Không Sạch

Chương 10



Trần Thúc không nghĩ tới buổi tối sẽ có người tới gõ cửa nhà hắn. Hắn ôm thảm lông ngồi ở trên sô pha xem chương trình liên hoan Xuân Vãn, chương trình vô cùng náo nhiệt, có tiết mục ca vũ, hoa hoè lộ ra.

Thời điểm tiếng gõ cửa vang lên, hắn vốn định không để ý nhưng đối phương bám riết không tha, một tiếng lại một tiếng. Trần Thúc không kiên nhẫn mà lê dép đi qua, lôi kéo mở cửa, liền thấy Giang Tiểu Nhạc nâng xuống tay, bộ dáng như lại gõ.

Hai người liếc nhau, Giang Tiểu Nhạc lẩm bẩm mà kêu một tiếng: "Trần Thúc."

Trần Thúc chóp mũi giật giật, ngửi thấy trên người đối phương toàn mùi rượu, sắc mặt càng khó xem, "Uống rượu?"

Giang Tiểu Nhạc phản ứng chậm chạp, ừ một tiếng, còn gật gật đầu.

Trần Thúc không nói hai lời, trực tiếp đóng sầm cửa, táo bạo mà mắng: "Cút đi, mượn rượu làm càn hả, dám trước mặt ông đây trước làm loạn!"

Giang Tiểu Nhạc thanh âm ở ngoài cửa truyền tới, hắn nói: "Tôi không phải mượn rượu làm càn."

"Trần Thúc," Giang Tiểu Nhạc lại ở gõ cửa.

Trần Thúc nhìn chằm chằm qua khe cửa trong chốc lát, tức giận đá văng đôi dép lê, đặt mông ngồi trên sô pha tiếp tục xem xuân vãn.

Ca vũ kết thúc, trình diễn tiếp theo là tiểu phẩm, trên đài dưới đài một mảnh rôm rả. Trần Thúc mặt không biểu tình mà nhìn, ngoài cửa Giang Tiểu Nhạc gõ cửa chốc lát, ngừng, từ từ chậm rãi an tĩnh.

Trong TV, một đoàn người huyên náo ồn ào, chào mừng năm mói, cầu mong năm mới mọi người vui vẻ, xán lạn tốt đẹp. Trần Thúc dựa vào sô pha, nhìn một hồi lâu, vô cớ cảm thấy buồn bực, hắn liếc mắt nhìn cửa một cái, nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn là bực bội mà ra khỏi sô pha, liền hướng ra ngoài cửa mà đi đến.

Trần Thúc nghĩ, Tết nhất, nếu thằng nhoc kia uống say thực, chết đông ở trước cửa nhà mình, mang lại nhiều đen đủi. Nếu là không uống say, cho cậu vào, tích được chút phúc còn kiếm được chút tiền. Trần Thúc mở cửa, Giang Tiểu Nhạc đúng thật là chưa đi, đang ngồi xổm trên cầu, dựa người vào tay vịn, cực kỳ giống chó hoang nhỏ lưu lạc ven đường.

Hắn mở cửa, Giang Tiểu Nhạc liền ngẩng đầu lên, uống xong rượu, khuôn mặt đều hồng, ánh mắt vẫn trực tiếp mà nhìn chằm chằm Trần Thúc.

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, chậc một tiếng, đơn giản dựa vào cạnh cửa, giơ tay lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm ác ý, bàn tay tung cho cậu mấy viên kẹo sữa. Giang Tiểu Nhạc tiếp được, nhìn lòng bàn tay có kẹo sữa, trì độn mà chớp chớp mắt, kêu một tiếng "Trần Thúc."

Trần Thúc khẽ hừ một tiếng.

Giang Tiểu Nhạc nắm chặt kẹo sữa, không ăn.

Trần Thúc nói: "Không ăn?"

Giang Tiểu Nhạc nói: "Ăn."

Nói xong, lột một viên kẹo bỏ vào trong miệng, đầu lưỡi môi răng đều là mùi vị ngọt ngào.

Trần Thúc cười khanh khách hỏi hắn, "Ăn ngon sao?"

Giang Tiểu Nhạc lông mi run rẩy, nhìn Trần Thúc, thế nhưng hiếm thấy có vài phần ngượng ngùng, nhấp miệng không hé răng.

Trần Thúc nói: "Uống nhiều hay ít mà say thành như vậy?". ngôn tình hài

Giang Tiểu Nhạc nghĩ nghĩ, vươn một ngón tay, "Một lon......" dừng một chút, lại duỗi thân ra hai ngón tay đầu, "Hai lon bia."

Trần Thúc tức khắc liền cười, bả vai đều đang run, "Ha ha ha, hai lon bia mà nhóc uống thành như vậy, nhóc cũng thật là...."

Giang Tiểu Nhạc nhìn bộ dáng hết sức vui vẻ của hắn, đầu lưỡi cuốn viên kẹo, chỉ cảm thấy vị ngọt lan ra khóe miệng, ngón tay tựa hồ đều dính nước đường, nhão dính dính, không thể động đậy.

Trần Thúc cười xong, nhìn Giang Tiểu Nhạc, ôm cánh tay nói: "Tối nay, tìm ông đây làm gì?"

Giang Tiểu Nhạc uống xong rượu, phản ứng chậm, đáp lời phá lệ mà cực kì nghiêm túc, hắn nói: "Trần Thúc, năm mới vui vẻ."

Trần Thúc thần sắc một đốn, nói: "Tìm ông đây để nói cái này?"

Giang Tiểu Nhạc gật gật đầu, lại lắc đầu, cậu cũng không biết chính mình vì cái gì mà đêm hôm khuya khắc còn muốn tới tìm Trần Thúc. Cậu cùng Chu Lương và vài người ăn lẩu, uống rượu, sau đó uống nhiều quá, không biết là ai đột nhiên nói nhớ nhà, Chu Lương mắng, nghĩ cái rắm.

Nhưng bất quá một lát, liền truyền ra âm thanh ẩn nhẫn nức nở dường như tiếng khóc nức nở phảng phất lan truyền, không có người nói nữa, chỉ có đứt quãng âm thanh nức nở càng lúc càng lớn, biến thành gào khóc.

Ngoài cửa sổ đột nhiên pháo hoa nổ tung sáng lạn, tùy tiện mà bao trùm lên tòa nhà cũ kĩ, mơ màng âm thầm không đủ sáng ngời, gió bắc thổi qua cửa sổ, thổi đến đèn cũng lung lay mấy cái.

Giang Tiểu Nhạc nhìn bọn họ, cậu không có nhà để nhớ, nhưng cảm giác khó chịu vẫn tồn tại trong lòng, lung lay mà đi ra ngoài. Chờ đến khi hắn phản ứng lại, hắn đã đứng ở dưới lầu nhà Trần Thúc.

Trên mặt Trần Thúc ý cười đã thu liễm đến sạch sẽ, nói: "Vui vẻ cái gì, nhóc mẹ nó Tết nhất quấy nhiễu ông đây thanh tịnh, ông đây như thế nào mà tốt?"

Thanh âm của hắn giống như thanh âm của dây pháo, hùng hổ doạ người.

Giang Tiểu Nhạc giật mình, đôi mắt rũ xuống, trầm mặc không nói.

Trần Thúc cười lạnh nói: "Còn gì nữa không?"

Giang Tiểu Nhạc co quắp bất an mà nắm chặt kẹo sữa trong tay, cậu đứng lên, phải đi, liền nghe Trần Thúc lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ nói vài câu tốt đẹp, ông đây liền không thu tiền cưng."

Giang Tiểu Nhạc chần chờ một cái, chớp mắt, một chân đã bước xuống thang lầu, trên mặt nóng rát, lòng tự trọng vì say rượu mà bị chọc đau.

Trần Thúc mắng, bắt lấy cánh tay hắn, nói: "Uống thành như vậy, lại làm ông đây bồi nhóc lâu như thế, còn muốn chạy đi chỗ nào, nhóc mà ngã chết bọn nó lại đổ lỗi cho ông?"

"Đừng nghĩ mang thêm đen đủi cho ông!"

Giang Tiểu Nhạc nhấp miệng, nói: "Tại tôi"

"Cùng anh không có quan hệ."

Trần Thúc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Thật có tiền đồ."

"Hôm nay, coi như ông đây phá lệ, tiếp khách" Trần Thúc dùng sức đem Giang Tiểu Nhạc túm vào nhà, đóng sầm của, lạch cạch, trực tiếp khóa trái.