Hi Loan khẽ cười, trong đôi mắt chứa tất cả đều là ý cười tựa như tuyết tan đầu mùa, gió xuân thổi qua mười dặm. Đáy lòng của Hạ Lan Vi cũng theo đó mà trở nên vui vẻ, xem ra lần này nàng vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi.
Hi Loan lại gắp thêm một miếng bánh vào chén của Hạ Lan Vi:"Nếu ngon thì con ăn nhiều một chút".
Hạ Lan Vi:"....".
Hạ Lan Vi chấp nhận số phận chọc chọc đồ ăn trong chén nghe Hi Loan nói tiếp:" Nếu con thích ăn bánh này thì ngày mai ta sẽ nói phòng bếp làm nhiều hơn".
Nghĩ như vậy, Hạ Lan Vi không chút do dự đồng ý. Vì khoảng cách giữa các viện cũng không xa nên cũng không cần thiết phải dùng ngự kiếm. Túc Hoà dùng khinh công rồi ôm tiểu sư điệt bay về.
Ai biết đang bay giữa đường, Túc Hoà liền dừng lại, chậm rãi hạ xuống đem Hạ Lan Vi thả trên mặt đất, thần sắc nghiêm túc ngồi xuống, đặt hai tay lên vai nàng, ánh mắt ưu sầu giống như nhìn người bị bệnh nặng giai đoạn cuối.
Làm da đầu Hạ Lan Vi tê dại:" Sư bá...chúng ta dừng lại làm gì vậy?".
" Không có gì".
Túc Hoà vỗ đầu Hạ Lan Vi mấy cái, thành khẩn nói:" Sư chất...".
" Dạ?".
" Con nên giảm cân rồi".
Hạ Lan Vi:"........".
Do Hạ Lan Vi lần đầu tiên lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, nên Túc Hoà ho nhẹ mấy tiếng giải thích.
" Hay là chúng ta đi bộ về đi, sư bá ngươi cảm thấy ngày nào cũng bay tới bay lui thật không thú vị, chúng ta đi bộ còn có thể nhìn được một chút phong cảnh ở hai bên đường".
Hạ Lan Vi thả lỏng bắp chân một chút rồi nghĩ, ngắm phong cảnh sao?