Kiều Tàng

Chương 179



Đây xem như là lần đầu tiên nhập cung của Miên Đường sau khi lần nữa mất trí nhớ.

May mắn những ngày này, Lý ma ma bù đầu với các loại lễ nghi cung đình, cũng không sợ sơn đại vương vào cung mất mặt.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Miên Đường đổi cung phục cáo mệnh, búi cao mái tóc đội tước quan, dưới sự dẫn dắt của cung nhân vào cửa cung. Có điều khi đi đến hậu hoa viên, nàng lại nhìn thấy một nam tử mặc trường bào xanh ngọc đứng dưới gốc cây hoa hải đường nở rộ.

Đã từng.... Trong viện sau thư phòng ở Ngưỡng sơn, cũng có một gốc cây hải đường như thế.

Mỗi khi nàng ở bên ngoài dẫn binh trở về, cũng đã từng có một nam nhân trường bào trắng như vậy đứng dưới gốc cây, chắp tay mỉm cười với nàng.

Miên Đường dừng bước chân, đứng tại chỗ kính cẩn đại lễ nói: "Thần thiếp Liễu Miên Đường khấu kiến ngô hoàng vạn tuế."

Lưu Dục bước nhanh tới, muốn đưa tay đỡ nàng dậy, thế nhưng lại bị nàng hơi tránh về phía sau, tự mình đứng lên.

Đế vương trẻ tuổi có chút thất vọng, thấp giọng nói: "Trẫm nghe nói nàng đã nhớ lại chuyện lúc trước."

Thấy Miên Đường khẽ gật đầu, hắn hơi vội vàng nói: "Đã như vậy, vì sao nàng còn muốn tránh ta? Chẳng lẽ nàng còn hiểu lầm ta? Ngoại trừ nàng, ta chưa từng yêu nữ nhân khác, chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm luôn có cách đón nàng về bên cạnh trẫm."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Miên Đường mỉm cười, trên mặt lại không có cái gọi là kính cẩn của thê tử của thần tử đối mặt với cửu ngũ chí tôn, mà là nụ cười thoải mái tự tin thường có trên mặt Lục Văn Ngưỡng Sơn: "... Vẫn là không cần đâu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Từ sau khi ta nhớ lại đã nghĩ mãi một chuyện, Vân nương tử đến tột cùng làm thế nào mà vào được trong thư phòng của người."

Lưu Dục lúc nhỏ bị người cưỡng ép uống rượu độc, cảm giác sợ hãi vốn đang ngủ yên trên giường lại bị người ta kéo xuống vẫn luôn quấn lấy Lưu Dục, nên hắn luôn lựa chọn tỉ mỉ đối với thiếp thân thị vệ, bình thường lúc ngủ cũng không an ổn lắm.

Cho nên mỗi lần khi nàng vào thư phòng của hắn đều cố gắng tạo thanh âm lớn một chút, nhắc nhở là nàng đến, miễn cho kinh sợ đến hắn.

Thế nhưng Vân nương lần đó lại có thể lặng yên không tiếng động mò vào thư phòng của Lưu Dục, bây giờ suy nghĩ một chút thì rất khó tưởng tượng.

Lưu Dục nhíu mày giải thích, lần này, hắn dứt khoát không còn nói "trẫm" nữa: "Nàng ta chuốc say ta, trên thực tế lần đó ta cũng không làm gì...."

Miên Đường không muốn sau này lại dây dưa với Lưu Dục về những chuyện tình xưa nghĩa cũ này nữa, dứt khoát trực tiếp nói chuyện rõ ràng: "Ta biết ngươi cái gì cũng không làm, ngươi chỉ là không làm gì hết, mặc cho Hứa Vân nương nảy sinh tình cảm với ngươi, ngầm đồng ý cho nàng ta làm ngươi quá chén, ngươi cũng biết hôm đó ta trở về đến thư phòng tìm ngươi, cũng biết dựa vào tính tình của ta, biết tỷ muội khác họ kết bái của mình cùng ngươi có tư tình, ta sẽ chỉ yên lặng rời đi.... Cho nên mặc dù bộ hạ Đông cung cũ của ngươi đưa ra vô số kế sách loại bỏ binh quyền của ta, thật ra chủ ý của bọn họ cũng không có tác dụng bằng một chiêu này của ngươi."

Sau khi một lần nữa nhớ lại chuyện xưa, Miên Đường hỏi Thôi Hành Chu không ít chuyện sau này của Ngưỡng Sơn, thế là rất nhiều chuyện lúc trước không nghĩ ra bây giờ cũng trở nên thông suốt.

Chỉ là sâu thẳm trong lòng nàng vẫn không muốn nghĩ nam tử áo trắng dưới cây hải đường kia lòng dạ thâm trầm đến như vậy.

Thế nhưng.... Lần trúng cổ liên hoàn độc kế này lại làm cho Miên Đường càng hiểu thêm một mặt đa nghi mà âm trầm của Lưu Dục.

Hắn... năm đó có lẽ là yêu nàng thật lòng. Dù sao khi dắt tay đi dạo dưới biển hoa, bốn mắt nhìn nhau ngọt ngào im lặng không lừa dối được.

Thế nhưng, quyền lực của nàng tại thời điểm đó quá lớn, năng lực của vượt xa đám người Ngưỡng Sơn, huống chi nàng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cưới nữ nhi Thạch gia, chuyện này làm trong lòng Lưu Dục nổi lên kiêng kị.

Hắn quả thực là yêu nàng, nhưng yêu một nữ tử đáng yêu có thể giúp hắn, cũng không cần xuất chúng, hùng hổ dọa người như vậy.

Cho nên hắn buộc nàng buông bỏ binh quyền trốn khỏi Ngưỡng Sơn, để lòng hắn không có quá nhiều áy náy mà liên hôn với Thạch gia, để chiêu an bài tiếp theo trở nên thuận lý thành chương. Hắn thậm chí còn để lại thời cơ cho sự hợp lại của hai người sau này… dù sao tất cả đều là độc kế ly gián của Vân nương, hắn lúc đó cũng không phụ nàng.

Đáng tiếc là Lưu Dục ngàn tính vạn tính, nhưng cũng không tính đến Tuy vương phái người ám sát nàng, càng không tính đến nàng rơi xuống nước mất trí nhớ, sau khi quên hết hắn rồi gả cho người khác.

Lưu Dục nghe lời nói của Miên Đường, im lặng một hồi.

Thông tuệ như nàng, đoán ra ý nghĩa chân chính của hắn lúc ấy cũng không phải là lạ.

Chỉ là Lưu Dục cũng không cho là mình đã làm sai điều gì, ngữ khí chuyển thành cứng rắn: "Nam nhân thành đại sự, lòng mang thiên hạ. Trẫm thân mang trách nhiệm khôi phục hoàng thất, chỉ có thể dốc sức tiến lên, lẽ nào nàng thật sự cho rằng một mực tại Ngưỡng Sơn làm giặc là có thể khôi phục danh dự phụ vương của trẫm sao? Ngay cả Thôi Hành Chu, nếu đứng trên lập trường của trẫm cũng sẽ quyết định như vậy."

Liễu Miên Đường chậm rãi lắc đầu, mang theo tiếc nuối thất vọng nói: "Ta ở Khấu Đảo bị đập đầu, khi được chàng ấy cứu về, trong lòng thật sự nghĩ đến lại tìm ngươi lần nữa để ngươi giải thích rõ ràng hiểu lầm lúc đó. Thế nhưng... Sau này, suy nghĩ này không còn nữa..."

Lưu Dục nghe lời này thì nắm chặt tay, nếu trên phương diện là đế vương, hắn rất nể trọng Thôi Hành Chu. Thế nhưng trên phương diện là một nam nhân, đối với chuyện hoành đao đoạt ái của hắn từ đầu đến cuối đều là căm hận khó thể tiêu tan.

"Hắn làm gì, dỗ nàng đến nỗi không nỡ rời đi?" Lưu Dục hỏi từng câu từng chữ.

Miên Đường cười cười: "Chàng không làm gì cả, chỉ rõ ràng biết là ta không nhớ được ân ái tình nghĩa với hắn, chỉ nhớ rõ mình là nữ thổ phỉ đã từng giao chiến vào sinh ra tử với hắn, thế nhưng mỗi ngày khi hắn cùng ta ngủ trên giường đều ngủ rất sâu, không chút phòng bị nào giống như một đứa bé..."

Lưu Dục trầm mặt, nhưng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Miên Đường.

Cho dù biết rõ Liễu Miên Đường mất trí nhớ, lại mang võ công giết người, thế nhưng Thôi Hành Chu xưa nay chưa từng kiêng kị thăm dò nàng.

Thứ Liễu Miên Đường nàng muốn trước giờ không phải là cái gì kim sơn bạc hải, có được giang sơn, mà là người tình cảm chân thành, chịu cùng nàng sóng vai, phó thác một phần tín nhiệm.

Chỉ như vậy, nhưng đó lại là thứ Lưu Dục dốc cả một đời cũng không trao nổi.

Sắc mặt Lưu Dục lập tức trở nên xám xịt, hắn trơ mắt nhìn Miên Đường sau khi quy củ hành cung lễ, không thèm quay đầu mà đi về phía tẩm cung của hoàng hậu.

Lần này Lưu Dục biết, Miên Đường của hắn, nữ tử dưới biển hoa hải đường cười ngọt ngào với hắn, thật sự không quay lại nữa rồi...

Hôm đó, Miên Đường từ trong cung trở về, dùng cơm cùng Thôi Hành Chu.

Thôi Hành Chu nhìn nàng ăn gấp gáp, vừa kẹp chân giò kho cho nàng vừa nói: "Không phải ở trong cung cùng dùng bữa với hoàng hậu sao? Sao lại đói như vậy?"

Miên Đường bất đắc dĩ uống một ngụm canh nói: "Khi ta mới vừa vào cung, Lý ma ma tận tâm chỉ bảo, bảo ta nhớ kỹ quy củ, cho dù bày biện sơn hào hải vị, ta cũng ăn không nổi."

Thôi Hành Chu cười cười, nói: "Vẫn là Lý ma ma hiểu rõ nàng, nói thẳng nàng trong cung nhất định ăn không no, dẫn theo đầu bếp nấu cho nàng mấy món ngon miệng... Hoàng hậu kia nói gì với nàng?"

Miên Đường nói: "Mới bắt đầu đơn giản là mấy lời nói an ủi vong phụ mà thôi, nhưng ta thấy hoàng hậu cũng không phải thật sự bi thương, cho nên lại đến chuyện khác."

Thôi Hành Chu nhìn nàng một cái, hỏi: "Hả? Hàn huyên cái gì?"

Miên Đường nói: "Hoàng hậu hỏi ta lần này vương gia chàng mới lập công, hy vọng vạn tuế ban thưởng thứ gì. Ta học lời nói lúc trước chàng nói cho ta, nói thẳng với hoàng hậu, chàng thân là Vương gia khác họ, đã trở thành người đứng đầu trong vinh sủng của thần tử. Nếu như lại phong thưởng chỉ sợ đứt phúc ấm của tổ tiên, đối với chàng mà nói phong vương phong hầu cũng không bằng hồi hương phụng dưỡng mẫu thân, bảo dưỡng vui vẻ tuổi già. Nếu như vạn tuế thương tình công lao nhiều năm chinh chiến của vương gia, không bằng để vương gia hồi hương, làm một tán tiên nhàn rỗi, nếu như khi biên cương có nguy nan, vương gia cũng tất nhiên sẽ treo lại chiến giáp, lặng chờ vạn tuế chiêu gọi."

Đây cũng không phải lời nói qua loa lấy lệ, phá vỡ lòng nghi ngờ của hoàng thượng mà là lời nói thật lòng của Thôi Hành Chu.

Hắn cũng xem như từ quê người từng bước từng bước đi lên, trở thành cánh tay của triều đình Đại Yến. Thế nhưng quyền lực đấu đá và lục đục với nhau thật không phải là nơi Thôi Hành Chu yêu thích.

Có câu nói làm bạn với vua như làm bạn với hổ, trong xương cốt của hắn thật ra giống như bạn bè mà hắn lựa chọn vậy, sống cuộc sống như là Triệu Tuyền mới là thứ mà hắn vẫn luôn khát vọng nhưng không thể có được.

Cho nên sau khi nghe Miên Đường nói, hắn cười cười hỏi: "Hoàng hậu nói thế nào?"

Miên Đường sau khi ăn nửa bát cơm, người cũng ổn trọng hơn chút, nghiêng đầu nói: "Hoàng hậu tựa như không tin ta, hỏi ta có có thể nguyện rời bỏ náo nhiệt ở kinh thành, cùng chàng về Chân Châu không. Ta nói với hoàng hậu, ta vẫn luôn không quen với những ngày tháng ở kinh thành, nhất là mấy nhóm vương hầu trong kinh thành kia, từng người đều là tam thê tứ thiếp, nhìn đến phát phiền, lại sợ chàng học cái xấu, chẳng bằng về Chân Châu. Hoàng hậu nói lời này của ta sai với đạo làm vợ. Nam nhân nếu muốn nạp thiếp, là chính thê không tiện ngăn cản."

Thôi Hành Chu nhíu mày, có chút dự cảm không tốt, kéo dài âm hỏi: "Vậy nàng trả lời hoàng hậu thế nào?"

Miên Đường mỉm cười nói: "Ta tự nhiên không dám lừa gạt hoàng hậu nói mình không hiền đức độ lượng rộng rãi như hoàng hậu, đọc sách không nhiều, không biết đạo làm vợ viết như thế nào, vương gia nếu như muốn nạp thiếp, thế thì phải hỏi kiếm trong tay ta có đồng ý hay không."

Lý ma ma múc canh ở một bên nghe được lời này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Thôi Hành Chu cũng không để ý, khẽ cười một tiếng tiếp tục nghe.

Miên Đường tiếp tục nói: "Hoàng hậu nương nương nghe được lại cười khổ, nói nàng không dám hứa chắc thần tử khắp thiên hạ về sau không có lòng mưu phản, nhưng chỉ cần Liễu Miên Đường ta một ngày làm chính thê Hoài Dương vương, Hoài Dương vương nhất định là có thể an hưởng đôn luân chi nhạc, không rảnh tranh giành những hư vinh thế tục kia..."

Thôi Hành Chu nhéo nhéo mặt Miên Đường: "Không có cấp bậc lễ nghĩa! Cái gì cũng dám nói, như thể nàng cầm kiếm là có thể đánh thắng ta được vậy!"

Có điều Thôi Hành Chu trong lòng biết, hoàng hậu có thể nói ra lời nói đùa như thế, kỳ thật cũng là tỏ ý yên tâm đối với hai phu thê bọn họ.

Tối thiểu nhất Liễu Miên Đường không có ước nguyện to lớn trượng phu trở thành cửu ngũ chí tôn.

Vị trí kia quá cao, quá lạnh, người ngồi ở trên quá lâu sẽ thay đổi.

Mà Liễu Miên Đường cũng tuyệt đối không có cách nào cho phép trượng phu của mình có tam thê tứ thiếp giống như Lưu Dục. Thông tuệ như nàng, nếu như có ngày tháng thái bình phú quý, đương nhiên sẽ không có ý muốn khuyến khích trượng phu vô sự đoạt quyền.

Miên Đường lúc ấy cố ý nói như vậy, kỳ thật cũng là có ý để hoàng hậu thoải mái tinh thần.

Giữa hai nữ nhân quan hệ vẫn luôn không tồi, luôn có một chút ăn ý không thể diễn diễn tả bằng lời.

Hôm nay khi ở trong cung, Thạch hoàng hậu nghe lời nàng nói, kỳ thật cười khổ im lặng hồi lâu, còn nói một câu: "Cuộc sống này giống như cháo vậy, luôn phải càng nấu càng mềm, chỉ là cách nấu của mỗi người khác nhau.... Vương phi cách của ngươi cũng không tệ, chỉ là thế gian này không có được mấy nữ nhân có thể thoải mái giống như ngươi..."

Khi Thạch hoàng hậu nói lời này, thê lương trong mắt nàng ấy không phải là nữ tử tầm tuổi này nên có.