Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 27: Việc làm ăn đầu tiên



Ai mà không thích nội thất đẹp?

Lương Thần và Trác Đình đều chưa từng thấy qua việc đời, hiện tại nhìn cái gì cũng thích, sau khi được cho phép ngồi lên những đồ nội thất này để cảm thụ một chút, đôi mắt của họ lóe lên giữa đồ nội thất.

Cho dù là ghế cao dùng để ăn cơm cho trẻ con hai ba tuổi, bọn họ nhìn thấy cũng sẽ ngạc nhiên nửa ngày.

Lúc trước Trác Thiệu còn lo lắng hai người này sau khi tới đây sẽ mất mát, hiện tại lại yên lòng, mà càng làm cho hắn cao hứng, là nơi này có rất nhiều loại đồ nội thất không nói, còn có rất nhiều đồ nội thất kiểu dáng mới lạ.

Lúc trước khi hắn đi mua giường ở huyện Phúc Dương, nhìn thấy đồ nội thất đều là kiểu rất cũ, bàn trà màu trắng, trên bốn góc mặt bàn thủy tinh còn phải đặt một chút hoa văn màu đỏ, sofa phần lớn đều khá khí phái nhưng không thực dụng, nơi này thì khác.

Nghĩ cũng đúng, ánh mắt của người dân tỉnh thành, nhất định là so với người huyện Phúc Dương tiên tiến hơn vài năm, cũng sẽ chú ý hơn đến cá tính, đương nhiên, chờ sau này mạng lưới phát triển, cho dù là vùng sâu vùng xa, cũng có thể hiểu được tin tức trang trí mới nhất.

Trác Thiệu đã sớm đo kích thước trong nhà, lập kế hoạch đơn giản, công tắc trong nhà ở đâu cần đặt cái gì... Tất cả đều rõ như lòng bàn tay.

Lúc này, hắn vừa nhìn, vừa lấy ra thước cuộn đo kích thước, trông rất chuyên nghiệp.

Hiện tại tướng mạo của Trác Thiệu nhìn có chút non nớt, nhưng khí chất của hắn rất thành thục, người của xưởng nội thất căn bản không nghĩ tới thật ra hắn còn là một đứa trẻ vị thành niên.

Ban đầu, bọn họ cho rằng đây là một thanh niên sắp kết hôn đến mua đồ nội thất, sau đó nhìn Trác Thiệu nói được đạo lý rõ ràng, lại có ý nghĩ khác: "Chàng trai trẻ, có phải cậu học đại học ngành thiết kế trang trí không?"

"Vâng, tôi đã học qua một ít thiết kế." Trác Thiệu nói.

"Trách không được á!" Người mang theo Trác Thiệu xem đồ đạc cảm thán một câu.

Trác Thiệu rất nhanh đã xem xong những đồ đạc kia, sau đó chọn mua một ít.

Lúc này người mua sofa, đều mua những bộ hoàn chỉnh, tất cả đều làm bằng da, càng khí phái càng tốt, nhưng Trác Thiệu không thích sofa chiếm chỗ như vậy, cuối cùng liền chọn một cái sofa ba người màu xám nhạt bằng vải xinh xắn, lại chọn một cái sofa đơn bằng da màu vàng nhạt, một cái sofa đơn bằng vải màu xanh nhạt, tính toán đem bọn nó tổ hợp lại dùng cùng một chỗ.

Còn có bàn trà, hắn cũng chọn một cái đơn giản nhất, một chút hoa văn cũng không có.

Mà ngoài những thứ này, Trác Thiệu còn chọn một cái tủ giày, một tủ đựng đồ dùng làm bếp, ba cái ghế sừng trâu màu xanh nhạt và ba cái ghế sừng trâu màu vàng nhạt, cùng với nhiều đồ nội thất nhỏ có thể đặt ở trên ban công trong phòng ngủ.

Ghế sừng trâu

Thật  ra Trác Thiệu còn có rất nhiều thứ muốn mua, nhưng lúc này nhà máy sản xuất đồ nội thất sản xuất đồ đạc kém xa sau này.

Hơn nữa, những đồ vật dùng để trang trí mềm, tỷ như sofa này, không đặt mấy cái gối ôm lên, nhìn vào sẽ thấy không quá đẹp mắt, tuy rằng tác dụng của gối ôm thật ra không lớn.



Trác Thiệu mua rất nhiều đồ đạc, hơn nữa trong đó có vài loại đồ nội thất đều làm từ gỗ tốt, cộng lại hơn một vạn, Trác Thiệu cùng bọn họ trả giá trong chốc lát, cuối cùng lấy được giá một vạn, người của xưởng nội thất còn phụ trách đưa đến nhà lắp đặt.

Lúc Trác Thiệu mua đồ, toàn bộ quá trình Lương Thần đều sùng bái nhìn hắn, cậu lại một lần nữa cảm thấy Trác Thiệu vô cùng lợi hại.

Trác Thiệu sao lại hiểu nhiều như vậy?

Khi trở về, họ không đi xe buýt, mà ngồi trên chiếc xe tải lớn chuyển đồ nội thất trở về cho họ.

Trác Thiệu bảo Trác Đình ngồi ở ghế lái phụ, mình lại cùng Lương Thần, còn có hai người phụ trách đi theo lắp đặt đồ đạc cùng ngồi trong xe tải.

Lúc mới đầu, Trác Thiệu còn lo lắng Lương Thần lại say xe, không nghĩ tới Lương Thần ngồi trong xe tải thông gió, vậy mà một chút cũng không choáng váng, còn hưng trí bừng bừng nhìn phong cảnh ven đường, nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ.

"Trác Thiệu, trúc bên kia thật thấp, lá cây thật to!" Lương Thần chỉ vào cây mía vỏ xanh cách đó không xa.

"Đó là mía..." Trác Thiệu không nói nên lời.

Tốc độ xe tải so với xe buýt còn nhanh hơn, không đến một tiếng rưỡi, bọn họ đã trở lại huyện Phúc Dương, Trác Thiệu chỉ điểm xe tải chạy vào tiểu khu, sau đó lại nhờ quản lý tiểu khu, có thể gọi điện thoại cho người chuyển đồ đạc, bảo người nọ tới đây chuyển đồ đạc lên lầu.

Bởi vì hắn đã sớm hẹn qua, người nọ tới rất nhanh, mà động tĩnh nơi này, còn dẫn tới rất nhiều người trong tiểu khu vây xem —— đầu năm nay người nghỉ Quốc Khánh đi ra ngoài chơi, cũng không nhiều bằng sau này.

Người lớn tuổi có lẽ sẽ cảm thấy ghế sofa vải màu xám nhìn không có đẳng cấp, nhưng lại thích đồ nội thất kiểu dáng mới lạ khác, một số người trẻ tuổi trong tiểu khu càng không cần phải nói, chỉ cảm thấy đồ đạc nơi này, mỗi một thứ đều rất thích.

Cái ghế sofa nhỏ màu vàng kia, chỉ cần nhìn thôi đã khiến cho người ta muốn nằm lên!

"Những đồ nội thất này nhìn thật đẹp."

"Đây đều là mua ở đâu vậy?"

"Tủ giày hóa ra còn có thể mua à! Không biết có đẹp không... Nhà tôi tìm thợ mộc để làm thực sự rất xấu!"

......

Đầu năm nay người có máy tính không nhiều, baidu vừa mới thành lập, không giống như các thế hệ sau chỉ cần nhấp vào baidu là có vô số bản đồ chỉ đến các cửa hàng bán đồ trang trí, rất nhiều người nhìn thấy phong cách đồ nội thất, đến và đi chỉ có một vài loại, bây giờ tự nhiên cảm thấy rất hiếm lạ.

"Các cậu muốn mua đồ nội thất, có thể đi cầu Cửu Lý, trực tiếp đến nhà máy của chúng ta mua, đồ nội thất trong nhà máy chúng ta so với bên ngoài rẻ hơn nhiều." Mấy người thợ lắp đặt kia tự giới thiệu với những người xung quanh.

"Đúng vậy, đồ đạc ở bên kia mua rất rẻ, nhưng mà trang trí nhà cửa vẫn phải xem thiết kế, tốt nhất là trước tiên xác định phong cách rồi mới trang trí, như vậy trang trí ra mới đẹp." Trác Thiệu cũng cười nói: "Nhà tôi là do tìm người thân thiết kế ra."

Tiểu khu này đã xây dựng được nhiều năm, hơn phân nửa phòng ở đều đã được trang trí xong, nhưng vẫn còn có người chưa trang trí hoặc đang trang trí, lúc này Trác Thiệu hy vọng có thể hấp dẫn mấy người đến tìm mình làm trang trí.

Tất nhiên, bây giờ hắn phải nấu ăn trước.

Đi tới đi lui mua sắm đồ đạc mất hơn sáu tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơi muộn, họ còn chưa ăn trưa, những công nhân trang trí cũng không có gì ăn.

Trác Thiệu bảo Lương Thần bưng nồi cơm điện nhà mình đi mua cơm ở tiệm ăn nhanh, mình lại nhanh tay nhanh chân nấu mấy món ăn.

Canh đậu phụ, thịt lợn xào ớt xanh, đậu nành rang với cơm trắng, thịt lợn xào lá tỏi, thêm một đĩa trứng ốp la lớn... Sau khi làm xong, Trác Thiệu liền gọi tài xế và hai người phụ trách lắp đặt đồ đạc cùng nhau ăn cơm.

"Không nghĩ tới các cậu tuổi còn nhỏ, suy nghĩ ngược lại rất chu đáo." Mấy công nhân kia cười nói, đứa nhỏ này nhìn tuổi không lớn, không nghĩ tới làm việc chu đáo như vậy... Bọn họ vốn còn tưởng rằng phải đói một lát, chờ lát nữa làm xong mới có thể đi mua một phần thức ăn nhanh ăn!

Ba người này sau khi ăn no, liền hăng hái mười phần khởi công, công việc lắp đặt đồ đạc bọn họ đã làm quen, làm rất nhanh, năm giờ chiều, bọn họ đã làm xong tất cả công việc.

Sau khi bọn họ rời đi, Trác Thiệu đem thùng carton bán cho lão nhân trông cửa phòng truyền thông, lại mang theo Lương Thần và Trác Đình hai người làm vệ sinh, cuối cùng đến tám giờ tối mới bận rộn xong, mà lúc này, Trác Thiệu đã không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ.

Hai người Lương Thần và Trác Đình cũng rất muốn ngủ, Trác Đình còn muốn ngủ trên sô pha: "Anh, em có thể ngủ trên sô pha không?"

Trác Thiệu há mồm chính là một chuỗi tiếng Anh, sau đó đi lấy một cái chăn cho Trác Đình.

Trác Đình: "..." Anh trai nó rốt cuộc nói gì vậy?

Nhưng mà nghe lâu, hình như nó cũng có thể nghe hiểu vài câu?

Trác Thiệu rất muốn ngủ, nhưng rốt cuộc không có lập tức đi ngủ, mà là trước tiên đem giá cả các loại đồ nội thất mình hỏi hôm nay đều ghi nhớ.

Mấy ngày kế tiếp, Trác Thiệu lại về nhà làm rất nhiều thứ thú vị.

Hiện tại không có taobao, đồ trang trí mềm tìm rất phiền toái, Trác Thiệu lại mang theo hai đứa nhỏ chạy vài nơi, cuối cùng mới tìm đủ giấy dán tường cùng với đèn thích hợp, lại để cho người ta làm rèm cửa sổ, hơn nữa còn mua vải mình thích tìm thợ may huyện thành làm gối ôm.

Hai mươi năm sau, loại đèn treo một chuỗi thủy tinh, sẽ phát ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ rất bị chửi bới, nhưng vào lúc này loại đèn này vừa mới phổ biến, là thời trang nhất, đi vào cửa hàng đèn, trong mắt đều là đèn như vậy, giá cả còn không rẻ... Trác Thiệu vì muốn làm cho nhà mình xinh đẹp, quả thực tốn rất nhiều tâm tư.

Mà trong lúc này, chỉ cần trong nhà có người, Trác Thiệu sẽ mở cửa nhà ra, lúc mua đồ gì về nhà cũng không tránh người... Điều này quả nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong tiểu khu, cũng có rất nhiều người đến cửa hỏi trang trí nhà bọn họ tìm ai, đồ đạc mua ở đâu.

Mỗi lần đến lúc này, Trác Thiệu đều cùng bọn họ nói về các loại thiết kế một chút, lại tỏ vẻ thân thích của mình, có mở công ty trang trí ở tỉnh thành.

Hắn hết sức tận tình tuyên truyền như vậy, thật đúng là có người mắc câu, sáng ngày 6 tháng 10, sau khi có người xem qua phòng của Lương Thần, liền hỏi Trác Thiệu: "Có thể để cho thân thích của cậu giúp nhà tôi trang trí một chút không?"

Hỏi như vậy, là một đôi vợ chồng trẻ, nhà của bọn họ, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà này.

Người chồng của cặp vợ chồng trẻ này, cha anh ta vốn làm phó giám đốc nhà máy thuộc sở hữu nhà nước, sau đó gặp phải cải cách, dứt khoát bỏ tiền ra làm nhà máy tơ lụa... Hiện giờ người này ở huyện Phúc Dương, xem như là một phú hào rất có tiền.

Trước khi con trai cưới vợ, ông đã mua cho con trai một căn nhà, tầng 4 của tòa nhà này, cộng thêm tầng trên cùng, tầng trệt của tòa nhà này là gara, vì vậy tổng cộng chỉ có bốn tầng.

Kỳ thật thời đại không có thang máy, tầng trên cùng cũng không phải là lựa chọn tốt, dù sao leo cầu thang rất mệt mỏi, nhưng vị làm cha này cảm thấy, không thể để cho người khác ở trên đỉnh đầu con trai mình...

Phòng ốc nơi này mỗi căn đều có một trăm năm sáu mươi mét vuông, tầng trên cùng có sân thượng, vậy trực tiếp có hơn hai trăm mét vuông, trang trí nhất định là phải lắp đặt thật tốt, chỉ là đôi vợ chồng trẻ này không muốn trang trí thành kiểu dáng thường thấy ở huyện thành, vẫn không định để ai lắp đặt, cho đến khi nhìn thấy Trác Thiệu làm những thứ này.

Rõ ràng đều là đồ rất đơn giản, giống như tủ giày, đều không có hoa văn gì chỉ có hai màu đen trắng, nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy thoải mái... Cả hai vợ chồng đều thích nó.

"Tất nhiên là có thể! Anh cứ yên tâm, phương án thiết kế sẽ được trình bày trước, sau khi hài lòng sẽ báo giá bản vẽ thiết kế, khẳng định chính quy!" Trác Thiệu cười nói.

"Vậy khi nào thì đo kích thước?" Người đàn ông hỏi lại.

"Tôi sẽ đo kích thước ngay bây giờ." Trác Thiệu cười nói: "Thân thích của tôi ở tỉnh thành, mấy ngày nay anh ấy không rảnh tới đây, tôi có thể giúp đỡ đo một chút."

Người nọ hoài nghi nhìn Trác Thiệu một cái, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu.

Công ty bất động sản có bản đồ hộ gia đình, Trác Thiệu xin hai tấm, sau đó lại cầm một bản vẽ của mình, liền đi theo đôi vợ chồng trẻ kia lên tầng cao nhất.

Căn hộ bố trí trên tầng cao nhất thực sự rất tốt, cái sân thượng kia càng làm cho hắn có không gian phát huy rất lớn... Trác Thiệu trước tiên tốn hai giờ đem tất cả kích thước đo xong, sau đó lại hỏi kỹ yêu cầu của bọn họ.

Cặp vợ chồng trẻ này đối với ngôi nhà của mình, vẫn có một chút suy nghĩ, nhưng điều quan trọng là họ muốn sống ở đâu và nơi bố mẹ họ sẽ sống trong tương lai.

Họ cho rằng có một số nơi không phù hợp nhưng Trác Thiệu không nói gì, chỉ nói với họ về cách trang trí: "Tôi ở tỉnh thành bên kia, nhìn thấy có người dùng thủy tinh đem sân thượng tầng trên cùng phong tỏa lại, bên trong ngoại trừ trồng hoa, còn có thể đặt thêm bàn ghế... Phòng ngủ không nhất thiết phải kê tủ tivi thẳng đứng, tôi thấy có người thiết kế như thế này..."

Đôi vợ chồng trẻ kia nghe Trác Thiệu nói, càng nghe càng động tâm, đồng thời cảm thấy công ty trang trí bên tỉnh thành quả nhiên khác biệt... Huyện thành bọn họ không ai có thể trang trí độc đáo được như vậy!

Trác Thiệu dùng miệng lưỡi ba ​​tấc của mình, rất nhanh đã lừa dối đôi vợ chồng trẻ kia tin tưởng hắn quả thật có một người thân mở công ty trang trí ở tỉnh thành.

Trác Thiệu thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cau mày.

Vẽ bản thiết kế, tốt nhất là phải có máy tính với một máy in... Trác Thiệu cắn răng, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ đi mua máy tính.

"Trác Thiệu, bài tập về nhà của cậu còn chưa làm." Trác Thiệu đang nghĩ đến chuyện mua máy tính, Lương Thần đi tới.

Trác Thiệu ngẩn người, lúc này mới phát hiện mấy ngày nay chạy khắp nơi, hắn đúng là quên mất việc học.

Đương nhiên, hắn chạy một vòng như vậy, cũng không phải không có chỗ tốt... Bây giờ hắn đối với tình huống giá vật liệu xây dựng và thị trường trang trí lúc này, đều đã có chút hiểu biết.

Tuy nhiên, việc học không thể quên.

"Tôi đi tắm rửa, sau đó làm bài tập về nhà." Trác Thiệu nói, lúc đo kích thước hắn dính một ít bụi bặm, vẫn nên tắm rửa trước thì tốt hơn, thuận tiện thanh tỉnh một chút.

Mấy ngày nay hắn ban ngày chạy ở bên ngoài, buổi tối ở trong phòng ngủ của mình ghi chép, mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, thật sự ngã xuống liền có thể ngủ!

Trác Thiệu xác định mình tuyệt đối là quá mệt mỏi, lúc hắn tắm rửa, thế nhưng để lỗ tai vào nước...

Tất nhiên, đây không phải là một vấn đề lớn... Tắm rửa xong, Trác Thiệu liền cầm khăn giấy lau tai mình.

Trác Đình nhìn chằm chằm Trác Thiệu trong chốc lát, đột nhiên nói: "Anh, em đã một năm không ngoáy lỗ tai."

Trác Thiệu sửng sốt, lại nhớ tới một ít chuyện liên quan đến cha mẹ mình.

Mẹ của hắn sẽ không thể hiện cảm xúc của mình, nhưng đối xử với họ rất tốt, sẽ cắt móng tay móng chân của họ, cũng sẽ ngoáy tai cho họ.

Trác Thiệu lớn hơn một chút, liền tự mình làm những việc này, nhưng Trác Đình còn nhỏ, trước khi mẹ Trác qua đời, sẽ cách một đoạn thời gian, liền tìm một ngày nắng đẹp, ngoáy lỗ tai cho cô trên sân phơi nắng.

"Anh xem cho em một chút." Trác Thiệu nói, mang Trác Đình ra ban công, sau đó nương theo ánh mặt trời nhìn lỗ tai cô.

"Quả thật nên ngoáy lỗ tai cho em một chút, bất quá không có ngoáy tai." Trác Thiệu nói.

"Anh ơi! Có!" Trác Đình nói, một lát sau, liền lấy ra một cái vòng chìa khóa, trên vòng chìa khóa kia, treo một cái kìm bấm móng tay, một cái ngoáy tai và một con dao gấp nhỏ: "Đây là của mẹ."

Trác Thiệu nhìn cái chìa khóa kia một hồi lâu, mới cười nói với Trác Đình: "Đình Đình, anh ngoáy lỗ tai cho em."

Trác Thiệu trực tiếp ngồi xuống ban công, Trác Đình thì trực tiếp nằm xuống, sau đó tựa đầu lên đùi Trác Thiệu, bảo Trác Thiệu ngoáy lỗ tai cho cô.

Ngoáy ngoáy, Trác Đình liền khóc.

Trác Thiệu dừng động tác trên tay lại, hỏi: "Có phải làm em đau không?"

Trác Đình lắc đầu: "Không phải... Anh ơi, em nhớ mẹ..." Cô bé khóc to hơn.

Trác Thiệu trong lòng vừa chua xót vừa đau lòng.

Trác Đình khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó giọng nói chậm rãi nhỏ dần, Trác Thiệu nhìn qua, lúc này mới phát hiện nó đã ngủ thiếp đi.

Ôm Trác Đình về căn phòng treo rèm cửa sổ màu vàng nhạt của nó, lúc Trác Thiệu cầm ngoáy tai đi ra, liền nhìn thấy Lương Thần.

"Tớ cũng muốn ngoáy lỗ tai." Lương Thần lấy hết dũng khí nhìn Trác Thiệu, lại nói thêm một câu: "Cho tới bây giờ chưa từng có người ngoáy lỗ tai cho tớ."

"Đi thôi, tôi ngoáy lỗ tai cho cậu." Trác Thiệu nói.

Lương Thần vui vẻ đi theo, cậu phát hiện, chỉ cần lúc thích hợp triển lộ ra một chút đáng thương của mình, Trác Thiệu sẽ đối tốt với cậu.

Chỉ là...

Trác Thiệu bảo Lương Thần ngồi trên ghế ban công, sau đó tự mình đứng, túm lấy lỗ tai Lương Thần dùng đồ ngoáy tai ngoáy tai cậu.

Lương Thần cực kỳ mất mát, Trác Thiệu vậy mà không cho cậu gối lên đùi hắn!

Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn rất cao hứng.

Trác Thiệu hoàn toàn không biết ý nghĩ của Lương Thần, chỉ là cảm thấy Lương Thần cười đến ngây ngô nhìn có chút ngốc.

"Được rồi, đã giúp cậu làm sạch, đi làm bài tập về nhà đi." Trác Thiệu vỗ vỗ bả vai Lương Thần.

Đêm nay Trác Thiệu thức đêm làm xong tất cả bài tập, ngày hôm sau, lại dẫn hai đứa nhỏ lên xe buýt đi tỉnh thành.

Huyện Phúc Dương cũng có chỗ có thể mua máy tính, nhưng giá cả so với tỉnh thành đắt hơn rất nhiều, kiểu dáng cũng tương đối cũ, hắn cảm thấy vẫn là đi tỉnh thành mua tương đối tốt hơn.

Về phần vì sao phải mang theo Lương Thần và Trác Đình... Trác Thiệu cảm thấy, mình cần phải dẫn bọn họ ra ngoài trải nghiệm.

Hôm nay bọn họ xuất phát đặc biệt sớm, cũng có chỗ ngồi, chỉ là nhân viên bán vé cảm thấy Trác Đình là trẻ con, không cho nó chiếm một vị trí.

"Đình Đình, ngồi trên đùi anh đi." Trác Thiệu nói với Trác Đình.

Trác Đình gật gật đầu, ngồi xuống đùi Trác Thiệu, sau đó lại làm cho Lương Thần hâm mộ một hồi.

Cậu cũng muốn ngồi trên đùi Trác Thiệu.

Nhưng không... Cậu sẽ đè bị thương Trác Thiệu...

Tỉnh thành lúc này, hoàn toàn không giống trong trí nhớ của Trác Thiệu, hắn tìm người hỏi vài lần, mới biết máy tính phải mua ở đâu, sau đó lại một lần nữa lên xe buýt.

Thành phố máy tính sau này của tỉnh thành còn chưa tồn tại, nhưng đã có một khu vực tập trung bán máy tính, nơi này mở rất nhiều cửa hàng bán máy tính, chính là những thương hiệu máy tính kia, có rất nhiều cái Trác Thiệu chưa từng nghe qua.

Trác Thiệu đối với máy tính không hiểu nhiều lắm, nhưng so sánh với người lúc này, cũng coi như có hiểu biết, sau khi hắn hỏi qua một nhà, càng biết không ít đồ.

Cuối cùng, hắn chi hơn sáu ngàn mua một cái máy tính, lại mua một máy in, và một số thứ khác để sử dụng.

Mua như vậy, hắn mang đến một vạn đồng, không sai biệt lắm liền tiêu hết...

Trường trung học cơ sở Bắc Môn có máy tính, trường học tiểu của Trác Đình cũng có máy tính, đều là hai năm nay mới mua, nhưng Trác Đình chưa từng chạm qua máy tính, Lương Thần ngược lại đã từng chạm qua, còn từng học qua lớp tin học, nhưng cũng chỉ biết chút da lông, căn bản không biết máy tính này rốt cuộc có ích lợi gì.

"Tôi muốn dùng để vẽ tranh." Trác Thiệu nói.

"Vẽ bằng máy tính, còn không đẹp bằng tự mình dùng bút vẽ." Lương Thần nói, "đồ họa" kia một chút cũng không dễ dùng.

Trác Thiệu cười cười, sau đó bảo người bán máy tính lắp đặt phần mềm mình muốn dùng cho máy tính mới.

Sau khi Trác Thiệu mua xong máy tính, mới phát hiện mang theo Lương Thần và Trác Đình đi cùng, là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Một mình hắn, hoàn toàn không có biện pháp đem máy tính cồng kềnh mang về nhà.

Trác Thiệu một tay xách màn hình máy tính, một tay xách máy in, mang theo Lương Thần ôm hộp CPU và Trác Đình cầm bàn phím, cố hết sức trở về.

Ông chủ bất động sản của Hâm Hòa - Lương Phóng, hôm nay không ở lại công ty, mà mang theo hai sinh viên tài năng vừa mới đào được từ nước ngoài đến thị trường máy tính mua máy tính.

Ông chưa từng học qua, nhưng rất nguyện ý học, đã sớm dùng máy tính, lúc này cũng có thể nói chuyện với hai nhân viên mới dưới tay mình.

Chỉ là, nói không được mấy câu, ông liền có chút thất thần.

Người cầm theo một cái CPU, đi theo sau mông người khác đi ra ngoài kia, hình như là... Con trai ông?

Không, Lương Thần ở nhà đi học, sao có thể ở đây mua máy tính?

Lương Phóng nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, sau đó tiếp tục xem máy tính.

Nhìn nhìn, ông lại nhớ đến con trai mình.

Lương Thần muốn mua đồ nội thất, tiền trên tay cũng không biết có đủ hay không...

Sau khi Trác Thiệu chuyển máy tính về nhà, đặt trong phòng của mình.

Nhà này vẫn chưa kéo mạng, không thể truy cập internet, nhưng vẫn có thể vẽ ngay cả khi không có mạng.

Trác Thiệu vẽ bản thiết kế trên máy tính, sau đó nhịn không được thở dài.

Máy tính lúc này, thật sự quá không dùng được...

Kiếp trước lúc hắn ra tù đã là năm 2010, lúc đó tất cả máy tính đều là màn hình LCD, điện thoại di động đều là điện thoại thông minh, hắn nào dùng máy tính cũ như bây giờ?

Cũng may hắn có đủ kinh nghiệm, ngược lại vẫn có thể vẽ tranh.

Trong đầu Trác Thiệu có vô số phương án trang trí, tốc độ đưa ra phương án thiết kế rất nhanh, nhưng bởi vì dùng máy tính không thuận tay, cuối cùng lăn qua lăn lại ba bốn tiếng đồng hồ, mới đưa ra ba phương án.

Bởi vì có hai tầng trên dưới, mỗi phương án đều có hai tấm bản đồ, Trác Thiệu in ra, dùng máy đặt sách đặt trước, sau đó quay đầu ngủ.

Ngày mai hắn còn phải đi học...