Kiều Tàng

Chương 37





Kể từ đó, nàng không bao giờ chủ động nói với Lý ma ma nàng muốn ăn gì nữa.

Không nghĩ tới phu quân còn nhớ đến mình, gấp gáp mua nhiều cua như vậy.Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thôi Hành Chu, ôn nhu nói: “Làm bánh bao gạch cua làm chi? Vỏ cua tháng sáu mềm, xào cay ăn sẽ ngon hơn! Hôm qua ta giữa đường mua được món chao tương ớt từ láng giềng, có thể xào ăn được, không cần vô ích lãng phí bạc vào tửu lâu.”Thôi Hành Chu vốn dĩ là muốn tự rót tự uống rượu một mình, dựa vào lan can trầm tư một lúc, ý niệm này đã hoàn toàn tan thành mây khói.Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt không ngăn được vui vẻ của Liễu Miên Đường, khóe miệng khẽ cong, như đã ra quyết định, chậm rãi nói: “Nếu nàng thích ăn cua cay, vậy thì xào lên ăn thôi….”Thế là Thôi Hành Chu lại đỡ Liễu Miên Đường lên xe ngựa, trở về trạch viện phố Bắc.Chỉ là lần này Thôi Hành Chu không còn che che dấu dấu nữa, sau khi xuống xe ngựa, xoay người đỡ lấy Miên Đường, dưới ánh nhìn tò mò của một đám xóm làng đang rướn cổ, đỡ Miên Đường nương tử ra khỏi xe ngựa.Đối với tướng công của Miên Đường là hạng người thế nào, hàng xóm xung quanh vẫn luôn bàn tán xôn xao.


Nhưng đa số đều cho rằng là dạng thô lỗ tục tằn, lang thang đầu đường xó chợ.Bây giờ giữa trưa trời nắng chói chang, đám người xem như có thể nhìn rõ bộ dạng của vị Thôi tướng công không làm việc đàng hoàng này.Ôi chao ơi! Khó trách một nương tử yêu kiều như hoa thế kia lại cam tâm tình nguyện thay hắn quản lý công chuyện làm ăn chứ! Hóa ra lại là một nam nhân anh tuấn cao lớn!Chỉ thấy Thôi tướng công mặc một bộ trường sam ánh trăng, vai rộng eo hẹp, mày kiếm đen đặc, đôi mắt sâu hoắm, khí chất trầm tĩnh, nhìn không giống thương nhân cho lắm, nếu nói là quan gia cũng sẽ có người tin!Tóm lại, nam nhân như này cùng Liễu phu nhân mới đúng là trời sinh một cặp, quả là xứng đôi vừa lứa!Doãn bà bà là người nhiệt tình, dẫn đầu nói với Liễu Miên Đường: “Thôi nương tử, tướng công về rồi đấy à? Có muốn tới ngồi một lát hay không, hạt dưa mới xào của ta rất ngon!”Đứng bên cạnh Thôi Hành Chu, Liễu Miên Đường cố ý cao giọng khoe khoang: “Hôm khác vậy, tướng công vừa mới xuống ruộng mua cua cho ta, qua bữa rồi còn chưa có ăn cơm đây!”Nói rồi nàng kéo tay tướng công, cười tươi đi vào nhà.Hàng xóm luôn mổ xẻ chuyện riêng về việc phu quân của nàng là một kẻ phóng túng.

Hôm nay phu quân cuối cùng cũng quay về nhà vào ban ngày, phải cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng trang nghiêm của phu quân chứ chắc chắn không phải loại người tệ lậu như trong miệng bọn họ.Mà trong lòng Thôi Hành Chu cũng có có tính toán riêng của mình.Liễu Miên Đường ở đây lâu như vậy cũng không có người tìm đến, có lẽ… lúc trước nạng bị Lục Văn cố ý bỏ lại.

Rất có thể tên tặc tử này đã chán chơi trò thắm thiết với giai nhân mới ác ý bỏ rơi.Đã như vậy, ngược lại không bằng hắn gióng trống khua chiêng, tiết lộ sự hiện diện của mình, coi như nạp Liễu Miên Đường làm ngoại thất*.

Tên Lục Văn kia vẫn đang thám thính thực hư của hắn, nếu phát hiện người bên gối mình nay đã trở thành người được Hoài Dương vương sủng ái, cho dù tình cảm không còn, nhất định cũng nghi ngờ Liễu Miên Đường sẽ làm lộ bí mật cho hắn nghe, lòng có bận tâm, ắt hẳn sẽ hành động….*ngoại thất (外室): đề cập đến người vợ lẽ mà người đàn ông cưới ở nơi khácNghĩ đến việc Lục Văn cố ý bàn bạc với Thạch Nghĩa Khoan, thuyết phục đi con đường hoàn lương, Thôi Hành Chu trong lòng cười nhạo —— một tên phản tặc muốn khoác lên mình vỏ bọc quan gia? Còn phải xem hắn có đồng ý hay không đã!Ôm tâm tư giết gà dọa khỉ nên hiện tại Thôi Hành Chu mới cố ý ngang nhiên biểu diễn trước cửa phố Bắc.Thế nhưng Liễu Miên Đường cũng không biết tư tâm sâu không lường được của phu quân.

Chỉ tập trung cao độ giúp đỡ Lý ma ma rửa cua, cắt cua.Nàng không biết nấu nướng nhưng biết xào cua cay.


Bởi vì lúc mẫu thân còn trên đời, luôn luôn xào cho nàng ăn.Mẫu thân là nữ nhân giang hồ, lúc đó gặp được phụ thân - một quý tộc sa ngã, bà bị hấp dẫn bởi phong thái tài giỏi hơn người của ông, bất chấp sự phản đối của ngoại tổ phụ, mang theo một đống của hồi môn gả vào Liễu gia, coi như là lấp đầy cái hố không đáy tiêu xài phung phí kia.Phụ thân cưới bà chính là tục huyền*, phải chịu thiệt cưới một nữ nhân giang hồ vì để trợ cấp phí sinh hoạt trong nhà.*Tục: nối, Huyền: dây.

Ngày xưa ví vợ chồng với cái đàn cầm, đàn sắt.

Chết vợ gọi là đoạn huyền (đứt dây) và cưới thêm vợ gọi là tục huyền (nối dây).Chuyện này cũng giống như việc phụ thân có dụng ý gả nàng vào Thôi gia là để đổi tiền.Đáng tiếc mẫu thân trong mắt phụ thân là một nữ nhân th ô tục không xứng.

Giấc mộng cầm sắt hòa minh* sau khi cưới hóa thành bọt biển, bà ấy ở trong cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng này mà thương tâm mất sớm.*Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau.


Hồi xưa thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.Miên Đường nguyên bản nghĩ rằng mình bị ép buộc phải gả cho Thôi gia, hẳn là so với mẫu thân càng nhiều thêm cay đắng.

Không ngờ tới phu quân Thôi Cửu không chỉ dung mạo anh tuấn mà tính tình còn trầm ổn, sống có tình có nghĩa.Với lang quân như thế này, coi như cả đời chỉ ăn rau dưa, Liễu Miên Đường nàng cũng cam tâm tình nguyện.Nghĩ đến đây, Liễu Miên Đường nhìn phu quân đang nằm trên chiếc ghế mây ngoài sân đọc sách, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết của một hiền thê!Đáng tiếc là cổ tay của Liễu nương tử hoàn toàn không chấp nhận được lực mạnh này, chỉ mới chặt hai con cua đã cảm thấy đau nhức.Lý ma ma biết vết thương của nàng, nên tiếp lấy dao phay nói: “Phu nhân nghỉ ngơi đi, lát nữa chuẩn bị xong hết, người có thể nêm nếm gia vị là được rồi… Trong nồi có khoai lang mới luộc, người có thể đưa Đông gia lót bụng trước, cua có tính hàn, ăn lúc đói không tốt đâu…”Vì vậy Miên Đường rửa tay, bưng ra một bát khoai lang nóng hổi đặt ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh ghế mây, sau đó dời cái ghế đẩu tre nhỏ, ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ nhặt một củ khoai lang, chậm rãi lột vỏ cho phu quân.Trong trạch viện ở phố Bắc không có sách cuộn, Thôi Hành Chu tiện tay cầm lấy xem lướt vài quyển liền mất hứng, dứt khoát đặt sách xuống, hơi híp híp mắt nhìn tiểu nương tử đang lột vỏ khoai.Lúc này ánh mặt trời vừa phải, chiếu vào làm cho làn da trắng của Liễu Miên Đường trở nên oánh nhuận, giống như lớp vỏ bánh bao gạch cua mà hắn vừa ăn.

Khuôn mặt nàng rạng rỡ, mũi thon cao thẳng, hàng mi dày cụp xuống một nửa, rất cẩn thận bóc lấy vỏ, vì tập trung nên hơi mím môi, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện trên khuôn mặt.Dù nhìn ở góc độ nào thì Liễu Miên Đường đều là một mỹ nhân hiếm có, thế mà Lục Văn lại nhẫn tâm không cần nàng, đúng là một nam nhân có thể sẽ làm được chuyện lớn lao…Hiếm khi Thôi Hành Chu ban ngày nhàn nhã như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn chán…Song lúc hắn đang nghĩ đến thất thần, theo tầm nhìn của Miên Đường, là tướng công đang nhìn mình chằm chằm.Ánh mắt nóng bỏng kia còn đốt cháy người hơn cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu! Gương mặt Miên Đường không khỏi nóng lên, đưa khoai lang trong tay mình đến miệng Thôi Cửu..