Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 57: Đấu tranh



"Cô điên à?"


Lời Vong Ảnh Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long nói có vẻ quá trễ so với động tác vô cùng mất kiểm soát của tôi. Chính tôi còn chẳng biết tại sao mình lại có nội công phát tác như vậy nên nhất thời chẳng điều khiển được bản thân. Vốn tôi chỉ định cản Tam điện hạ đả thương Thái tử thôi, nhưng thế quái nào lại thành một cú phi thân xé tan cả Vong Ảnh Tam hoàng tử rồi lại ôm luôn "khẩu súng thần công" của anh ta mà ngã chỏng quèo ra đất. Như này, nếu ai đang xem vở hài kịch vừa rồi sẽ nghĩ rằng tôi liều mạng phi thân hi sinh cho người yêu mất. Mấy thể loại phim ngôn tình đắt khách đều có cái đoạn lấy hết nước mắt khán giả là nam diễn viên chính hoặc nữ diễn viên chính xả thân chết thay cho người yêu.


Xin đính chính là tôi không hề định chết thay cho ai cả, nhất là chết thay cho tên oan gia đó thì không đời nào. Tôi ngã dúi dụi ngay dưới chân Thái tử và Vệ Môn Thần. Thực xấu hổ quá đi mất, sao lại để tôi ngã trong tư thế trồng chuối trước mặt hai con người này. Đã thế, ngay sau đó, cả núi đạn đá từ "khẩu súng thần công" của Vong Ảnh Tam hoàng tử do bị tôi phá ngang cũng không nhân từ mà nã thẳng vào tôi. Hứng đủ chúng khiến tôi đau khủng khiếp, chỉ còn biết lấy chân đạp loạn xạ để đá không rơi trúng đầu. 


Bộ dáng tôi lúc này thực vô cùng khó coi và mất hình tượng.


"Cô đang làm cái trò lố bịch gì vậy? Vừa rồi là cô tấn công tôi?" Thái tử lạnh lùng nói, tay cậu ta còn bắt kịp mấy khối đá lớn bay ngang tầm mắt. Khỏi phải nói cũng biết mấy khối đá đó vừa rồi nhè thẳng vào mặt Vệ Môn Thần nhưng Thái tử đã nhanh tay chụp lại kịp giúp cô ta.


Không phải Thái tử đang cho rằng đống đá đó là do tôi phóng ra chứ? Tôi thì làm thế quái nào mà có thể tạo ra xoáy đạn đá ghê gớm như thế, sao lại không biết nghĩ vậy?


Tôi quay lại lườm nguýt trách cứ Vong Ảnh Tam hoàng tử thì anh ta đã biến mất từ lúc nào. Đúng là gắp lửa bỏ tay người mà, sao bỗng chốc lại biến tôi thành kẻ làm ơn mắc oán vậy. Tôi rõ ràng vì muốn giúp Thái tử mà giờ lại thành kẻ rắp tâm hành thích Thái tử và người tình của cậu ta. Sao nghịch cảnh như này lại có thể xảy ra?


Thái tử vẫn đứng hiên ngang ngay trước mặt tôi mà không thèm đỡ tôi dậy. Theo sát sau cậu ta là bóng dáng mảnh khảnh của Vệ Môn Thần. Sau nữa là khoảng không tan hoang của kỳ môn gần ba mét vừa bị phá tan. Sau nữa nữa là làn nước sệt đặc đã quánh lại thành lớp mỡ đông bùng nhùng. Hai người này ở ngoài đó chắc chắn không thoải mái lắm nên phải dồn sức phá cửa trước khi bị thứ nước biến chất kia biến thành "bánh thạch". Nhưng rõ ràng không phải tại tôi mà. Sao tự dưng lại nhìn tôi đầy nộ khí vậy chứ?


"Cô thực nhẫn tâm lắm, một mình thoát thân bỏ mặc chúng tôi ở lại, nếu không nhờ Vệ Môn Thần hợp lực với tôi thì đã bị thứ nước kia ép chết rồi." Thái tử gào lên giận dữ.


Có gì nhầm lẫn ở đây không vậy? Là do các người cứ đùn đẩy tôi ra mở kỳ môn mật đạo đấy chứ. Tôi đâu có biết mở nó như nào? Các người không thấy tôi loay hoay mãi mà bất lực cười khổ đấy à? Sao cái cô Vệ Môn Thần biết cách mở kỳ môn lại không nói luôn từ đầu đi? Thật ấm ức quá mà! Giờ lại đổ vấy hết tội lỗi lên đầu tôi.


"Tôi thích thoát thân một mình đấy thì đã sao? Chẳng phải giúp cậu thoải mái được ở riêng tư bên người tình bé nhỏ của cậu còn gì?" Tôi cũng gào lên giận dữ.


Còn đang định tuôn thêm một tràng oán trách thì Thái tử đã chẳng nhân từ ban cho tôi cái tát trời giáng khi tôi vừa mới lồm cồm đứng dậy. Giờ lĩnh giáo thêm một cú đánh ngoạn mục khiến tôi ngã thẳng cẳng vào đống đá lởm chởm chẳng thể nhúc nhích nổi.


Thái tử dám tát tôi ngay trước mặt Vệ Môn Thần. Tôi có nhìn nhầm không? Vừa rồi tôi thoáng nhìn thấy khóe miệng Vệ Môn thần nhếch lên đầy hả hê. Bộ mặt bình lặng của cô ta sao lại biến hóa thành mưu mô quỷ quyệt vậy? Cô ta thỏa mãn khi thấy tôi bị Thái tử đối xử thô bạo như vậy? Đại ma đầu tôi thực lần đầu tiên bị ức hiếp thế này.


Tôi ngay lập tức vùng dậy ương bướng, quên tất cả nỗi đau sau mấy cú ngã vừa rồi. Tôi gào lên thách thức: "Cậu dám ra tay với tôi, có giỏi thì đánh tôi lần nữa xem."


Sau này nghĩ lại thì trăm nghìn lần thấy trong ba mươi sáu kế thì chuồn đúng là thượng sách, không nên ngang ngạnh với sâu bọ chúa làm gì, vì cuối cùng thì cái mồm lại hại cái thân thôi. Khỏi phải nói sau khi thách thức Thái tử thì tôi nhận kết cục vô cùng thảm. Chỉ một cái vẩy tay khe khẽ Thái tử đã đánh văng tôi ra một đoạn khá xa vào giữa mật đạo. Tôi lăn lộn mất kiểm soát trong không trung, rồi cứ thế tiếp tục bị quay mòng mòng, cho đến khi ngã sõng soài ra nền đất mà vẫn còn lăn thêm vài vòng nữa.


Toàn thân tôi lúc này đã chẳng còn cảm giác được gì, cả mặt tôi úp nghiêng xuống đất, cái cổ chắc chắn là không còn cử động được nữa rồi. Tôi hoa mắt nhưng vẫn nhận ra cái mảnh xương vô duyên đang thập thò sau lớp thịt dập nát nơi bả vai mình. Xong rồi, xương vai tôi đã gãy rời ra rồi. Có nằm mơ tôi cũng không thể nào ngờ Thái tử lại ra tay với tôi hung bạo như vậy.


Lúc này tôi mà giả chết liệu tên bạo chúa kia có thôi tấn công tôi không? Bất tỉnh luôn thì tốt chứ lúc này cả người tôi đã sục sôi cơn oán hận không gì có thể hình dung nổi. Nếu không phải bị Thái tử đánh cho không thể cử động được thì tôi chắc chắn sẽ quay lại cắn chết cậu ta.


"Tôi đã nói với cô rồi, trong này tà khí rất nặng, con người rất khó kiểm soát được tà tâm trong lòng. Vừa rồi cô không nên ngăn cản tôi ra tay với Thái tử." Giọng Vong Ảnh Tam hoàng tử vang lên đâu đó quanh tôi. Tôi không khỏi cười khổ, giờ điện hạ mới nói thì giải quyết được gì chứ. Tôi đã thê thảm đến mức còn không định vị nổi anh đang ở chỗ nào nữa rồi.


"Anh... sẽ hại chết... Thái tử..." Tôi cố thều thào.


"Cô ngốc à? Thái tử đâu phải hạng tầm thường. Cậu ta chắc chắn sẽ dùng phép dịch chuyển mà biến mất khỏi chỗ này, đời nào lại chịu chết dễ dàng thế." Giọng Vong Ảnh Tam hoàng tử lại vang lên lẩn khuất trong bóng tối mịt mùng, thực không thể xác định được vị trí của anh ta.


Tôi đúng là bị đá đập trúng đầu nên ngốc rồi, nghĩ quá đơn giản, cứ tưởng Thái tử sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tôi đâu có ý định chịu chết thay cho cậu ta, nếu có kẻ muốn chết thay cậu ta thì phải là cái cô Vệ Môn Thần kia kìa.


Có vẻ như Thái tử và Vệ Môn Thần đều không biết sự tồn tại của Vong Ảnh Tam hoàng tử, và đương nhiên họ cũng không nghe thấy anh ta nói gì với tôi.


Tà khí trong này nặng như vậy thì không xong rồi. Còn Vương tử đang bị trọng thương nữa, Thái tử liệu có hại cả anh ấy? Cái cổ tôi chắc cũng gãy mất rồi, tôi không thể nhúc nhích được tí nào để ngoái lại xem tình hình của Vương tử. Không rõ anh ấy im lặng nãy giờ liệu có phải đã bị thủ tiêu hay là bất tỉnh mất rồi. Nửa mặt tôi đã bị úp sấp mài thê thảm dưới đất, tôi chỉ còn một bên mắt là khẽ cử động được để quan sát. Và thứ gần tầm nhìn của tôi nhất lúc này là chân Thái tử. Tên khốn, hại tôi thảm quá!


Thái tử lúc này đã chẳng còn chút tình nghĩa nào với tôi nữa, ánh mắt cậu ta nhìn tôi lạnh tựa băng giá nghìn năm, đầy hung khí. Thái tử bình thường cũng khá bản lĩnh, sao giờ lại dễ dàng bị điều khiển thế? Giáng Long Vương ơi là Giáng Long Vương, sao bà lại tạo ra một nơi quái quỷ như này chứ? Bất kể ai đi qua mật đạo này cũng sẽ biến thành sát thủ máu lạnh giết người không ghê tay. Đến cả tình nghĩa sâu đậm đến mấy cũng quay ra trở mặt với nhau đến tàn khốc. Phải chăng tình cảm Thái tử đối với tôi cũng chỉ nhẹ tựa gió thoảng nên giờ đây cậu ta mới ra tay tàn độc đến nhường này?


"Cô dám hại ta?" Thái tử gằn giọng nói.


Cậu ta muốn tôi trả lời thế nào đây, nếu có thể nói tôi nhất định sẽ nói thật to và rõ ràng rằng, tôi không chỉ muốn hại cậu, tôi còn muốn cắn chết cậu và cả cái cô Vệ Môn Thần yêu quý của cậu nữa. Tôi sẽ hút cạn sạch máu của hai người. Khổ thay môi tôi đã bị dính xuống đất mất một phần không khiêm tốn nên những lời cảnh cáo đe dọa của tôi chẳng thốt ra được mấy từ. Tên oan gia này đã mấy lần hủy hoại nhan sắc của tôi rồi. Thù này nhất quyết tôi phải trả đủ, tôi tuyệt đối không chịu thiệt thòi như này. Tôi sẽ cắn chết cậu, tôi nhất định sẽ cắn chết cậu.


Tình hình còn bi đát hơn tôi nghĩ, cái câu chất chứa đầy oán hận mới bập bẹ trong làn môi méo mó của tôi "... sẽ cắn chết cậu..." thật không may lại lọt vào tai Thái tử, vẻ mặt cậu ta bỗng chốc hằm hè rất chi là không vui. Mọi việc tiếp theo tôi chỉ có thể dùng ý nghĩ mà mô tả. Thái tử trước mặt tôi lúc này thoáng chốc đã biến thành kẻ cuồng nộ vô cùng. Ánh mắt sắc lạnh thực khiến người khác phải đông cứng.


Thái tử lúc này còn đáng sợ hơn Bạch Nguyên khi bị viên ngọc tà đạo đó khống chế. Nhưng lúc đó Bạch Nguyên đã bị viên ngọc tà đạo làm mất hết thần trí nên hành động tàn sát còn có thể chấp nhận được. Thái tử lúc này thì khác, trong lòng vẫn nhận ra tôi nhưng sự tức giận và chán ghét tôi đã bị tà tâm gấp lên bội phần. Nếu đây là bộ phim ngôn tình thì tình huống này là bi kịch bậc nhất thiên hạ khi hai nhân vật chính tàn sát nhau.


Tôi quả thực không muốn làm diễn viên chính. Trăm ngàn lần không muốn.


"Bảo Bình, cô căm ghét tôi vậy sao?" Thái tử giọng vẫn hằm hè nhưng nội dung câu hỏi lại chẳng khớp với thái độ chút nào.


"Rất... ghét!" Tôi mếu máo nói. Có thể thích được sao, khi cậu đã hủy hoại nửa gương mặt của tôi, còn làm bả vai tôi lòi cả xương ra. Tôi bất tử nên thù hận trong tôi cũng bất tử, nếu không phải vì Hỏa Kỳ Lân niêm phong sức mạnh của tôi thì tôi chắc chắn sẽ tử tế trả thù cậu chu đáo.


"Sao cô lại vô tình như vậy?" Thái tử ngữ khí càng hung dữ hơn.


"Vô... lại!" Tôi bất mãn.


"Thái tử thực lòng có tình ý với cô đấy, cô đả kích kiểu gì lại khiến tà tâm và oán hận cô trong lòng cậu ta trỗi dậy?" Vong Ảnh Tam hoàng tử bất chợt lên tiếng chen ngang.


Lại còn nói tôi, họa này không phải do cái chưởng xoáy đá nhảm nhí của điện hạ gây ra à? Chính quý ngài đã ly gián tình cảm của chúng tôi đấy. Nếu như lúc Thái tử phá kỳ môn quý ngài không ra tay thì Thái tử sẽ không tưởng rằng tôi cố tình mưu hại cậu ta mà sinh lòng oán hận tôi. Nỗi oan này sông nào có thể gột rửa được.


Vong Ảnh Tam hoàng tử rốt cuộc nấp ở chỗ quái quỷ nào thế? Sao lại cứ ngồi yên xem kịch hay rồi tự ý bình luận vậy? Tên Tam hoàng tử thối!


Thực rất chán ghét cách hành xử của Vong Ảnh Tam hoàng tử nên tôi chẳng còn để ý những lời nói của anh ta ngụ ý gì. Tôi cũng chẳng còn tâm trí để hiểu rằng anh ta chỉ là Vong Ảnh nên pháp lực có hạn. Nếu nơi này không chứa nhiều tà khí thì Vong Ảnh đã không thể tái xuất, bây giờ chỉ có thể đứng đó làm khán giả thôi.


Tam hoàng tử có thể hóa Vong Ảnh hoàn hảo như vậy cũng nhờ hấp thu tà khí nơi này mà thành. Nếu rời khỏi mật đạo này anh ta lại là thanh Kiếm Tiên độc nhất vô song. Tệ thật, tôi còn chưa kịp hỏi Tam hoàng tử về bí mật của Long Vĩ Thành và Cửu Kỳ Môn Trận. Với tình cảnh éo le này thì càng không thể hỏi chuyện gì cho ra nhẽ cả.


"Anh... Nhi..." Giờ thì đến lượt tôi thều thào như kẻ sắp chết.


"Cậu ta bất tỉnh rồi, nếu không đưa cậu ta rời khỏi đây tìm người tộc Tiên cứu giúp thì tính mạng cậu ta cũng khó giữ." Vong Ảnh Tam hoàng tử bất an nói. "Vừa rồi sử dụng nhiều pháp lực quá, vong hồn ta tiêu tán mất phân nửa rồi. Không thể giúp gì được nữa."


Mạng tôi cũng chẳng giữ được nữa là. Vậy là Anh Nhi có bạn đồng hành rồi.


"Cô... đến lúc này cũng chỉ nhớ tới Anh Nhi, trong lòng cô chỉ có hắn." Thái tử giọng đã biến tướng hẳn đi, nghe như tiếng mãnh thú gầm gừ.


"Thái tử, trong người cô ta có Long Phục Linh, người hãy đoạt lại nó." Vệ Môn Thần nãy giờ khuất bóng ở phương nào giờ đột nhiên lên tiếng làm tôi có chút hoang mang, vị trí giọng nói của cô ta gần vị trí của Vương tử, không phải cô ta đã làm gì Vương tử chứ?


"Trong người cô có Long Phục Linh?" Vong Ảnh Tam hoàng tử thốt lên kinh ngạc, "thảo nào ta cứ thấy kỳ lạ, hóa ra do trong máu của cô đã nhiễm khí của Long Phục Linh nên khi ta uống máu của cô mới hóa Vong Ảnh có pháp lực."


Nói cái gì mà chẳng liên quan quá vậy, anh không lựa chọn được lúc thích hợp hơn để mà nói sao? Tôi còn chẳng biết cái thứ quái quỷ đó ở trong bụng tôi là để làm gì nữa kìa. Nói như anh thì liệu có phải do có Long Phục Linh trong người mà tôi phục hồi được sức mạnh nên lúc di chuyển dưới hào nước Thái tử mới thấy tôi rất nhẹ, và vừa rồi tôi chỉ nhún một cái đã bay xa đột ngột như vậy?


Lúc này Vệ Môn Thần đã vọt tới cạnh tôi từ lúc nào, quả thực toàn thân tôi đã mất hết cảm giác nên không hề biết bàn tay đầy móng vuốt của cô ta đã đặt trên lưng tôi, nhăm nhe đoạt lấy Long Phục Linh trong bụng. Không phải cô ta định moi bụng tôi ra mà lấy Long Phục Linh đấy chứ? Như này là xâm phạm trái phép đấy.


Tuy không cảm giác được nhưng tôi vẫn có thể nghe rất rõ bàn tay cô ta cào cào lên phần xương sống mình phát ra thứ âm thanh kèn kẹt rùng rợn. Xương sống của tôi cũng bị lòi ra rồi sao? Đại Quy ơi là Đại Quy, liệu có phải mục đích của ngươi là biến ta thành kẻ chung chuyển Long Phục Linh, và ngươi coi bụng ta là nơi cất giấu đồ giống như lão Quy tổ không? Ta đâu có có phải cái két sắt cất giữ tài sản cơ chứ.


"Thái tử, cô ta có Long Phục Linh, có thứ này trong tay người có thể san bằng cả đảo Long Vĩ này, Cửu Kỳ Môn Trận cũng không là gì cả." Giọng Vệ Môn Thần hối thúc đầy dã tâm. Cô ta sao lại có tạp niệm ham muốn Long Phục Linh? Long Phục Linh này rốt cuộc là thứ gì mà có sức mạnh ghê gớm như vậy?


"Cô mau nói, tại sao trong lòng cô lại chỉ có tên tàn phế đó?" Thái tử gào lên đầy uất hận, ánh mắt đầy dã tâm nhưng cũng tràn đầy nỗi thống khổ sâu kín. Tà tâm trong lòng cậu từ đâu ra mà lại nhiều đến thế?


Thực lúc đó không đời nào tôi có thể nghĩ được rằng Thái tử vốn không ham muốn Long Phục Linh trong người tôi, cũng đúng thôi vì cậu ta ngay từ đầu đã biết Long Phục Linh trong bụng tôi, nếu có dã tâm đoạt lấy thì cậu ta đã làm từ lâu rồi, chẳng cần phải chờ đến lúc này. Tâm ý cậu ta bỗng chốc uất hận tôi như vậy lẽ nào thực sự vì tình cảm với tôi?


Ánh mắt của tên ma mãnh luôn kiêu căng hợm hĩnh này chưa bao giờ có biểu cảm bi thương thống khổ như vậy. Trong lòng Thái tử thực sự có tôi sao? Không thể nào như thế, nếu cậu ta có chút liên quan gì đến tôi thì chỉ đơn giản là vì thấy có lỗi khi vô tình kéo tôi tới nơi này. Hoặc là vì vào cái lúc tai nạn nguy cấp ngay lần đầu gặp mặt đó, tôi đã lỡ tay cứu Thái tử một mạng nên bóng dáng tôi mới có thể lởn vởn đâu đó trong đầu cậu ta. Chứ tuyệt nhiên không có chuyện cậu ta thích tôi.


*LND*