Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 41: Chương 41




Người duy nhất không hề cử động là Geriferry. Sau khi nhìn thấy con mắt đó, hắn phát hiện mình đã có sức miễn dịch rất mạnh đối với người đẹp. Cho nên trong lúc ánh mắt người khác trở nên mê say, hắn chỉ thu nụ cười ngây ngô lại, rất lạnh lùng cúi đầu nhìn và vuốt ve cây trường thương trong tay giống như nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt mịn màng của người tình, chăm chú và thân thiết.
"Hừ, ngươi là đồ sâu mọt không biết lượng sức, cặn bã trong quý tộc, kẻ nhếch nhác trong nhà Stedman. Vậy mà còn học người khác chạy đi tham gia chiến tranh, đến lúc trở thành hình dạng này quay về lại muốn gây tai họa cho công chúa!" Sonia nói một hồi, nước mắt đã đảo quanh trong mắt.
Thế nào là không cần lý lẽ? Đây chính là không cần lý lẽ.
Geriferry có thể thấy, mặc dù cô gái này nói rất cay độc nhưng cũng có thể cảm nhận được nàng thật sự suy nghĩ cho Kafiny. Lúc này Kafiny lại duy trì yên lặng, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chăm chú vào gương mặt góc cạnh rõ ràng của Geriferry, hình như muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của kẻ dối trá này.
"Này, Sonia, phải giữ khẩu đức chứ. Tùy ý nhục mạ một người bệnh hình như không phải phẩm chất nên có của một thục nữ!" Lưu luyến thu hồi ánh mắt từ trên người công chúa, giữa người đẹp và tình bạn lâu năm đương nhiên Adidas phải lựa chọn tình bạn. Hắn ưỡn ngực nghĩa khí đứng về phía Geriferry, trong lúc trách móc Sonia, ánh mắt hắn đã đảo quanh ba vòng trên ngực đối phương.
"Ngươi là đồ cặn bã đế đô, một con chó của nhà Stedman, tổ tiên ngươi cũng chỉ xứng liếm gót chân nhà Frost của ta. Có tin nếu còn nhìn nữa là ta sẽ móc mắt ngươi ra hay không?" Bị cặp mắt dâm đãng của Adidas nhìn đến nổi gai ốc, Sonia trở nên quá khích, hai mắt bắn ra hung quang làm Adidas giật bắn mình. Vừa mới chuẩn bị tránh ra sau lưng Geriferry theo thói quen, Adidas chợt nhớ ra Geriferry đã trở thành một thằng ngu.
Thấy Adidas hoảng sợ như vậy, trong lòng Sonia mới dễ chịu hơn một chút, thần thái đắc ý đã bắt đầu dào dạt trên gương mặt, chỉ có điều...
"Sonia?" Geriferry nhìn Sonia với ánh mắt ngỡ ngàng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Adidas bên cạnh, thì thào tự nói, "Sonia Frost, hình như mấy ngày trước đây đã nghe ngươi nói đến cái tên này?"
Mặt Adidas lập tức trở nên trắng bệch, Geriferry gõ gõ đầu, nhìn Sonia với ánh mắt đã trở nên cảnh giác, sau đó chợt nhớ ra, lớn tiếng cười nói, "Ha ha, nhớ ra rồi. Mấy ngày trước đây không phải ngươi nói trước kia chúng ta đã lấy trộm quần lót của cô ta sao? Cái quần lót có hình thỏ trắng ấy!"
"Ngươi đúng là thằng ngu!" Adidas oán trách một câu rồi chỉ muốn chết quách cho xong. Chuyện như thế này làm sao có thể nói ra trước mặt đương sự được. Hắn lặng lẽ di động hai bước tránh ra sau lưng Geriferry, hắn thật sự không chịu nổi ánh mắt lúc này đã sắc như dao cau của Sonia.
Mặt Sonia lúc xanh lúc đỏ, nếu không có Kafiny giữ lại, nàng thật muốn lập tức dùng roi quật chết hai kẻ xấu xa này. Sau đó nàng xoay người nhào vào trong lòng Kafiny lớn tiếng khóc lên, dường như vừa phải chịu đựng oán hận và tủi thân cực lớn.
Adidas lén nhìn Sonia đang khóc tối tăm trời đất, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi lén dựng một ngón tay cái lên với Geriferry.
Geriferry lại không để ý những chuyện này, dù sao thằng ngu cũng không cần da mặt, hắn có rất nhiều biện pháp đối phó loại đại tiểu thư ngang ngược như Sonia. Đã khôi phục được một chút sức mạnh, hắn lại tiếp tục nâng trường thương lên bắt đầu đâm tia nước trước mặt.

Được Kafiny dịu dàng an ủi, Sonia đã ngừng khóc, có điều hai vai vẫn rung lên như cũ, giải thích với Kafiny bằng giọng nghẹn ngào đứt quãng, "Chị Kafiny... Em không sao, em sẽ không chấp vặt hai kẻ cặn bã hạ lưu vô sỉ hèn hạ... Em chỉ... chỉ cảm thấy không cam lòng cho chị thôi". Sau đó trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, Sonia đột nhiên ngẩng đầu quát Geriferry, "Chị Kafiny, chị thật sự định để thằng khốn không bằng cầm thú này hủy mất hạnh phúc cả đời của chị sao?"
"Hạnh phúc à?" Kafiny dìu Sonia, nhìn bóng lưng Geriferry và thì thào tự nói, ánh mắt bình thản lộ ra vẻ bi thương.
"Hạnh phúc à?" Tựa hồ nghe được lời nói lí nhí của Kafiny, trường thương đam đâm tới của Geriferry chợt dừng lại, hắn quay đầu đón ánh mắt Kafiny và thầm thì.
Hai ánh mắt va chạm trên không trung nhưng lại không thể giao thoa với nhau. Có điều hai ánh mắt giằng co hình như đã hiểu rõ ý hai bên muốn biểu đạt.
Geriferry vẫn giữ tư thế đâm một nửa này trên gương mặt nhìn về phía Kafiny không còn tươi cười nữa mà nhỏ giọng nói bằng giọng ngây ngốc, "Hạnh phúc chính là: Khi ta đói, nhìn thấy người khác cầm một cái bánh bao thịt trong tay, người đó hạnh phúc hơn ta. Khi ta lạnh, nhìn thấy người khác mặc một chiếc áo bông dày, người đó hạnh phúc hơn ta. Ta muốn đi vệ sinh, chỉ có một cái hố, ngươi đang ngồi ở đó, ngươi hạnh phúc hơn ta".
Lời nói rất nông cạn, rất nhiều người muốn cười, nhưng có công chúa ở đây nên lại không dám cười. Sau khi suy nghĩ lại một lần họ lại cảm thấy hình như lời thằng ngu này nói cũng có vẻ có lý...
Lời này của Geriferry giống như nói cho Kafiny nghe, lại như nói cho tất cả mọi người ở đây nghe, cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng đây là hắn nói cho chính hắn nghe.
Geriferry không để ý đến việc người khác nghĩ thế nào, những lời này chỉ là một câu chuyện cười hắn từng đọc trong kiếp trước. Sau khi nói xong, cây thương vẫn đứng yên rốt cục lại đâm về phía trước. Sau một nháy mắt, hắn bất ngờ phát hiện mũi thương không hề bị ướt, chẳng lẽ trước mỗi lần đâm ra đều phải kể một câu chuyện cười?
Đang suy nghĩ về khả năng này, Geriferry lại đâm tới. Lần này lại không có vận may tốt như lần trước, nhìn vệt nước trên mũi thương, hắn nhất thời ngây người, hình như còn đang kìm kiếm ý cảnh khi đâm một thương lần trước.
Kafiny nhẹ nhàng cất bước sen, hình như nàng đã cân nhắc ra điều gì đó trong lời nói ngu đần của Geriferry. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác, nàng bước qua thành bồn nước nông để nước trong bồn làm ướt đẫm vạt váy, tia nước từ đài phun nước phun lên mái tóc vàng mềm mại của nàng. Nàng bình tĩnh đứng đối diện với Geriferry, nụ cười lạnh nhạt trên gương mặt trắng muốt tỏ ra hơi buồn bã, nhưng đôi mắt màu lam lại không mất nét sắc bén, nhìn thẳng vào đôi mắt cũng màu lam của Geriferry, hình như muốn nhìn thấu vào linh hồn hắn.
"Nàng muốn làm gì?" Nhìn Kafiny đứng run rẩy trong bồn nước của đài phun nước, tất cả mọi người bắt đầu phát huy thiên phú tọc mạch trong lòng, "Chẳng lẽ nàng phải dùng sự xinh đẹp của mình để cứu vớt linh hồn bị lạc đó của Geriferry?"
Geriferry lại không hề phát hiện, hắn vẫn đang hồi tưởng nhát đâm lúc trước, không quan tâm đến việc trước mặt đột nhiên có thêm một phụ nữ. Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, trong tiếng kêu sợ hãi kinh thiên động địa và những trái tim đã nhảy lên cổ họng của bọn họ...
Geriferry đột nhiên xuất thương, như rắn độc phun lưỡi. Khi hắn nhìn thấy phía trước không phải tia nước mà là Kafiny đã ướt sũng, muốn thu thương lại đã không kịp nữa.

Các kỵ sĩ cấm quân hộ tống Kafiny đến đây muốn ngăn lại nhưng cũng ngoài tầm tay với, họ chỉ có thể hô to một tiếng, cầm thương rút kiếm thúc nựa tới chuẩn bị vây lại. Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa của các hắc kỵ ở mé bên kia quảng trường cũng đồng loạt vang lên, đội hắc kỵ trạn tới như một đám mây đen. Người duy nhất có thể ngăn chặn không cho bi kịch xảy ra là thủ lĩnh hắc kỵ Nallen lại không hề cử động, hắn nhìn thiếu gia đâm một thương với vẻ bình thản.
Kafiny lại không hề hoảng sợ, ít nhất là bề ngoài không hề hoảng sợ, giờ khắc này nụ cười của nàng trở nên đông cứng.
Sau một khắc, thứ tung bay theo gió không phải hoa máu thê thảm mà là mấy sợi tơ vàng, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, bập bềnh trên mặt nước trong bồn.
Thời điểm mấu chốt, Geriferry vẫn hơi điều chỉnh được góc độ. Mũi thương màu đen đâm sát qua cái cổ trắng muốt của Kafiny, cắt đứt mấy sợi tóc vàng, làm cho những người xung quanh hoảng sợ toàn thân mồ hôi lạnh.
Mũi thương sắc bén để lại một vệt máu nhỏ như sợi tóc trên cổ Kafiny rồi dừng lại. Geriferry ngẩng đầu nhìn gương mặt bị mái tóc vàng bừa bộn che khuất của Kafiny, nhìn ánh mắt tủi thân dưới mái tóc vàng của nàng, khóe miệng hắn khẽ cong lên nhưng lại không hề lập tức thu trường thương lại.
Geriferry chăm chú nhìn Kafiny, ánh mắt trong suốt không có một tia khinh nhờn. Kafiny cũng bình tĩnh nhìn Geriferry, đôi mắt lam đậm phủ một lớp hơi nước, dường như sau một khắc sẽ hóa thành một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. Nhưng nàng vẫn cứ quật cường nhìn hắn, sau đó dường như để đáp lại nụ cười của Geriferry, khóe miệng Kafiny khẽ cong lên, một lúm đồng tiền mê người lộ ra trên gương mặt trắng như tuyết. Hình như trong giây lát giữa sự sống và cái chết, nàng đã nhìn thấy linh hồn Geriferry ẩn dưới tầng tầng ngụy trang.
Một người chưa thu trường thương, một người đứng yên không động, khóe miệng cả hai đều mang ý cười người ngoài không thể hiểu rõ, chỉ đơn thuần dùng ánh mắt thăm dò lẫn nhau trước mắt bao người.
Trong tình hình này, kỵ sĩ cấm quân không dám động, Sonia cũng không dám động, thậm chí ngay cả dũng khí để quát mắng cũng không có. Bọn họ sợ chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến thằng ngu kia hạ sát thủ. Các kỵ sĩ giáp đen đông nghịt xung quanh cũng chưa động, mệnh lệnh lão Khuê Nô hạ đạt cho bọn họ là thề chết bảo vệ an toàn của Geriferry, còn bây giờ Geriferry chẳng những tự thân không lo mà còn đang đe dọa an toàn của người khác. Adidas mấp máy môi, nhìn rừng thương bóng kiếm sáng lòa xung quanh, hắn lại chỉ dám nuốt nước bọt.
Sau một hồi bị dòng nước phun vào người, Kafiny không nhịn được rùng mình một cái, mà đúng lúc này Geriferry cũng rút trường thương ra khỏi bên cổ nàng, tiến lên một bước rất tự nhiên, kéo nàng ra khỏi bồn nước, nắm bàn tay lạnh buốt của nàng, kéo nàng về tận chỗ hắn đứng trước đó. Sau đó Geriferry chuyển trường thương sang tay trái, tay phải nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc vàng vương bên má Kafiny ra, nhìn vết xước màu đỏ cực nhỏ bên cổ nàng rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng hời hợt như chuồn chuồn đạp nước.
"A...!" Lập tức vô số đôi mắt rơi vỡ đầy đất.
Đúng vậy, trong rừng thương bóng kiếm, trước cảnh hai quân đối chọi, vậy mà Geriferry lại to gan lớn mật hôn mặt trăng Ronage. Sau khi hôn xong hắn còn chép miệng, hình như còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng ướt át vừa rồi.
Kafiny vẫn không lên tiếng, bị đài phun nước phun cả người ướt sũng, nàng rất bình tĩnh tiếp nhận nụ hôn của Geriferry với một loại tư thế dịu dàng yếu đuối, bình tĩnh khiến mọi người có cảm giác như chuyện vốn dĩ phải vậy.
Sau khi hôn xong, Geriferry lại mở miệng, cười rất rực rỡ, rất thuần phác nhìn Kafiny, "Mẹ nói có thể thường xuyên hôn người yêu của mình cũng là một chuyện hạnh phúc!"

Vì vậy người ngoài cho rằng, thực ra thằng ngu Geriferry này không hề ngu chút nào. Ít nhất sau khi biết Kafiny là vợ chưa cưới của mình, hắn cũng biết món hời đưa lên cửa mà không chiếm thì phí của. Có điều bọn họ không nghĩ tới Geriferry lại chiếm hời một cách tràn ngập sát khí, một cách quang minh chính đại như thế, thậm chí còn mang cả tính uy hiếp và xâm lược. Vì vậy bọn họ cảm thán, gia tộc Stedman không hổ là thế gia võ môn, kể cả một thằng ngu của gia tộc hôn vợ chưa cưới của mình cũng mang đậm mùi máu tươi như vậy.
Sau khi hôn, sau khi cười, sau khi đắc ý, Geriferry bắt đầu lục lọi trên người mình.
"Chẳng lẽ tên thiếu gia ngu ngốc này định đưa tín vật đính ước trước mặt công chúng?" Hầu như tất cả mọi người đều thừa nhận ý nghĩ này, hình như đây cũng coi như là một loại lãng mạn đặc biệt.
Ngay cả trong đối mắt bình thản của Kafiny cũng hơi lấp lánh ánh sáng, đây hoàn toàn là hành vi vô thức của nàng, nàng không rõ vì sao mình lại để mặc thằng ngu này thao túng. Ít nhất hiện nay nội tâm nàng không hề căm hận Geriferry, ngược lại còn có một chút vui mừng.
"Vui mừng vì mình gặp phải một thằng ngu sao?" Cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ non nớt này của mình, trên gương mặt Kafiny lộ ra một nụ cười tươi sáng, nhất thời hút hồn tất cả mọi người xung quanh.
Được nụ cười của Kafiny khuyến khích, rốt cục Geriferry tìm được một bọc giấy trên người. Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Geriferry rất cẩn thận, rất trịnh trọng mở lớp giấy bọc "tín vật đính ước" ra.
A!
Mọi người vừa mới nhặt con ngươi lên lại đồng loạt để rơi xuống đất. Sau một hồi kinh ngạc, tim vẫn còn đang đập mạnh, bọn họ chỉ muốn cười to một trận thoải mái. Sonia lập tức gục đầu lên người thị nữ cười ha hả không hề để ý đến hình tượng.
"Thằng ngu này thật sự là quá khôi hài, ha ha... Ta chưa hề nghe nói đến loại tín vật đính ước này bay giờ, ha ha!"
Sonia cười suýt nữa đứt hơi, còn những người khác lại không dám làm càn như vậy. Bọn họ chỉ có thể nín cười đến đỏ mặt, cố gắng nuốt những tiếng cười vào trong bụng. Nhìn tư thế đứng của bọn họ cũng biết cảm giác này chắc chắn không dễ chịu chút nào.
Sau khi Geriferry bóc lớp giấy bên ngoài ra, thứ bên trong lớp giấy là gì?
Đúng vậy, đó chỉ là một chiếc bánh. Lisa rất sợ con trai mình bị đói cho nên mỗi ngày đều sẽ đưa cho Geriferry một chiếc bánh lúc hắn đi ra ngoài. Chiếc bánh mang đậm tình thương của mẹ này được Geriferry mang theo bên người, khi luyện tập bị đè ép liên tục nên không còn giữ được hình dạng ban đầu, thoạt nhìn giống như một chiếc bánh bị ném xuống đất giày xéo mấy lần rồi mới được Geriferry đi qua nhìn thấy nhặt lên.
Sonia vẫn đang cười, những người khác cũng đang nhịn cười, Geriferry lại bẻ chiếc bánh trong tay làm hai phần, giữ lại một nửa, đưa một nửa còn lại cho Kafiny. "Mẹ nói, nếu như con chỉ còn lại chút đồ ăn cuối cùng, vậy thì hãy chia cho người yêu của con một nửa. Cho dù có phải chịu bao nhiêu đau khổ cô ấy cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc!"
Lời nói dường như phát ra từ phế phủ, lại giống như một lời thuật lại. Mọi người nghe mà cảm thấy kính nể, Sonia vừa rồi còn cười ngặt nghẽo lúc này trên gương mặt yêu hận rõ ràng đó lần đầu tiên tràn ngập sắc thái ngỡ ngàng.
Hắn thật sự là một thằng ngu sao? Tất cả mọi người được may mắn nghe thấy câu này đều tự hỏi chính mình trong lòng.

Geriferry nhìn Kafiny, thản nhiên cười, nhét nguyên nửa cái bánh của mình vào miệng rồi ăn ngon lành, dường như đây là mỹ vị hiếm có trên đời.
Sau một lát do dự, Kafiny xoa xoa nửa chiếc bánh trên tay, khẽ cười với Geriferry, "Đồ ngốc!". Hơi hờn dỗi, hình như cũng hơi thỏa mãn, nàng tránh ra hai bước, ngồi xuống thềm đá bên bồn nước. Nàng đưa một mẩu bánh lên miệng mắt đầu ăn, trên gương mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Trời ạ, chuyện gì xảy ra thế này?"
Sonia bất lực kêu lên một tiếng, nàng thật sự cho rằng thằng ngu này có thể lây bệnh cho người khác.
Kỵ sĩ cấm quân lui lại, kỵ sĩ giáp đen lui lại, Sonia không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng khiến mình không thể tin tưởng này nên cũng trở lại trên xe ngựa, Adidas cũng xấu hổ không dám ở đây làm kì đà cản mũi nên quay lại dưới bức tượng chuẩn bị ngủ tiếp.
Xung quanh bồn nước lần nữa khôi phục yên lặng, Geriferry vẫn hết sức nghiêm túc đâm tia nước không nhanh không chậm, Kafiny vẫn vừa ăn bánh vừa nhìn Geriferry. Đây là một cảnh tượng ấm áp, đây cũng là một cảnh tượng hạnh phúc.
Chiếc bánh vốn đã không lớn, sau khi chia đôi cũng không có bao nhiêu. Ngay cả Kafiny ăn rất từ từ, rất dè xẻm nhưng rồi nàng cũng ăn hết nửa chiếc bánh. Sau khi bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng, Kafiny nắm chặt bàn tay trái, hình như không đành lòng ném những mẩu vụn bánh xuống đất.
Nàng đứng lên, gạt mái tóc vàng rối tung ra sau gáy, khẽ chỉnh lại chiếc váy đã được gió thổi gần khô, chậm rãi đi tới bên cạnh Geriferry, hơi hạ thấp người, "Cảm ơn chiếc bánh của ngươi, ta, ta còn sẽ đến xem ngươi!"
Hình như không nghe thấy, Geriferry vẫn hết sức chăm chú đâm tia nước của hắn.
Tàn dương như máu, giai nhân đã không còn bóng dáng, chỉ để lại một mùi hương thơm dịu bập bềnh trong gió. Geriferry thu thương lại, hít một hơi thật sâu, "Giao thiệp với người thông minh thật con bà nó mệt. Có điều, đúng là con bà nó thơm, ha ha ha!"
Trên quảng trường Vườn Hồng lại vang lên tiếng ma sát ken két, những người vẫn còn ở lại đây đều biết rằng đây là lúc tên thiếu gia ngu ngốc nhà Stedman đã kết thúc công việc về nhà.
Tàn dương như một đóa bách hợp màu tím kiều diễm ướt át tỏa ánh sáng xuống đường phố trên đường về cung. Trong xe ngựa, sau khi đưa chân Sonia với những câu hỏi không ngừng, trên gương mặt bình tĩnh của Kafiny lộ ra một nụ cười đùa cợt. Nàng xòe bàn tay trái vẫn nắm chặt sau khi ăn xong nửa chiếc bánh đó ra.
Trong lòng bàn tay nàng lại có một chiếc huy hiệu hoa lay ơn lấp lánh ánh vàng.