Không Tỉnh

Chương 40



Hai người hầu áp giải Đới Nguyệt cách khá xa. Không thể nghe thấy đối thoại bên này.

Tạ Hồng Trần áo trắng như mây bay, giày tơ tằm không lấm bụi. Hắn cố gắng vứt hết mọi cảm xúc, lấy khí phách của một vị Tông chủ Tiên Tông nói: “Nàng có ý chí muốn giúp đỡ khốn cứu tế nguy, rất tốt. Đã vậy… Bổn Tông chủ y lời nàng mong muốn.”

Mặt Hoàng Nhưỡng thoáng vui cười, nàng không ngừng bận bịu quỳ mọp, nói: “Đồ nhi tham kiến sư tôn!

Tạ Hồng Trần thấy nàng quỳ trên bụi trần, trong lòng có cảm giác quái đản không nói ra được. Hắn không biết thứ cổ quái này từ đâu mà đến, lại như gai ngược trong lòng, khó chịu đủ bề.

Hoàng Nhưỡng tự tay đưa Đới Nguyệt đi Lý trang, di cốt mẹ Đới Nguyệt đúng là chôn ở đây.

Tạ Hồng Trần đối mặt với thôn dân nghe hỏi mà đến, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Dù cô ta phạm phải trọng tội, nhưng người chủ khoan hậu, để cô ta giữ linh vị mẹ ở đây, suy nghĩ về chính mình. Các người không cần phối hợp, nhưng cũng không được khi nhục.”

Mấy câu này của hắn xem như chân chính bảo vệ tính mạng của Đới Nguyệt.

Đới Nguyệt từng bước một, bước đến trước mộ phần của mẹ.

Sau này cô thành nha đầu thiếp thân của Hoàng Nhưỡng, mộ phần của mẹ cũng được sửa sang, không đến mức thê lương. Thừa dịp Tạ Hồng Trần dặn dò thôn dân, Hoàng Nhưỡng cùng cô đi đến trước mộ phần xây bằng gạch xanh.

Đới Nguyệt nước mắt giàn giụa, muốn nói nhưng trong miệng chỉ là tạp âm khó nghe. Hoàng Nhưỡng nói: “Ngươi muốn hỏi gì? Tại sao ta phải làm vậy, đúng không?”

Đương nhiên là cô muốn biết rồi. Đới Nguyệt liên tục gật đầu. Hoàng Nhưỡng xoay lưng về phía Tạ Hồng Trần, không cần thiết trình diễn chủ tớ tình thâm gì gì. Nàng nói: “Không có gì. Chỉ là lúc trước bị một người đạp một cú, trong giấc mơ trả lại thôi.”

Nói xong, nàng xoay người định đi. Đới Nguyệt nhào lên, túm chặt góc váy nàng.

Đới Nguyệt thật ra được phái đến hầu hạ cạnh nàng từ rất sớm. Hai người bầu bạn nhiều năm, trong khoảng thời gian hoang uế kia, các nàng đêm mưa không ngủ, thì thầm bên nhau. Đến sáng sớm mặt trời mọc kết bạn cùng đi, cùng nhau trảy mật hái hoa.

Nhưng cho đến cuối cùng, hồi ức như cát sỏi, cố nhân hỗn tạp trong đó, cũng không đáng giá một lần nhìn lại.

Hoàng Nhưỡng chậm rãi dùng sức rút mép váy về. Tình cảm chủ tớ, đến giờ duyên tuyệt.

Sắp xếp cẩn thận Đới Nguyệt xong, Tạ Hồng Trần đưa Hoàng Nhưỡng về Hoàng gia.

Hoàng Thự trong lòng kích động vô vàn, thật không biết nói gì. Tạ Hồng Trần cố nén rối rắm trong lòng, nói: “Hoàng Nhưỡng con gái Hoàng Công, thiên tính thông minh, chăm chỉ khắc khổ. Ta… quý hiểu biết, trọng tư chất, tình nguyện thu làm đệ tử. Mong Hoàng công cho phép.”

Hắn thật không biết sao mình có thể nói ra lời này. Hoàng Thự cũng khựng trong lòng —— thu làm đệ tử?

Không phải cầu hôn?

Hoàng Thự quả là không thể hiểu nổi, một tiểu nha đầu, nói tới nói lui, không phải là vậy ư?

Huống hồ Hoàng Nhưỡng cũng nào phải kỳ tài ngút trời gì, Tạ Hồng Trần là nhân vật cỡ nào, muốn đệ tử gì không phải người người xếp hàng dâng lên ư? Đáng giá để ngài hạ mình để tâm mong chờ thế kia sao?

Nhưng Tạ Hồng Trần lời đã ra miệng, Hoàng Thự không thể làm gì hơn. Lại nói, nếu thu đệ tử, có thể bái vào môn hạ Tạ Hồng Trần thì Hoàng gia có thể nhờ vào không ít. Đợi đến ngày con bé thành tài, lại tìm một nhà chồng thích hợp, lo gì không có ngày phú quý đầy trời?

Hoàng Thự nhanh chóng tính toán được mất một trận, lễ bái nói: “Tông chủ coi trọng tiểu nữ, quả là phúc cả nhà tiểu nhân. Dĩ nhiên tiểu nhân cũng không thể không nhận.”

Tạ Hồng Trần ừ đáp, hắn không muốn đêm dài lắm mộng, quay sang nói với Hoàng Nhưỡng: “Đã vậy, nàng đi thu dọn hành trang, theo ta về Tông môn.” Trước mặt đệ tử hắn luôn tự xưng là “vi sư”.

Nhưng không biết sao, lại không thể nói ra miệng trước mặt Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng vô cùng nghe lời, lại bái lạy nói: “Vâng, sư tôn!”

Nàng vội vàng quay lại tiểu viện, nhanh chóng thu dọn hành trang.

Tạ Hồng Trần đứng bên ngoài chờ, thấy vàng bạc các thứ tất cả nàng đều không mang theo, chỉ mang theo một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ, rồi bỏ con sâu róm vào trong túi. Tạ Hồng Trần xem như trong rương là vàng bạc châu báu còn hiểu được. Nhưng con sâu róm này thật không chút hài hòa, hắn không khỏi bật cười: “Dẫn nó theo ư?”

Hoàng Nhưỡng cười ngại ngùng, nàng mở hộp gỗ, bên trong ngay ngay ngắn ngắn xếp chồng lên nhau đều là dây kết châu san hô. Hoàng Nhưỡng cười nói: “Đám dây châu này là người bạn cũ tặng cho, hẳn phải đem theo rồi. Còn con sâu róm này, nếu không có nó giám sát, đệ tử há có thể bái được danh sư sao? Nếu nhắc đến, nó cũng là đệ tử đồng môn ngày xưa rồi.”

Trong hộp dù đám dây châu rất tinh xảo, nhưng không phải vật có giá trị liên thành gì. Tạ Hồng Trần nói: “Nàng trọng tình thật.” Lại thấy nàng có vẻ đã thu dọn xong, bèn hỏi: “Không mang gì nữa à?”

Hoàng Nhưỡng nhìn quanh bốn bức tường, nói: “Mọi thứ trong nhà đều là cha ban tặng. Ta… Mấy năm qua có nhiều bất hiếu, giờ lại phải rời xa gia môn, tất cả mọi thứ, cứ để lại vậy đi.”

Phẩm tính nàng thật là cao khiết. Tạ Hồng Trần gật gù, nói: “Vậy thì xuất phát.”

Hoàng Nhưỡng ra tiểu viện, trịnh trọng bái biệt Hoàng Thự. Hoàng Thự vừa nghĩ tới địa vị nhà họ Hoàng sau này, đã mừng rỡ không ngậm miệng lại nổi. Lão luôn miệng: “Con ta, sau này ở Ngọc Hồ Tiên Tông, phải hiếu thuận trưởng bối, yêu thương đồng môn. Đừng quên thường xuyên về thăm thôn Tiên Trà.”

Tạ Hồng Trần yên tĩnh đứng ngoài quan sát, thấy Hoàng Nhưỡng nghiêm túc trả lời, không hề lộ vẻ không kiên nhẫn. Đến khi bước ra khỏi cổng, Hoàng Nhưỡng lại nói: “Sư tôn có thể cho phép con… bái biệt gia mẫu không?”

Ồ. Rất chu đáo. Tạ Hồng Trần đáp: “Được.”

Thế là Hoàng Nhưỡng đi thẳng đến cánh đồng, dừng lại góc khuất trồng cỏ Thần tiên. Nàng quỳ gối, hướng cánh đồng bái lạy. Tạ Hồng Trần đứng bên cạnh, tự dưng thấy cảnh này hình như vô cùng quen thuộc.

Hoàng Nhưỡng không quay lại nhìn hắn, ngoài đời, năm Thành Nguyên thứ năm, nàng đã từng đưa Tạ Hồng Trần đến đây bái tế người mẹ đã khuất.

Đáng tiếc Tạ Hồng Trần lúc đó chỉ cho rằng nàng làm bộ làm tịch, không kiên nhẫn vậy.

Hoàng Nhưỡng ba bái ba dập đầu, ngay sau đó nhìn lại góc cánh đồng.

Vì mẹ tự vận chết, Hoàng Thự cực kỳ tức giận, hạ lệnh không được lập mộ phần xây bia cho bà. Thế là nàng dời cát rải nơi đây, bồi bổ vạn vật. Hoàng Nhưỡng đứng dậy, đăm đăm nhìn mảnh đất nhỏ.

Ở ngoài mộng năm Thành Nguyên thứ năm, nàng rời thôn Thiên Trà. Từ đây không trở lại nữa.

Người đàn bà này, không biết từng có chút nào nghĩ đến nàng không. Hay vẫn như lúc sinh thời, chán ghét chửi mắng nàng.

Lúc Hoàng Nhưỡng lễ bái bà, ngoài mặt bi thương, trong lòng rét lạnh như băng.

Lúc này, hoàng cung Thượng Kinh, tháp Viên Dung.

Lý Lộc Bảo Võ nhiều lần đến đều bị Cầu Thánh Bạch cản không cho vào. Hôm nay, cuối cùng Bảo Võ đã nóng ruột. Anh ta đến đầu cũng không cần, lớn tiếng chửi rủa ngoài tháp, dọa bốn vị công công Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ mặt mũi trắng bệch. Để bệ hạ nghe thấy, là đại tội tru cửu tộc.

Cầu Thánh Bạch hết cách, đành đồng ý cho anh ta vào.

Cầu Thánh Bạch dẫn tên vũ phu này vào, trên đường lựa lời: “Bệ hạ vẫn chưa hạ lệnh cấm thăm viếng các vị hoàng tử hoàng nữ. Chỉ là ít lâu trước quá dọa người, tính tình bọn họ cũng bất ổn, giờ vừa dịu xuống. Hôm nay họ đã khá hơn chút, người trong phủ muốn đưa chút gì, ta chuyển qua cũng được.”

Bảo Võ nhiều ngày không gặp Đệ Nhất Thu, đã sớm tức hổn hển. Giờ chả có tâm trí nói chuyện, chỉ theo ông ta đi thẳng xuống đáy tháp. Bên trong tháp một mùi thuốc nồng nặc và mùi tanh kỳ lạ khiến anh cau chặt mày. Sau đó anh nhìn thấy Đệ Nhất Thu trong gian tù.

Chỉ vẻn vẹn một cái nhìn, tóc Bảo Võ muốn dựng cả.

Trong gian tù nhỏ hẹp, cổ tay mắt cá chân Đệ Nhất Thu đều chụp gông xiềng. Trên người y khoác một lớp áo bào đen, làn da lộ ra ngoài sưng tấy tím đen. Vì quá sưng tấy khiến cả người mới nhìn tưởng béo lên gấp đôi.

“Giám chính!” Bảo Võ tiến lên hai ba bước, không kìm được nước mắt, giọng cũng run rẩy: “Ngài đây là… đây là…”

Cầu Thánh Bạch nói: “Cảm xúc ngài ấy đang rất ổn định, ngươi lựa lời mà nói nhé. Đường đường một Giám phó mà vẫn không trầm ổn bằng một nữ tử.”

“Nữ tử gì hả?” Mọi lo nghĩ của Bảo Võ đều hóa thành phẫn nộ, anh ta rút đao chỉ vào Cầu Thánh Bạch, muốn chém ông thành hai khúc, “Rốt cuộc ngươi đã làm gì họ vậy?”

“Bảo Võ.” Giọng Đệ Nhất Thu khàn khàn, vì xoang mũi cũng quá sưng, hô hấp không dễ nên có chút giọng mũi.

Bảo Võ lục tục buông Cầu Thánh Bạch ra, bước mấy bước đến trước mặt Đệ Nhất Thu: “Giám chính… Giám chính à!” Anh định đưa tay chạm y, song cũng không biết bắt đầu từ đâu. Đệ Nhất Thu từ rất nhỏ đã được bổ nhiệm làm Giám chính Ti Thiên giám. Bảo Võ Lý Lộc ở bên cạnh phụ tá, tận mắt nhìn y lớn lên, tình cảm càng thắm thiết.

Giờ thấy y thành dáng vẻ như vậy, sao không đau lòng?

Trái lại Đệ Nhất Thu trấn an, nói: “Hai hôm nay cơn nóng nảy uất hận của ta đã bớt, dễ chịu hơn rất nhiều.”

Bảo Võ đột nhiên hiểu ra, ngài ấy thế mà còn đang an ủi mình. Xem ra, mình lại trở thành kẻ được an ủi ư. Anh hít một hơi thật sâu, vội thu tính tình, nói: “Giám chính ở đây dưỡng bệnh, cần thứ gì không? Hạ quan sẽ về chuẩn bị.”

Đệ Nhất Thu lắc đầu, hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Bên ngoài… thế nào rồi?”

Bảo Võ vội nói: “Mọi việc ở Ti Thiên giám đều tốt. Có điều ai cũng đều rất nhớ thương Giám chính. Mấy hôm nay Lý Lộc bôn ba khắp nơi, đế giày mòn rách cả.”

Đệ Nhất Thu ừ đáp, có mấy lời muốn hỏi, nhưng trước sau cũng không mở miệng. Cũng là Cầu Thánh Bạch hỏi: “Là ngài ấy muốn biết, cô nương gầy giống lần trước tới, thế nào rồi?”

A! Bảo Võ bừng tỉnh hiểu ra, vội nói: “Đới Nguyệt cô nương, coi như nàng ta không xong rồi. Hạ quan cũng chính là vì việc này, muốn xin chỉ thị Giám chính.”

Cầu Thánh Bạch tặc lưỡi, sâu sắc cảm thấy tên này đúng là gỗ mục.

Đệ Nhất Thu lại hỏi: “Đới Nguyệt? Có chuyện gì?” Dù sao cũng là nha hoàn thiếp thân của người ấy, nếu cô ta xảy ra chuyện, có phải người ấy… Y vội hỏi: “Chuyện nuôi dưỡng Song Xà quả có sai lầm à?”

Bảo Võ nói: “Chuyện Song Xà quả nhờ có Hoàng Nhưỡng cô nương giúp đỡ, rất thuận lợi. Nàng ta đã giao sáu mươi gốc mầm cho bệ hạ, tài hoa nàng ta thật sự là không thể lường kịp. Có điều mới mấy hôm trước, Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần xuất hiện ở thôn Tiên Trà. Hắn đột nhiên vạch trần Đới Nguyệt cô nương, bảo rằng cô ta cướp danh lấn chủ, chiếm công gầy giống tốt của Hoàng Nhưỡng cô nương thành của mình. Ta vốn nghi ngờ việc này là giả, nhưng Lý Lộc nói, với thân phận của Tạ Hồng Trần, đã nói ra trước chúng, e là không giả.”

“Tạ Hồng Trần.” Đệ Nhất Thu nhẹ giọng gọi cái tên này. Đương nhiên là y biết Tạ Hồng Trần, nhân vật danh tiếng nhất Tiên môn hiện giờ. Y hỏi: “Thế… Thập cô nương đâu?”

Rốt cuộc y vẫn hỏi ra. Bảo Võ giật mình, nói: “Thập cô nương rất ổn nhé. Hiện giờ người đời ai cũng biết nàng ta mới thật sự là người đã tạo giống, người người truyền tụng thiện lương và công tích của nàng. Thanh danh nàng lan truyền rất xa, ngay cả Tạ Hồng Trần cũng vô cùng thưởng thức. Giờ có rất nhiều người muốn kết thân với nàng.”

“… Tạ Hồng Trần?” Đệ Nhất Thu cụp mắt, không nói thêm gì nữa.

Ở bên cạnh, Cầu Thánh Bạch thật sự là chưa từng thấy kẻ liên thiên không có mắt như thế. Ông nói: “Nếu ngươi nói đủ rồi vậy thì đi mau đi!”

Bảo Võ giận dữ trừng trộ ông, nhớ tới chính là lão ta hãm hại Giám chính nhà mình thành thế này, ước gì có thể bước tới róc xương lóc thịt lão tiểu tử này. Cầu Thánh Bạch còn rành tra hỏi hơn cả Đệ Nhất Thu, ông hỏi: “Thập cô nương đã nhận lời cầu thân nhà ai rồi à?”

Ơ? Bảo Võ không hiểu thấu: “Không.”

Đệ Nhất Thu cứng người, Cầu Thánh Bạch lại hỏi: “Sao Tạ Hồng Trần lại ra mặt cho nàng ấy?”

Bảo Võ đầy hồ nghi, mắng: “Lão già này, hỏi gì vậy? Lẽ nào là thèm nhỏ dãi Thập cô nương hay sao?”

Cầu Thánh Bạch cũng không thèm để ý anh ta: “Trả lời lão phu!”

Bảo Võ đành nói: “Lý Lộc bảo, Tạ Hồng Trần luôn ghét ác như cừu, chắc là không quen nhìn thấy Đới Nguyệt cướp danh lấn chủ.”

Cầu Thánh Bạch ờ đáp, hỏi: “Thế giữa hai người đó có chuyện bất chính gì à?”

Gì mà bất chính chớ… Người ta hai người nam chưa cưới nữ chưa gả. Bảo Võ đối với loại người già mà không tôn ti, còn muốn ăn cỏ non cực kì xem thường, nói: “Chưa từng nghe nói. Nhưng mà lão già ngươi đừng có mà mơ tưởng nhé. Thập cô nương bây giờ mỹ danh lan xa, cộng thêm Tạ Hồng Trần xuất đầu giúp nàng ta, sao cũng chẳng tới phiên lão già dê ngươi. Ngươi nên quan tâm Giám chính bọn ta thêm thì hơn, ngài mà có chuyện gì ta bắt ngươi đền mạng!”

Cầu Thánh Bạch thật sự phục tên vũ phu này, ông nói: “Đồ ngu! Nếu Giám chính nhà ngươi có chuyện, ít nhất một nửa trách nhiệm là tại ngươi!”

“Lão chó ông nói bậy bạ gì đó?!” Bảo Võ lại muốn rút đao, Đệ Nhất Thu nói: “Bảo Võ! Được rồi, anh về đi.”

Bảo Võ vẫn hậm hực trong lòng, nhưng đến khi rời phòng giam, anh ta chợt nhớ: “Đúng rồi, Lý Lộc bảo, công văn Ti Thiên giám chồng chất nhiều lắm. Nếu Giám chính có chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày bọn ta đem chút ít tới, để ngài ấy giết thời giờ nhé.”

Cầu Thánh Bạch rất không tán thành để Đệ Nhất Thu phí sức, nhưng ông vẫn đồng ý. Độc của Hủy Xà người thường vốn khó có thể chịu đựng. Nếu đến cả tâm tính cũng sụp đổ thì thần tiên cũng khó cứu. Ông rất hi vọng mấy hoàng tử hoàng nữ có thể có chút việc để làm, có chút hy vọng. Chân thực hay hư ảo đều được, ít nhất có thể thì họ, sẽ còn muốn sống.

Quãng thời gian tiếp đó, Lý Lộc bắt đầu năm thì mười họa mang chút công văn tới.

Trí lực của Lý Lộc, cỡ Bảo Võ nào sánh kịp. Lần nào anh ta cũng đều hữu ý vô tình đề cập đến chuyện thôn Tiên Trà. Đã nhắc đến thôn Tiên Trà, đương nhiên phải nhắc đến Thập cô nương. Anh ta dùng giọng điệu chẳng màng kể lại chuyện Thập cô nương được người đời đồng tình kính yêu như nào.

Chỉ là chuyện phiếm trên trời dưới đất. Đệ Nhất Thu nghe nhiều, từ từ uống vào chút canh.

Cầu Thánh Bạch thấy thế, cảm thấy Ti Thiên giám cũng không phải đám ngốc hết cả, không cấm chỉ anh ta đến đây thăm viếng nữa.