Không Sạch

Chương 29



Hai người đối diện nhau vài giây ngắn ngủn với Giang Tiểu Nhạc mà nói lại giống như đã qua mấy năm, trên mặt cậu không có gì biểu tình, chỉ nhìn chằm chằm, nhìn nam nhân kia thúc giục Trần Thúc đi, Trần Thúc cười cười, ôm tay đối phương, nói: "Đi a."

Một bước, hai bước, lâm tiến hàng hiên, tựa hồ là Giang Tiểu Nhạc ánh mắt quá bức người, kia nam nhân t*ng trùng thượng não cũng nhịn không được nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái, nói: "Thằng nhóc nhìn cái gì, đến tìm Trần Thúc sao?"

Trần Thúc lười biếng mà cười nói: "Tìm tôi cái gì, không cần quan tâm đến hắn."

Người nọ ái muội cười một cái, lại nhìn mắt Giang Tiểu Nhạc, thiếu niên tuổi còn nhỏ, có khuôn mặt xinh đẹp, ánh trăng bao trùm, mặt mày trong sáng thanh tú, tròng mắt đen như mực lộ ra vài phần lạnh lẽo, làm người khác không thoải mái. Người nọ khiêu khích, nhéo mông Trần Thúc, dán vào lỗ tai hắn nói: "Kêu lên cùng nhau chơi?"

Trong mắt Trần Thúc xẹt qua một tia không hài lòng, không nóng không lạnh mà nói: "Hắn vị thành niên."

Nam nhân kia hậm hực mà chặt đứt ý niệm, còn chưa kịp nghĩ nhiều, cả người đã bị đạp một cái, rất dùng sức làm y lảo đảo vài bước trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất.

Trần Thúc không nghĩ tới Giang Tiểu Nhạc thật dám động thủ, sắc mặt khó coi, cả giận nói: "Giang Tiểu Nhạc!"

Giang Tiểu Nhạc mặt không biểu tình mà nhìn hắn một cái, cũng không thèm nói gì, hung hăng đá vào chân còn lại của nam nhân kia. Cậu rũ mắt xuống, chậm rì mà nhìn người nọ, nhấc chân dẫm lên ngón tay y, dẫm thật mạnh, còn nghiền một vòng, cậu ngồi xổm xuống, nói: "Cùng nhau chơi, Thúc Thúc."

Cậu một thân lệ khí, vừa hỗn vừa hung, Trần Thúc sửng sốt, nhìn nam nhân trên mặt đất kêu thảm thiết, sắc mặt thay đổi, bắt lấy cánh tay Giang Tiểu Nhạc đem cậu kéo ra, cả giận: "Nhóc mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì!"

Giang Tiểu Nhạc đầy ngập cảm xúc táo bạo lồng ngực không ngừng quay cuồng, cậu nhìn Trần Thúc, sắc mặt lạnh nhạt, "Trần Thúc, anh có thể làm như thế chà đạp tôi, chà đạp chính mình, anh mới thống khoái đúng không?"

Trần Thúc cười lạnh nói: "Này mà chà đạp cái gì? Giang Tiểu Nhạc, nhóc ngày đầu tiên biết tôi làm cái này? Là nhóc tự mình chuốc lấy cực khổ giờ lại tức giận?"

"Tôi nói cho nhóc biết, nam nhân làm Trần Thúc nhiều đến không đếm nổi," Trần Thúc nhìn đôi mắt Giang Tiểu Nhạc, nói, "Hôm nay không phải hắn, cũng sẽ là người khác! Tôi chính là cái kỹ nam bán mông, nhóc mẹ nó đã nhìn rõ chưa!"

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, không nói một lời. Người nọ ăn đau, mắng vài tiếng, bị Giang Tiểu Nhạc lạnh lùng nhìn thoáng qua, không dám lại mở miệng nói, chật vật bỏ chạy.

Trần Thúc nôn nóng xoay người bỏ đi, lại bị Giang Tiểu Nhạc nắm lấy tay, dùng sức đẩy lên tường, cậu lạnh lùng nói: "Anh không phải muốn tìm nam nhân sao?"

"Tôi cũng có thể," Giang Tiểu Nhạc đè lên người Trần Thúc, cắn lỗ tai hắn, nói, "Trần Thúc, anh cần tiền, bao nhiêu tiền tôi đều cho anh."

Cậu cắn đến đỏ, giống như là chó con mới mọc răng thích cắn bậy bạ, Trần Thúc đau đến hừ nhẹ một tiếng, cánh tay bị ghìm chặt, hô hấp thiếu niên dồn dập lại bức người, da đầu Trần Thúc đều tê dại.

Hắn cả giận: "Giang Tiểu Nhạc, buông tôi ra!"

Giang Tiểu Nhạc liếm liếm vành tai hắn, nói: "Không buông, chết cũng không buông."

Trần Thúc dùng sức giãy giụa, khó khăn lắm mới tránh thoát, hắn lập tức quăng một bạt tai lên mặt Giang Tiểu Nhạc. Cái tát kia vừa buông xuống, hai người đều ngẩn người, lòng bàn tay Trần Thúc ẩn ẩn nóng lên, hắn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Đừng náo loạn."

Giang Tiểu Nhạc không nói một lời.

Trần Thúc nói: "Tôi đã bán mấy năm, sớm đều bị người khác chơi hư, nhóc quấn lấy tôi làm gì? Thích cái gì? Giang Tiểu Nhạc, nhóc nói thích, thích không thích, kỳ thật cũng không quan trọng. Nhóc không thấy tôi cùng người khác lên giường ghê tởm sao? Hiện tại không ghê tởm, về sau không ghê tởm?"

Hắn cười một chút, nói: "Chính tôi còn cảm thấy ghê tởm."

"Đừng tới phiền tôi..........."

Lời nói còn chưa nói xong, Giang Tiểu Nhạc đã cắn miệng hắn, Trần Thúc kinh ngạc đến ngẩn người, trên miệng cắn không nhẹ không nặng, lung tung mà cắn liếm hắn, "Không ghê tởm, Trần Thúc, không ghê tởm."

Giang Tiểu Nhạc kêu tên của hắn, môi răng hỗn loạn nhàn nhạt thấy chút máu, "Tôi thích anh, đặc biệt thích, Trần Thúc, tôi là thật sự thích anh."

Trần Thúc không biết phải làm sao mới tốt, lăn qua lộn lại, bất quá chỉ vì một từ "Thích".