Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực

Chương 33: Thị trấn bất tử (2)



Cố Lương phát hiện thi thể mình quả thật không đẹp lắm, bởi vì mặt anh toàn là vết xanh tím. Thi thể mặc áo thun trắng trơn rẻ tiền, giống hệt với cái áo trên người anh hiện giờ. Chỉ có điều bộ quần áo và khuôn mặt tím tái dính đầy bùn đất khiến xác chết này trông vô cùng nhếch nhác.

Nhìn thấy một "bản thân" khác của mình tàn tạ nằm bất động trong đất, Cố Lương không hẳn là sợ hãi. Anh chỉ cảm thấy hơi kỳ quái. Cứ như thể trước đây anh đã từng trải qua việc này vậy—— dùng thân phận người ngoài cuộc nhìn thi thể của mình.

Cố Lương sửng sốt một lát rồi ngồi xổm xuống, cởi áo thun trên thi thể ra. Phần thân trên của thi thể không có bất kỳ vết thương nào khác ngoài vết siết rất sâu trên cổ. Hơn nữa mặt và môi của thi thể đều tím tái. Cố Lương cuối cùng cũng hướng mắt lên nhìn, thì phát hiện tròng mắt thi thể hơi sưng lên.

"Có lẽ là chết do ngạt thở cơ học. Hung thủ đã dùng thứ gì đó và siết cổ đến chết."- Cố Lương quay đầu lại nhìn Dương Dạ, hỏi, "Cậu đã kiểm tra thi thể chưa? Phần lưng hay những chỗ khác còn vết thương nào khác không?"

Lúc này Cố Lương mới phát hiện Dương Dạ tránh đi nhìn nơi khác, căn bản không nhìn đến thi thể. Anh nhướng mày: "Tôi nhìn thi thể mình thì thấy vẫn vậy thôi, còn cậu thấy khó chịu à?"

Dương Dạ thầm hỏi tôi khó chịu chỗ nào? Nhưng để tôi cởi quần áo anh ra thì hơi không thích hợp lắm.

Cởi quần áo ra chỉ để kiểm tra cho anh? Nếu bị đồn ra ngoài thì không hay lắm!

Còn "những chỗ khác", chỗ khác là ở đâu chứ? Muốn tôi cởi quần anh ra à?

Cố Lương nào có biết tâm tư của Dương Dạ đang chệch hướng. Anh chỉ nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Quả thật, khi có hai người hoàn toàn giống nhau xuất hiện trước mặt cậu, một người còn sống, còn một người đã chết nằm trên đất, dù nghĩ kiểu gì thì cũng thấy rất kỳ quái. Nhưng... cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện tôi có thể đã chết thật, và tôi của hiện tại là do hung thủ giả dạng, đang đeo mặt nạ da người hay gì đó không?"

Dương Dạ: "..."

Cố Lương vẫn lật qua lật lại thi thể để nghiên cứu rõ ràng. Cuối cùng anh đặt xác chết trở lại trong đất. Anh xoa xoa tay, rũ đất phía trên đi, sau đó đứng dậy nhìn Dương Dạ, phát hiện hắn đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.

"Sao vậy?"- Cố Lương hỏi.

Dương Dạ nói: "Đừng nói kiểu vậy nữa."

Cố Lương không hiểu: "Kiểu vậy, là kiểu nào?"

Dương Dạ nghiêm túc nói: "Đừng nói mình đã chết hay gì nữa. Sống chết là chuyện quan trọng, đừng có coi nhẹ nó."

Hiếm thấy Dương Dạ nghiêm túc như vậy, Cố Lương sửng sốt. Lạ thay, Cố Lương không phản bác lại hắn, một lúc sau chỉ gật đầu "Ừm."

Dương Dạ cũng bất ngờ với hành động này của anh: "Ừm?"

—— Thế là xong rồi à?

Anh lại gật đầu một cái: "Ừm, tôi biết rồi. Cậu còn vấn đề gì nữa không?"

Cố Lương vốn như một chú mèo rất dễ xù lông nhưng lúc này lại bất ngờ buông nanh giơ vuốt xuống, rất dễ vỗ về, rất đáng yêu.

Cố Lương hơi ngạc nhiên, vì tự nhiên Dương Dạ lại cười như vậy. Anh cũng không biết hắn đang cười cái gì. Thật ra Cố Lương đã sớm phát hiện ra vấn đề này—— thường thường lúc hai người đang trò chuyện thì Dương Dạ sẽ đột nhiên cười rộ lên. Nhưng Cố Lương cũng không muốn hỏi hắn đang suy nghĩ tào lao gì, mà chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Tôi về phòng tắm rửa trước. Cậu cũng đi tắm đi, cả người dính đầy bùn đất."

Dương Dạ hỏi anh: "Ừ. Sau khi anh tắm xong có muốn qua bên tôi không? Chúng ta cùng thảo luận về chuyện này nhé?"

Cố Lương suy nghĩ một chút, nói: "Thế này thì sao, 10 giờ rưỡi, cậu cùng tôi đến một nơi. Kịch bản của tôi cũng không viết tôi không thể đưa ai đó đến nên tôi nghĩ chúng ta có thể đi cùng nhau."

10 giờ 30 phút, Cố Lương theo chỉ dẫn trong kịch bản đi đến con ngõ bên cạnh trường trung học số 7. Khác một chỗ là Cố Lương không đến một mình mà dắt theo Dương Dạ. Tuy nhiên, kịch bản không nói rõ Cố Lương đến nhìn thi thể một mình, nên nhờ lách luật này, Cố Lương và Dương Dạ đều không nhận phải thông báo vi phạm của hệ thống.

Ánh trăng trong trẻo chiếu sáng con ngõ nhỏ, cũng chiếu rõ hai thi thể. Trong đó có một thi thể là ăn mày Đinh mà Cố Lương mới gặp qua. Còn một người khác, lại là một người quen—— Lý Hiểu Ngọc.

Hai mắt Lý Hiểu Ngọc nhắm chặt lại, sắc mặt trắng bệch cho thấy cộ bị mất quá nhiều máu. Trên ngực cô có một mảnh thuỷ tinh vỡ găm vào, có là từ mảnh chai bia vỡ. Máu từ ngực cô chảy ra, chảy dọc theo những khe hở trên phiến đá, toát ra mùi tanh nồng.

Về phần ăn mày Đinh, nó ôm chặt Lý Hiểu Ngọc trong lòng. Trên mặt còn có rất nhiều vết nước mắt còn chưa kịp khô cạn. Đôi lông mày nó cau thật chặt, hai mắt mở trừng trừng, vẻ mặt đau đớn, chết không nhắm mắt. Tuy nhiên trên người ăn mày Đinh lại không có bất kỳ vết máu nào, chỉ có đôi môi màu xanh tím, giống như là bị trúng độc.

Cố Lương tiến lên phía trước để kiểm tra thì thấy thi thể của ăn mày Đinh vẫn còn ấm, có vẻ vừa mới chết không lâu. Ngược lại, thi thể của Lý Hiểu Ngọc đã nguội lạnh. Xem ra thời gian tử vong của cô còn trước ăn mày Đinh.

Trong lòng Cố Lương cũng nảy sinh cảm giác khác lạ. Anh dường như đã hiểu được một phần tâm trạng của Dương Dạ khi thấy thi thể của mình.

—— Lý Hiểu Ngọc trước mắt anh đây cũng là người quen. Thật đáng tiếc khi một cô gái vô tội lại phải chết như thế này.

"Anh nghĩ sao?"- Vẻ mặt Dương Dạ nghiêm túc.

Cố Lương giải thích đại khái kịch bản mà anh ấy nhận được cho Dương Dạ, rồi nói: "Tôi vốn tưởng rằng khi đến con hẻm này lúc 10 rưỡi, tôi sẽ chỉ nhìn thấy thi thể của ăn mày Đinh, không ngờ lại có thêm Lý Hiểu Ngọc... Trong số các nhân vật mà tôi biết cho đến nay, nhân vật nữ duy nhất là đàn chị Phong. Như vậy có lẽ Lý Hiểu Ngọc vào vai đàn chị Phong. Thế là cho đến nay, ít nhất ba người đã chết trong kịch bản này, là tôi vai ông chủ Mạnh, đàn chị Phong và ăn mày Dinh trước mặt."

Dương Dạ hỏi: "Đàn chị Phong? Ăn mày Đinh đang ôm thi thể của đàn chị Phong với vẻ mặt đau đớn. Quan hệ giũa hai người bọn họ là gì?"

Cố Lương trả lời: "Từ cuộc đối thoại mà tôi nghe được giữa chủ thịt nướng Lý và ăn mày Đinh thì ăn mày Đinh rất thích đàn chị Phong. Nên hắn vẫn luôn để dành tiền mua đàn ghi ta cho đàn chị Phong đó."

Dương Dạ suy nghĩ một lát, nói: "Nhìn sơ qua thì đàn chị Phong chết vì mất máu quá nhiều, còn ăn mày Đinh thì bị trúng độc. Nếu có hai phương thức giết người, hung thủ hẳn không phải là cùng một người. Dựa theo kịch bản của anh, người đầu độc ăn mày Đinh có thể là chủ thịt nướng Lý. Về phần đàn chị Phong thì... Nếu ăn mày Đinh thích cô ấy thì sẽ không phải do ăn mày Đinh giết."

Cố Lương nhíu mày trầm tư, cố gắng phục dựng mọi thứ đã xảy ra ở đây dựa trên những manh mối mà anh có được. Tầm mắt anh chợt rơi xuống mặt đất cách đó mấy mét. Ở đó có một chai bia vỡ vụn. Không khó để đoán ra mảnh vỡ trên ngực đàn chị Phong là từ đây.

Một lát sau, Cố Lương chậm rãi mở miệng:" Hung khí là những mảnh chai bia được nhặt lên từ dưới đất. Đây không giống như là thủ pháp đã được lên kế hoạch từ trước, hẳn là giết người vì kích động. Trước dó đàn chị phong đã bị giét trong con hẻm này, sau đó ăn mày Đinh đi vào con ngõ nhỏ này và thấy thi thể của cô ấy. Hắn vô cùng đau lòng vì thế ôm thỉ thể vào lòng và khóc. Không ngờ ngay sau đó, hắn cũng chết vì độc trong người cũng phát tác. Đây có lẽ là những gì đã xảy ra."

Hai người cũng không nhìn thi thể quá lâu, khoảng 20 phút sau, liền trở về nhà lão Vương hàng xóm. Cả hai đều không buồn ngủ, vì vậy Dương Dạ đi làm vài món đơn giản, định cùng Cố Lương ăn khuya.

Dương Dạ nấu không nhiều món, chỉ có sườn xào tỏi, cánh gà rim coca, rau diếp luộc và canh trứng cà chua. Cơm nước xong, Dương Dạ múc cho Cố Lương một chén canh. Nhìn anh gặm xương sườn, hắn hỏi: "Hôm nay anh đã ăn gì rồi?"

Cố Lương nghĩ về món trứng trộn nước tương của mình, không thể nói ra được.

Dương Dạ nhìn chằm chằm anh cười: "Nếu như tôi không vào trò chơi này, có phải anh cũng sẽ chết đói luôn không?"

Cố Lương đặt miếng sườn xuống, lau miệng, gấp khăn giấy ném vào thùng rác, rồi mới chậm rãi nói: "Cũng không đến mức đó. Chỉ là... ăn thanh đạm hơn thôi."

Dương Dạ không vạch trần anh. Hắn lấy chai bia và hai ly thuỷ tinh, "Anh có muốn uống chút không?"

Cố Lương lắc đầu, chậm rãi uống xong chén canh, lau sạch miệng và tay, tuân theo nguyên tắc làm người của mình: Dương Dạ nấu cơm thì mình rửa chén. Anh đứng dậy thu dọn bát đũa.

Chờ khi anh rửa chén xong, Dương Dạ ngồi trên ghế sofa nhỏ hẹp trong căn phòng, đã uống hai chai bia rồi. Khi Dương Dạ định mở chai thứ ba thì Cố Lương đã ngăn hắn lại. Dương Dạ đặt chai bia xuống, nhìn anh: "Sao vậy?"

Cố Lương nói: "Thảo luận về vụ án đi. Nếu cậu uống nhiều quá thì đầu óc sẽ hồ đồ đó."

"Được rồi. Anh muốn thảo luận cái gì, nói trước di."

Dương Dạ buông chai bia xuống, nghe Cố Lương nói: "Tôi đã "chết" nên thời gian của tôi đã được thiết lập lại."

Dương Dạ gật đầu: "Ừm."

Cố Lương lại nói tiếp: "Trong phòng này không có đồng hồ, thời gian của mọi người chỉ có thể nhìn vào lá bài. Hôm nay khi tôi thức dậy, lá bài hiển thị 9 giờ tối ngày 7 tháng 8. Còn cậu thì sao, thời gian của cậu như nào?"

Dương Dạ khẽ nhíu mày, nói: "Dựa theo lá bài của tôi hiển thị thì hiện tại là ngày 8 tháng 8."

"Thời gian của tôi chậm hơn cậu một ngày, nghĩa là tôi chỉ chết một lần. Về phần hung thủ giết tôi..."

Cố Lương nói đến đây, dừng một chút, sau đó nhướng mắt lên nhìn vào mắt Dương Dạ hỏi: "Là cậu đã giết tôi sao?"

Cố Lương mặc áo thun hàng kém chất lượng, đi dép quai sau. Tạo hình này phù hợp với thiết lập người dưới đáy xã hội trông coi tiệm quan tài chỉ có ăn rồi chờ chết. Nhưng đôi mắt anh lại trong veo điềm tĩnh, mái tóc đen nhánh cùng khuôn mặt trắng nõn trông vô cùng tôn quý. Có thể thấy anh ta là người rất kiêu ngạo, có cảm giác thoát tục tự nhiên, giống như đoá hoa nở từ trong cát bụi.

Nhưng không biết vì sao, Dương Dạ luôn cảm thấy lúc Cố Lương hỏi câu này, ánh mắt anh lại có vài phần khiêu khích. Vì vậy Dương Dạ thay đổi tư thế ngồi nhàn nhã, hơi hướng người về phía trước, tạo thành tư thế chất vấn mang theo chút sức ép, không muốn chịu thua. Dương Dạ hỏi ngược lại: "Anh nghĩ tôi sẽ giết anh sao?"

Trang phục của Dương Dạ, chủ cửa hàng vải liệm, hơi giống áo dài thời Trung Hoa Dân Quốc, kiểu dáng đơn giản mộc mạc. Nhưng khi Cố Lương nhìn hắn liền hiểu thế nào là trời sinh cao quý, cũng như hào hoa vương giả.

—— Dương Dạ mặc bộ quần áo này không giống như ông chủ cửa hàng bán đồ liệm chút nào, mà giống như một tên trùm xã hội đen ở bến Thượng Hải thời Dân Quốc.

Hai chân hắn hơi dang rộng, hai tay chống lên chân, tư thế cũng như một ông trùm, hơi nghiêng người về phía Cố Lương. Hắn vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại mang theo hàm ý sâu xa.

Cố Lương dường như cảm thấy câu hỏi của hắn rất thú vị, một lúc lâu sau mới trả lời: "Cậu giết tôi chỉ để thực hiện yêu cầu của kịch bản. Cậu có hai lựa chọn - hoặc là cậu tự tay giết tôi, hoặc là bị nhốt trong căn phòng tối, để cho người mặc áo đen thay cậu giết tôi. Cân nhắc cả hai bên, đằng nào tôi cũng sẽ chết, nên việc gì cậu phải bị nhốt vào phòng tối chứ? Vì vậy, nếu cậu đủ thông minh thì sẽ chọn trực tiếp giết tôi luôn."

Dương Dạ nhất thời híp mắt lại, đôi mắt dưới ánh đèn lộ ra vẻ u ám không rõ: "Nếu như tôi cân nhắc ưu và nhược điểm như vậy, anh không cảm thấy tôi rất máu lạnh vô tình sao?"

Cố Lương vẫn bình tĩnh, thản nhiên cười cười, hàng lông mi xinh đẹp cong cong lên: "Bản chất của con người là cân nhắc những ưu và nhược điểm."

Dương Dạ dựa lưng vào sô pha, thả lỏng bả vai, tư thế thoải mái, sau đó đánh giá một câu: "Chậc, không có lương tâm."

Cố Lương cụp mi, cười cười, không trả lời.

Một lát sau Dương Dạ lại nói: "Cho dù cân nhắc ưu và nhược điểm, cũng không phải cân nhắc như vậy. "

"Vậy nên cân nhắc như nào?"- Cố Lương hỏi.

Dương Dạ không trả lời câu hỏi này. Hắn đổi thành bộ dạng cà lơ phất phơ, nói: "Anh không định hỏi tôi tuyến thời gian hai ngày này sao?"

Cố Lương tiếp tục hỏi ngược lại: "Tôi hỏi cậu, cậu sẽ khai báo thành thật à?"

Dương Dạ thở dài trong lòng buồn bực hồi lâu, "Đúng thật là không có lương tâm. Tôi đã nói dối anh hồi nào? Anh không tin tôi thì có."

Cố Lương liếc hắn một cái, ánh mắt có phần lãnh đạm: "Tôi cũng không nói là sợ cậu lừa tôi."

Dương Dạ nhạy cảm nhận ra được gì đó: "Hở?"

Cố Lương chống cằm, nheo mắt nhìn hắn: "Tôi chỉ cảm thấy, có lẽ là do quy định của kịch bản, nên có một số việc cậu không thể nói."

Dương Dạ: "Ồ..."

Đồng tử của Cố Lương co lại, giọng điệu nghiêm nghị: "Nếu tôi sợ cậu lừa tôi vậy thì tôi dắt cậu đến kịch bản này làm gì?"

Dương Dạ: "..."

—— Ù ôi.

Trong lòng Dương Dạ ấm áp, cả người hắn lập tức nghiêng về phía trước, nhìn vào mắt Cố Lương. Lần này không phải là thái độ áp bức, mà là thái độ muốn giải thích cặn kẽ. "Tôi không phải là hung thủ. Sau khi được đưa vào kịch bản này, ngay lập tức tôi bị đưa đến một vùng hoang vu, không có gì cả. Người áo đen đã cho tôi hai ổ bánh mì rồi đi mất. Anh không biết tôi đã trải qua một ngày như thế nào đâu."

Cố Lương hỏi hắn: "Vậy kịch bản của cậu là gì?"

Dương Dạ nói: "Về thôn thăm người thân. Người mặc đồ đen đặt tôi xuống rồi định rời đi. Tôi đã hỏi bọn họ là không phải nói trở về thôn sao? Làng đâu? Anh đoán xem người mặc đồ đen đã trả lời thé nào?"

Cố Lương cảm thấy hơi mắc cười, cười nhạt một tiếng, phối hợp hỏi: "Hắn trả lời sao?"

Dương Dạ nổi điên nói: "Hắn ta nói thôn chưa kịp xây xong, để tôi chờ một chút, dù sao phân cảnh của tôi cũng không quan trọng!"

Cố Lương nhướng mày: "Cậu sẽ không là thám tử nữa đúng chứ?"

"Ai biết được. Dù sao lần này không rõ người chết, hung thủ không rõ, thám tử cũng không rõ nốt. Tôi cũng không có sổ ghi chép và máy ảnh."

Dương Dạ nhân cơ hội này kể khổ với Cố Lương: "Tôi đã ở vùng đất hoang gần 24 tiếng đồng hồ, ngay cả một cọng cỏ cũng không có!"

Cố Lương không để tâm an ủi một câu: "Ừm, khổ cậu rồi."

"Không sao."- Dương Dạ dường như được an ủi, cười cười nhìn Cố Lương.

Cố Lương vô cảm gật đầu, trầm ngâm một lúc mới nói: "Được rồi, chuyện đã rõ ràng. Hiện tại có ba vụ án giết người. Đầu tiên, có người dùng mảnh vỡ chai bia giết đàn chị Phong, rồi ném cô vào con hẻm nhỏ. Đây có thể là giết người trong lúc kích động."

"Thứ hai, môi của ăn mày Đinh tím tái, cơ thể không có vết thương nào khác, nghi ngờ là do ăn thịt nướng bị tẩm thuốc của chủ thịt nướng Lý. Chất độc sẽ không giết chết người ngay lập tức cho nên một giờ sau khi ăn vào, hắn mới chết."

"Thứ ba, có người siết cổ tôi đến chết, rồi vứt xác tôi ở sân sau nhà cậu. Có thể là hắn biết cậu về nhà thăm người thân nên mới dám chôn xác ở nhà cậu, sẵn tiện có thể đổ tội cho cậu. Đúng rồi..."

Cố Lương hỏi Dương Dạ: "Cậu trở về lúc mấy giờ?"

Dương Dạ nói: "Hình như là 10 giờ."

Cố Lương gật đầu nói: "Tôi tỉnh dậy lúc 9 giờ. Theo thiết lập, người chết sẽ được hồi sinh về trước 24 giờ. Tôi đã chết lúc 9 giờ ngày 8 tháng 8. Nếu cậu đã trở về lúc 10 giờ, sau khi giết người lúc 9 giờ, hung thủ đã hoàn thành việc chôn xác trước 10 giờ."

"Đúng, đúng vậy. Bây giờ là 11 giờ. Trên thực tế, anh đã bị giết một lần vào 2 tiếng trước."

Dương Dạ duỗi người, nhíu mày nói: "Thực ra... Gì mà hồi sinh, gì mà thiết lập lại thời gian sau khi chết, tôi cảm thấy những từ này đều là kịch bản dùng để khiến mọi người mê muội. Về cơ bản, mọi người vẫn sống trong cùng một dòng thời gian và không gian."

Cố Lương thầm nói quả thật là vậy. Trên giường là bộ quần áo anh gấp hôm trước, trong tủ lạnh có bát cháo àm anh nấu... Những món đồ này vẫn còn nên thực chất thời gian không có quay ngược, chỉ là người được "hồi sinh" mất đi ký ức một ngày mà thôi."

Cố Lương trầm ngâm một lát, nói: "Vì vậy, nếu như nhìn bối cảnh này từ một góc độ khác, hết thảy sẽ trở nên rất đơn giản—— không có ai thật sự chết. Một khi có ai bị sát hại, người đó sẽ mất đi ký ức của 24 giờ, đồng thời cũng có bản sao xác chết của nạn nhân xuất hiện, để chúng ta điều tra vụ án và tìm các dấu vết của hung thủ."

"Đúng, chính là như vậy. Kịch bản này tên là "Thị trấn bất tử" nên theo lý thuyết sẽ không có người chết thực sự. Tôi ước tính kịch bản này sẽ xuất hiện rất nhiều xác chết, nhưng đều không phải là chết hoàn toàn, mà chỉ đóng vai trò là manh mối cốt truyện. Cuối cùng, làm sao để vụ án này xuất hiện người chết thực sự, hung thủ là ai, hẳn là có manh mối khác."

Nói đến đây, Dương Dạ đứng lên. "Tôi phải tìm một cuốn sổ và ghi lại những điều này. Nếu tôi bị giết, tôi sẽ mất ký ức của 24 giờ. Cũng giống như cháo anh nấu, cuốn sổ của tôi vẫn sẽ còn đó. Sau đó, khi đọc cái ghi chú, tôi có thể biết chuyện gì đã xảy ra trong 24 giờ tôi bị mất ký ức. Nhìn theo hướng này, kịch bản rất đơn giản."

"Ừ, tôi có hơi thất vọng."- Cố Lương nói.

Dương Dạ kinh ngạc nhìn anh: "Anh thất vọng cái gì?"

Cố Lương thản nhiên nói: "Lúc ấy thoạt nhìn thiết lập của kịch bản, tôi đã bị cụm "đặt lại thời gian" đánh lạc hướng nên cho rằng kịch bản này rất khó. Tôi không nghĩ mọi thứ lại đơn giản như vậy. Sớm biết như thế đã không kéo cậu theo cùng."

Dương Dạ đang nghĩ gì đó, cười nói: "Yo, đây là đang khen tôi đấy phỏng?"

"Ừm."- Cố Lương lịch sự gật đầu, "Lỡ như gặp phải kịch bản vô cùng khó. Chậc, thật lãng phí cơ hội."

Dương Dạ mừng rỡ nói: "Không sao. Không chừng lần sau tôi cũng rút được thẻ thưởng tương tự, tôi chỉ cần mang theo anh là được rồi."

"Được."- Cố Lương nhìn Dương Dạ, "Đúng rồi, ngoài bản của cậu thì mang thêm hai quyển sổ nữa đi. Chúng ta sẽ ghi chép ba bản. Cậu một bản, tôi một bản. Bản thứ ba sẽ là bản dự phòng chung, để nó cùng với xác của tôi."

Dương Dạ đang suy nghĩ gì đó, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất: "Anh còn muốn để lại một bản khác nữa?"

Cố Lương gật đầu: "Đương nhiên, tôi có thể bị giết lần thứ hai, và lại quên một lần nữa."

Dương Dạ lập tức cau mày. Lúc ấy hắn vừa đứng dậy tìm mấy quyển sổ trống, nghe Cố Lương nói như vậy, hắn dùng lòng bàn tay nắm chặt cuốn sổ, nhất thời không nói rõ được tâm tình của mình.

"Cậu đang làm gì vậy? Tờ giấy sắp bị cậu vò nát luôn rồi."- Cố Lương bỗng nhiên lên tiếng.

Dương Dạ chợt bừng tỉnh, cuối cùng đi tới đưa cuốn sổ cho Cố Lương, phân công nhau ghi chép lại những tin tức mấu chốt.

Đêm khuya. Dương Dạ đưa Cố Lương trở về. Cố Lương ngạc nhiên nhìn hắn: "Tôi ở bên cạnh, đưa gì mà đưa?"

Dương Dạ nói: "Ghé chỗ anh xem một chút, thiết lập tiệm quan tài này... không biết có gì bất thường không."

Cố Lương gật đầu: "Được. "

Dương Dạ đưa Cố Lương về phòng. Hai người đi dạo trên dưới một vòng, và đã gần đến lúc Dương Dạ phải rời đi. Trời đổ mưa trước khi hắn kịp rời đi. Cố Lương đi lên lầu lấy ô, và mang xuống cho hắn. Dương Dạ đứng ở cửa sau, nước mưa làm ướt tóc hắn, rồi nước chảy dọc theo hai bên thái dương. Cố Lương đưa ô cho hắn, còn lấy khăn lau cho hắn.

Dưới ngọn đèn trước mái hiên, Dương Dạ tủm tỉm cười, nhìn anh chăm chú: "Chu đáo quá."

Cố Lương thản nhiên nói: "Không có gì."

Nghe được câu trả lời này, Dương Dạ vui vẻ: "Bạch Nương Tử cũng đã đưa ô cho Hứa Tiên vào một ngày mưa."

Cố Lương vẫn bình tĩnh: "Ồ, vậy thì sao?"

—— Rốt cuộc mạch não của tên này bị cái gì vậy?

Dương Dạ cởi kính ra, lau nước mưa trên người: "Không có gì. Giờ đã 12 giờ tối, trời đổ mưa, tôi sẽ ghi chép lại vào nhật ký của tôi, có lẽ sẽ có ích."

"Ừm."- Cố Lương gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Dương Dạ cầm ô rời đi. Cố Lương đứng ở cửa sau, nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn trong đêm mưa, hơi hơi nghiêng đầu. Sau đó khóe mắt anh cong cong—— Hứa Tiên gì chứ? Hứa Tiên là người chất phác, không giống như cậu.

Cố Lương không ngờ, Dương Dạ vừa mới rời đi, lá bài của anh liền rung lên. Trên đó viết: "Đêm nay bạn càng nghĩ càng tức. Bạn không cưới được vợ, nếu sau này cô đơn thì đều là do hiệu trưởng Tra. Vì vậy, bạn quyết định giết hắn để giải toả hận thù trong lòng mình."

"Mỗi sáng hiệu trưởng Tra đều chạy ở sân sau trường trung học số 7 lúc 6 giờ. Bạn đi ra bằng cửa sau lúc 5 giờ 30, đi ngang qua phòng dụng cụ thể thao và sẵn tiện lấy đi cây gậy bóng chày ở trong. Lúc 6 giờ, hiệu trưởng Tra đến chạy bộ như dự đoán. Bạn nhân lúc hắn không chú ý liền ra tay giết hắn, rồi chôn vùi thi thể trong hố cát nhảy xa trên sân thể dục, và vứt lại cây gậy bóng chày ở đó. Sau khi làm tất cả những điều này, bạn quay lại cửa hàng quan tài và giả vờ như không có gì xảy ra."