Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 33: Đẩy Nhẹ Xuống, Cố Gia Sẽ Không Còn Thiếu Phu Nhân



“Câu cá có ý nghĩa gì chứ?”

Hàn Liên ngồi ở bên cạnh Cố Niên chờ đợi trong mòn mỏi, mãi mà không có cá mắc câu liền không nhin được muốn đứng dậy, “Tôi muốn trở về uống trà buổi trưa, ông tự mình câu mấy con cá chết tiệt này đi.”

Cố Niên tính tính tốt, hướng cô khoát khoát tay, chuyên chú nhìn chằm chằm mặt nước.

Nhiều năm qua ông đã quen với tính khí của Hàn Liên, cũng lười cãi lại, tránh khỏi việc Hàn Liên làm ầm ĩ không ngừng.

Thấy vậy Ninh Tình vội vàng thả xuống cần câu, chạy tới kéo cánh tay Hàn Liên cười dịu dàng nói: “Dì Hàn, cháu cũng muốn đi tâm sự với dì”

Tâm tình Hàn Liên lúc này mới tốt lên một chút, nhìn về phía Cố Hân Nhiên đứng cách đó không xa: “Hân Nhiên con muốn trở về không?”

Cố Hân Nhiên mờ mịt ngẩng đầu tới, nhìn về phía hai người, lại nhìn Lâm Kiều Kiều ở xa xa, giống như là hạ quyết tâm việc gì đó, lắc đầu: “Mẹ, chị Ninh Tình, hai người đi về trước đi, con nghĩ lại đợi thêm một lúc.”
“Được rồi, nhớ kỹ về sớm một chút.” Hàn Liên không cưỡng cầu, lôi kéo Ninh Tình chầm chậm đi: “Cháu vẫn là tốt nhất, xem chú Cố của cháu đi, căn bản không biết thương tiếc người ta.”

“Cháu thấy chú Cố đối xử với dì rất tốt.” ánh mắt Ninh Tình lướt qua Cố Hân Nhiên, xẹt qua một tian ham hiểm, ngoài miệng vẫn như cũ cười cười nói nói “Nếu như chồng tương lai có thể đối xử với cháu như vậy thì tốt biết bao nhiêu.”

“đứa nhỏ này.” Hàn Liên được cô dỗ dành thế nên trong lòng càng vui vẻ, lôi kéo tay của cô nói, “Nếu cháu có thể làm con dâu Cố gia thì thật tốt.”

Nói đến chuyện này, thần sắc Ninh Tình thoáng u ám, tinh thần như vụn vỡ: “Dì Hàn, Đông Quân đã kết hôn rồi......”

“Kết hôn thì thế nào?” âm thanh Hàn Liên cao vút lên, trừng mắt oán hận “Dì nói thật với cháu, dì căn bản không ưa thích con nhỏ Lâm Kiều Kiều kia, nếu không phải là ông cụ Cố nhìn trúng thì dì đã sớm đuổi cô ta đi.”
“Thế nhưng mà......” Ninh Tình mấp máy môi, có chút khó xử “Kể cả khi không có Kiều Kiều, Đông Quân cũng sẽ không thích cháu.”

“Nói năng lộn xộn gì đấy, nếu như không thích cháu vậy thì Đông Quân còn có thể ưa ai? Dì đảm bảo, chỉ cần Lâm Kiều Kiều không tồn tại, vị trí Cố gia Thiếu phu nhân chỉ có thể là cháu chứ không ai khác.”

“Có thật không ạ?” Ninh Tình cảm động quay đầu, “Cháu thấy thật biết ơn vì dì đã thích cháu như thế.”

Hàn Liên trấn an nói: “đứa nhỏ ngốc nghếch này, nói cái gì mà cám ơn với không cám ơn, chỉ cần cố gắng đợi thêm một thời gian ngắn nữa thôi.”

Mà lúc Hàn Liên không để ý, khóe môi Ninh Tình vểnh lên một đường cong nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết lộ ra một vòng cay độc không tương xứng.
Hy vọng đồ đần độn Cố Hân Nhiên đừng làm cho mình thất vọng.

Bên cạnh bờ sông, Lâm Kiều Kiều nghịch ngợm cần câu mới của mình.

Lúc còn nhỏ mỗi ngày đều đi theo nhìn cha đi câu cá ở bên ngoài, chưa ăn qua thịt heo cũng đã gặp heo chạy, không bao lâu đã câu được ba, bốn con cá lớn.

( chưa ăn qua thịt heo cũng đã gặp heo chạy: ý chỉ chưa từng làm việc gì đó nhưng cũng đã thấy qua nhiều lần )

Cô vui rạo rực mà ôm lấy thành quả của mình, điều khiển xe lăn chạy đến bên cạnh Cố Niên, mặt mũi tràn đầy khoe khoang: “Chú Cố, chú câu được mấy con ?”

Trong thùng của Cố Niên trống trơn, chỉ có một vũng nước.

Ông lườm lườm Lâm Kiều Kiều che giấu đi ánh mắt hâm mộ và chấn kinh, nghiêm túc nói: “Vừa nãy chú đã câu đầy cả thùng nay, nhưng đã thả hết rồi.”
Ông đã từng mường tượng ra cảnh vui vẻ câu cá cùng cháu gái, nhưng tuyệt đối không phải loại cháu gái có trình độ cao như thế này.

Cảm giác hoàn toàn thất bại.

Mặt mũi Lâm Kiều Kiều tràn đầy vẻ không tin: “Chú Cố cũng quá lợi hại nha.”

Nói xong, lại ôm thùng trở về tiếp tục chiến đấu anh dũng.

Cố Niên bị đốt lên ngọn lửa thắng bại, đứng dậy thầm nói: “Chắc là do ở đây không có cá, mình phải chuyển sang nơi khác.”

Anh mắt liếc Lâm Kiều Kiều ở nơi xa lại tiếp tục có cá mắc câu, nhìn về phía Cố Hân Nhiên: “Hân Nhiên, con chú ý đến cô ấy một chút, cha đi chỗ khác câu.”

Lòng bàn tay nắm cần câu của Cố Hân Nhiên hơi hơi đổ mồ hôi, nhu thuận đáp: “Vâng.”

Chỉ cần chờ dì Trang đi, sẽ chỉ còn lại một mình Lâm Kiều Kiều.

Cô căng thẳng nuốt nước miếng một cái, giả vờ lơ đãng lướt qua bên kia.
Dì Trang không ở đây?

Lâm Kiều Kiều đang ngồi trên xe lăn, cố gắng khom lưng đem bàn tay vào trong dòng nước để nghịch ngợm.

Chỉ cần đẩy nhẹ xe lăn của cô ta.

Chắc chắn sẽ nhanh chóng chìm xuống.

Cố gia sẽ không còn Thiếu phu nhân nữa.

Ninh Tình cũng đã có vị hôn phu, sẽ không tranh đoạt với mình.