột cảm ơn.

Hành động của cô khiến Leon tự dưng ngẩn người, sau đó hắn liền không nhịn được bắt đầu tự hỏi.

Mình vừa làm gì à !?

Mình lại cắm flag chăng ?

Không có đi ?

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Quả nhiên là đối với những nhân tố không ổn định như này thì hắn nên tránh xa mới phải, tự dưng lại đi lắm miệng.

Hắn có linh cảm không lành.

Đây là trực giác đến từ người đã không chỉ một lầm mà là rất nhiều lần bị hiện thực tát cho thừa sống thiếu chết.

“Cậu sao thế Leon-san ? Sắc mặc cậu không tốt lắm ? Cậu không khỏe à ?”

Thời điểm Ophelia nhìn thấy sắc mặt Leon dần tối sầm lại, cô không khỏi lo lắng hỏi.

Cô thậm chí còn đưa tay qua, có vẻ là định đo nhiệt độ cho hắn.

Leon khoác tay nói:

“Không, tôi ổn, tôi rất ổn !”

Hắn khẳng định một cách chắc chắn.

Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cắm flag.

Làm sao có chuyện hắn cắm flag được.

Kara ở một bên xen vào:

“Ophelia-sama không cần lo đâu. Master thỉnh thoảng sẽ có những biểu hiện rất kỳ lạ, cô chỉ cần làm quen là tốt rồi.”

Ophelia cái hiểu cái không gật đầu:

“Là vậy sao.”

Thế là buổi tiệc trà tiếp tục diễn ra, và hiển nhiên Ophelia đã vui tươi hơn.

Sau khi tiệc trà kết thúc, Ophelia nói lời cảm ơn và chào tạm biệt Leon và Kara.

Leon chỉ mỉm cười một cách công nghiệp hóa và tiễn cô.

Sự kiện hôm nay chỉ là một bước đệm nhỏ thôi.

--------------------------------

Những ngày kế tiếp…

Việc học tập trên lớp và kiểm tra vẫn diễn ra suôn sẻ.

Có vẻ như dự cảm của Leon vẫn chưa ứng nghiệm, vì đến giờ chưa có chuyện gì đặc biệt gây ảnh hưởng tới hắn.

Ngược lại, sự căng thẳng giữa phe hoàng tử và phe Artermia đang gia tăng.

Về phần lý do, chủ yếu là vì Army.

Gần đây Leon nghe đồn thường hay có sự kiện bắt nạt diễn ra, và đối tượng của nó là Army.

Nghe nói cô ấy hay bị mất đồ trong kí túc xá nữ.

Và hắn còn loáng thoáng nghe nói những chuyện này là do những người thuộc phe Artermia làm, mục đích là để cô tránh xa hoàng tử.

Chỉ là Leon cảm thấy tin này có lẽ không xác thực lắm.

Theo hắn quan sát thì vị con gái của Công tước này khá là… kiêu ngạo, và có một niềm tự hào rất mãnh liệt.

Người như vậy theo Leon đánh giá hẳn là sẽ không làm mấy chuyện bẩn thỉu sau lưng đâu.

Đương nhiên đây chỉ là hắn suy đoán, vì vẫn có khả năng cô thật sự là chủ mưu của mấy vụ bắt nạt.

Dù sao trên đời này thứ khó đoán và dễ thay đổi nhất chính là cảm xúc của con người.

Nếu Artermia vì hoàng tử mà lén làm những việc này thì Leon cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.

Tất cả khả năng đều có thể tồn tại, mà sự thật như thế nào thì chỉ có mấy người bọn họ biết.

Nói chung chính là vì những chuyện không hiểu ra sao này mà lớp học mỗi ngày đều vô cùng căng thẳng.

Dĩ nhiên, Leon vẫn chỉ ôm thái độ bàng quan, hắn chỉ là một người đứng xem, hắn sẽ không để nó ảnh hưởng đến mình.

Ophelia hiện giờ cứ như là fan cứng của Leon vậy, cơ bản cậu làm gì thì cô cũng ủng hộ.

“Một lũ rảnh rỗi.” – Leon đưa ra bình luận.

“Huh ? Nói như vậy không tốt đâu Leon-san.” Ophelia khuyên.

“Chí ít thì tôi nghĩ bọn họ rảnh thật, thay vì dùng thời gian cho việc học thì họ lại đang cố găng làm những chuyện không hiểu ra sao.” Leon lắc đầu ngao ngán.

Quả nhiên nhân loại là sinh vật kỳ lạ, luôn có những cảm xúc thừa thãi.

“Cái gì mà [chuyện không hiểu ra sao] chứ, đây là tình yêu, tình yêu đấy ! Leon-san cậu không thích cô gái nào sao ?”

Ophelia cố gắng phản bác hắn, rồi cô hỏi lại.

“Không, tôi không hứng thú với chuyện này.”

Leon chỉ đơn giản lắc đầu.

“Vậy còn Kara-san thì sao, cô ấy cũng rất xinh đẹp mà ?”

Cô chớp mắt hỏi lại.

Hiển nhiên, trong mắt Ophelia thì Kara thật sự rất xinh đẹp, dù cho có so với Artermia đi nữa thì cả khí chất lẫn vẻ đẹp đều không hề thua kém, cái cô ấy kém chỉ là cô ấy không phải con gái công tước.

“Kara ? Cô ấy không thích hợp làm đối tượng yêu đương đâu. Sao cậu lại có ý nghĩ như vậy được nhỉ ?”

Leon vội vàng lắc đầu.

Đùa ít thôi.

Hắn cũng không phải biến thái, và hiển nhiên người máy không phải là thứ bạn có thể xem như đối tượng yêu đương.

“Là vậy sao.”

Ophelia đột nhiên mỉm cười vui vẻ.

“Có gì vui à ?”

Trên đầu Leon lại xuất hiện 3 dấu chấm hỏi lớn.

“Không, không có gì đâu. Nhìn bên kia kìa…” – Ophelia đột nhiên đỏ mặt quay đầu đi, sau đó cô giật mình níu lấy tay Leon rồi chỉ về phía bên kia.

Là phía của nhóm hoàng tử và Artermia.

Hai bên đang cãi nhau.

“Điện hạ, ngài nên tránh xa cô gái này ra.”

Artermia nói với một biểu cảm nghiêm túc, và tay cô đang nắm lại. Có lẽ cô đang rất tức giận.

“Cô chỉ là vị hôn thê của tôi mà thôi, cô còn chưa phải vợ tôi, hiểu chứ ? Cô không có quyền quản tôi.”

Hoàng tử Gerazt nói, và 3 tên tùy tùng của cậu ta đều gật đầu như một lẽ hiển nhiên.

“Điện hạ, ngài nên biết cuộc hôn nhân này quan trọng thế nào mới phải ! Nếu ngài cứ như vậy…”

Có vẻ Artermia còn đang cố gắng khuyên cậu ta.

Theo như Leon biết thì đây là 1 trận thông gia chính trị, và gia đình Công tước Guinier nắm giữ lấy mảnh đất có sản lượng cây lương thực hàng năm nhiều nhất Vương quốc, chiếm khoảng 7 thành lương thực cả nước.

Và ở thế giới này thì lương thực quan trọng như thế nào thì ai cũng biết rồi.

Mặc kệ là sinh hoạt bình thường hay thời điểm chiến tranh, lương thực đều là vấn đề lớn.

Để đảm bảo gia tộc của công tước Guinier sẽ không vào một ngày đẹp trời nào đó đột nhiên không cung cấp lương thực hoặc khởi binh làm phản, hoàng tộc phải thắt chặt quan hệ với họ.

Mà còn gì tốt hơn 1 cuộc hôn nhân chính trị ?

Đây giống như 1 phương pháp bắt giữ con tin hợp pháp vậy !

Ngài công tước cũng đã hơn 45 tuổi rồi, ông ta cũng không phải còn đủ trẻ để có thể sinh thêm con cái nữa.

Hơn nữa nếu hai bên có quan hệ thông gia mà nhà công tước đột nhiên làm phản, ông ta sẽ mất đi uy vọng và nhân tâm, thậm chí còn không chiếm được đại nghĩa.

Vậy nên nếu xét về phương diện lợi ích thì cuộc hôn nhân chính trị này là cần thiết và không hề có chỗ xấu.

Hơn nữa Leon biết được ở thế giới này cũng không phải chỉ chấp nhận 1 vợ 1 chồng.

Đúng là luật pháp quy định chỉ được có 1 người vợ hợp pháp, nhưng phần lớn quý tộc vẫn có đến vài người thê thiếp.

Dù sao đâu ai cấm nạp thiếp ? Nhất là trong xã hội phong kiến này.

Luật pháp là để trói buộc người thường, còn đối với quý tộc thì nó là 1 câu chuyện khác.

Leon hơi động não liền cảm giác tên hoàng tử này có chút… ngốc ?

Hẳn cậu ta nên hiểu tầm quan trọng của Artermia mới phải, và thay vì cố gắng đẩy cô ra, cậu ta chỉ cần chấp nhận cho cô làm hoàng hậu và để Army làm thiếp.

Làm như vậy cậu ta đâu có mất mát gì ?

Vừa củng cố được quyền lực còn có thể ở bên người mình yêu, không phải rất tốt sao ?

Dù cho lấy cô gái mình không thích sẽ hơi khó khăn, nhưng đó là biện pháp đem lợi ích tối đa hóa nhất rồi.

Leon chỉ biết thở dài, hắn không hiểu tại sao vấn đề đơn giản như thế này mà lũ ngốc này lại không nghĩ rõ ràng.

Quả nhiên nhân loại khó hiểu thật đấy !

-------------------------
P/s: mấy bác tặng hoa quá nên ta ráng bonus thêm 1 chương =)) mai hên thì có chương xui thì thôi nha, ehe.

Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc