Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Chương 3: Chương 2





2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giống như hầu hết sinh viên năm nhất, học kỳ đầu tiên của tôi sau khi nhập học tràn ngập các hoạt động của câu lạc bộ sinh viên.

Xa xứ đi học, sẽ vô cùng đau khổ và cô đơn nếu không được nhóm sinh viên nào chấp nhận.

Vì vậy, dù giác ngộ chính trị gần như bằng không và chơi bóng như học sinh tiểu học, tôi vẫn tích cực tham gia nhóm nghiên cứu chính trị quốc tế và đội bóng đá của trường.

Lúc đó, chiều cao của tôi chỉ gần 1 mét 75 và vai vẫn chưa rộng ra, mặc dù thân hình không vạm vỡ nhưng lúc ở quê tôi vẫn ở mức trên trung bình.

Nhưng ngay khi tôi đến đội bóng, đối mặt với một nhóm người miền Bắc cơ bắp cuồn cuộn, sau đó thầm ngẫm về kỹ năng chơi bóng đầy mất mặt của mình, tôi đã ý thức lựa chọn làm hậu cần cho đội, và luôn mặc chiếc áo dự bị khi có trận đấu đi lang thang xung quanh, giả vờ thích thú với sự phù phiếm làm một thành viên trong đội trường.

Trong nhóm các chàng trai miền Bắc cao to, đội trưởng của chúng tôi là một người miền Nam.

Quê anh chỉ cách thành phố tôi vài giờ lái xe, chất giọng quen thuộc khiến tôi có thiện cảm với anh ngay từ lần đầu tiên quen biết.

Đội trưởng rất chăm sóc đứa đàn em cùng quê như tôi, khi cả đội ăn tối cùng nhau, đội trưởng sẽ luôn chọn rất nhiều thức ăn, buộc tôi ăn vì lý do bổ sung dinh dưỡng; chạy quanh sân thể dục với tôi mỗi tối, đi bar, thỉnh thoảng hút thuốc cùng nhau; biết kỹ năng của tôi không tốt, nhưng luôn cố gắng sắp xếp một ghế dự bị cho tôi trong suốt trận cầu.

Trong nửa năm, chiều cao của tôi tăng lên 1,8m một cách thần kỳ, vai của tôi bắt đầu rộng ra, và thỉnh thoảng tôi có thể ra sân chơi ở vị trí trung vệ; cuộc sống đại học của tôi dần trở nên viên mãn hơn nhờ có đội trưởng.

Với kinh nghiệm tình cảm với Đường Duệ, tôi bắt đầu chú ý đến tình cảm của đội trưởng dành cho mình một cách rất chủ ý.


Sau khi lên đại học, tôi lén lút tìm thấy những từ ngữ mới như "đồng tính luyến ái" trong thư viện trường học, tôi rất nghiêm túc suy nghĩ về tính dục và cuộc sống của mình, chỉ là những nỗi xót xa này thường được tràn ngập bằng đôi mắt đen láy của Đường Duệ trong ký ức.

Cảm xúc của tôi với đội trưởng và Đường Duệ không thể giống nhau.

Tôi nghĩ rằng tôi chỉ quen ngước mắt xin anh ấy cho chút hơi ấm của quê hương khi tôi ở một nơi không có ai đi cùng.

Bất cứ khi nào đội trưởng nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, tôi luôn tự hỏi liệu anh ấy có phải là người giống tôi không, và phỏng đoán này cuối cùng đã được xác nhận một cách đáng sợ trong cái Tết đầu tiên tôi trải qua ở quê người.

Vào ngày Tết đầu tiên sau khi nhập học, một nhóm bạn không kịp về quê đã la hét rủ rê nhau đến quán rượu bình dân ở cổng trường để nhậu.

Tối hôm đó, bảy đứa chúng tôi say khướt, lèm nhèm ca hát cười đùa trên đường đi về, lúc về ký túc xá, mạnh đứa nào đứa nấy loạng choạng trở về phòng ngủ, chẳng ai để ý chuyện gì.

Nhưng sang ngày hôm sau, khi tôi hào hứng phấn chấn chỉ huy vài người bạn trong ký túc xá treo đèn lồng trên khung cửa, một đồng đội đã mang đến cho tôi một tin, đội trưởng chết rồi.

"Là trúng độc cồn." Các đồng đội buồn bã nói, "Đêm qua uống nhiều quá.

Anh ấy hay đòi uống nước lúc nửa đêm, nhưng không ai tụi tôi để ý đến.

Ai mà biết được sáng dậy đã không thể đứng lên..., Nếu tôi có thể cho anh ấy một cốc nước...!" Nói đến đây cậu ấy không thể kìm được nước mắt, lớn tiếng khóc rống.

Đội trưởng luôn đối xử tốt nhất với tôi, tôi và một vài đồng đội âm thầm nhận công việc giúp anh ấy thu dọn đồ đạc.

Lúc chúng tôi mở chiếc tủ mà đội trưởng đã dùng khi còn sống, người đồng đội mở cửa đột nhiên phát ra tiếng kêu quái gở, tôi không thể không nhìn qua, chợt não tôi như có gì đó phát nổ: Phía sau cánh cửa đựng đồ của đội trưởng dán đủ thứ về tôi, hầu hết là những bức ảnh nhỏ, các bài báo trường tôi chém gió phát biểu, biên lai nhập học tiếng Anh mà tôi vứt mất, và thậm chí cả những hóa đơn thu phí có tên tôi trên đó.

Tất nhiên, các đồng đội của tôi lúc đầu cũng không thể hiểu tại sao, nhưng đối với tôi, nó giống như sấm sét giữa trời quang.

Trái tim tôi vốn đang đau buồn vì sự ra đi của đội trưởng, lại chua xót thêm vì cảnh tượng trước mắt, nước mắt tôi tụ lại nơi hốc mắt, chực trào ra.

Nhưng chút tình cảm đau thương của tôi nhanh chóng bị pha loãng bởi một bầu không khí kỳ dị khác, những nụ cười lạ lùng đột ngột của đồng đội khiến nước mắt tôi chưa kịp rơi đã phải sợ hãi lui về.

Đồng đội vừa mở cửa quay đầu lại cười với tôi, "Đội trưởng thực sự thích cậu đấy! Thảo nào anh ấy tốt với cậu như vậy!" Không cho tôi thở, một đồng đội khác lại hét lên: "Nhìn đi, đội trưởng là bêđê!" Rồi một giọng nói khác hỏi, "Tiểu Cao, anh ấy có thường đối xử tốt với cậu không?" Cuối cùng, một đồng đội đứng lên nói: "Dựa vào những thứ này mà nói đội trưởng thích Tiểu Cao sao? Hơn nữa, đồng tính luyến ái thì sao? Đồng tính thì không phải là con người à?"
Cuộc trò chuyện của những người đồng đội về xu hướng tính dục của đội trưởng cuối cùng cũng kết thúc.

Có lẽ là vì sự tốt bụng hằng ngày của đội trưởng đối với chúng tôi.

Khi chúng tôi tìm thấy một cuốn nhật ký từ tủ quần áo của đội trưởng, không ai ngu ngốc đề nghị mở nó ra.

Nhưng tin đồn đội trưởng là người đồng tính đã âm thầm lan truyền trong giới học sinh sau khi tro cốt của đội trưởng được đưa ra khỏi trường.

Đó là thời đại kém văn minh hơn nhiều so với bây giờ, và chủ đề đồng tính còn mới mẻ và bí ẩn đối với học sinh.


Trong thời gian đó, tôi đã nghe quá nhiều cuộc thảo luận nặng nề về vấn đề đồng tính, và áp lực này dần dần khiến tôi sợ hãi khi đối mặt với tình cảm của mình với Đường Duệ.

Khi tin đồn lên đến đỉnh điểm, tôi nhận được một tấm thiệp chúc mừng năm mới của Đường Duệ từ quê nhà, điều này khiến tôi cảm thấy mình như mình đang rơi vào giữa vòng vây của giặc; tôi cầm tấm thiệp của Đường Duệ trong tay, cứ nhìn nó, cuối cùng quyết tâm đốt đi.

Thật khó để mô tả tâm tình của tôi trên đường về nhà vào mùa đông năm đó.

Trên đường đi, tôi đã tưởng tượng cảnh gặp Đường Duệ vô số lần, và đã vô số lần hắt hủi sự háo hức được gặp em của chính mình.

Trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, tôi hầu như không ra ngoài, mơ hồ mong Đường Duệ đến tìm tôi.

Cuối cùng, trong một bữa cơm chiều, tôi không nhịn được phải hỏi mẹ về tình hình hiện tại của Đường Duệ, mẹ tôi ngạc nhiên hỏi tôi: "Đường Duệ đã chuyển nhà đi rồi.

Thằng bé thậm chí còn đến nhà mình hỏi địa chỉ trường học của con đó, nó không viết thư cho con à?"
Sau đó tôi mới nhớ ra rằng trong nội dung thiệp chúc mừng, dường như Đường Duệ đã để lại địa chỉ nhà mới bằng những nét chữ tinh tế của em, nhưng nó đã bị tôi đốt cháy vì tâm trạng phức tạp.

Đường Duệ không bao giờ đến gặp tôi trong kỳ nghỉ đông đó.

Khi học kỳ mới bắt đầu, tôi đã nghĩ đến việc viết thư đến trường của em, nhưng cuối cùng tôi đã không làm.

Đường Duệ cũng không còn...!không bao giờ viết thư cho tôi nữa.

Sức khỏe của cha tôi đột ngột giảm sút lúc tôi lên năm hai, mẹ đã chuyển ông về một ngôi nhà cũ ở nông thôn để an dưỡng.

Căn nhà nhỏ trong đại viện cơ quan của gia đình tôi bị bỏ trống, đóng cửa quanh năm, cứ như vậy, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với Đường Duệ.

Năm cuối cấp, tôi quen người bạn trai đầu tiên trong đời.

Lúc đó, cuối cùng tôi bắt đầu đối mặt với sự thật rằng xu hướng tính dục của tôi khác với người thường, tính bừa bãi trong cuộc sống của tôi dần dần thức tỉnh, tôi lại bắt đầu thói quen hút thuốc uống rượu, đánh bài mỗi ngày, khoác trên mình một chiếc áo khoác thời thượng đi vòng quanh với mấy bạn bè ở Bắc Kinh.

Lúc đó, tôi đang ngồi trên ngôi vị đội trưởng bóng đá với những kỹ năng tuyệt vời, các cô em gái trong trường phong cho tôi danh hiệu đội trưởng lưu manh, nửa thẹn thùng nửa khinh thường, tôi vui vẻ chấp nhận, còn gật đầu cảm ơn.

Giống như duyên phận, bạn trai nhỏ đáng yêu của tôi là tuyển thủ mới trong đội trường, thân hình gầy gò, có dáng dấp của Đường Duệ, trông thật đáng yêu.

Tôi chiều chuộng cậu ta đến mức gần như không có giới hạn.

Tôi cho cậu ta những gì cậu ta muốn.

Tôi đánh nhau đổ máu vì cậu ta.

Tôi ở trước giường cậu ta một ngày đêm khi cậu ta ốm sốt, khi cơn sốt của cậu vừa giảm tôi cũng gục xuống, cậu ta nước mắt lưng tròng vì áy náy, nhưng tôi cũng không hối hận.

Tốt nghiệp xong, tôi dựa vào mối quan hệ bền chặt của cha mình để vào một doanh nghiệp nhà nước, có được một công việc ổn định mà ai cũng phải ghen tị.


Nhưng cái bát cơm này bắt tôi về quê làm việc, sau khi biết chuyện, cậu ta cùng tôi hút thuốc suốt đêm, đến gần sáng, cậu nhìn tôi kiên quyết nói: "Anh, anh cứ đi đi, sau này tốt nghiệp em sẽ tìm anh, anh chờ em."
Nhưng số phận luôn là thứ tàn nhẫn như vậy.

Sau hơn nửa năm, tôi lại lên tàu đi Bắc Kinh với số tiền lương tích cóp được suốt mấy tháng, tôi gần như tưởng tượng ra niềm vui sướng tột độ của cậu ta khi nhìn thấy tôi.

Tôi đi theo con đường quen thuộc, tìm đến phòng ngủ của cậu, nhưng lại thấy cậu ta đang ngồi trên giường với một người con trai cao lớn mà tôi không biết, đang nói cười, tình chàng ý thiếp nồng nàn trên khuôn mặt.

Tôi gần như chết lặng, hơn một phút không nói nên lời, sững sờ nhìn người trước mặt.

Đêm đó cậu ta hẹn tôi ra, khóc rất thảm trước mặt tôi.

Cậu ta có một loạt lý do cho sự thay lòng đổi dạ của mình, chẳng hạn như sự cô đơn của cậu ta và sự dịu dàng của người đó; cậu ta nói rằng cậu biết cậu có lỗi với tôi, nhưng cảm xúc vốn không thể kiểm soát.

Khi nói lời chia tay, cậu ta còn chúc phúc cho tôi có thể tìm một người tốt hơn, thậm chí còn thật sự khuyên tôi nếu được thì đừng nên dấn thân vào con đường đồng tính nữa, lấy vợ sinh con, con đàn cháu đống sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.

Lúc chia tay, tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ta hết mức có thể, không còn gì để nói.

Sau khi trở về khách sạn, tôi rót hai chai bia, viên gạch giắt ngang lưng, đi trên con đường về lại trường đại học như một tên xã hội đen.

Trên đường đi, tôi nhớ lại quãng thời gian bốn năm năm ngắn ngủi kể từ khi gặp Đường Duệ, bóng hình thanh xuân ấy lần lượt lướt qua tâm trí tôi, lúc này tôi chỉ muốn khóc một mình.

Khi tôi bước đến cổng trường cũ của mình, tôi tình cờ gặp lại cậu ta và tình yêu mới.

Khi họ nhìn thấy tôi, ánh mắt của họ có phần khiêu khích.

Tôi lành lạnh nhe răng cười, và với sự phẫn nộ không biết từ đâu trút ra, tôi rút viên gạch nhắm vào đầu gã con trai kia, miệng chửi rủa những câu giờ đã không còn nhớ.

Lúc hắn ngã xuống tôi còn không chịu nổi cất tiếng cười to, ánh mắt sợ hãi của những người qua đường và tiếng hét của bạn trai cũ xoay quanh tôi như một chiếc đèn lồng quay.

"Cao Phục Cận, tôi nhìn sai người rồi! Anh không chết được tử tế đâu!" - Đây là câu cuối cùng cậu ta để lại cho tôi.

Khi tôi nghe điều này, tâm hồn tôi như được cứu rỗi, sau một đêm áp lực cuối cùng nước mắt đã có thể trào ra.

./..