Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 18: Bằng chứng ngoại phạm



Chuyến đi này của Trác Thiệu chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.

Nửa tiếng sau, hắn liền mang theo túi nilon màu đen trèo tường vào trường học, đi tới cửa sổ phòng y tế, phát hiện chiếc ghế nhỏ mình đặt ở cửa phòng không bị động, Trác Thiệu liền yên lòng, sau đó trèo cửa sổ đi vào.

Trác Thiệu vừa đi vào, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của giáo viên y tế.

"Bạn học của cậu hẳn là không có chuyện gì chứ? Sao không có động tĩnh gì?"

"Thưa cô, để em đi xem cậu ấy!" Thanh âm của Lương Thần theo đó truyền đến.

Thiếu niên đang trong giai đoạn đổi giọng, thanh âm có chút khàn khàn, vừa lúc che lấp sự bối rối bên trong... Trác Thiệu ngay từ đầu còn lo lắng Lương Thần không ứng phó được tình huống ngoài ý muốn, hiện tại thoạt nhìn... Tiểu mập mạp cũng rất thông minh.

Trác Thiệu đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Lương Thần mở cửa tiến vào.

Lương Thần ở trước mặt giáo viên y tế trường học, vì giúp Trác Thiệu giấu diếm chân tướng còn có thể tự trấn định, nhưng lúc này rời khỏi tầm mắt của giáo viên y tế, trên mặt lại tràn đầy lo lắng sợ hãi.

Cậu không biết Trác Thiệu làm gì, chỉ biết không thể để cho người ta phát hiện Trác Thiệu không có ở đây.

Lương Thần nơm nớp lo sợ đi vào phòng, định lắc một vòng liền đi nói cho giáo viên y tế Trác Thiệu còn đang ngủ, kết quả vừa mở cửa, đã nhìn thấy Trác Thiệu.

Lương Thần lập tức thu hồi lo lắng trên mặt, kích động kêu lên: "Trác Thiệu!"

"Tôi đã về." Trác Thiệu thấp giọng nói.

Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, lúc này Trác Thiệu lại nói: "Tôi không sao. Tôi mang giày, cậu đi dọn dẹp bài tập về nhà đi."

Lương Thần nghe vậy gật gật đầu, rất nhanh liền đi thu dọn bài tập của mình, sau đó ôm trở về.

Trác Thiệu cười cười, kẹp tất cả giấy tờ tùy thân trên tay vào sổ bài tập của Lương Thần, về phần bốn ngàn đồng kia, hắn để ở trong túi mình.

Giáo viên y tế còn đang dệt áo len, thấy Trác Thiệu đi ra, hỏi: "Em không sao chứ?"

"Cám ơn cô, em không sao."

"Không có việc gì thì trở về lớp đi." Giáo viên y tế nói, lấy ra cuốn sách dệt áo len lật xem, sau đó lại bắt đầu đếm kim trên áo len mình dệt.

Trác Thiệu gật gật đầu, mang theo Lương Thần rời đi.

"Cái này... Đây là gì?" Lương Thần tò mò nhìn giấy tờ kẹp trong sổ bài tập về nhà của mình.

"Sổ hộ khẩu của tôi." Trác Thiệu nói, "Chờ trở về, cậu liền bỏ chúng vào trong ngăn lửng túi xách của cậu."

Trong túi của Lương Thần có một ngăn lửng, điện thoại di động của cậu để ở đó, mà cậu làm như vậy, là do bị người ta cướp mấy lần.

Những người đó cướp đồ ăn vặt và tiền của cậu, cậu cảm thấy không có gì, nhưng có một số thứ không thể bị cướp đi, cậu đều đặt tất cả trong ngăn lửng.

Nghe nói Trác Thiệu muốn đem sổ hộ khẩu của hắn đặt ở trong túi xách của mình, đôi mắt Lương Thần sáng lên, tâm tình không hiểu sao có chút nhảy nhót.

Nhưng mà, chờ Trác Thiệu thật sự bỏ sổ hộ khẩu vào trong túi của cậu, cậu lại nhịn không được trong lòng run lên —— ngoài sổ hộ khẩu, Trác Thiệu còn bỏ vào trong túi của cậu một xấp tiền.

"Đã giấu kỹ rồi, không thể để cho người ta phát hiện." Trác Thiệu nói với Lương Thần.

"Được... Được..." Tay Lương Thần nhịn không được run rẩy.

"Yên tâm, người khác sẽ không điều tra cậu." Trác Thiệu vỗ vỗ bả vai Lương Thần: "Nếu cậu còn muốn đi theo tôi, thì đừng nhát gan như vậy."

Lương Thần nơm nớp lo sợ gật đầu.

Trong ấn tượng của cậu, Trác Thiệu vẫn cực kỳ ưu tú, vô cùng lợi hại, không nghĩ tới hắn vậy mà còn có thể, còn có thể... Số tiền này là Trác Thiệu trộm sao?

Trong đầu Lương Thần xuất hiện một ý niệm như vậy, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không có khả năng —— Trác Thiệu mới sẽ không đi trộm tiền! Đây nhất định không phải Trác Thiệu trộm!

"Đây là tiền ba mẹ tôi để lại cho tôi, lúc trước bị người khác cướp." Trác Thiệu giải thích một chút, hắn không thể dạy hư trẻ con, không thể để Lương Thần cảm thấy trộm đồ là đúng.

Nghĩ như vậy, Trác Thiệu dứt khoát đem chuyện của cha mẹ mình nói với Lương Thần một chút.

Kiếp trước hắn không muốn cho người ta biết những thứ này, nhưng hiện giờ, hắn đã có thể thản nhiên nói ra.

Bây giờ là giờ tự học, các bạn học khác đều đang làm bài tập về nhà, Trác Thiệu lại thấp giọng đem tất cả tình huống của mình nói cho Lương Thần, sau đó hắn liền phát hiện... Lương Thần khóc.

Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, dễ dàng đồng tình.

"Hiện tại tôi đã không sao, bọn họ lấy tiền của cha mẹ tôi, tôi cũng sẽ khiến cho bọn họ phải trả lại." Trác Thiệu nói.

Lương Thần gật gật đầu, mang theo chút sùng bái nhìn Trác Thiệu – Trác Thiệu thật lợi hại! Nào giống cậu, bị khi dễ cũng không dám nói...

"Cậu đi theo tôi, về sau nhất định không có người dám khi dễ cậu." Trác Thiệu nói, động tác và thanh âm kia cực kỳ giống lão đại xã hội đen.

Đàn em Lương Thần liên tục gật đầu.

Biết được tình huống của Trác Thiệu, Lương Thần đối với chuyện trong túi mình để rất nhiều tiền, một chút cũng không cảm thấy chột dạ.

Những thứ này vốn là tiền của Trác Thiệu!

Nghĩ như vậy, Lương Thần lau nước mắt liền làm bài tập toán —— Trác Thiệu còn chờ sao chép bài tập về nhà của cậu!

Buổi chiều hôm đó rất yên tĩnh cho đến khi tan học.

4:50 chiều, học sinh lớp tám trường trung học cơ sở Bắc Môn tan học.

Đối với lớp chín, phải tới năm giờ rưỡi mới được tan học.

Khi học sinh lớp tám cùng nhau đi ra ngoài, nhiều người nhìn thấy một người đàn ông rất béo chạy về phía trường.

"Trác Thiệu! Trác Thiệu, mày ra đây cho tao!" Trác Gia Bảo đang chạy trên tầng ba, vừa chạy vừa gọi tên Trác Thiệu.

Nghe được tiếng Trác Gia Bảo gọi Trác Thiệu, mấy thầy cô trong phòng làm việc đều đen mặt.

Người Trác gia này, còn chưa náo loạn xong sao?

Dương Kiến Hoa không chút nghĩ ngợi liền đi ra ngoài, mà anh vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Trác Gia Bảo vọt vào lớp của anh.

"Trác Thiệu đồ hỗn đản này, vậy mà lại dám trộm tiền của tao!" Trác Gia Bảo vừa nhìn thấy Trác Thiệu, liền hướng Trác Thiệu vọt tới.

Sau khi Khuất Quế Hương bị cảnh sát bắt đi, có người nói với Trác Vinh Minh và Trác Gia Bảo là có thể bỏ chút tiền đưa Khuất Quế Hương ra, để Khuất Quế Hương không cần ở lại đồn cảnh sát chịu khổ, sau đó, Trác Gia Bảo liền bảo Trác Vinh Minh đến ngân hàng lấy bốn ngàn đồng.

Họ cầm tiền đến đồn cảnh sát và được thông báo rằng Khuất Quế Hương sẽ bị giam giữ trong mười hai ngày.

Chỉ bị giam giữ mười hai ngày, sao còn cần tiêu tiền đưa bà ta ra? Trác Vinh Minh tất nhiên sẽ không đề cập đến chuyện này, thậm chí khi ngay cả cảnh sát bảo ông ta nộp phạt, ông ta cũng lấy lý do không mang theo tiền mà không nộp.

Cho dù đến cuối cùng, tiền phạt này nhất định phải nộp, ông ta cũng muốn giao muộn một chút.

Trác Gia Bảo vẫn muốn đưa Khuất Quế Hương ra, nhưng bị Trác Vinh Minh nói một trận, liền buông tha.

Muốn đem mẹ gã ta đưa ra, phỏng chừng phải tốn hai ba ngàn... Số tiền này có thể chơi game bao nhiêu?

Họ lấy tiền bỏ vào trong tủ khóa lại, kết quả là ngày hôm nay, tiền đã biến mất!

Cùng với tiền biến mất, còn có một ít giấy tờ tùy thân liên quan đến Trác Thiệu... Người trộm tiền khẳng định chính là Trác Thiệu!

Trác Gia Bảo tức giận đến không chịu nổi, liền tới tìm Trác Thiệu.

Gã ta từng bị Trác Thiệu đánh hù dọa, không dám một mình tìm Trác Thiệu gây phiền toái, nhưng nếu nói trong trường học... Chẳng lẽ Trác Thiệu dám đánh gã ta trước mặt nhiều người như vậy?

"Tôi không ăn cắp tiền." Trác Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía Trác Gia Bảo.

"Không phải mày thì là ai?" Trác Gia Bảo nói: "Nhất định là mày đến nhà tao trộm tiền!"

Các bạn trong lớp nghe Trác Gia Bảo nói, đều vô cùng im lặng.

Vừa rồi tới một người phụ nữ nói Trác Thiệu trộm tiền, chớp mắt lại có một người đàn ông...

Dương Kiến Hoa vội vàng chạy tới, cũng nổi giận: "Cậu là anh họ của Trác Thiệu đúng không? Cậu có biết đến trường gây rối là bất hợp pháp không? Tôi đã gọi cảnh sát, cảnh sát sẽ đến!"

Trác Gia Bảo nghe nói cảnh sát sắp tới, cái đầu to lớn rụt vào cổ, có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh, gã ta lại thẳng tắp cổ nói: "Trước đây là giả, nhưng lần này là thật! Trác Thiệu trộm tiền, trộm bốn ngàn đồng!"

Lần trước có người tin tưởng Khuất Quế Hương, là bởi vì Khuất Quế Hương nhìn rất đáng thương, nhưng lần này...

Trác Gia Bảo đầu to tai to, nhìn giống như là ác bá, so sánh ra, Trác Thiệu thoạt nhìn đáng thương hơn nhiều.

Hoàn toàn không có ai tin Trác Gia Bảo.

Để tránh làm phiền học sinh trong lớp, Dương Kiến Hoa đưa Trác Gia Bảo và Trác Thiệu đến phòng làm việc của mình, không lâu sau, cảnh sát lại tới.

Cảnh sát nhìn thấy Trác Gia Bảo, đều không nói gì.

Đây là... Con trai muốn vào đồn cảnh sát với mẹ cho vui sao?

"Cảnh sát, lần này là thật! Hôm qua tôi và ba tôi đến ngân hàng rút bốn ngàn đồng, hôm nay số tiền đó đã bị trộm, cùng bị trộm còn có sổ hộ khẩu của Trác Thiệu... Chắc chắn là nó đã ăn cắp!" Trác Gia Bảo thề son sắt bày tỏ.

"Tôi không có." Trác Thiệu lập tức nói.

"Nó có!" Trác Gia Bảo giận dữ nhìn Trác Thiệu.

"Trong nhà cậu đang yên đang lành, sao lại có bốn ngàn đồng?" Cảnh sát hỏi như lần trước, lười đến hiện trường xem.

"Tôi nói rồi, đó là do hôm qua tôi và ba tôi đến ngân hàng lấy!" Trác Gia Bảo nói: "Số tiền đó là để nộp phạt cho mẹ tôi! Tôi có bằng chứng ở đây!" Trác Gia Bảo so với Khuất Quế Hương không biết chữ thì biết được nhiều hơn mấy chữ, biết phải có chứng cớ mới được, lúc này liền lấy sổ tiết kiệm trên tay đưa cho cảnh sát.

Những cảnh sát kia nhìn sổ tiết kiệm Trác Gia Bảo đưa cho bọn họ, sắc mặt không đẹp lắm, nhìn Trác Gia Bảo có chút quái dị.

Chiều hôm qua người này đã đến, nhưng không chịu nộp tiền phạt, lý do lúc đó là không đem tiền, nhưng trên thực tế thì sao? Trưa hôm qua, bọn họ đã đến ngân hàng rút bốn ngàn...

Trác Gia Bảo không phát hiện cảnh sát khác thường, lại nói: "Lần này tiền thật sự bị mất! Nhất định là Trác Thiệu trộm!"

"Tôi không ăn cắp tiền." Trác Thiệu lại một lần nữa tỏ vẻ, nhìn rất ủy khuất.

"Tiền bị mất ở đâu, mất khi nào?" Cảnh sát lại hỏi, bọn họ có chút chướng mắt Trác Gia Bảo này, nhưng nếu tiền thật sự bị mất, bọn họ còn phải quản.

"Tiền để ở trong nhà mới của tôi, buổi sáng vẫn còn, nó hẳn là buổi trưa đến trộm!" Trác Gia Bảo chỉ vào Trác Thiệu nói.

"Buổi trưa tôi đi tìm Đình Đình cùng nhau ăn cơm trưa, không đi trộm đồ!" Trác Thiệu vẻ mặt quật cường cùng phẫn nộ: "Người trong trường của em gái tôi đều có thể làm chứng cho tôi."

"Không phải mày thì là ai? Nếu là trộm, tên đó sẽ ăn cắp luôn sổ hộ khẩu của mày hả?" Trác Gia Bảo nói.

"Ai biết có phải anh cố ý giấu tiền và sổ hộ khẩu của tôi không, sau đó vu khống tôi ăn cắp tiền?" Trác Thiệu hỏi ngược lại.

Hai bên bên nào cũng kiên đinh với ý nghĩ của mình.

Những cảnh sát kia không cảm thấy Trác Thiệu có bản lĩnh trộm tiền, nhưng Trác Gia Bảo thề son sắt nói, bọn họ rốt cuộc vẫn đi chỗ ở của Trác Gia Bảo.

Lần này bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy một hiện trường trộm cắp, chỉ là...

Tiểu khu này cũng không lớn, bên trong lại không có thang máy, tất cả tòa nhà đều có năm tầng lầu, cho nên tổng cộng phòng ốc không đến một trăm căn, lại bởi vì mới xây không lâu rất nhiều người còn chưa vào ở...

Hiện giờ tổng cộng cũng chỉ có hai ba mươi hộ gia đình ở trong tiểu khu, mỗi ngày người ra vào tiểu khu rất ít, bởi vậy, người trông cửa tiểu khu chú ý tới Trác Gia Bảo, nhớ rõ Trác Gia Bảo ra ngoài hơn mười hai giờ.

Trác Gia Bảo hơn mười hai giờ mới rời khỏi tiểu khu, hôm nay mười hai giờ Trác Thiệu lại đang ở trường.

Trác Gia Bảo lúc trước nhận định là Trác Thiệu trộm, căn bản không nghĩ tới chuyện thời gian này, hiện tại phát hiện điểm này, đều có chút mơ hồ.

Nhưng mà, mặc kệ gã ta còn đang mơ hồ, lại vẫn không tin như thế nào, Trác Thiệu cũng có chứng cớ ngoại phạm.

Ngay từ đầu những cảnh sát kia, cũng không tin Trác Thiệu trộm tiền, lúc này lại nhận được tin tức như vậy, liền nhìn Trác Gia Bảo cười lạnh: "Bây giờ cậu muốn làm gì?"

Bọn họ đã xem qua sổ tiết kiệm kia, nhìn ra rất nhiều vấn đề, ví dụ như căn nhà Trác Gia Bảo này, hoàn toàn là dùng tiền cha mẹ Trác Thiệu để lại mua... Hiện tại đối với Trác Gia Bảo, bọn họ thật sự rất chán ghét.

Cho dù Trác Thiệu thật sự trộm tiền, đó cũng là tiền của cha mẹ hắn!

Trác Gia Bảo bị hỏi như vậy, hoàn toàn không trả lời được, cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

"Chú cảnh sát, cháu không muốn ở chung với họ." Đúng lúc này, Trác Thiệu đột nhiên nói.

Sau khi đi theo cảnh sát từ trường học ra, Trác Thiệu liền đề nghị muốn đi đón Trác Đình, những cảnh sát này đáp ứng. Lúc này, Trác Thiệu và Trác Đình cùng nhau nhìn những cảnh sát này, trong mắt hai người tràn đầy kiên định.

Bất kể là Trác Thiệu hay Trác Đình, đều chưa trưởng thành, bọn họ không thể ở một mình, nhưng cũng không tiện để cho hai đứa nhỏ tiếp tục sống cùng người nhà này... Nhìn Trác Thiệu và Trác Đình, những cảnh sát này cảm thấy có chút khó xử.

"Vậy tụi bây liền ra ngoài! Gia đình tao không nuôi mày!" Trác Gia Bảo rống lên, sau khi rống xong, gã ta đột nhiên chú ý tới cặp sách của Trác Thiệu.

"Tiền nhất định là mày trộm, nhất định là mày trộm rồi giấu đi!" Trác Gia Bảo đột nhiên nói, trực tiếp hướng Trác Thiệu vọt tới, kéo túi xách của Trác Thiệu ra.

Cặp sách của Trác Thiệu, là lúc học năm nhất sơ trung mẹ Trác bỏ ra hơn mười đồng mua cho hắn, hắn đối với cặp sách này luôn luôn yêu quý, bên ngoài cặp sách thoạt nhìn cũng không cũ, nhưng dù sao cũng không phải loại túi sách hàng hiệu chất lượng tốt, lúc này bị Trác Gia Bảo kéo, liền lập tức hỏng rồi.

Sách trong túi Trác Thiệu bị Trác Gia Bảo làm rơi trên mặt đất, bên trong hoàn toàn không có tiền bị trộm.

"Chú cảnh sát, chú có thể gọi cho cô của cháu không?" Trác Thiệu nhìn Trác Gia Bảo làm những việc này, cắn răng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía những cảnh sát kia.