Khốn Lưu

Chương 5: Ly Dạ



Đàm Thanh Tuyền vô cùng buồn chán, thả chậm cước bộ trên đường.

Lúc này đã hơn tám giờ tối, đèn điện rực rỡ khắp nơi, thời tiết vẫn rất mát mẻ dễ chịu, những quán ăn nhỏ hai bên đường đều đã kê bàn ghế dọc theo lối đi bộ. Khung sắt nhỏ bắc trên lò than cháy đỏ hồng, thịt dê nướng phát ra những tiếng xèo xèo, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Mấy người trẻ tuổi xắn tay áo đố nhau uống rượu, tiếng cười nói huyên náo. Một người lảo đảo đứng lên, có lẽ là muốn đi toilet, mất thăng bằng ngã nhào vào lưng một người khác ở bàn kế bên.

Người nọ chậm chạp đứng lên, trừng mắt chửi: “Con mẹ nó mày vừa sờ chỗ nào hả?”

Người phía trước cũng không yếu thế, nheo nheo đôi mắt đã say lờ đờ, cười ha hả: “Tao sờ mày mấy cái thì làm sao? Con mẹ nó mày là đàn bà sao, còn không cho sờ?” Mấy người ngồi cạnh hắn lập tức cười ầm lên.

Người nọ cũng không nói nhiều, cầm ghế lên phang tới. Người hai bên hùng hổ đứng lên, bàn ghế đều bị xô đổ hỗn loạn, chủ quán cùng phục vụ hoảng sợ, vội vàng chạy đến: “Mọi người có gì từ từ nói chuyện, đừng đánh nhau được không?”

“Đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

Bọn họ sao có thể dừng lại, quyền cước cộng thêm bàn ghế cùng xông lên, rất nhiều khách hàng sợ hãi đã sớm bỏ chạy, tình hình càng lúc càng căng thẳng, bàn ghế của mấy hàng quán bên cạnh cũng bị đập phá.

Kế bên quán thịt nướng là một tiệm mì nhỏ, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi chạy đến, thấy bàn ghế nhà mình bị xô đổ ngổn ngang, khách hàng đều chạy hết thì gấp rút đến độ đứng ngồi không yên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa được không?”

Người đàn ông đang muốn tiến lên can ngăn thì phía sau vang lên giọng nói của một cô gái trẻ: “Cha, cha đừng qua đó, cẩn thận không bị thương.” Cô con gái khoảng hai mươi tuổi lo lắng đẩy xe lăn đi ra.

Người cha vừa muốn đáp lời thì một chiếc ghế nhựa từ xa bay thẳng đến chỗ cô gái. Cô gái hoảng sợ hét to nhưng thân thể bất tiện không thể né tránh chỉ biết co người, vươn tay ôm lấy đầu. Đúng lúc này, Đàm Thanh Tuyền tiến lên một bước, vươn tay cản lại chiếc ghế, hô to với mấy người trẻ tuổi kia: “Này, mấy người kia, đúng rồi, nói các người đấy, muốn đánh nhau thì đi chỗ khác đánh!”

“Ái chà…” mấy người kia dừng tay, đồng thời nhìn về phía Đàm Thanh Tuyền, một người thô lỗ quát: “Con mẹ nó, mày ở đâu ra thế? Đây không phải chỗ của mày, cút!” Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt Đàm Thanh Tuyền, lời còn chưa dứt đã vung nắm đấm lên.

Đàm Thanh Tuyền nện mạnh chiếc ghế nhựa lên đầu người kia, sau đó nhấc chân đạp một cước vào bụng hắn. Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, ngã úp sấp trên mặt đất.

Những người khác thấy tình hình không ổn, lập tức cầm ghế xông tới. Đàm Thanh Tuyền chặn đầu, thuận tay cầm lên một chai bia đập mạnh vào mép bàn, chai thủy tinh liền vỡ vụn. Đàm Thanh Tuyền cầm chặt một nửa chai, không để ý tới những người kia, cúi xuống túm lấy tóc người nọ lôi dậy, mảnh chai vỡ sắc nhọn nhằm thẳng vào mắt hắn.

Người kia nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của y, đáy mắt lướt qua một tia lăng lệ ác liệt (*), chỉ có người đã quen chứng kiến sinh tử, ánh mắt mới có thể lạnh lẽo như vậy, hắn lập tức ý thức được nếu mình không chịu thua, người này chắc chắn sẽ đâm xuống, y tuyệt đối sẽ không do dự, vội vàng nói: “Người anh em, từ từ nói chuyện, chúng tôi hơi quá chén.”

(*) – sắc bén, bén nhọn.

Đàm Thanh Tuyền thu tay lại, cầm một nửa chai thủy tinh lui về sau vài bước. Người nọ đứng dậy, quay lại phất phất tay với mấy người phía sau: “Anh em, chúng ta đi thôi!”. Đám người nhanh chóng rời đi.

Đàm Thanh Tuyền ném mảnh vỡ trong tay đi, nhìn cô gái ngồi trên xe lăn: “Cô không sao chứ?”

Cô gái cười lắc đầu: “Cảm ơn anh!”

Người cha thì lại cau mày: “Những người này không đắc tội được đâu, sớm muộn gì bọn chúng cũng quay lại.”

“Được rồi cha.” Cô gái khom người xuống định thu dọn đồ đạc trên mặt đất. Đàm Thanh Tuyền thấy nàng không thuận tiện, liền nói: “Tôi giúp cô.”

Y cùng với cha nàng nâng bàn ghế nằm ngổn ngang trên mặt đất lên, sau đó cầm chổi quét dọn sạch sẽ. Cô gái luôn miệng nói: “Ngại quá, đã làm phiền anh.”

Đàm Thanh Tuyền cười cười: “Không có gì.”

Cô gái lấy trong thùng nhựa ra một lon coca đưa cho Đàm Thanh Tuyền: “Này, anh uống nước đi.”

“A, không cần.” Đàm Thanh Tuyền nhẹ nhàng đẩy lại, “Nhưng mà… có thể làm cho tôi bát mì không?”

Cô gái kinh ngạc nhìn y, bắt gặp nụ cười ôn hòa trên mặt y, không giống như đang đùa giỡn liền hiểu ý, vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là được.” sau đó quay đầu gọi: “Cha, làm một tô mì thịt bò.”

Lúc tô mì nóng hổi được bưng lên, Đàm Thanh Tuyền phát hiện bản thân mình thật sự đói bụng. Hôm qua, từ lúc rời khỏi ngôi biệt thự kia cho tới bây giờ, buổi sáng y chỉ đến KFC rửa mặt súc miệng, đến nước cũng không được uống.

Cô gái nhìn y ăn vui vẻ, ngẫm nghĩ một lúc rồi dè dặt hỏi: “Cái kia, ví tiền của anh bị trộm?”

Đàm Thanh Tuyền lắc đầu, tiếp tục ăn.

Cô gái lại nói: “Vừa rồi thật sự cảm ơn anh!”

Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn nàng: “Cô đã nói nhiều lần rồi.”

Cô gái cong môi mỉm cười: “Được rồi, tôi không nói nữa. Nhưng mà hành động khi nãy của anh thật sự rất đẹp mắt, giống như đóng phim điện ảnh vậy. Anh làm nghề gì? Cảnh sát đúng không?”

Đàm Thanh Tuyền dừng lại, nở nụ cười tự giễu: “Có cảnh sát nào chật vật như tôi sao? Tôi vừa thất nghiệp.”

“A.” Cô gái giật mình, “Vậy trước kia anh làm gì?”

Đàm Thanh Tuyền uống nốt ngụm canh cuối cùng, nói: “Ngưu Lang (*).”

(*) – aka trai bao a~~~

Cô gái mở to mắt, bật cười: “Anh thật biết nói đùa.” Cô gái tuy không xinh đẹp nhưng rất thanh tú, trên mặt không trang điểm, nhìn qua rất thanh khiết sạch sẽ, cười rộ lên hàng mi cong cong, bên môi còn có một núm đồng tiền nho nhỏ.

Đàm Thanh Tuyền cũng cười, đặt bát xuống: “Bây giờ đến lượt tôi phải cảm ơn cô.”

“Chúng ta nếu cứ cảm ơn tới cảm ơn lui như vậy đến bao giờ mới xong.” Cô gái đẩy xe lăn đến thu dọn bát đũa, “Sau này anh có thể thường xuyên đến đây ăn, sẽ không tính tiền của anh đâu.”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng nàng lập tức cảm thấy mình đã nói sai, vội vàng giải thích: “Tôi không phải nói anh không có tiền, là.. là…”

“Không phải là rất tốt sao?” Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Tôi vốn cũng không có tiền, hay là cô thuê tôi làm bảo vệ đi, tôi sẽ giúp cô giải quyết mấy đám lưu manh này nọ.”

Cô gái lại bật cười thành tiếng: “Sao anh lại trêu chọc tôi nữa rồi.”

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trông thấy hai chiếc ô tô màu đen không biết đã dừng lại từ lúc nào, mỗi xe bước xuống ba bốn người đàn ông, mặc quần áo bình thường, trên tay cầm theo gậy bóng chày.

Xuống cuối cùng là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo kính râm, nhàn nhã đứng dựa vào xe, trên miệng ngậm một điếu thuốc lá, hỏi: “Nhà nào?”

Một tên chỉ chỉ vào quán mì: “Là nhà này.” Người đàn ông kia ném điếu thuốc xuống đất, thản nhiên nói: “Đập phá cho tao!”

Mấy người lập tức hung hăng xông tới. Cô gái sợ tới mức mặt trắng bệch, cha nàng từ trong bếp nghe được tiếng động vội chạy đến, hoảng hốt muốn ngăn bọn chúng lại: “Không được đập, không được đập!”

Đàm Thanh Tuyền nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông mặc âu phục màu đen, âm thầm thở dài, chậm rãi bước ra cửa, cao giọng nói: “Bùi Tiêu, quán mì nhỏ thế này mà anh cũng muốn đập sao, thật sự là càng ngày càng nhỏ mọn.”

Người đàn ông kia khẽ giật mình, đứng thẳng lên, nhanh chóng tháo kính râm xuống, vừa mừng vừa sợ nói: “Đàm Thanh Tuyền, sao lại là cậu?” Sau đó vội vàng gọi những tên kia: “Được rồi, là người một nhà. Tất cả quay lại cho tao!”

Hắn vừa nói vừa đi đến bên cạnh Đàm Thanh Tuyền, cười cười: “Ai, sao cậu lại đến chỗ này ăn mì vậy?”

Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai: “Có một tô mì mà còn phải ăn chịu đấy.”

Bùi Tiêu cười ha hả: “Con mẹ nó, cậu lừa tôi sao? Lên xe đi, đến chỗ của tôi, tôi mời cậu uống rượu.”

Đàm Thanh Tuyền gật đầu, xoay người vẫy vẫy tay với cô gái rồi cùng đám người kia lên xe chạy đi.

Ba năm, “Ly Dạ” vẫn như trước, cuộc sống ở đây vẫn mơ mơ ảo ảo, dâm loạn, xa hoa lãng phí. Bùi Tiêu lôi kéo Đàm Thanh Tuyền đến bên quầy bar ngồi xuống, hắn rót hai ly rượu, đặt trước mặt hai người, sau đó ngẩng đầu phân phó nhân viên phục vụ: “Lấy một bao thuốc Trung Nam Hải đến đây.”

Nhân viên phục vụ thấy ông chủ của mình đích thân tiếp đãi vị khách này, liền hiểu rõ là thân phận không tầm thường, không nhiều lời, lập tức đưa bao thuốc lá cho Bùi Tiêu.

Bùi Tiêu mở giấy gói ra đưa cho Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền cười nhạt một tiếng: “Phiền anh vẫn còn nhớ rõ.” Y rút ra một điếu thoải mái châm lên.

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, tiếng nhạc bên trong không ngừng vang lên ầm ĩ.

Cuối cùng Bùi Tiêu mở miệng trước: “Giây phút cuối cùng Lôi Chấn đã thả cậu ra hả?”

Đàm Thanh Tuyền nhíu mày: “Làm sao anh biết?”

“Không có bức tường nào gió không lọt qua được, chuyện bên trong truyền ra so với con thỏ giật mình còn nhanh hơn.”

Đàm Thanh Tuyền cầm lấy ly rượu, không nói gì.

Bùi Tiêu nhíu mày: “Lôi lão đại cũng thật là, nếu yêu thích thì quang minh chính đại mà theo đuổi, cần gì phải nhốt lại như vậy.”

Đàm Thanh Tuyền đặt ly rượu xuống, chậm rãi cong lên một bên khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh nhạt mà trào phúng, nhẹ nhàng nói: “Bùi Tiêu, anh còn nhắc đến Lôi lão đại một lần nữa, tôi đập nát Ly Dạ.”

Bùi Tiêu khẽ giật mình, lập tức cười lớn: “Được rồi, là tôi nói sai, tình nghĩa huynh đệ các người, không có chỗ cho người khác xen vào a.” Nói xong cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, coi như chịu phạt.

Đàm Thanh Tuyền không quan tâm đến hắn, thản nhiên ngồi hút thuốc lá.

“Sau này cậu muốn làm gì?”

Đàm Thanh Tuyền nhả ra một vòng khói: “Không muốn làm gì cả, không chết thì sống chứ sao.”

Bùi Tiêu cười cười: “Cậu mà chết thì bao nhiêu người không ngủ được đâu, hay là đến chỗ tôi đi.”

“Đến đây? Làm gì? Làm Ngưu Lang sao?” Đàm Thanh Tuyền nhớ tới mấy lời đã nói với cô gái kia không khỏi mỉm cười.

Bùi Tiêu ghé sát vào y, cố ý hạ thấp thanh âm, nói: “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ cậu muốn làm nhân viên phục vụ? Tôi cam đoan sẽ đưa cậu thành đầu bài nổi tiếng nhất Ly Dạ.”

Hắn nửa trêu chọc nửa nghiêm túc, chỉ chờ Đàm Thanh Tuyền từ chối, sau đó sẽ từ từ thuyết phục y ở lại Ly Dạ.

Không nghĩ tới Đàm Thanh Tuyền không cần suy nghĩ đã đáp ứng: “Được.” Y ngẩng đầu, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Tiêu, nhẹ giọng cười: “Bị một người thượng so với nhiều người thượng có khác gì nhau đâu.”

Bùi Tiêu không ngờ y sẽ nói như vậy, ngược lại có vài phần ngoài ý muốn. Người đàn ông xinh đẹp này, dưới ánh đèn sặc sỡ, mang theo một tầng hương vị thanh khiết nhàn nhạt. Đối với chuyện mang tính sỉ nhục này có thể thản nhiên nói ra như vậy làm cho Bùi Tiêu không khỏi đau lòng. Không biết rốt cuộc đã trải qua những gì, mới có thể khiến cho kẻ giết người không run tay này coi thường bản thân mình như vậy.

Hắn không tự chủ được đè lại bàn tay đang cầm ly rượu của Đàm Thanh Tuyền: “Tôi làm sao có thể cam lòng để cậu ra sân khấu được.” (*)

(*) – ý nói phục vụ khách hàng abcxyz ấy, chắc mọi người hiểu a.

Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai, đối với cử chỉ mập mờ của Bùi Tiêu cũng không muốn đáp lại: “Tôi không thích thiếu nợ nhân tình.”

“Vậy được rồi, tùy cậu.” Bùi Tiêu thoáng cái khôi phục lại thái độ bình thường, cười đùa ngả ngớn: “Cậu yên tâm, ở chỗ này của tôi, cho dù cả Long Hoa bang và Hưng Thuận đường cùng xuất động, cũng đừng mơ có thể động tới một sợi tóc của cậu.”

Đàm Thanh Tuyền nở nụ cười, chậm rãi nói: “Anh yên tâm, tôi có đột tử cũng sẽ không làm bẩn một mảnh đất nào của Ly Dạ.”

Bùi Tiêu thở dài: “Tiểu Đàm, cậu không tin tôi.”

“Tin tưởng anh sao?” Đàm Thanh Tuyền giương mắt lên, ý cười tự giễu trên khóe miệng càng sâu thêm: “Đường đường là ông chủ Ly Dạ, rõ ràng là nhàm chán đến mức chỉ vì vài câu nói mà đi đập phá một quán mì nhỏ, anh đừng nói với tôi là đột nhiên tâm huyết dâng trào nha.”

Bùi Tiêu ngẩn người, lại nghe Đàm Thanh Tuyền nói tiếp: “Con người anh không bao giờ làm ăn lỗ vốn, không có lợi ích thì làm sao có thể chủ động giúp đỡ tôi?”

Bùi Tiêu cười hì hì, trơ mặt ra giải thích: “Cái này… thực ra…”

Đàm Thanh Tuyền vươn tay ngăn hắn lại: “Được rồi, anh vì cái gì tôi không quan tâm, muốn làm gì tôi cũng không quản. Muốn lợi dụng tôi thì cứ tiếp tục, chỉ là muốn nói cho anh biết, tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng tôi đã biết rõ.”