Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 35: Không Chết?



Lông mày Cố Đông Quân nhảy lên.

Không xinh đẹp?

“Em còn chưa có gặp qua chị dâu đâu, lấy giấy kết hôn tới cho em xem một chút.”

Tưởng Thành vừa nói vừa hướng về bàn làm việc lục lọi.

“Không ở nơi này, ném cho tài xế rồi.” Cố Đông Quân đốt điếu thuốc, híp mắt lại.

“Không phải chứ Cố Đông Quân, giấy hôn thú mà anh nói ném là ném, anh thật đúng là không đem con gái nhà người ta để vào mắt mà.” Tưởng Thành cường điệu “vậy chẳng phải là cô ta sống hay chết anh cũng mặc kệ, nuôi dưỡng ở trong nhà chỉ để làm chim hoàng yến?”

“Sao tôi phải quan tâm?”

Cố Đông Quân hít một hơi thuốc lá, khuôn mặt kiên nghị bị khuất sau khói mù lượn lờ “Không có ý nghĩa.”

“Cố tổng thật lợi hại” mặt Tưởng Thành tràn đầy sự sùng bái, “Chờ khi nào trong nhà bắt em kết hôn, em cũng không để ý đến vợ mình, hai người hai thế giới......”
Tiếng nói vừa dứt, một cuộc điện thoại gọi đến số riêng của Cố Đông Quân.

Anh chậm rãi dập tắt tàn thuốc, nhấc máy áp vào tai.

Tưởng Thành thấy thế, cũng đưa tay lấy hộp thuốc trên bàn định châm một điếu.

Chỉ thấy Cố Đông Quân đột nhiên đứng bật dậy, màu mắt đột nhiên đen đi, lộ ra một cỗ khí thế hung hãn tàn bạo.

Không khí xung quanh đột nhiên cảm giác lạnh dần.

Tay Tưởng Thành cầm điếu thuốc lá run run: “Sao, sao thế?”

Mượn điếu thuốc thôi mà, không đến mức gϊếŧ người chứ?

Cố Đông Quân cười lạnh lùng: “Lâm Kiều Kiều bị người đẩy xuống sông.”

Sắc mặt anh ta nặng nề, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Tưởng Thành: “......” Đã nói là không quan tâm cơ mà.

Một phút đồng hồ sau thư ký gõ cửa đi vào: “Cố tổng, phòng họp chuẩn bị xong. Hả, Cố tổng đâu?”
Tưởng Thành chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ, khịt mũi coi thường: “đi tìm vợ rồi.”

Mới xuyên qua được hai tháng, đây là lần thứ hai Lâm Kiều Kiều được đưa vào bệnh viện.

Phòng bệnh trắng tinh sạch sẽ.

Ống truyền dịch không nhanh không chậm chảy thứ nước thuốc trong suốt.

Cố Niên sau khi tự mình đưa cô đến bệnh viện, đã ra ngoài chưa thấy về.

Cũng may mà được vớt lên kịp thời, cơ thể cũng không có gì đáng ngại, trên mặt cũng chỉ dán hai miếng băng gạc nhỏ.

Cô chậm rãi ngồi xuống, phát hiện điện thoại đã bị nước vào không thể dùng được nữa.

Y tá đang kiểm tra tình huống cho cô, Lâm Kiều Kiều cúi thấp đầu, giọng nói nhu mì: “Chị à, có thể cho em mượn điện thoại dùng một chút được không?”

“A, được thôi.”

Cô gái nhỏ đang bị bệnh, bị rớt xuống sông mà bây giờ cũng không có ai đến thăm, chân lại còn gãy xương, thật để cho người ta thương tiếc.
Hơn nữa lại là người mà Cố thị đưa tới.

Cô lấy ra điện thoại, xoay người đổi chai nước truyền dịch khác.

Lâm Kiều Kiều mặt mũi bình tĩnh, lau dòng nước mắt đang rớt xuống, cầm lấy điện thoại bấm số gọi, giọng điệu tỉnh táo: “Chú cảnh sát, cháu bị người ta đẩy xuống từ bờ sông, chắc hẳn là mưu sát, làm phiền chú cho người đến bệnh viện nhân dân để lấy lời khai.”

Tay nữ y tá run một cái, cứng đờ quay đầu: “Mưu, mưu sát?”

Sự tình của hào môn thế gia không phải một cái y tá nhỏ có thể xen vào, một khi xảy ra vấn đề, nói không chừng còn hiến luôn cả tính mạng.

Cô hốt hoảng thu dọn đồ đạc nhanh chóng chạy trốn, ngay cả điện thoại cũng quên cầm.

Lâm Kiều Kiều tựa lưng ở trên giường bệnh, toàn thân không có chút sức lực nào, trong đầu suy nghi miên man.
Số điện thoại của Trình Tú Vân là bao nhiêu?

Thật muốn được về nhà.

Nhà nào cũng được, chỉ cần không phải Cố gia.

Cảnh sát còn chưa tới, chỉ có mấy người Cố Niên cùng Hàn Liên.

Ninh Tình ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng.

Không chết?

Cố Hân Nhiên trốn ở cuối cùng, trong lòng đang ngàn lần hối hận.

Sớm biết vậy thì nên tâm ngoan thủ lạt hơn một chút, may mà Lâm Kiều Kiều không nhìn thấy mình, sau này còn có rất nhiều cơ hội.

“Thật là, hôm trước vừa nhảy lầu hôm nay lại nhảy vào sông, ở chỗ nào cũng không sống yên ổn được, Cố gia chúng tôi nợ cô cái gì sao.” Hàn Liên còn không biết xảy ra chuyện gì, cau mày khua môi “Người ngoài không biết còn tưởng rằng chúng ta đối xử tệ bạc với cô.”

Vùa nói xong đã thấy Lâm Kiều Kiều dùng ánh mắt tĩnh mịch không cảm xúc nhìn qua.
Bà hơi rùng mình một cái, lấy lại tinh thần nói: “Ánh mắt gì, tôi nói câu nào sai sao?”

Cố Hân Nhiên đứng ở sau bỗng rụt cổ lại.

Sao lại có cảm giác...... Người mà cô ta nhìn chính là mình?