Kiều Tàng

Chương 34





Thôi Hành Chu nhớ ra bởi vì tên tặc tử này chọc Liễu tiểu cô nương mắng Hoài m Vương là ngu xuẩn, nhất thời cảm thấy không thích hợp, lạnh lùng nói: “Không cần, đánh xong sát uy bổng* rồi lưu đày đến Lĩnh Nam, để tên rác rưởi đó chết mục xương ở đó.”*sát uy bổng (杀威棒): Một loại hình phạt.

Vào thời cổ đại, trước khi các tù nhân bị đưa vào nhà tù hoặc đi lưu đày nơi biên cương sẽ bị tra tấn bằng gậy nhằm mục đích giết khí thế cao ngạo và khiến tù nhân khuất phục, thường sẽ bị đánh mười hoặc hai mươi trượng, cây trượng dùng để đánh gọi là sát uy bổngNhư thường lệ, hắn đi ra ngoài rất sớm, đáng lý sẽ không gặp được bất kỳ láng giềng nào.

Nhưng khi xe ngựa đi tới đầu phố lại nhìn thấy một người đàn ông nồng nặc mùi rượu bị nhốt trước cánh cửa đóng chặt, vừa nện cửa vừa mắng: “Con tiện tì, cũng dám nhốt chủ tử của ngươi ở ngoài, ta bán ngươi một lần thì cũng có thể bán lần hai, để xem ta có bán người vào phố nhỏ hay không! Để ngươi ngày nào cũng làm chuyện lấy lòng đàn ông! Nương tử, nàng vậy mà nghe tiện nhân xúi giục, không cho tướng công của nàng vào nhà!”Nương tử trong miệng hắn không nói gì, ngược lại phía trong cửa lại tràn đầy căm phẫn: “Ta là hồi môn nha hoàn của phu nhân, cho dù bán cũng không tới phiên ngươi! Hồi đó phu nhân của ta không chê nhà ngươi nghèo, bỏ ngoài tai phụ mẫu phản đối, nhất định phải gả cho người sa cơ thất thế như ngươi.


Thế mà ngươi lấy của hồi môn của phu nhân đi mua bán, ở bên ngoài nuôi kỹ nữ! Phu nhân nhà ta không chịu được mùi ô uế như vậy, nhất quyết phải hòa ly, ngươi yêu ai cưới ai tùy thích! Nhưng có một điều, cửa hàng kia là đồ cưới của phu nhân ta, không có nửa xu liên quan đến ngươi, mau đưa gạo dầu của ngươi cút xéo khỏi đây!”Nghe đến đây, Thôi Hành Chu trong xe ngựa đã hiểu rõ.

Đây có lẽ là Trương gia mời “khuyển thần”* xua đuổi tà ma.*nguồn gốc:(http://truyenxuatichcu.com/than-thoai-nhat-ban/khuyen-than-inugami-%E7%8A%AC%E7%A5%9E.html)Có vẻ vị nương tử nhà Trương gia này vốn mềm lòng không để ý, nhưng lại nghe lời khuyên nhủ của Liễu Miên Đường, chuộc lại nha hoàn trung thành ở nhà mẹ đẻ về.

Cũng không biết ngoài chuyện này Liễu Miên Đường còn đưa ra ý tưởng gì cho nương tử kia nữa.Bây giờ xem ra, nếu Liễu Miên Đường không bị bọn sơn phỉ cướp bóc, thì cũng đủ cho thương gia chân chính nhà họ Thôi uống một bình*, thích buôn chuyện thị phi như thế, chắc chắn là không hiền….

Trọng yếu nhất là cũng không sợ rước phiền toái vào người.*uống một bình (喝一壶): một câu nói của người Trung Quốc, có nghĩa là “đủ để chết ngạt”, hay để mô tả lần cuối cùng, bị mất mát hoặc học được một bài học.

Ở đây có lẽ nói LMĐ làm người khác gặp khó khăn, cho bọn họ một bài học.Thôi Hành Chu quyết định chờ đến lúc ám vệ ở phố Bắc khi nãy rút đi, hắn phải chỉ dẫn tận tình cho Liễu Miên Đường thật tốt, để nàng tu tập đức tính cần có của một người phụ nữ đức hạnh, miễn cho con đường sau này của nàng không quá long đong, không những không bỏ được tính khí lưu manh mà còn nhiễm thêm tính chợ búa…..Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn không sai.Qua ngày thứ hai, khi ám vệ đến báo tin sinh hoạt thường ngày của phố Bắc, tiếp tục nói đến chuyện thị phi của Trương gia, nói là phu thê cãi vã túi bụi, Trương nương tử rất quyết tâm gọi huynh đệ ruột thịt tới, thu lại cửa hàng nhà mình.Trương tướng công không có nghề nghiệp, bị cô tình nhân kỹ nữ kia ghét bỏ vì ví tiền rỗng tuếch, thế là nhất phách lưỡng tán*.


Sau đó, Trương tướng công không biết ở đâu nghe nói là do chính cô nương mới dọn đến Thôi gia đưa ra chủ ý cho lão bà dễ mềm lòng của hắn, lập tức giận tím mày tím mặt, sáng sớm hôm sau liền tới đập cửa nhà Thôi gia không ngừng la ó chửi rủa.*nhất phách lưỡng tán (一拍两散): nghĩa đen là một đập gãy làm đôi, nghĩa bóng là chỉ sự tan vỡ của hai người.Nghe vậy, Thôi Hành Chu đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi người ám vệ đứng bên cạnh bàn: “Liễu Miên Đường và hắn mắng nhau rồi?”Tình báo lắc đầu nói: “Thế thì không có, mấy ngày nay cửa tiệm buôn bán không tốt lắm, nghe Lý ma ma nói là Liễu nương tử nóng nảy đến độ bốc ra lửa, khàn cả giọng, muốn mắng cũng mắng không ra.

Nàng kêu bà lão câm bò lên cái thang, đem một thùng ‘dạ hương’* trực tiếp đổ lên đầu Trương tướng công….”*dạ hương (夜香): có hai nghĩa, nghĩa một là hương hoa vào ban đêm hoặc là hương đốt, nghĩa hai là ‘phân’.

Đây là một thuật ngữ văn minh cổ đại, mọi người tự hiểu nha =)))Ám vệ sợ làm dơ bẩn vương gia nên chỉ nói có một nửa.

Lúc đó tiếng khóc và tiếng mắng mỏ của Trương tướng công đã vỡ òa.

Hắn có nhà nhưng không thể về, hầu như số tiền tiết kiệm hắn tích lũy được lúc trước đều bị kỹ nữ lừa gạt.


Không có quần áo để thay, chỉ thấy một thân ướt tỏng tỏng, hôi thối gào khóc.Cuối cùng vẫn là thê tử mềm lòng, thấy hắn đáng thương, lúc này mới mở cửa cho hắn đi vào thay quần áo.Thôi Hành Chu nghe lời này cũng không ngoài ý muốn.

Hiện giờ hắn cũng coi như nhìn ra tiểu nương tử này bản chất không sợ phiền phức, tổ ong vò vẽ cũng dám chọc, căn bản là nàng nhìn không vừa mắt.Nếu là ngày thường, Thôi Hành Chu nghe được chắc chắn sẽ chau mày.Nhưng mà Thôi Hành Chu nhiều ngày nay tâm tình rất không vui, mấy quốc lão trong triều vài ngày nay lại ngáng đường, chỉ nói hơn phân nửa bọn cướp ở Chân Châu đã bị tiêu diệt, Thôi Hành Chu lại không giải tán quân địa phương, bụng dạ khó lường, nhất định phải triệu nhập hắn vào kinh thành, ở trước mặt trách cứ.Tiếp theo, nhóm quốc lão lại hết sức ca ngợi Thạch Nghĩa Khoan, tổng binh ở Thanh Châu, nơi tiếp giáp với Chân Châu.

Nói hắn lấy đức phục người, dường như cố ý xoa dịu phản tặc Lục Văn, khi hai bên thương lượng ổn thỏa, Lục Văn liền muốn đưa các tướng cấp dưới về dưới trướng Thạch Nghĩa Khoan.Thạch Nghĩa Khoan có thể ôm hết công lao trong việc bình định nạn trộm cướp mà không cần tốn nhiều sức.Nếu có thể, Thôi Hành Chu cũng muốn giống như Liễu nương tử, không quan tâm xách vài xô dạ hương đổ lên đầu đám triều thần hoa mắt ù tai kia, còn có lên đầu của tên Thạch Nghĩa Khoan không biết xấu hổ, cho thỏa lòng phẫn uất của hắn.Đáng tiếc thân làm một triều thần, thế mà không sung sướng bằng một tiểu nương tử ở phố Bắc….Nghĩ đến đây, hắn phất phất tay, để cho ám vệ đi xuống.Ai có thể ngờ rằng hắn đường đường là Hoài Dương vương uy phong lẫm liệt tay cầm trọng binh lại không thể sống thoải mái như một tiểu thương gia nương tử ở phố Bắc?Đúng lúc này, đột nhiên có người đến bẩm báo, nói là Liêm tiểu thư cùng Liêm Hiên huynh đến quân doanh thăm hỏi vương gia.Hóa ra từ sau tiệc mừng thọ của thái phi, Thôi Hành Chu chưa có trở về nhà.

Đến nỗi do nhạc phụ* tương lai gửi mấy bức thư tiến cử đứa cháu trai cũng không có một cái hồi âm.*cha vợ.