Không Tình Yêu

Chương 57



Sáng nay Chu Kim Ngân xin nghỉ phép một ngày, nhưng mới sáng sớm đã thấy cô vội vã ra ngoài. Cô lái xe đi về phía sân bay thành phố, trông có vẻ gấp gáp, nhưng trên môi lại không giấu được nụ cười.

Ở Magnifique lúc này mọi người lại đang xôn xao bàn tán về bản thiết kế mà công ty vừa tung ra. Bọn họ nghe nói bản thiết kế này của một nhân viên trong công ty, nhưng hình như hiện tại không có mặt ở công ty, nói đúng hơn là không ở trong nước. Sở dĩ có thể suy đoán như vậy, là vì giám đốc của bọn họ, người sáng lập ra Magnifique, chính là nhà thiết kế nổi tiếng từng du học tại Pháp - Marie, tên thật là Hạ Yến. Nói không chừng nhà thiết kế này cũng đang ở Pháp.

Dịch Thiên Kỳ hôm nay vừa đến công ty, lại gặp Diệp Như Nguyệt đang đi cùng Lương Tuệ. Hai người khoác tay nhau thân thiết, nói chuyện trông rất vui vẻ. Vừa nhìn thấy hắn, Diệp Như Nguyệt đã chạy đến khoác tay hắn, làm ra vẻ thân thiết hỏi thăm:

“Cuối cùng anh cũng đi công tác về rồi, có mệt lắm không? Mấy hôm không gặp, sao nhìn anh có vẻ gầy đi rồi, lại không ăn uống đầy đủ sao? Em đã nói với anh rồi, công việc bận rộn cũng phải chú ý sức khỏe, đừng lao lực quá.”

Từng câu từng chữ cô ta nói không lọt vào đầu hắn chút nào. Dịch Thiên Kỳ chán ghét muốn rút tay lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lương Tuệ nhìn mình, vẫn phải nhẫn nhục mà nhịn lại, đáp lại cô ta một câu không đầu không đuôi:

“Không sao.”

“Thiên Kỳ, con xem thái độ của con kìa.” Lương Tuệ đứng đối diện, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, nhưng trong giọng nói vẫn có sự uy nghiêm, “Như Nguyệt đang quan tâm con, con không thể tỏ thái độ tốt một chút à!”

Dịch Thiên Kỳ cố đè nén sự tức giận xuống, nhưng vẫn gằn giọng nói từng chữ “Mẹ, con còn có việc, con đi giải quyết trước.”

Nói xong hắn gạt bàn tay đang níu cánh tay mình của Diệp Như Nguyệt ra, đi thẳng đến chỗ thang máy, đi mà không quay đầu nhìn lấy một cái.

Diệp Như Nguyệt rõ ràng trong lòng vừa ấm ức vừa tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra là một người thấu tình đạt lý. Cô ta nhỏ nhẹ kéo Lương Tuệ đi mua sắm. Trên đường đi bà không ngừng quở trách hắn, cô ta lại một bên thông cảm cho hắn:

“Chắc là anh ấy mới công tác về mệt mỏi, nên tâm trạng không tốt. Đợi anh ấy nghỉ ngơi tốt rồi, chắc sẽ ổn thôi.”

“Mệt mỏi gì chứ. Dì thấy nó là đang muốn chống đối thì đúng hơn. Từ lúc con hồ ly đó rời đi, nó chưa từng bước chân về nhà, đến công ty muốn gặp mặt nó cũng khó. Cũng chẳng biết Từ Đan Đan đó có bản lĩnh gì mà khiến nó mê muội đến như vậy.”

“Dì đừng tức giận vì người không đáng. Từ Đan Đan hiện tại cũng đã rời đi rồi, Thiên Kỳ sẽ sớm quên được cô ta thôi.”

Lương Tuệ nắm lấy tay Diệp Như Nguyệt, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô ta, nói ra lời an ủi mà ngay cả chính mình cũng biết rõ nó không có tác dụng:

“Như Nguyệt, vất vả cho con rồi. Con yên tâm, Dịch gia luôn đứng về phía con, con nhất định sẽ là thiếu phu nhân của Dịch gia, vị trí này chỉ có thể là của con.”

“Cảm ơn dì, có lời này của dì, con đã rất vui rồi.”

Diệp Như Nguyệt bên ngoài cười e thẹn, bên trong lại vô cùng đắc ý. Cô ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua vị trí thiếu phu nhân của Dịch gia, bỏ qua Dịch Thiên Kỳ được chứ. Đối với cô ta, Từ Đan Đan chẳng là gì cả, làm gì có bản lĩnh mà đấu với cô ta. Sau lưng Diệp Như Nguyệt có cả Diệp gia và Dịch gia chống lưng, còn Từ Đan Đan chẳng có gì cả, chẳng có gì để đấu với cô ta.

Chu Kim Ngân lái xe đến sân bay, vội vội vàng vàng đi vào trong, mắt liếc ngang liếc dọc khắp các cửa, tìm một thân ảnh quen thuộc. Đột nhiên cô cảm nhận được đang có người kéo vạt áo của mình. Cô nhìn xuống dưới, một thân ảnh bé nhỏ đang nắm lấy vạt áo cô, hai bím tóc nhỏ đung đưa, cười tươi lộ ra hàn răng sữa vừa trắng vừa đều, hai mắt cong cong nhìn cô, cất giọng non nớt gọi:

“Mẹ nuôi.”

Chu Kim Ngân nhìn thấy đứa trẻ, vui như vớ được vàng. Cô ngồi xuống ôm lấy đứa trẻ hôn lấy hôn để. Cô vốn thích trẻ con, nhìn thấy đứa trẻ dễ thương trắng trắng tròn tròn thế này sao mà cưỡng lại được. Hôn xong rồi cô mới hỏi chuyện đứa trẻ:

“Y Y, mẹ của con đâu rồi?”

“Mẹ đang ở chỗ lấy hàng lý, mẹ thấy mẹ nuôi đến nên bảo con ra đây với mẹ nuôi.”

“Ngoan quá đi! Vậy chúng ta đến chỗ mẹ con nha!”

“Dạ.”

Chu Kim Ngân nắm tay đứa trẻ tên Y Y, dung dăng dung dẻ đến cửa chỗ lấy hàng lý đợi người. Một lát sau họ nhìn thấy một người phụ nữ bước ra. Mái tóc thẳng năm đó nay đã được uốn xoăn, buộc cao lên trông có vẻ vừa dịu dàng vừa cá tính. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, nhìn đơn giản nhưng lại toát lên khí chất. Chu Kim Ngân nhìn người trước mặt, suýt thì không nhận ra luôn rồi. Từ Đan Đan nhìn cô bạn ngơ ngác nhìn mình liền bật cười hỏi:

“Sao hả, mới có mấy tháng không call video cho cậu, nhìn không ra tớ rồi à?”

“Đan Đan, mới mấy tháng thôi mà cậu thay đổi lắm ấy. Không phải, chắc chắn là cậu đã thay đổi trước đó, chỉ là bình thường call cậu đều búi tóc lên nên tớ không thấy.”

“Đúng rồi, tớ uốn tóc cũng được 1 năm rồi, còn phong cách ăn mặc… Có đẹp không?”

“Đẹp, đơn giản nhưng sang trọng. Không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng. Sau này phải nhờ cậu phối đồ cho tớ đi hẹn hò rồi.”

“Được. Nhưng bây giờ chúng ta đi ăn chút được không? Tớ và Y Y đói lắm rồi.”

“Được chứ. Dẫn cậu đi quán lẩu chỗ cũ, bây giờ chỗ đó sửa sang lại, nhìn sang trọng lắm, không gian thoải mái hơn nhiều, nhưng hương vị không đổi.”

“Được, cũng lâu lắm rồi không ăn lẩu quê nhà, tớ thèm lắm rồi ấy.”

Chu Kim Ngân một tay bế Từ Y Y, một tay giúp Từ Đan Đan xách túi đồ, còn Từ Đan Đan bên cạnh kéo vali. Hai người đã lâu không gặp mặt trực tiếp, bây giờ gặp lại liền nói chuyện không ngừng, Y Y bên cạnh cũng hứng thú cười tươi.