Không Sạch

Chương 12



"Chúc Chu ca của chúng ta sinh nhật vui vẻ!"

Quán bar nhộn nhịp ồn ào, chúc mừng sinh nhật Chu Lương. Một năm này, Giang Tiểu Nhạc đã 17 tuổi, là năm thứ hai cậu ở thành phố H. Giang Tiểu Nhạc đi theo Chu Lương cùng vài người đi theo Triệu Tứ làm việc, nói là làm việc, kỳ thật cũng không phải làm cái gì có thể diện, nhưng tốt xấu gì cũng có thu nhập ổn định.

Giang Tiểu Nhạc người này tuổi còn nhỏ, nhìn sạch sẽ, gương mặt xinh đẹp một, ra tay lại tâm nhẫn như muốn lấy mạng người khác, thủ đoạn thâm độc, lá gan lại lớn, một năm bôn ba cùng với bọn Chu Lương thế nhưng được Triệu Tứ coi trọng.

Thành phố H khu Tây Thành loạn, rồng rắn hỗn tạp, sòng bạc đen, quyền quán, quán bar, tiệm uốn tóc giao dịch sắc tình chỗ nào cũng có. Giang Tiểu Nhạc trà trộn ở đây, có vài phần như cá gặp nước. Giang Tiểu Nhạc nắm chặt ly rượu, cùng Chu Lương cụng ly, nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Chu Lương giơ tay chén rượu hai người đụng vào nhau vang lên âm thanh giòn tan, "Cảm ơn, người anh em."

Ánh đèn quán bar lập loè, một bàn có nam có nữ, uống quá nhiều, ôm ôm ấp ấp lên sân nhảy lung tung mà xoắn, thân thể chạm vào, ca hát, nhảy múa. Chu Lương nhàn nhã ngồi nhìn, bên cạnh có người nói mấy ngày trước thấy Giang Tiểu Nhạc ở sòng bạc thắng một canh bạc lớn, cậu là thuộc hạ của Triệu Tứ, không nghĩ tới còn có thể đánh bài giỏi đến vậy.

Chu Lương nói: "Tiểu Nhạc, tao không biết mày còn ẩn giấu một tay như thế."

Giang Tiểu Nhạc dựa vào lưng ghế, ngón cái vuốt ve ly pha lê trong tay, nói: "Vận khí tốt."

Chu Lương nói: "Vận khí tốt sao?"

Hắn đâm đâm Giang Tiểu Nhạc, hỏi hắn, "Tiểu Nhạc, mày học hồi nào?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn một cái, không gợn sóng mà nói: "Khi còn nhỏ, học một chút."

"Nhạc Nhạc cũng quá khiêm tốn," bên cạnh có nữ nhân nhích lại gần, trên lỗ tai đeo hoa tai khoa trương, cười hì hì, cổ áo thấp, mơ hồ có thể thấy nhũ hoa gợi cảm mê người. Giang Tiểu Nhạc nhất thời trở nên không được tự nhiên, cậu dịch qua bên cạnh một chút, xấu hổ mà kêu một tiếng, "A, chị Mẫn."

Chu Lương lập tức liền cười, "A Mẫn, cô đừng chọc cậu ấy."

Nữ nhân kia không buông ngược lại còn tóm lấy tay Giang Tiểu Nhạc, nói: "Tay cậu sờ thật tốt, lần tới giúp tỷ tỷ đánh bạc nha?"

Cậu sinh ra có một đôi tay thon dài, lòng bàn tay có vài vết chai, khớp xương rõ ràng lại cực kỳ mềm mại như tay nữ nhân. Nhưng bọn họ đều biết đôi tay này khi đánh nhau có bao nhiêu tàn bạo, tới tấp làm người ta không kịp trở tay.

Giang Tiểu Nhạc nhíu mày, cậu rút về tay, lãnh đạm nói: "Đánh bạc mười lần thì hết chín lần thua, lần trước chỉ là do vận khí tốt."

A Mẫn thở dài nói: "Nhạc Nhạc, cậu mở miệng liền không nhận người thân thích."

Giang Tiểu Nhạc không dao động.

Chu Lương vui sướng khi thấy người gặp họa nói: "Ai bảo cô không phải là nam, ai mà không biết tiểu Nhạc thích nam nhân."

"Nam nhân có cái gì tốt, cậu có hắn đều có, chẳng có gì mới mẻ," A Mẫn nhìn Giang Tiểu Nhạc, cười khanh khách nói: "Nhạc Nhạc, có muốn cùng chị hôn môi?"

Giang Tiểu Nhạc nâng lên đôi mắt nhìn cô, nữ nhân này thật xinh đẹp, bộ ngực no đủ, vòng eo tinh tế trắng nõn, cô dựa gần, Giang Tiểu Nhạc cơ hồ có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô. Cậu nhìn môi hồng mềm mại của đối phương, không biết sao thế mà lại nhớ tới Trần Thúc.

Hầu kết Giang Tiểu Nhạc giật giật, không hé răng.

A Mẫn kinh ngạc mà cười, "Nụ hôn đầu?" Cô dựa càng gần, cơ hồ thân thể đều đặt lên người Giang Tiểu Nhạc, lẩm bẩm nói: "Nhạc Nhạc, làm bạn trai nhỏ của chị đi, cậu nếm thử, bảo đảm sẽ không thích nam nhân nữa."

Giang Tiểu Nhạc giật mình, thân cọ một chút liền đứng thẳng, lông mày nhíu chặt, ngữ khí lạnh lùng, nói: "Đừng nói giỡn."

Quả nhiên, có người lung lay lại đây, thần sắc hắn có chút cổ quái, hưng phấn, híp mắt, cười nói: "Như thế nào, tao nói không thành mà, Nhạc ca của chúng ta thích người khác, xinh đẹp cũng chẳng có ích gì."

A Mẫn không cao hứng mà lẩm bẩm một câu, "Gay chết tiệt."

Giang Tiểu Nhạc hờ hững mà nhìn bọn họ, Chu Lương thấy thế, vội buông ly rượu để hoà giải.