Khoái Tướng Truy Phu

Chương 8: Chiếu cố hắn



Thịt ếch thấm đẫm gia vị ở trên than hồng phát ra âm thanh xèo xèo, hương thơm mê người kích thích cảm giác thèm ăn.

Tống Diên Phong lấy vĩ nướng xuống, đặt ấm nước nhỏ lên.

Cậu chọn phần đùi to cho Khoái Triệt, thấy hắn không phản ứng cũng không nói gì, liền nhẹ nhàng kéo tay hắn đặt chén cơm vào. Động tác này làm từ nhỏ đến lớn, quen đến không thể quen hơn được nữa.

Khoái Triệt đã đóng kết nối với thị giác của tinh thần thể, mang theo tâm trạng thả lỏng ở trong bóng tối, yên lặng nghe lính gác trước mặt xếp đặt mọi thứ. Âm thanh đồ vật nhẹ nhàng va chạm vừa xa lạ vừa quen thuộc. Giống như hắn trở về thời thơ bé, luôn là người này chiếu cố hắn, xử lý tất cả những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày.

Nhiều lúc hắn nghĩ nếu như năm đó kiên quyết không rời đi, có lẽ hắn sẽ tầm thường trưởng thành dưới mái ấm tình thương thiếu thốn trăm bề ấy, nhà tranh vách lá, cơm canh đạm bạc, nhưng sẽ trải qua những ngày tháng bình yên.

Cuộc đời lại chẳng có nếu như.

Huống chi khi ấy hắn mới mười lăm tuổi, ai cũng cho rằng sau khi nhận tổ quy tông, một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi hắn.

"Thức ăn không hợp khẩu vị à?" Thấy hắn thất thần, Tống Diên Phong liền hỏi.

"Không, ngon lắm." KT lập tức lắc đầu, lại bày tỏ. "Mà tôm hơi dai, cậu ăn đi. Tôi muốn ăn ếch nướng. Món gỏi cũng rất ngon."

Điều kiện kinh tế hiện tại cho phép Khoái Triệt ăn thịt sinh vật biến dị bất cứ lúc nào, nhưng hắn không biết Tống Diên Phong thì sao. Tù nhân hẳn không có loại đãi ngộ này. Hắn không muốn chiếm mất phần của cậu.

Tống Diên Phong chần chừ giây lát, lựa hết thịt ếch cho hắn, lại gắp thêm ít dưa leo rồi gợi chuyện.

"Nghe nói trận ở biên giới phía Bắc vừa rồi thương vong rất lớn, anh có tham gia không?"

Khoái Triệt im lặng một lúc mới trả lời.

"Có. Tôi cũng được điều đi."

"Không bị thương chứ?"

Câu hỏi tiếp theo đến quá nhanh, hắn càng khẳng định cậu đã biết không ít chuyện từ chỗ Đặng Sĩ Khiêm.

Việc cậu vẫn luôn hỏi thăm tin tức của hắn, Đặng Sĩ Khiêm đã sớm nói qua. Hắn cũng nhắc nhở tên kia đừng kể mấy chuyện tiêu cực vô bổ. Nhưng từ khi được điều đi hỗ trợ biên giới phía Bắc, hắn còn chưa có cơ hội liên lạc với Đặng Sĩ Khiêm, kế hoạch bị thay đổi đoán chừng tên kia chưa nắm được, không biết đã tố với cậu chuyện gì rồi.

Bây giờ thì càng khó hơn, ở đây không có internet, không lẽ hắn viết chữ vào giấy rồi cột vào chân Apis để truyền tin. Với khả năng của con ong béo ấy, hắn chỉ có thể dùng mảnh giấy to bằng móng tay, đủ viết hai chữ: "Câm miệng!".

Sau khi cân nhắc hắn quyết định tự mình nói rõ ràng.

"Tôi không bị thương trong trận chiến."

"Vậy còn chuyện mất kiểm soát?"

"Đó là một phần của kế hoạch."



Tống Diên Phong lại thêm gỏi dưa leo cho hắn, tò mò hỏi kế hoạch gì, vốn không trông đợi hắn sẽ trả lời.

Khoái Triệt sắp xếp trong đầu một lúc, xem như đang trò chuyện giải trí trong lúc ăn, dùng giọng điệu thoải mái, từ tốn nói với cậu.

"Cậu cũng biết chúng ta và nước T vốn tranh chấp quyền khai thác khối thiên thạch ở biên giới phía Bắc."

Trong lòng ngạc nhiên vì ngọn nguồn câu chuyện cũng quá xa, ngoài mặt Tống Diên Phong vẫn bình thản gật đầu, lại phát hiện Khoái Triệt không nhìn thấy, cậu đành tiếp lời.

"Có biết, năm ngoái một khối thiên thạch rơi xuống, còn được đặt tên là Bất Động."

Theo nghiên cứu mới nhất của viện hàn lâm khoa học, từ trường kỳ lạ xung quanh khối thiên thạch này không có vật chất. Điều đó có nghĩa là nghiên cứu phản hạt sẽ có hi vọng. Từ khi chứng minh được phản vật chất có triển vọng thay thế nhiên liệu hóa học sử dụng cho tàu con thoi, con người vẫn chưa có cách nào kéo dài thời gian tồn tại của nó. Bởi cứ gặp vật chất là phản vật chất lập tức bị triệt tiêu. Mà trên trái đất, không nơi nào không có vật chất.

Thế nên hiện tại, khối thiên thạch là tài sản mà bất cứ quốc gia nào ôm mộng di cư sang hành tinh khác đều mơ ước.

Vấn đề là không có cách nào động vào nó, thể tích chỉ hơn một mét khối, lại không thể tách rời, cũng không thể mang đi, nên nó mới có tên là Bất Động. Cả thế giới chỉ đành nghiến răng trợn mắt nhìn nó nằm lù lù trên đường biên giới giữa hai quốc gia.

Chính quyền trong nước cũng lục đục nội bộ về chuyện này. Một phe muốn triển khai lực lượng vũ trang, nuốt trọn khối thiên thạch. Một phe mang góc nhìn nhân loại, cho rằng tất cả các nước có nghiên cứu về phản vật chất đều nên có phần.

Sau một thời gian ồn ào, bọn họ đi đến thỏa thuận thành lập hiệp nghị phân chia quyền sử dụng.

Nhưng nước T có cùng ý tưởng với phe chủ chiến bên này.

"Vừa rồi căng thẳng bởi vì phía T muốn dùng vũ lực thẳng tay chiếm đoạt thay vì chờ đến hiệp nghị cuối năm. Trận này báo hiệu sẽ còn đánh nhau dài dài."

Tống Diên Phong vừa trộn tôm nướng vào gỏi dưa leo gắp cho hắn vừa phối hợp tiếp lời.

"Không thể dùng vũ khí hạng nặng và những thứ gây nổ trong bán kính năm mươi kilomet quanh khối thiên thạch. Chỉ có thể cử bộ binh phối hợp với lính gác và dẫn đường đến tùy thời đánh giáp lá cà."

"Đúng vậy. Lính trinh sát sớm đánh hơi được tiên phong bên địch cử đi bốn tiểu đội lính gác, hai đại đội người thường."

Cậu nghi ngại hỏi.

"Cho nên chúng ta... khinh địch sao?"

Lính gác bên địch ít đến bất thường, đương nhiên phải thấy kỳ lạ, lẽ nào vẫn sốt sắng đối chiến.

"Ừm..." Hắn phát hiện Tống Diên Phong lén bỏ tôm vào chén, nhưng ăn rồi không thể nhả ra, đành ngắt ngứ nói tiếp. "Cũng không hẳn. Trương Chấn Cương là lão tướng già đời."

Khối thiên thạch nằm trong vùng bảo vệ của Quân khu Một. Bộ tham mưu nhanh chóng quyết định lấy tấn công làm phòng thủ, đề phòng đối phương đánh úp, còn chuẩn bị ba tiểu đoàn tùy cơ tiếp ứng. Thế nhưng diễn biến quá ngoài dự đoán.

"Quân tiên phong bên ta gồm hai trăm tám mươi tám lính gác và hai mươi bốn dẫn đường cao cấp được cử đi." Khoái Triệt ngừng một chút, thì thầm. "Không ai trở về."

"..."

Hai đại đội đặc công, toàn bộ hi sinh.

Phải biết một tiểu đội lính gác có thể quét sạch một đại đội người thường. Sức chiến đấu chênh lệch cứ dùng trứng với đá để hình dung. Thương vong như vậy, đối phương đưa đến ít nhất là một tiểu đoàn lính gác.

Dường như quá bất ngờ, Tống Diên Phong sững sờ rất lâu.

"Liệu có gián điệp không?"

Hỏi xong cậu cũng bối rối, này rõ ràng là tin tình báo bị sai.

Khoái Triệt hiểu ý cậu, hơi hạ giọng.

"Trương Công Hùng tự mình xác minh lại trước khi đối chiến. Hắn xuất thân từ tiểu đoàn trinh sát Vô Ảnh khét tiếng, tinh thần thể là báo hoa mai, tuyệt đối sẽ không sai. Nhưng quân địch có cách che giấu lực lượng rất hiệu quả."

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Tống Diên Phong cảm thấy có thể đoán được "kế hoạch" mà Khoái Triệt nói, nhưng điểm mấu chốt cậu vẫn không hiểu.

"Vậy bọn chúng chiếm được khối thiên thạch chưa?"

"Chưa. Chúng ta vẫn phòng thủ kịp." Hắn đang nhai miếng thịt tôm thứ tư. Kỳ thật rất ngon.

"Không phải các anh tiếp viện mà đi thám thính lần hai?"



"Ừm." Miếng tôm thứ năm dính nhiều ớt, hơi cay.

Tống Diên Phong cau mày, thảo nào tin tức bị phong tỏa kín kẽ.

"Tôi có thể hỏi cách đó là gì không?"

Khoái Triệt gật đầu, nhai miếng tôm thứ sáu, dùng thái độ "chuyện nhỏ" trả lời.

"Cậu ăn hết chỗ tôm còn lại đi, tôi nói cho cậu biết."

"..."

Lính gác này, hắn chịu ăn, cậu liền được nước lấn tới.

"Chưa được một nửa..." Thấy hắn tỏ vẻ mất hứng, Tống Diên Phong bĩu môi lầm bầm.

"Chờ thứ bảy, chủ nhật rồi phát phiếu bé ngoan cho cậu luôn đúng không?"

Mất hai giây mới hiểu ý hắn, cậu bật cười.

"Anh còn đếm nữa hả?"

Khoái Triệt hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Tôi no rồi."

Tống Diên Phong đứng lên.

"Chờ một chút, cẩn thận bếp than, tôi quay lại ngay."

Hắn vừa tua lại tiếng cười ngắn ngủi kia trong đầu, vừa nghe bước chân vững vàng qua cầu gỗ, có thể đoán thể trọng của cậu tương đương hắn, không nói được ai gầy hơn ai. Apis vẫn đang giả chết, nằm yên trên vai cậu.

Khi cậu ngồi xuống và rót nước sôi, hắn ngửi được mùi gừng khuếch tán trong không khí, tiếp theo là hương mật ngọt ngào. Âm thanh muỗng nhỏ va chạm, khuấy đều, một lúc sau, chiếc ly được đặt vào tay hắn.

"Trà gừng hoa cúc mật ong." Cậu chu đáo xoay quai cho hắn cầm. "Cẩn thận nóng. Muốn ngọt nữa không?"

Hắn thổi thổi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nghĩ nghĩ.

"Muốn."

Cậu thêm một muỗng mật, khuấy đều. Hắn lại nhấp một ngụm, hơi nghiêng đầu.

Nhìn vẻ mặt "chưa đủ" của hắn, cậu hỏi.

"Bao nhiêu nữa?"

"Sáu... không... bảy muỗng?"

"..."

Tống Diên Phong im lặng mấy giây, túm cái ly về.

"Trả cho tôi, tôi lấy cho anh một ly toàn mật không."

Khoái Triệt lại muốn cười. Hắn nếm được tinh thần lực dồi dào trong nước mật ong. Loại mật này chắc chắn do ong biến dị tạo ra, còn là ong cấp A trở lên. Sản phẩm như vậy so với tôm kia còn quý hơn gấp trăm lần, giá trên thị trường có thể đắt ngang với trứng cá muối Almas. Lính gác và dẫn đường cao cấp vô cùng yêu thích.

Người này cứ thế tùy tiện pha trà trợ tiêu hóa mang ra cho hắn.

Tuy tài sản tích lũy hiện tại cho phép hắn tiêu xài thoải mái, nhưng cảm giác có người không tiếc gì mang cho bạn thứ tốt nhất tuyệt như thế nào, chắc ai cũng biết.

"Cho tôi thật à?"

"Ừm, hết thì có thể vào rừng tìm thêm." Cậu hời hợt bảo.

Bị ong cấp A đốt có thể mất mạng như chơi, nào có nhẹ nhàng như cậu nói.



Thế nhưng có hắn ở đây, chuyện này ắt không khó.

Cuối cùng, Tống Diên Phong xử lý chỗ tôm còn lại, uống một ly trà, Khoái Triệt cũng uống một ly trà với nửa lọ mật ong của cậu.

Một bữa cơm sum họp tốt đẹp, hai người ăn ý, không nhắc lại chuyện khai thông cũng không nhắc thuốc ức chế.

Dọn dẹp xong, cậu mang cho hắn lọ kẹo, phòng khi xế chiều đói bụng. Loại này làm từ mật ong bình thường, nhưng cậu còn chưa đi, Khoái Triệt đã ăn hết hai viên.

Trước khi đến "sân sau", cậu rẽ sang phòng y tế, hỏi cô bé mặc áo blouse trắng vừa ra cửa.

"Bé Thư, em có đang bận gì không?"

Võ Anh Thư định sang khu Ty lập tức dừng bước.

"Dạ... không, có việc gì sao sếp?"

Tống Diên Phong nhìn ống nghe, máy đo huyết áp và hồ sơ trong tay cô bé, nhíu mày.

"Em bận thì cứ đi, buổi chiều tôi quay lại cũng được."Cậu cảm thấy cả cái trại này dường như quá ưu tiên cho cậu.

Võ Anh Thư thấy sếp quay đi, vội khẳng định lần nữa.

"Em định đi xem tình hình của "Thái thượng hoàng", không bận ạ."

Nhìn cậu vẫn nghiêm mặt, cô bé cuốn một lọn tóc, ngượng nghịu nói.

"Nếu không cần gấp thì sếp cứ nói đi, em trở về rồi làm sau."

"Chỉ muốn hỏi em cách làm kẹo cam mật ong. Lần trước em cho ăn ngon lắm."

Võ Anh Thư liền cười vui vẻ, quay vào phòng bê một lọ thủy tinh nhỏ trên bàn ra.

"Thật ạ, em vẫn còn nè, anh cứ lấy đi rồi em làm thêm."

Cậu lắc đầu nguầy nguậy.

"Không, không phiền đến em, có thể chỉ tôi cách làm không?"

Dùng dằng một lúc, nhận được cam đoan sẽ ghi lại hướng dẫn chi tiết từ y tá nhỏ, cậu hài lòng đi "sân sau".

Bên đó lúc này đang rất náo nhiệt, cả Đặng Sĩ Khiêm cũng ra bờ sông nhìn.

Có mấy con cá hải tượng lạc vào khu vực, đe dọa đám cá con của Đầu Thẹo.