Không Sạch

Chương 7



Trần Thúc mang theo Giang Tiểu Nhạc trở về. Sắc mặt hắn không tốt, thời điểm đóng cửa ầm vang một tiếng trầm thật lớn, đầu Giang Tiểu Nhạc có chút choáng váng, bị âm thanh kia làm thanh tỉnh vài phần.

Trần Thúc kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, im lặng không thốt ra tiếng nào, mấy tài ăn nói để giảm bớt cảm giác nôn nóng trong lòng đều biến mất, hắn ngẩng đầu, thấy Giang Tiểu Nhạc còn đứng yên tại huyền quan, thiếu niên thon gầy đơn bạc, mặc áo lông vũ bị tẩy đến cổ xưa, đang nhìn hắn.

Không biết sao thế nhưng làm Trần Thúc nhớ tới con chó hoang lưu lạc ven đường.

Trần Thúc lạnh lùng mà nghĩ, thằng nhóc này thật giống con chó hoang lưu lạc, cũng là con chó hoang lưu lạc phiền toái, hắn cùng Giang Tiểu Nhạc hoàn toàn khác nhau, bằng cái gì mà đi đồng tình với cậu?

Trần Thúc phun ra một vòng khói, nói: "Đứng ngốc đó làm gì?"

Giang Tiểu Nhạc trì hoãn phản ứng vài giây, nhớ tới lần trước, Trần Thúc yêu cầu cậu đi tắm rửa trước, liền nhấc chân phải đi đến phòng tắm.

Trần Thúc chậc một tiếng, vốn định kêu Giang Tiểu Nhạc trực tiếp đi lên giường, lời nói đến bên miệng lại ngừng, gọi cậu, "Lại đây."

Giang Tiểu Nhạc nâng lên đôi mắt, nhìn Trần Thúc trong chốc lát, mới chậm rì mà đi qua Trần Thúc. Trong nhà Trần Thúc có sô pha làm bằng da, hắn tùy tay ấn diệt tàn thuốc, không mặn không nhạt mà nói: "Ngồi."

Giang Tiểu Nhạc ngồi trên sô pha, giơ tay sờ sờ trán chính mình, năng, cậu phản ứng bình đạm, lại có chút vi diệu mới lạ. Trần Thúc ở phiên ngăn tủ, chỉ chốc lát sau, liền xách theo cái hộp nhỏ đi tới. Là hộp thuốc, còn có nhiệt kế, một vài bao thuốc lung tung, rối loạn.

Trần Thúc lắc lắc nhiệt kế, hỏi Giang Tiểu Nhạc, nói: "Biết dùng không?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, thấy hắn không kiên nhẫn mà nhăn lại mi, mới duỗi tay cầm nhiệt kế, cởi bỏ áo lông vũ, kẹp ở dưới nách. Ánh mắt cậu trước sau vẫn dõi theo Trần Thúc, Trần Thúc không phản ứng cậu, liền nhấc chân vào phòng ngủ, lấy chăn trên giường lung tung, rối loạn ném vào máy giặt trong phòng tắm.

Giang Tiểu Nhạc nhìn đồ vật trong lòng ngực Trần Thúc, mơ hồ ngửi thấy mùi hương xa lạ, không phải mùi hương trên giường Trần Thúc, cậu hoảng hốt mà nghĩ, đó là cái gì, là mùi hương người khác lưu lại trên giường Trần Thúc sao?

Trần Thúc nói, hắn cùng những người đó ngủ, cùng ngủ với cậu không giống nhau.

Bọn họ là làm tình. Suy nghĩ Giang Tiểu Nhạc lung tung, đầu óc quay cuồng, nhưng đều nghĩ không rõ. Trần Thúc tay ướt lộc cộc, hắn lau sạch sẽ, mới đi tới, nói: "Đưa nhiệt kế đây."

Hắn nhận lấy, nhìn vài lần, cười lạnh nói: "Cũng thật tốt, sốt tới 39 độ mà còn nghĩ muốn ngủ cùng nam nhân."

Trần Thúc nói: "Thật mẹ nó thân tàn chí kiên."

Giang Tiểu Nhạc không hé răng, Trần Thúc cảm thấy cậu thật không lễ phép, lột hai viên thuốc, lấy nước nóng đổ cái ly dùng một lần, đưa đến trước mặt Giang Tiểu Nhạc, nói: "Uống đi."

Giang Tiểu Nhạc rũ mắt thấy ly nước kia, cầm lấy liền đem thuốc và nước trực tiếp nuốt xuống, nước còn nóng, cảm giác ấm áp bao bọc lấy cổ họng cậu.

Giang Tiểu Nhạc mở miệng, thanh âm khô khan, nói: "Cảm ơn."

Trần Thúc dừng một chút, cười nhạo nói: "Cảm ơn cái rắm, nhóc đừng tưởng uống thuốc của ông đây là không cần trả tiền? Mang bệnh lên giường ông đây, tăng thêm một trăm."

Giang Tiểu Nhạc không phản bác, ừ một tiếng. Trần Thúc nhìn hắn một cái, không biết sao, trong lòng ngược lại có chút không được tự nhiên, hắn bắt đầu tóc mình phải thanh tỉnh, nói: "Lên giường ngủ một giấc đi."

Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi chưa tắm."

Trần Thúc mặt không biểu tình nói: "Nhóc có ngủ hay không?"

Giang Tiểu Nhạc không nói, cậu cởi áo khoác, mặc áo trong liền bò lên giường, chăn đệm, gối đều là sạch sẽ, lộ ra mùi hương nhàn nhạt của nước giặt quần áo.

Giang Tiểu Nhạc hãm sâu vào chăn đệm, chóp mũi mơ hồ có thể ngửi được mùi hương của Trần Thúc, tinh thần đều nới lỏng, có chút mơ màng sắp ngủ, cậu nhìn Trần Thúc, lại không chịu nhắm mắt, lại ngồi thẳng thân, nâng mặt nhìn Trần Thúc, nói: "Trần Thúc, anh nói bồi tôi ngủ."

Trần Thúc mắng một câu, rốt cuộc cũng chịu thua, bò lên giường. Vừa lên giường, thân thể thiếu niên nóng như bếp lò liền dịch qua, hai tay chặt chẽ mà ôm chặt hắn, tựa như hắn là linh đan diệu dược, chỉ cần ôm chặt là có thể khỏe lại.
— QUẢNG CÁO —