Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 10: Đầu Đinh



Một bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên khung cửa, một quả đầu đinh cực kỳ bắt mắt, cộng thêm mấy phần đẹp trai ngang bướng, lại không che giấu được khí chất ngạo mạn tự phụ trên người anh ta.

Nhìn lướt qua trong phòng một cách chậm rãi.

Thuốc tê trong người Lâm Kiều Kiều có vẻ vẫn chưa tan hết, cô chỉ vào Cố Đông Quân sợ hãi nói: “Đầu trọc, bóng loáng!”

Lâm Canh Nam cùng trình Tú Vân quay đầu nhìn lại, bị quả đầu mới cạo này làm cho ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã đứng dậy chào đón: “Đông Quân đến rồi à.”

Lâm Canh Nam đưa cho Trình Tú Vân một ánh mắt ra hiệu.

Nếu như Cố Đông Quân đã tới, trong lòng chắc chắn không ít thì nhiều vẫn có Kiều Kiều .

“Bố vợ, mẹ vợ.” Anh ta ôn tồn lễ độ, ánh mắt như có thâm tình nhìn về phía Kiều Kiều “Có con ở đây nói chuyện với Kiều Kiều là được, hai người chắc vẫn còn có chuyện bận rộn, không bằng đi về trước đi.
Lâm Kiều Kiều bất ngờ không kịp đề phòng sợ run cả người, vội nói: “Vẫn là để mẹ ở đây giúp tôi, không phải công ty anh còn nhiều việc chưa giải quyết sap?”

“Công ty bận rộn đến mức nào đi nữa cũng không thể bỏ bê vợ mình” Cố Đông Quân mỉm cười, “Con đã sắp xếp xong toàn bộ công việc, hai ngày này nhất định ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho Kiều Kiều.”

Mấy chữ cuối cùng gần như cắn răng nói ra.

Lâm Kiều Kiều nhanh khóc.

Giả vờ!

Thật có thể giả vờ!

Xong, chắc là sẽ bị đút cho chó sói.

Mẹ nó chứ, cái gì mà khinh công Thủy Thượng Phiêu, đều ngã gãy cả xương chân rồi còn phiêu phiêu thế nào được nữa.

Đáng tiếc Lâm Canh Nam cùng trình Tú Vân cũng không nghe được hàm ý thâm sâu ở trong đó, liếc nhau trong hai cặp mắt đều thấy được sự vui mừng.
Còn tưởng rằng Cố Đông Quân không thích Kiều Kiều chứ.

Hai người đã yên lòng được rồi.

Cố Đông Quân lại cúi thấp đầu hướng về phía hai người “Cha vợ, mẹ vợ, Kiều Kiều ngã từ trên lầu xuống là đều do con không tốt, là con chưa chăm sóc tốt cô, bố mẹ yên tâm, tương lai nhất định sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa.”

Lâm Kiều Kiều: “Ô ô......” Xong.

3 người đồng loạt nhìn về phía cô.

Lâm Kiều Kiều: “Ừm, con quá cảm động.”

Ý cười trong mắt Cố Đông Quân càng sâu hơn, bưng bát canh trên bàn lên, cầm muỗng đút tới bên miệng Lâm Kiều Kiều: “Ngoan nào, uống đi.”

Thân thể Lâm Kiều Kiều không béo, cơ thể co lại trong chăn hơi phát run, liếc nhìn Trình Tú Vân cầu xin giúp đỡ.

Trong mắt Trình Tú Vân bây giờ tất cả đều là chờ mong, thậm chí hơi hơi há mồm thay cô.
Không còn đường nào có thể trốn, Lâm Kiều Kiều hơi há mồm uống hết.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy Trình Tú Vân đưa bát canh đến, cô chắc chắn sẽ cho rằng bên trong chính là thuốc độc.

Thấy hai người ấm áp ngọt ngào, vợ chồng Lâm tự hiểu lấy lý do nhanh chóng rời đi không thèm ngoảnh lại.

Theo cánh cửa phòng dần dần đóng, tâm can Lâm Kiều Kiều bắt đầu cũng thấp thỏm treo lên cao.

Cô không dám nhìn Cố Đông Quân, gần như đem khuôn mặt của mình vùi vào trong bát canh.

“Lâm Kiều Kiều.”

Tiếng nói Cố Đông Quân khàn khàn tràn ngập nguy hiểm vang lên, “kiểu tóc mới của tôi đẹp không?”

Lâm Kiều Kiều giả điếc, tự cầm lấy thìa, liên tục từng ngụm đưa vào trong miệng mình, càng vùi đầu thấp hơn.

“Nhìn tôi!”

Âm thanh đột nhiên một vang.

Lâm Kiều Kiều sợ hết hồn, bát canh đổ đầy lên chăn, khóc lên ô oa: “Tôi sai rồi hu hu, Ợơơ......”
Ợ một cái, dường như cảm thấy quá xấu hổ, Lâm Kiều Kiều càng ra sức khóc thảm thiết hơn.

Cố Đông Quân: “......”

Đồ rùa đen rút đầu này sao lại nhanh khóc như thế chứ?

Mỗi ngày ngoại trừ tự mình tìm đường chết chính là khóc.

Nước mắt nhiều như vòi tắm vậy.

Huyệt thái dương của anh ta giật giật, thấp giọng mắng: “Ngậm miệng.”

Lâm Kiều Kiều sợ hãi, trong nháy mắt ngừng tiếng khóc, rưng rưng nước mắt mà nhìn chằm chằm anh ta.

Giống như một con thỏ nhỏ.

Hốc mắt hồng hồng, ướŧ áŧ trong suốt. Khuôn mặt nhỏ cũng khóc sưng lên, hiện ra một tầng màu hồng nhàn nhạt, nước mắt treo ở phía trên liên tục tràn ra, lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

Nhìn dáng vẻ rất dễ ức hϊếp.

Cố Đông Quân nhịn không được bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái nói: “Khóc con khỉ, tôi mới là người bị cạo đầu.”
Chỗ bị bóp càng thêm hồng hào, Lâm Kiều Kiều xoa xoa khuôn mặt thút thít nói: “Tôi sai rồi, đừng đem tôi đưa đi nuôi chó sói.”

Cố Đông Quân: “......”

Tuy rằng chính mình thật có một khu rừng nuôi sói.

Nhưng nhìn hắn giống loại người tàn bạo như vậy sao?

Lâm Kiều Kiều thấy anh ta yên lặng, thử dò xét nói: “Anh sẽ không đem tôi ném đi nuôi sói...... phải không?”

Dù sao ở trong tiểu thuyết thì Lâm Kiều Kiều gây chuyện đến mức long trời lở đất, còn kém chút hại chết nữ chính mới bị ném đi đút sói.

Cô âm thầm so sánh, việc làm của mình xem như chỉ lớn bằng ngón chân cái, chưa đến nỗi nào.

Cố Đông Quân đưa tay nắm lấy cằm của cô, cười nói: “Sẽ không.”

Lâm Kiều Kiều thở phào.

Nhưng anh ta lại nói tiếp: “Cô thử nghĩ xem tôi có nên đưa sói đến đây chơi với cô không?”
Lâm Kiều Kiều: “Ô......”

Nước mắt lại không kìm được rơi xuống.

Cửa lại tiếp tục bị người đẩy ra, Lâm Niệm nhìn thấy hai người đang gian díu trong phòng bệnh, mấp máy môi đang muốn nhẹ nhàng lùi ra ngoài.

Lâm Kiều Kiều bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng kêu lên: “Chị!”

Bước chân Lâm Niệm dừng lại: “Hai người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi đi mua cho cô ít trái cây.”

Lâm Kiều Kiều chỉ sợ cô hiểu lầm, cố gắng đánh vào bàn tay Cố Đông Quân đang nắm vuốt khuôn mặt của mình, nũng nịu với Lâm Niệm: “Em có trái cây mà, chị mau vào đây đi.”

Cố Đông Quân vô duyên vô cớ lại bị đánh một cái, nhíu lại lông mày tỏ ra không thể tin.

Vừa rồi còn sợ mình muốn chết, bây giờ liền dám đánh chính mình?

Lâm Niệm bước chân dừng lại, đi vào phòng bệnh, ánh mắt từ từ rơi xuống cái chân băng bó thạch cao của Lâm Kiều Kiều: “Nghe nói cô bị ngã, tôi sang đây xem thế nào, nếu như cô không có việc gì, vậy tôi đi trước .”
Ngữ khí lãnh đạm, hoàn toàn không quan tâm giống như trước đây.

Cùng lúc đó, cũng bỏ qua sự tồn tại của Cố Đông Quân.

Mà ở bên này Cố Đông Quân cũng chưa từng liếc qua cô, sắc mặt đen lại nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Kiều.