Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 157: Tỉnh giấc mộng ban sơ



Chương 157: Tỉnh giấc mộng ban sơ

Sở Minh chỉ cảm thấy một cơn đau truyền đến trên cơ thể, khi lần nữa tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng còi xe inh ỏi, dòng xe tấp nập tới lui xả khói làm anh khó chịu sặc một cái.

"Đây là chó nhà ai vậy?"

Một giọng nói anh rất quen thuộc truyền đến trên đỉnh đầu anh, một đôi tay trắng nõn nắm chặt "hai tay" anh, nhẹ nhàng xốc anh lên.

"Gâu..." Lực kéo này tác động lên vết thương trên người Sở Minh, khiến anh không khỏi rên lên một tiếng.

Tống Thanh Hàn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, lại không hề phát hiện ra chú chó dơ bẩn, ban nãy nhắm chặt mắt như sắp chết đến nơi bây giờ đang trợn to mắt, trong đôi mắt chó đen láy lộ ra biểu cảm chấn kinh hệt như con người.

Tống Thanh Hàn nhìn đôi chân bị ma sát đến mức muốn lòi cả xương ra bên ngoài, nhíu mày, vỗ vỗ đầu anh: "Tao mang mày đến bệnh viện khám, mày đứng có cắn tao nhé."


"Gâu..." Chú chó đó dụi dụi vào lòng bàn tay Tống Thanh Hàn, ngoan đến kì lạ.

Tống Thanh Hàn khuôn mặt còn có chút xanh xao thở dài một hơi, sau đó dùng sức bế chú chó vàng lên, cẩn thận từng chút một né đi vết thương lộ ra ở chân trước của anh, đứng bên đường vẫy tay gọi một chiếc taxi.

"Ây!"

"Xe của tôi không cho mang theo thú cưng!"

Tài xế kia vừa dừng xe liền thấy chú chó Tống Thanh Hàn đang ôm trong lòng, có chút ghét bỏ xua xua tay rồi muốn lái xe đi.

"Đừng, tôi thêm tiền."

Tống Thanh Hàn hét lên một tiếng, vuốt vuốt đầu chú chó: "Nó bị thương nặng lắm, không thể chậm trễ nữa rồi."

Tài xế kia do dự nhìn cậu một lúc, thấy cậu có vẻ ngoài sạch sẽ, tươm tất, vẫy vẫy tay: "Thôi vậy... Lên xe đi."

Tống Thanh Hàn mở cửa xe, ôm chó ngồi vào.

Chú chó lông vàng nâu kia nằm tựa trên đùi cậu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.


Cũng không biết có phải ảo giác của Tống Thanh Hàn hay không, cậu cứ cảm thấy chú chó này rất có nhân tính.

Cậu sờ sờ tai của chú chó, chú chó nhỏ đó cũng nghiêng đầu dụi dụi vào tay cậu, một chiếc chân trước không bị thương vỗ vỗ lên tay cậu giống hệt như người vậy.

"Đến rồi."

Tài xế đạp thắng gấp, Tống Thanh Hàn ôm chú chó ngả người về phía trước một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, xe đang dừng trước cửa một bệnh viện thú y.

Cậu đưa gấp đôi tiền cho tài xế, sau đó liền đem chú chó xuống khỏi xe.

Chú chó bị thương khá nặng, khi bác sĩ xử lí vết thương cho nó, nó ngoan ngoãn nằm đó, chỉ là đôi mắt luôn dính chặt trên người Tống Thanh Hàn.

"Chú chó này ngoan thật đó."

Bác sĩ vỗ vỗ vào đầu nó, kết quả lại bị nó né đi.

Bác sĩ có chút ngượng ngùng, cười híp mắt băng bó lại cho nó, sau đó đặt nó về lại trong tay Tống Thanh Hàn: "Sắp tới đừng để bị dính nước, lát nữa tôi kê ít thuốc để cậu cho nó uống, khoảng hai tuần nữa là có thể tháo băng rồi."


"Nếu như lo lắng không xử lí được vết thương, cậu có thể kết bạn weichat với tôi, đến lúc đó gửi weichat hỏi tôi là được."

Bác sĩ trẻ vô cùng phong độ, lấy điện thoại ra nhìn về phía Tống Thanh Hàn.

"Gâu!"

Sở Minh trầm mặt, bình tĩnh nhấc chiếc chân trước không bị thương vỗ vỗ vào cánh tay Tống Thanh Hàn, sau đó dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn vuốt ve đầu anh một chút, sau đó giống như không hề cảm nhận ra được ý nghĩa từ chối từ trong mắt anh, móc điện thoại ra trao đổi weichat với bác sĩ.

"Đi đường cẩn thận nhé."

Bác sĩ nhìn màn hình điện thoại, sau đó cất điện thoại vào lại trong túi áo blouse, nhẹ giọng nói.

Sở tiểu cẩu nghe xong lông như muốn dựng ngược lên trời.

"Sao vậy, làm mày đau hả?"

Tống Thanh Hàn có chút nghi hoặc nựng nựng lên người chú chó đang dụi dụi mình, sau đó liền trực tiếp mang nó lên xe buýt, về nơi ở của mình, mà Sở Minh cũng cực kì quen thuộc với căn phòng này.
Trong căn phòng một người ở có một chiếc giường nho nhỏ, những đồ đạc khác được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, bên cạnh còn có một căn bếp nhỏ chật hẹp vương chút mùi khói dầu.

Tống Thanh Hàn đặt chú chó nhỏ lên ghế, sau đó vào bếp đun một ấm nước, sau khi pha một chút nước lạnh vào, liền bưng chậu nước ra, lấy một chiếc khăn nhúng vào, vắt cạn nước, cẩn thận, dịu dàng lau đi bụi bẩn trên người chú chó nhỏ.

Sở Minh đại khái đã biết tình huống hiện tại của mình là như thế nào rồi.

Anh hình như... Lại quay về khoảng thời gian năm đó nhập hồn trên người một chú chó, sau đó được Tống Thanh Hàn nhặt về.

Có điều lúc đó ý thức của anh hình như không tỉnh táo như bây giờ, khi anh thực sự thức tỉnh ý thức của mình thì đã cách cái ngày anh được cậu đem về rất nhiều ngày rồi.
Vậy anh bây giờ rốt cuộc là đang sống trong khoảng thời gian nào?

Là một lần nữa quay về bầu bạn với Tống Thanh Hàn, cùng cậu trải qua những ngày tháng đau khổ đó hay chỉ là một giấc mộng của anh mà thôi?

Sở Minh nhấc cái chân trước không bị thương lên, ấn ấn vào cái chân bị thương, cơn đau nhói tim truyền đến từ chiếc chân còn lại, làm cho anh đau đến mức lông dựng ngược cả lên.

Tống Thanh Hàn có chút buồn cười lấy cái chân đang ấn lên vết thương của anh ra, sau đó đổ một ít thức ăn cho chó mua về từ bệnh viện ra, đặt trước mặt Sở Minh.

Sở- đã lâu không làm chó- bây giờ thực sự là một con chó- Minh: "..."

Thức ăn chó khô khô đầy trong bát, Sở Minh dựa đầu lên một chiếc chân, trên mặt chó lộ ra vẻ trầm tư hệt như con người.

Khi Tống Thanh Hàn giặt khô khăn quay lại, điều cậu nhìn thấy chính là chú chó mới nhặt về uể oải nằm dài ngươi trên ghế, thức ăn cho chó đặt trước mặt trông có vẻ chưa được đụng qua.
"Sao lại không ăn?"

Tống Thanh Hàn dùng tay nâng mặt chó của anh lên nhìn nhìn, thấy dáng vẻ rủ tai, hai mắt long lanh của anh, giống như có điều gì đó suy tư.

"Lẽ nào là do quá đau?"

Tống Thanh Hàn gãi cằm anh một hồi, sau đó liền bưng nước qua đặt trước mặt anh.

"Nếu không ăn thì cũng phải uống chút nước."

Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ run.

Khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo ấy cứ không phòng bị như vậy đứng trước mặt anh, Sở Minh liếm liếm tay cậu, sau đó ngoan ngoãn uống vài ngụm nước.

... Không ăn thức ăn cho chó đâu.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, vuốt ve đầu anh, sau đó liền quay người đi tìm một vài bộ quần áo mình không còn mặc nữa, làm một cái ổ nhỏ khá thoải mái cho chú chó nhỏ này.

Cậu hôm nay mới đến một đoàn phim thử vai về, nhưng nhìn thấy thái độ của đạo diễn khi nghe thấy tên của cậu, cơ hội lấy được vai diễn này chắc chắc rất mong manh.
Tống Thanh Hàn tự trào phúng cười cười, từ trong chiếc tủ lạnh cũ kĩ, lấy ra hai củ khoai tây, gọt vỏ rửa sạch, cắt ra rồi xào thành một món khoai tây sợi xào chua cay.

Chú chó nhỏ kia không biết từ lúc nào đã đứng dậy khỏi ổ của mình, mắt long lanh nhìn chằm chằm cậu đi ra từ nhà bếp, đôi mắt cực kì giống con người kia không biết thế nào, lại làm Tống Thanh Hàn có giảm giác rất ấm lòng.

Cậu nhìn nhìn chú chó nhỏ, sau đó dùng một chén nhỏ đựng một ít cơm và một ít khoai tây xào, đặt xuống trước mặt chú chó.

Chú chó nhỏ nhìn chiếc bát nhỏ trước mặt, không biết đang nghĩ gì, khi Tống Thanh Hàn nhìn nó cúi đầu ăn cơm, vậy mà lại nhìn ra được cảm giác như đang nhẫn nhục chịu khổ.

"..." Tống Thanh Hàn nhìn rồi không khỏi bật cười.

Sở Minh nhìn nụ cười của cậu, cũng không xoắn xuýt, cúi đầu ăn vài miếng cơm trộn khoai tây xào, sau đó uống thêm vài ngụm nước rồi liền bò về trong ổ, vẫy cái đuôi nhỏ.
Anh cứ như thế mà được Tống Thanh Hàn giữ lại, giống như những gì đã trải qua trước đây vậy.

Tay bác sĩ ở bệnh viện thú y dường như thật sự có hứng thú với Tống Thanh Hàn, chỉ là dưới thái độ quá mức lạnh nhạt của Tống Thanh Hàn, hắn ta rất nhanh đã biến mất khỏi cuộc sống của Tống Thanh Hàn và Sở Minh.

Những ngày tiếp theo, Sở Minh đã thử không biết bao nhiêu là lần xem có thể trở về thế giới ban đầu hay không, nhưng bất kể anh dùng phương pháp nào, khi anh mở mắt ra, thứ xuất hiện trước mặt anh vẫn là hai cái chân chó đầy lông.

Anh chỉ có thể ở trong thế giới này, lại một lần nữa trải qua những chuyện mà anh vốn đã trải qua rồi.

Cuộc sống tiếp sau đó của Tống Thanh Hàn cũng không khác trước khi gặp anh là bao.

Chỉ là lúc đó, mới ban đầu anh không có ý gì với Tống Thanh Hàn cả, nên thật ra cũng không quá quan tâm đến Tống Thanh Hàn.
Bây giờ lại có cơ hội lần thứ hai như thế này, anh liền mượn cơ thể của chú chó này, một lần nữa từ từ trưởng thành bên Tống Thanh Hàn.

Cảm xúc của Tống Thanh Hàn ngày càng nội liễm, chỉ có một vài lúc mới ôm lấy anh, nựng anh vài cái, sau đó lại bình tĩnh trở lại.

Sở Minh biết khoảng thời gian này Diệp Dịch vẫn luôn chèn ép cậu, nhưng anh bây giờ trừ mấy cái chân chó ra, đến ngay cả mở miệng an ủi Tống Thanh Hàn cũng không làm được.

Anh muốn cố gắng hết sức thay đổi một vài thứ, nhưng lại không hề có tác dụng gì.

Đây hình như thật sự chỉ là một giấc mộng của anh vậy, bất luận anh có cố gắng thế nào, ngày hôm sau, những việc nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra như cũ.

Ánh lửa ngập trời.

Hơi xăng dầu nồng nặc trộn lẫn với mùi khói dày đặc chui vào khoang mũi Sở Minh.
Anh dùng chân cào những đồ vật linh tinh rơi xuống ra, tìm thấy Tống Thanh Hàn nằm co người lại một góc, bị làn khói dày đặc làm sặc đến mức lộ ra vẻ mặt đau đớn.

"Gâu..."

Sở Minh đẩy đẩy Tống Thanh Hàn, Tống Thanh Hàn chầm chậm mở mắt ra, ho mạnh vài tiếng, sau đó kêu lên: "Sở Minh..."

Sở Minh trừng lớn con mắt chó, sau đó khuôn mặt của Tống Thanh Hàn ở đối diện mắt đầu trở nên mơ hồ.

"Sở Minh..."

Tống Thanh Hàn cúi đầu lau tay cho Sở Minh, sau đó cảm nhận được đầu ngón tay anh đang nhúc nhích.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mặt Sở Minh, sau đó liền nhìn thấy đôi con ngươi có chút u tối của anh.

"Anh tỉnh rồi."

Giọng Tống Thanh Hàn có chút run rẩy mà đến ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, nhìn người đàn ông đang từ từ mở mắt, bàn tay đang cầm khăn siết chặt.
"Đây là..." Sắc mặt của người đàn ông nằm trên giường bệnh có chút trắng bệch, lời nói ra xa lạ đến mức làm người ta khó chịu.

Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ run, xung quanh mắt đã đỏ lên một vòng.

Cậu hít sâu một hơi, đứng bật dậy: "... Anh lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em gọi bác sĩ đến xem cho anh."

Sở Minh nhìn thấy biểu cảm của cậu, tim liền giật nảy lên, giơ tay ra nắm lấy cổ tay Tống Thanh Hàn, sau đó kéo cậu vào lòng: "Xin lỗi Hàn Hàn..."

Cơ thể Tống Thanh Hàn run rẩy.

Sở Minh có chút ảo não và hối hận hôn lên cổ Tống Thanh Hàn: "Anh lúc nãy chỉ muốn đùa một chút thôi... Hàn Hàn, em đừng giận nhé..."

Tống Thanh Hàn giơ tay muốn đánh anh, nhưng bàn tay khi sắp rơi xuống người anh lại vì lo cho sức khỏe của anh mà nhẹ tay lại, gần như vô lực.

Sở Minh cảm nhận được động tác của Tống Thanh Hàn, trong lòng lại càng hối hận, vội vàng ôm Tống Thanh Hàn, nhẹ nhàng vỗ về.
"Anh sai rồi, cục cưng à, anh sai rồi..."

"Ui!"

Trên cổ truyền đến một cơn đau nhói, Tống Thanh Hàn vùi đầu vào cổ anh, cắn một cái thật mạnh lên cùng da cổ non mềm.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên da, Sở Minh nắm thật chặt tay Tống Thanh Hàn, sau đó nghiêng đầu qua, mang theo cả sự hối hận và thâm tình hôn lên má cậu, trong miệng còn nếm được vị mằn mặn của chất lỏng chảy xuống từ hốc mắt.

Sự lo lắng là u sầu trước đó khi Sở Minh hôn mê mãi không tỉnh, và cả tâm trạng khó chịu vừa rồi chồng chất lên nhau, Tống Thanh Hàn chớp chớp mắt, hàng lông mi dài bị nước mắt thấm ướt dính lại vào nhau, khẽ run lên.

Sở đại tổng tài đã nếm thử được mùi hậu quả khi đùa bậy bạ, trong những ngày anh ở lại bệnh viện làm một loạt kiểm tra, Tống Thanh Hàn đều không thèm để ý đến anh.
Sở đại cẩu chỉ có thể dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu khi cậu theo giờ cố định đến đưa cơm bệnh cho mình, trông vô cùng đáng thương.

Tim Tống Thanh Hàn cứng như sắt thép, khi đến đưa cơm cũng không ừ hử lấy một lời, vô cùng lạnh lùng vô tình.

Tiểu Sở Thần và Tiểu Ngọc Nhi không biết hai người cha đang ầm ĩ cái gì, khi Tống Thanh Hàn mang chúng đến, liền cười đùa, la hét, nằm thoải mái trong lòng Tống Thanh Hàn, làm Sở đại tổng tài nhìn mà thấy lòng đắng nghét.

"Hàn Hàn, anh sai rồi, sau này không dám nữa."

Sở đại cẩu rủ mi cụp mắt ngồi trên giường bệnh, ngoan ngoãn nói, "Thật sự không dám nữa mà."

Tống Thanh Hàn lạnh nhạt nhìn anh một cái rồi tiếp tục cúi đầu trêu chọc Tiểu Sở Thần.

Sở Minh: "...."

QAQ

Cũng may cơn giận của Tống Thanh Hàn đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi bị giày vò mấy ngày, Sở đại tổng tài cuối cùng cũng nhận được ân xá, sờ sờ bàn tay Tống Thanh Hàn.
"Anh biết sai thật rồi mà."

Sở Minh trịnh trọng nói, sau đó hôn lên đầu ngón tay Tống Thanh Hàn, "Hàn Hàn, em đừng giận nữa mà."

Tống Thanh Hàn thở dài, gãi gãi sau gáy anh một chút rồi thấp giọng đáp lại một tiếng: "Ừm."

Hai bé con không hề biết đã xảy ra chuyện gì, ngồi trong xe đẩy hưng phấn vỗ tay, khuôn mặt mềm mềm đáng yêu mù mà mù mờ, đôi mắt sáng trong veo luôn nhìn về phía hai người cha: "Ya ya!"