Không Sạch

Chương 27



Giang Tiểu Nhạc cùng Trần Thúc tan rã không vui. Giang Tiểu Nhạc nói muốn cùng hắn yêu đương, vẫn luôn muốn cùng hắn bên nhau, Trần Thúc chỉ cảm thấy vớ vẩn, tựa như chính hắn nói, nào có người biết rõ người ta ti tiện xấu xí mà vẫn thích. Trần Thúc thậm chí cảm thấy từ "Thích", "Yêu" đều là thần thánh, mà hắn sống trong vũng bùn, có hôm nay không ngày mai, không chừng ngày nào đó liền chết đuối trong vũng bùn.

Giang Tiểu Nhạc một lần lại một lần cố tình mà nói ra, thằng nhóc này chút nào không thèm để ý sắc mặt Trần Thúc lạnh nhạt, trào phúng, mặc cậu nói lời khó nghe, chỉ nhìn cậu, chờ cậu nói xong, mới chậm rãi hỏi cậu: "Nói xong chưa, cút đi ăn cơm."

Giang Tiểu Nhạc nói: "Bên đông thành mới khai trương một nhà hàng, là món cay Tứ Xuyên, hương vị rất chính tông.........."

Trần Thúc nói: "Không đi."

Hắn bực bội nói, "Giang Tiểu Nhạc, nhóc mẹ nó có thể hay không đừng tới phiền ta?"

Giang Tiểu Nhạc gợn sóng bất kinh mà nói: "Không thể."

"Trần Thúc, tôi nói rồi, tôi thích anh, thích liền dùng tâm theo đuổi, chính anh nói."

Trần Thúc: "......"

Trần Thúc mắng: "Ông.......mẹ nó không muốn nhóc theo đuổi!"

Giang Tiểu Nhạc ngữ khí nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn theo đuổi anh."

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, đau đầu đến không thở được, thằng nhóc này ăn mềm chứ không ăn cứng, chỉ muốn làm theo ý mình, toàn mặc kệ thị phi tốt xấu, sống một cách lỗ mãng.

Trần Thúc cố ý xa cách Giang Tiểu Nhạc, Giang Tiểu Nhạc căn bản không thèm để ý, có khi tới gõ cửa nhà Trần Thúc, Trần Thúc không mở, Giang Tiểu Nhạc vẫn tiếp tục gõ, còn dám uy hiếp hắn nói sẽ cạy khóa. Trần Thúc bực, lập tức kéo cửa ra, túm lấy cây chổi cạnh cửa hướng trên người Giang Tiểu Nhạc mà đánh, mắng: "Tiểu bát đản, nhóc thật cho rằng tôi không dám đánh nhóc đúng không? Còn cạy khóa —— nhóc tài giỏi quá mà?"

Giang Tiểu Nhạc không đáp, sau khi bị đánh vài cái mới hạ tay bắt được cây chổi, có chút chật vật, nói: "Anh không cho tôi mở cửa."

Cậu nói ủy khuất, Trần Thúc cười lạnh nói: "Ông đây.... tại sao phải mở cửa?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nói: "Tôi nhớ anh."

Trần Thúc trầm mặc giây lát, mặt không biểu tình mà nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Nhớ mẹ nhóc."

Giang Tiểu Nhạc cười một chút, nói: "Tôi không nhớ mẹ, bà ấy như thế nào tôi còn chưa thấy, chỉ là nhớ anh."

"......"

Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc cái này kêu là quấy rối tình dục nhóc có biết không? Ông đây có thể báo cảnh sát bắt nhóc."

Giang Tiểu Nhạc bày ra tư thế một bộ lợn chết không sợ nước sôi, nói: "Anh cứ tự nhiên."

Trần Thúc: "Đệch!"

Giang Tiểu Nhạc đột nhiên duỗi tay chạm chạm vào gương mặt Trần Thúc, nói: "Tôi chỉ muốn nhìn anh một chút, anh không cần không để ý tới tôi."

Đôi mắt Trần Thúc nâng lên, nhìn mặt Giang Tiểu Nhạc, thần sắc thiếu niên nghiêm túc, còn mang theo vài phần cẩn thận. Hắn không trốn, Giang Tiểu Nhạc để sát vào, cọ cọ Trần Thúc, nói không nên lời, không muốn rời đi. Đầu quả tim Trần Thúc run rẩy, khi muốn phát tác, Giang Tiểu Nhạc cũng đã lui đi, hướng về phía Trần Thúc cười, Trần Thúc quay đầu đi, thấy cái gì, lại quay mặt lại, cau mày nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc, nói: "Như thế nào phá tướng?"

Tóc mái Giang Tiểu Nhạc dài quá, che cái trán trơn bóng, trên trán dán miếng băng gạc, Trần Thúc nhìn kỹ, mới phát hiện khóe miệng cậu đều rỉ máu, cổ cũng trầy da.

Lông mày Trần Thúc nhăn đến càng khẩn. Giang Tiểu Nhạc mơ hồ không rõ nói: "Không có gì."

Trần Thúc cười lạnh một tiếng, nói: "Ông đây đã sớm đã cảnh cáo nhóc, thành thật mà đọc sách, thật sự không nên tìm cái công việc không đứng đắn kia, đừng cả ngày như mấy tên du côn, nói không nghe, ngày nào đó bị người khác đánh đều tự do nhóc chuốc lấy."

Kêu cậu đọc sách, tìm công việc đứng đắn, là chuyện của một năm trước, khi đó tâm tình Trần Thúc không tốt, uống rượu quá nhiều nên lời nói cũng nhiều hơn mọi khi. Giang Tiểu Nhạc thu thập mấy lon bia tứ tung trên bàn, Trần Thúc nhìn cậu, đột nhiên nói: "Giang Tiểu Nhạc, đừng làm tên lưu manh nữa."

Giang Tiểu Nhạc đem lon bia ném vào thùng rác, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn Trần Thúc: "Ân?"

Trần Thúc trong tay còn cầm một lon bia, cậu nhìn Giang Tiểu Nhạc, như là đang nhìn chính bản thân hắn, lại như nhìn người khác, nói: "Cả đời còn dài, nhóc còn nhỏ, đừng sống như vậy nữa, tìm việc gì chính đáng mà làm."

Giang Tiểu Nhạc sửng sốt, hỏi lại Trần Thúc, nói: "Tôi nên làm gì?". Truyện Dị Năng

Trần Thúc bóp lon bia, nói: "Đọc sách, nhóc biết đọc sách không?"

Giang Tiểu Nhạc không nói chuyện, cậu đã từng đi học thành tích cũng rất tốt nhưng Giang Tiểu Nhạc không thích trường học, cậu cùng với mọi người nhưng cảm thấy không hòa nhập được.

Cha cậu là một tên nghiện cờ bạc, trộm cắp, uống say chạy tới trường học la lối bảo cậu, "Giang Tiểu Nhạc, đồ thứ con hoang....Đê tiện như mẹ mày....."

Giang Tiểu Nhạc nhìn phòng học yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn cậu, đôi mắt Giang Tiểu Nhạc rũ xuống, đem tập sách bỏ vào cặp, liền chạy ra ngoài, phía sau là ánh mắt châm chọc, chán ghét, tìm tòi, nghiên cứu làm cậu không thở nổi.

Giang Tiểu Nhạc niết bẹp lon bia trong tay, nói với Trần Thúc: "Không muốn."

Trần Thúc sửng sốt, nói: "Nhóc cũng có thể tìm công việc khác, thành thật một chút có thể sống tốt."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc bằng ánh mắt phức tạp, phảng phất là chờ đợi, lại như là bi thương, trong lòng cậu có vài phần nôn nóng, nhàn nhạt nói: "Không muốn"

"Tại sao?"

Trần Thúc cứng họng, đầu ngón tay nhi đều run run một chút, ngẩng đầu liền uống cạn lon bia, hai người đều không có nói chuyện.

Giang Tiểu Nhạc không thèm để ý hạ giọng nói: "Tôi muốn nhiều tiền."

Trần Thúc lạnh lùng nói: "Nhiều tiền làm cái gì, bỏ mạng cũng không tiếc?"

Giang Tiểu Nhạc cười cười, không nói gì.