Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 40: Khai trương đầy biến cố



Ba ngày sau công ty nhà hắn tiến hành khai trương, cũng chỉ có anh em trong nhà đến góp vui thôi không hề có khách mời đặc biệt nào cả, hôm nay cậu út ăn mặc sang trọng gọn gàng hắn nhìn thấy cũng phải dơ ngón tay cái lên khen ngợi cậu út, ông ngoại cũng không ngại đường xa mà đi đến đây xem xét nơi mà con cháu gây dựng sự nghiệp, ông cười haha mà cổ vỗ vỗ vai cậu út nói.

" Đừng có làm bố thất vọng."

Cậu út cũng cười mà gật đầu, anh em họ hàng liên tục chúc mừng không khí cũng coi như là vui vẻ, đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ thì tiếng đạp cửa cùng tiếng đập phá vang lên.

" Đcm chúng mày làm gì ồn ào im hết cho tao."

Một thằng cao to đầu trọc lóc xăm trổ đầy người đi đầu lên tiếng chửi bới, đằng sau là gần 20 thằng đàn em thằng nào thằng nấy xăm trổ vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đảo loạn khắp nơi.

Hắn đang ăn kẹo ở một góc cùng mấy đứa em thấy vậy lông mày nhăn lại miệng khẽ hừ lạnh, xem ra có người muốn tìm chết đây mà nhưng bây giờ ở đây có nhiều người hắn cũng không thể ra tay được, khẽ thở dài xem ra bây giờ phải nhịn mấy thằng giang hồ này, tối tìm đến tận nơi mà diệt sạch cho hết láo toé mới được.

Tất cả mọi người mặt tái lại liền im lặng, mọi người đều là người dân chất phác thật thà, ở quê có bao giờ gặp cảnh này đâu nên họ rất sợ hãi trước mấy tên côn đồ, ông ngoại liền lớn tiếng nói.

" Mấy anh là ai? Có chuyện gì mà lại tới đây mà đập phá?"

Thằng đầu trọc trợn mắt mà chửi.

" Thằng già ông biết tôi là ai không?"

Hắn nghe vậy liền biết thằng này có chỉ số thông minh quá thấp đi, không quen biết hỏi như thế làm mẹ gì, tính mở đầu bằng câu đó cho giống trên phim à, càng nhìn càng thấy ngứa mắt cứ đợi đến tối đi hắn làm thịt mấy thằng này, bọn nó quá láo toét.

Ông ngoại cười nhạt dùng giọng điệu hờ hứng nói.

" Việc gì tôi phải biết cậu là ai!! Bây giờ tôi chỉ biết cậu mau dẫn người đi khỏi đây nếu không tôi báo công an."

Thằng đầu trọc cười gằn nói.

" Giỏi ông báo đi không có ai rảnh mà đến đây đâu, tôi đến đây là thu tiền bảo kê mau nộp ra thì được yên ổn nếu không hừ hừ."

Tên này liền vung chân đá mấy giỏ hoa đổ tung toé, tất cả mọi người dùng ánh mắt phẫn nộ mà nhìn mấy tên giang hồ nhưng lại không dám làm gì chỉ biết dùng ánh mắt yếu nhược phẫn nộ nhìn tới, hắn chỉ biết thở dài kẻ yếu hèn luôn luôn bị những kẻ mạnh hơn bắt nạn, cường giả vi tôn đó là quy tắc không có ngoại lệ, cá lớn nuốt cá bé cái gọi là công bằng chỉ khi bản thân đủ cường đại mới giành được cho bản thân cái gọi là công bằng.

Ông ngoại nổi giận chỉ tay vào mấy tên côn đồ mà không nói được lời nào, mấy tên côn đồ cười ầm lên, tên đầu trọc dẫn đầu lại lên tiếng.

" Tao tên Dũng Trọc đây là địa bàn của tao, nếu muốn làm ăn yên ổn thì mau nộp thuế bảo kê nếu không..."

Dũng Trọc nói nửa câu nhưng ở đây ai mà không hiểu chứ, nếu không nộp tiền bảo kê thì chúng nó sẽ phá phách không cho làm ăn, thậm chí còn ra tay đánh người, ông ngoại là người đã sống mấy chục năm hiểu được những thứ ẩn giấu sau lưng mấy tên côn đồ cũng chỉ biết thở dài mà nói.

" Vậy mấy người muốn bao nhiêu?"

Dũng Trọc thấy ông ngoại chịu thoả hiệp cũng nhếch nhếch cái miệng mà nói.

" 100 triệu một tháng."

Cậu út nghe thế liền đỏ mặt mà chửi.

" Đm mày sao lũ chúng mày không đi ăn cướp luôn đi."

Dũng Trọc mặt cũng đen lại rồi từ từ đi lại chỗ cậu út, khi đến trước mặt cậu út Dũng Trọc khẽ đưa tay lên tát tát vào mặt cậu út rồi cười khinh thường nói.

" Cảm thấy không được thì CÚT.”

Sau đó liền vả một cái thật mạnh vào mặt cậu út, bị đòn bất ngờ cậu út hứng trọn một cái vả liền ngã văng ra đất, ông ngoại nổi giận chỉ tay vào mấy thằng côn đồ miệng nói to.

" Mấy người trong mắt còn có pháp luật không?"

Bọn kia chỉ cười khing thường, hắn lúc này lửa giận đã lên tới đỉnh điểm giám ra tay với người thân của hắn thì chỉ có một kết cục CHẾT.

Còn đang tính ra tay thì từ bên ngoài truyền tới một giọng nói tràn đầy uy nhiêm.

" Dừng tay."

Sau đó phó cục trưởng Trương đi vào, hôm nay ông ta chỉ mặc một bộ đồ bình thường mà tới đây chúc mừng ai ngờ vừa đến cửa đã thấy cảnh này làm ông ta rất tức giận, Dũng Trọc khẽ nheo mắt nhìn nhưng sau đó cũng chỉ cười nhạt mà nói.

" Chó mèo ở đâu lại cản vào việc của ông, thích ăn đòn hả?”

Phó cục trưởng Trương khi nghe câu đó mặt tím bầm lại, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta cảm nhận được một sự sỉ nhục lớn nhất trong đời, làm một cảnh sát ông ta lại bị mấy thằng côn đồ so sánh với chó mèo làm sao ông ta không tức giận cho được, ông ta rất hối hận khi đã không mặc cảnh phục đến đây, để mấy thằng côn đồ nhảy lên đầu sau này để người ta biết được không phải sẽ cười chết ông ta sao, sau đó liền nổi giận mà gầm lên.

" Có biết tôi là ai không! Có tin tôi bắt hết mấy người ném vào trong trại không?"

Dũng Trọc khi nghe khẩu khí của người mới đến nhăn mày lại rồi đánh giá lại một lần nữa lông mày càng ngày càng nhăn sau đó mới giãn ra, có người chống lưng thì có gì phải sợ mặc kệ người này là ai, tiền bảo kê thì vẫn phải thu cho bằng được.

" Mặc kệ là ai người mà Dũng Trọc này sợ hãi còn chưa sinh ra trên đời."

Hắn cũng sít chút nữa dơ ngón tay cái lên mà khen, tên côn đồ nho nhỏ mà dám thách thức lực lượng lớn nhất ở cái đất nước này xem ra cũng khá là trâu bò đi.

Phó cục trưởng Trương mặt đang đỏ bừng vì tức giận khi nghe đến cái tên Dũng Trọc lông mày càng nhíu chặt hơn, tên này là đàn em đắc lực bên con trai của một vị phó chủ tịch tỉnh chống lưng nên ngang nhiên mà hoành hành không kiêng nể ai, ông ta còn đang phân vân không biết có nên vì chuyện này mà dán tiếp đắc tội với vị phó chủ tịch tỉnh kia không, nhưng nghĩ kĩ lại thì mặc kệ mọi chuyện đã mắc nợ ân tình người khác thì phải trả lại, quy tắc sống của ông ta cũng không phải là kẻ bội bạc, liền rút điện thoại trong túi quần mà gọi.

" Mau cho người tới địa chỉ *** đường*** ở đây có một nhóm côn đồ hành hung người trái pháp luật."

Sau đó cúp máy mà dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Dũng Trọc, mấy tên côn đồ nghe giọng điệu của người mới đến cũng hơi chùn bước, Dũng Trọc chỉ cười gằn rồi dùng ánh mắt thù hằn quét qua tất cả mọi người rồi quay người bỏ ra phía cửa.

" Đi."

Phó cục trưởng Trương thấy vậy liền đứng chắn ở cửa ra vào, Dũng Trọc cùng đàn em vẻ mặt cũng có chút khó coi nhưng sau đó Dũng Trọc đi lên trước dí mặt thẳng vào phó cục trưởng Trương mà nói.

" Tránh ra."

Phó cục trưởng Trương vẻ mặt càng thêm khó coi, tên này coi trời bằng vung rồi dám làm phản, ông ta vẫn không có ý định tránh ra nhưng sau đó ông ta liền bị một lực đẩy làm ngã lăn ra đất vẻ mặt tái mét, Dũng Trọc chỉ nhếch miệng mà nói.

" Ấy làm sao mà lại ngã lăn ra thế!”

Sau đó nghênh ngang dẫn đàn em rời đi, nhưng khi đi ra đến cửa lại bị đánh bay vào trong ngã đụng ngã mấy thằng đàn em phía sau, Dũng Trọc ôm ngực thở một cách khó khăn, từ bên ngoài hai người lính từ từ bước vào rồi đứng im ở hai bên cửa sau đó một ông lão bước vào trên người tràn ra một loại khí chất sát phạt, đưa mắt quét một vòng rồi lạnh nhạt nói.

" Hạ gục hết đám rác rưởi kia đi."

Vừa rứt lời hai bóng người từ sau lưng lao lên, sau đó chỉ còn tiếng đám côn đồ liền la hét thảm thiết sau 5 phút gần 20 người nằm đầy đất, hai bóng người liền trở về phía sau ông lão.

Mắt hắn nheo lại sát khí từ hai người kia toả ra làm hắn cũng có chút rung động đã giết không ít người, là lính trong quân đội có thể chiến đấu giết người cũng chỉ có vài lực lượng đặc biệt mà thôi nhìn về phía ông lão đang đứng bất động ở cửa lông mày hắn nhíu chặt lại.