Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 6: Sóng ngầm



Lý Nhật Du


Họ để cho tôi một gian bếp nhỏ để tự nấu nướng. Hàng ngày các thứ họ để sẵn ở đó, tôi tới chỉ việc nấu nướng và đương nhiên tôi thích nấu gì là việc của tôi. Nhiều lần tôi cố tình qua sớm phục xem ai đưa đồ tới để dò hỏi về cái Cung Tinh Ngư khó hiểu này. Nhưng chỉ thấp thoáng thấy bóng dáng phù thủy của tôi là họ bỏ chạy mất. Bộ dạng tàn tạ với thương tích đầy mình của tôi thực khiến họ sợ hãi.


Những thứ tôi nấu có vẻ ăn được thôi chứ không dễ nuốt cho lắm. Bằng chứng là lần nào Vương tử và Ngô Thông ăn đều có biểu cảm rất kỳ quái. Gã Ngô Thông luôn nhăn mặt như đang rất uất ức. Còn Vương tử bề ngoài tỏ vẻ bình thản nhưng tôi biết anh đang cố gắng nuốt xuống rất chậm.


Hai tên này thích biểu cảm khó chịu như vậy không? Thực khiến tôi phát cáu. Tôi hất đi hết bây giờ. Đã bỏ bao công sức ra mà họ còn không biết trân trọng.


Lần nào cũng vậy, tôi luôn hậm hực bỏ đi. Nhưng rời khỏi Cung mà trong lòng vẫn mải miết suy nghĩ, không lẽ họ không ăn quen đồ tôi nấu, hay đồ tôi nấu không giống đồ ăn ở đây? Ở cái nơi quái quỷ này bình thường họ ăn cái gì vậy? Họ không nấu nướng giống tôi sao?


Thật bực mình quá! Muốn đòi hỏi hơn thế đi nữa thì làm gì có người nào khác bén mảng tới đây để tôi nhờ họ nấu giúp đâu.


Ngô Thông ở Cung vài ngày rồi lại biến đâu mất hút. Thực may vì hôm nay tôi sẽ không phải vất vả nấu nướng nữa rồi. Có hắn trong Cung lúc nào cũng la lối khó chịu với món ăn của tôi, thực rất đáng sợ. Giờ chỉ còn mình Vương tử thì tôi như trút được gánh nặng. Mấy ngày nay Ngô Thông "cân não" tôi kinh khủng, thực ức chế muốn chết.


Đang hớn hở vào bếp thì tôi giật mình, chẳng có lương thực ở trên bàn như mọi khi. Nó hoàn toàn trống trơn. Như này là sao? Không lẽ hôm nay họ quên mang đồ tới? (Về sau tôi mới biết chúng tôi đã bị tẩy chay, họ không mang đồ ăn tới nữa)


Tôi chờ cả buổi cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Không có thực phẩm thì tôi đành nấu cháo vậy, đó cũng là món khả thi nhất lúc này. Vương tử chắc sẽ không làm khó tôi. Dù sao cũng chẳng có Ngô Thông ở nhà, tôi sẽ không phải nghe cái giọng la lối đáng ghét đó.


Đậy bát cháo lại tôi háo hức bê qua cho Vương tử, lòng chứa một bồ âm mưu. Hôm nay tôi cho anh ăn chay trừng trị cái kiểu chê bai đồ ăn của tôi đi. Trong lòng tôi thầm cười đầy gian manh.


Đến nơi tôi thấy Tiên nữ đang nói chuyện rất vui vẻ với Vương tử. Ở đây đúng là chỉ có cô ấy khiến tôi thấy dễ chịu nhất. Cô ấy cũng chưa bao giờ bắt tôi lột bộ đồ ngụy trang như phù thủy này ra, luôn đối xử với tôi nhẹ nhàng, rất tự nhiên.


Tôi đặt bát cháo xuống rồi toan lùi ra ngoài nhưng Vương tử gọi ngược lại. Anh mỉm cười bảo tôi cũng ngồi xuống ăn cùng. Không phải chứ, lẽ nào anh đã biết chuyện hôm nay người ta không mang lương thực tới nên sợ tôi bị đói? Bình thường tôi có lần nào dùng bữa cùng Vương tử đâu. Vì tôi rất sợ cái vẻ lườm nguýt của Ngô Thông, thực nuốt không trôi được thứ gì.


Tôi lưỡng lự không dám ngồi xuống cùng bàn với bọn họ. Tiên nữ thì nhìn Vương tử với vẻ khó hiểu, rồi đảo sang tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, cứ như có gì đó rất không hài lòng. Không ngờ Tiên nữ hiền hòa là thế lại có biểu cảm này. Cô ấy không thích tôi ngồi cùng sao? Hay phù thủy thấp kém như tôi không xứng ngồi cùng bậc vương tôn cao quý?


Vương tử vẫn nhẹ nhàng cười nói mà chẳng biết hoàn cảnh bất thường hiện tại, anh bảo tôi cứ ngồi cùng đi, không ăn thì cũng có thể nói chuyện cho vui, đừng lủi thủi một mình. Tôi miễn cưỡng ngồi lại và cố tảng lờ ánh mắt khó hiểu của Tiên nữ.


Tiên nữ lấy thìa đưa cho Vương tử ăn mà ánh mắt cứ dõi theo tôi đầy nghi hoặc. Cô ấy không để ý bát cháo đang rất nóng. Tôi cũng quên mất rằng không có Ngô Thông ở đây thì không có ai sắp đồ cho Vương tử. Mắt anh ta vốn không nhìn thấy gì, không thể tự ăn nếu không được chuẩn bị kỹ trong tầm với nhất. Bình thường tôi cũng chỉ mải miết để ý biểu cảm của hai người bọn họ mà không để ý Vương tử ăn uống khó khăn thế nào.


Giờ thì cả tôi và Tiên nữ cứ mải nhìn nhau dò xét mà nhất thời vô tình tảng lờ Vương tử. Anh ta cứ thế xúc lấy ăn mà không hề hay biết gì. Miệng anh còn chưa kịp nói hết câu thì đột ngột khựng lại.


Khi tôi sực nhớ ra thì Vương tử đã đổ bát cháo ra tay gần nửa. Mặt anh biến sắc vì quá ngỡ ngàng. Tôi vội kéo tay Vương tử rồi luống cuống gạt đống cháo ra. Cháo trắng vốn giữ nhiệt rất tốt, nó đủ sức làm chín cánh tay anh chỉ trong vài phút.


Tôi hoảng hốt khi thấy cánh tay đầy sẹo của Vương tử đỏ lựng lên phồng rộp. Biểu cảm bất ngờ đến bần thần của Vương tử làm tôi càng hối hận. Sao khi không tôi lại đi tính toán với người tàn tật như anh. Bình thường tôi cũng không dám để đồ ăn quá nóng vì anh bị mù, lại chỉ còn một tay, tự ăn uống đã rất khó khăn rồi.


Sao tôi lại vô tâm thế này, nhìn cánh tay Vương tử vết thương chằng chịt, cộng thêm vết bỏng loang lổ khiến tôi không khỏi xót xa. Ngô Thông về mà biết chuyện hắn không xé xác tôi ra mới lạ.


"Cô nấu cái thứ gì cho Anh Nhi ăn vậy? Cô muốn hại chết anh ấy sao?" Tiên nữ đột nhiên gằn giọng. Cô ta hất mạnh tay tôi ra khiến cả bát cháo cứ thế thuận tiện ụp luôn lên tay tôi. Xong rồi, gieo nhân nào gặt quả nấy, giờ thì chính tôi bị bỏng.


"Cô thực ra có ý đồ gì?" Mặt Tiên nữ lúc này thực sự tối sầm lại.


Tôi cứng họng không nói được lời nào để giải thích. Tay tôi run lên vì đau nhưng mắt không rời khỏi Tiên nữ. Tôi quá ngỡ ngàng khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng giận giữ của Tiên nữ. Bình thường cô ấy rất hiền hòa, đến mấy người kia hắt hủi Vương tử cô ấy cũng chưa bao giờ to tiếng với họ, sao bỗng chốc lại biến thành con người khác vậy?


"Không sao đâu Thu Bích, ta chỉ bị bỏng thôi, không có gì ghê gớm đâu." Vương tử điềm tĩnh kéo Tiên nữ lại.


Tiên nữ lúc này khí nộ đang bốc lên, chẳng thể kiềm chế nữa rồi. Cũng chẳng còn biết giữ hình tượng nữa. Cô ấy phẫn nộ: "Huynh còn bênh vực cô ta, rõ ràng cô ta cố ý hại huynh mà."


"Bảo Bình không cố ý." Vương tử nói.


"Huynh bị làm sao vậy Anh Nhi? Huynh tự ý giữ cô ta lại là để hầu hạ, giờ còn cho phép cô ta ngồi cùng mình rồi bị hại ra nông nỗi này. Huynh rốt cuộc là bị cô ta bỏ bùa gì vậy? Huynh quên thân phận mình là ai rồi sao?" Tiên nữ vẫn không ngừng gay gắt truy vấn.


"Ở đây ta đâu giống một Vương tử. Ta thì khác gì cô ấy?" Vương tử nói mà ngữ điệu đã có chút nặng hơn.


"Cô ta sao có thể so sánh với huynh. Vì sao huynh cứ nhất mực bảo vệ cô ta? Ngay từ đầu muội đã thấy rất kỳ lạ, cô ta không rõ lai lịch mà huynh lại quyết giữ lại bên mình. Cô ta rõ ràng cố tình tiếp cận huynh để hại huynh. Huynh có biết cô ta như nào không? Cô ta giống y như những kẻ tộc Tà gian ác vậy."


Tiên nữ nói đến đây khiến tôi có chút khó chịu, tôi đang đứng sờ sờ ở đây đấy nhé, không phải vô hình đâu, sao cứ tùy tiện nói xấu. Chính Vương tử đã kéo tôi tới nơi này, anh ta phải có trách nhiệm là hợp lý mà. Tộc Tà là cái thứ gì mà cô tùy tiện đổ vấy cho tôi thế? Tiên nữ ở đâu ra lại lắm bực dọc cứ như người bị hại là cô ta không bằng. Không lẽ cô ta thích Vương tử? Chỉ có vì quá lo lắng cho Vương tử mới biến cô ta thành bộ dạng thế này thôi.


"Bảo Bình đâu có biết ta là ai thì sao lại muốn hại ta? Cô ấy không dã tâm như muội nghĩ đâu." Vương tử nhẹ giọng cố bào chữa cho tôi. Nghe anh nói tôi càng bối rối.


"Với huynh cô ta quan trọng vậy ư?" Tiên nữ giọng đầy ấm ức.


"Muội nghĩ quá nhiều rồi Thu Bích, giúp ta trị vết bỏng được không?" Vương tử co người lại vì không còn khống chế được cơn đau.


Tiên nữ quay ra nhìn tôi đầy oán trách rồi vội vàng làm phép chữa cho Vương tử. Vết bỏng nhanh chóng thu lại rồi dần dần biến mất. Tôi không khỏi kinh ngạc. Đây có phải cách dùng phép trị thương mà Dương Dương đã từng nhắc đến không? Thật không ngờ nơi này còn có phép màu hiệu nghiệm thế này.


Tiên nữ quả rất lợi hại, có thể trị thương dễ dàng và cao siêu như vậy, liệu cô ta có thể chữa khỏi và giúp tôi phục hồi lại mọi năng lực vốn có không? Nhưng với khúc mắc bây giờ thì cô ta không đời nào ra tay chữa trị cho tôi rồi.


Chữa cho Vương tử xong Tiên nữ uất ức chạy đi. Tôi thực tình không hiểu cô ấy sao lại hành động trẻ con thế. Nhìn Vương tử bần thần ngồi đó như đứa trẻ bị bỏ rơi tôi chẳng biết phải nói sao. Nói gì bây giờ cũng vô ích, có khi còn làm cho mọi chuyện rối lên.


Tôi nhìn vết bỏng trên tay mình mà ngậm ngùi, không có thuốc chữa rồi. Vương tử sau đó cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ ngả người, mắt buông lơi lên cõi hư vô.


Từ hôm đó tôi thấy thái độ Tiên nữ cứ là lạ. Tiên nữ đối đãi với Vương tử và Ngô Thông luôn trong sáng đến thánh thiện, lại rất nhiệt tình chăm sóc họ. Nhưng sau lưng hai người họ, Tiên nữ cứ như còn bộ mặt khác, cái vẻ không phải ác nhưng lại giả giả. Hay là chỉ với bà phù thủy lầm lì đầy dã tâm như tôi đây Tiên nữ mới có bộ mặt đó?


Tiên nữ ghét tôi và luôn dè chừng tôi.


Sau hôm đó Vương tử cũng không tính toán gì với tôi cả. Vương tử đơn giản là tốt, trò chuyện với tôi bình thường như chưa có gì xảy ra. Tôi cũng chẳng thể nhiệt tình hơn mà đối đãi lại. Tôi giờ rất bận rộn đi kiếm lương thực.


Tiên nữ giận nên mấy ngày này không qua chỗ Vương tử làm tôi không biết kể khổ với ai. Trong Cung giờ chỉ còn tôi và Vương tử. Bếp không còn được cấp lương thực nữa. Tai họa thật đấy.


Tôi phải nhọc công tìm kiếm cả buổi; khi thì hái quả, khi thì hái nấm mà không dám nói gì với Vương tử. Vương tử cũng không thắc mắc bất cứ điều gì về đồ ăn ngày càng đạm bạc, anh bình thản cứ như đã biết mọi chuyện rồi vậy. Tôi thực cảm phục sự tĩnh tâm đến mức "chính quả" này của Vương tử, lòng thầm mong Ngô Thông mau quay về nếu không tôi hết cách rồi.