Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 1: 1





Thế giới thứ nhất: Anh già nhà giàu
Chương 1:
Thành phố S, khách sạn Thịnh Hoa.

Chiếc đèn chùm pha lê chói mắt treo trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy xinh đẹp.

Rượu vang đỏ trong ly càng thêm hấp dẫn dưới ánh đèn, một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, khớp xương ngón tay rõ ràng, khéo léo như một tác phẩm nghệ thuật được trời cao chạm khắc hoàn hảo, không có một chút khuyết điểm nào.

Chủ nhân bàn tay ấy rũ mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay như có điều suy nghĩ, một tia sáng lóe lên qua đáy mắt, ánh mắt thâm trầm lại trở nên càng sâu thẳm.

"Chủ tịch Úc, con trai bất tài nhà tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ngài nhưng lại chưa có cơ hội gặp mặt.

Hôm nay tôi dẫn nó đến đây, không biết nó có thể vinh hạnh được đi theo học hỏi một chút phong thái của ngài không?"
Một người đàn ông trung niên được bảo dưỡng tốt nở nụ cười nịnh nọt, toàn bộ khuôn mặt đều mang vẻ lấy lòng, ngữ khí cung kính không dám vượt quá giới hạn.

Ông duỗi bàn tay to qua kéo cậu thiếu niên đang ngồi cứng đờ cả người ở bên cạnh lên, mặc kệ cậu giãy dụa, cưỡng ép đẩy người tới trước mặt Úc Chỉ.

Úc Chỉ cũng không nhìn ông ta nhiều thêm làm gì, dời ánh mắt sang người bên cạnh.

Thiếu niên có khuôn mặt đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đào hoa càng thêm một chút quyến rũ mà đàn ông bình thường không có, cực kỳ đẹp mắt.

Thế nhưng ánh mắt cậu lại trong trẻo sáng ngời, không có chút bẩn thỉu ô uế nào, so với vẻ ngoài hấp dẫn vừa có vẻ không phù hợp, lại vừa khiến người động tâm, áo sơ mi trắng trên người cũng thêm một chút thuần khiết.

Lúc này sắc mặt cậu tái nhợt, đôi mắt cố tỏ ra là mình ổn nhưng không che giấu được sự thấp thỏm sợ hãi, giống như một bé thỏ con rơi vào hang sói lại cố ý khoác lên tấm da nhím đầy gai nhọn hòng che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.

Úc Chỉ bâng quơ liếc nhìn, đưa ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm.

Là người đã xem qua cốt truyện gốc, tất nhiên là hắn biết đây là thời điểm nào.

Mục tiêu của nhiệm vụ, Doãn Hủ từng bị bắt cóc khi còn bé, cậu đi ăn xin vài năm mới được trại trẻ mồ côi nhận vào.


Mười năm sau, Doãn Hủ trưởng thành thì rời khỏi trại trẻ mồ côi, cậu miễn cưỡng thi đỗ vào một trường đại học hạng hai, nhưng bởi vì không đóng nổi phí đăng ký mà phải bỏ học.

Lúc này, vợ chồng họ Lâm tự xưng là cha mẹ đẻ của cậu khóc lóc thảm thiết tìm tới muốn nhận con trai ruột.

Mới đầu, người nhà họ Lâm cố ý thân thiết với cậu, Doãn Hủ cũng cho rằng họ thành tâm đối đãi với mình như vậy, ai ngờ đến lúc cậu chuyển hộ khẩu về nhà họ Lâm rồi bọn họ mới hiện nguyên hình.

Người nhà họ Lâm yêu thích đứa con họ nhận nuôi sau khi Doãn Hủ mất tích, bao nhiêu năm qua chưa từng đi tìm Doãn Hủ, bây giờ nhận cậu về chỉ vì muốn lợi dụng cậu đổi lấy lợi ích cho chính mình.

Nếu Doãn Hủ không chịu, họ có thể uy hiếp cậu bằng chứng minh thư và sổ hộ khẩu, khiến cho cậu dù có tiền cũng không thể báo danh vào trường học, mà coi như cậu không đi học thì ra đời cũng không thể kiếm được việc làm.

Ngược lại, chỉ cần cậu đồng ý với yêu cầu của nhà họ Lâm, bọn họ sẽ cho cậu tiền đăng ký cũng như học phí cho đại học.

Họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ như vậy, Doãn Hủ không còn cách nào khác đành phải đồng ý yêu cầu của họ, rồi ngây thơ mờ mịt bị cha Lâm đưa tới buổi tiệc rượu này, kéo đến trước mặt nguyên chủ.

Nguyên chủ không có hứng thú với đàn ông nên từ chối, cha Lâm lại tuân thủ nguyên tắc tối đa hóa lợi ích, ném cậu cho một kẻ khác.

Kẻ này vừa già vừa có đam mê ngược đãi trong tình dục, cuối cùng Doãn Hủ không thể chịu đựng nổi nên đã kích động giết chết lão ta.

Doãn Hủ bị bắt, phiên xét xử còn chưa đến, cậu đã tự sát trong tù.

Nhà họ Lâm không những không tổn thất gì mà còn tranh thủ cháy nhà mà đi hôi của, công ty của lão già kia vì mất đi người đứng đầu nên lâm vào hỗn loạn, nhà họ Lâm thu được không ít lời từ bên đó để rồi khuếch trương chính công ty nhà mình, địa vị của nhà họ Lâm trong thành phố này cũng được nâng lên một tầm cao mới.

Tiền tài và địa vị kiếm được từ cái chết của Doãn Hủ, nhưng dường như không ai cảm thấy chuyện đó có gì không ổn.

Ngay cả vai chính của thế giới là hai đứa con nhà họ Lâm cũng vẫn yên tâm sinh hoạt cực kỳ thoải mái, như thể người tên Doãn Hủ ấy chưa từng tồn tại trên cõi đời này.

Úc Chỉ vừa mới từ Bộ Giáo dục thuyên chuyển sang Bộ Cứu hộ nên không quá thông thạo nghiệp vụ, nhưng hắn cũng biết mình nên làm gì vào thời điểm như thế này.

Hắn đặt ly rượu xuống, đôi môi khẽ mở, nhàn nhạt thốt ra hai chữ: "Có thể."
Thiếu niên cứng đờ người, sợ hãi trong mắt nhạt đi phân nửa, thay vào đó là vẻ oán hận lạnh lẽo, tuy chỉ chợt lóe qua nhưng Úc Chỉ vẫn thấy được rõ ràng.


Cha Lâm vui vẻ ra mặt, đẩy mạnh thiếu niên về phía Úc Chỉ.

"Vậy xin nhờ chủ tịch Úc chăm sóc cho thằng bé.

Thằng bé còn nhỏ, không nghe lời, nếu có chỗ nào sai sót thì cứ mạnh tay dạy dỗ là được.

Có thể được đi theo học tập Chủ tịch Úc là phúc khí của nó rồi!"
Úc Chỉ cảm thấy cơ thể thiếu niên va vào cánh tay mình, cậu theo bản năng muốn tránh ra, rồi lại buộc bản thân phải nhịn xuống.

Khuôn mặt cậu cũng cố ra vẻ bình tĩnh.

Nhưng chắc chính cậu cũng không biết, cơ thể cậu đang khẽ run rẩy.

Đó là phản ứng theo bản năng, cậu không thể kìm chế hay che giấu được.

Cậu đang sợ hãi.

Cậu sợ cực kỳ.

Úc Chỉ duỗi tay đỡ cậu đứng thẳng, cũng không nhân cơ hội chiếm tiện nghi mà chỉ bảo, "Đã như vậy, tôi sẽ mang người đi."
Mục tiêu nhiệm vụ đã trong tay mình rồi, hắn cũng không cần phải ở lại chỗ này nhiều thêm làm gì.

Mọi người có mặt đều cho rằng Úc Chỉ vừa có được mỹ nhân nên không khỏi nóng lòng muốn nếm thử, trong lòng thầm cười nhạo cái vị Chủ tịch Úc ăn mặc đẹp đẽ này lại cũng có lúc gấp gáp như vậy, mặt ngoài lại vui vẻ cười nói.

"Chủ tịch Úc gấp gáp như thế, xem ra tâm cũng bị câu đi rồi, chúng ta muốn giữ cũng không được đâu.

Tiểu Lâm à, không biết con trai này của anh có làm cho chủ tịch Úc hài lòng được không đây."
Người ở đây làm gì có ai mà không biết tình huống đứa trẻ này là gì chứ, chỉ là một đứa nhặt về từ trại trẻ mồ côi mà thôi, đùa giỡn chơi thôi thì cũng chả mất gì.


Nhưng thật ra cha Lâm nhờ một đứa con tiện nghi mà kiếm được hạng mục làm ăn giá trăm triệu thì phải gọi là quá hời, trong lòng mỗi người đều hâm mộ ghen tị hận khỏi nói luôn.

Một người đàn ông trung niên lại bị người trẻ hơn mình gọi là Tiểu Lâm, thế mà cũng không thấy xấu hổ hay tức giận gì cả, thậm chí còn cười nói: "Không làm được vẫn có thể học, miễn là chủ tịch Úc sẵn lòng dạy bảo, kiểu gì thằng bé cũng sẽ làm được.".

ngôn tình ngược
Úc Chỉ cảm thấy cơ thể thiếu niên càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn, không nhiều lời nữa mà đứng dậy luôn.

"Đêm nay tôi bao, mọi người ăn uống vui vẻ."
Hắn cầm lấy áo khoác treo trên giá, lại thấy cậu không theo kịp mới quay đầu lại nhìn thiếu niên.

"Đi theo tôi."
Dứt lời liền xoay người rời đi.

Thiếu niên nhìn hắn, lại liếc về đám đàn ông đáng khinh đang không thèm che giấu ánh mắt dơ bẩn* về hướng cậu, khẽ cắn môi, cuối cùng đuối theo bóng lưng Úc Chỉ.
(*): gốc là □□, tự chém ra
Một kẻ so với một đám, đứa ngu cũng biết phải chọn cái gì.

Ngồi trong xe về nhà, thiếu niên ngồi ở một bên, giữa hai người cách nhau hẳn một khoảng.

Úc Chỉ dựa người vào cửa sổ, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, thực ra hắn đang nhớ lại ký ức của thân thể này.

Nguyên chủ cũng tên là Úc Chỉ, năm nay ba mươi chín tuổi, từ lúc hai mươi mấy đã trở thành người đứng đầu Úc thị.

Úc thị trong tay hắn dần lớn mạnh, cuối cùng vươn lên đứng đầu ở thành phố S, tính trên cả nước cũng số một số hai.

Là người giàu có nhất thành phố S, nguyên chủ chẳng thiếu thứ gì, tiếc nuối duy nhất là qua đời quá đột ngột, con trai duy nhất còn nhỏ lại không biết cố gắng, sản nghiệp không người thừa kế, cuối cùng Úc thị nhanh chóng sa sút.

Nguyên chủ đồng ý nhường lại thân thể cũng là muốn người thực hiện nhiệm vụ hoàn thành nguyện vọng của mình, đó là bồi dưỡng một người thừa kế xuất sắc, đưa Úc thị tiếp tục phát triển.

Lựa chọn đầu tiên của Úc Chỉ là con trai của nguyên chủ, năm nay vừa tròn mười tuổi.

Mẹ đẻ của đứa bé vừa sinh ra đã ném cho nguyên chủ, chính mình thì cầm tiền chạy.

Những năm gần đây nguyên chủ bận rộn công tác, không rảnh dạy con, thế là thằng bé văn không được võ không xong, tuổi còn nhỏ đã ăn chơi trác táng, cái khác thì không biết chứ đua đòi nhất định là số một.

Làm việc ở Bộ Giáo dục đã lâu, Úc Chỉ thấy thế mới buột miệng: "Kỳ cục!"

Hắn không chú ý đến thiếu niên bởi vì lời nói của mình mà run bắn lên, sau đó lặng lẽ nhích lại gần hắn một chút, không dám ngồi thu lu trong góc nữa.

Khi về đến nơi, Úc Chỉ dẫn thiếu niên vào nhà.

Hắn cảm thấy hơi váng đầu, giờ chỉ muốn ngủ một giấc, dạy dỗ trẻ con gì đó chờ tỉnh lại rồi tính, hắn đang say, nhỡ dọa sợ trẻ con cũng không tốt.

Dù là nhóc con nghịch ngợm hay là cậu bé đáng thương kia, chờ hắn tỉnh táo mới dạy được.

Hắn nới lỏng cà vạt bước vào phòng, cố ý dịu giọng nói, "Đêm nay ngủ trước đã, có chuyện mai nói tiếp.

Tôi đi tắm."
Cửa phòng tắm bị đóng lại.

Thiếu niên bị bỏ lại tại chỗ, tay nắm chặt ống quần, trong đầu nhớ lại lời người đàn ông.

Ngủ trước đã...!
Mai nói tiếp...!
Đi tắm...!
Còn cố ý dịu giọng nói nữa...!
Đôi mắt hơi ướt lên, cậu lại quật cường không chịu rớt nước mắt.

Cậu cắn môi, trong lòng cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Úc Chỉ tắm rửa xong đi ra, thấy đèn trong nhà đã tắt, tưởng đứa bé kia đã ngủ rồi nên lau khô tóc rồi nằm lên giường chuẩn bị ngủ.

Phòng ngủ ấm áp, rèm cửa dày nặng che đi ánh trăng sao bên ngoài, cũng chắn hết gió lạnh buổi đêm, huân hương mùi hoa nhài tươi mát lặng lẽ lan tỏa khắp phòng.

Giường êm nệm ấm vừa đặt người lên đã lún xuống, Úc Chỉ thoải mái duỗi tay ra, ngay sau đó lại sờ đến da thịt mềm mại ấm áp, hắn lập tức mở bừng mắt.

Thứ gì đây?!
Nhấc chân đạp một đạp, bên tai đồng thời truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng rên nhẹ.

Bịch!
"A......".