Kim Chi Sủng Hậu

Chương 56: Mới ngủ chung chăn, sáng nay...



Đêm qua Ngọc Chiếu mới xem quyển sách kia, một lòng bất ổn, thấy hắn như vậy, có chút bối rối tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn.

Ánh mắt không có chỗ dừng, chỉ có thể nhìn xuống mũi chân mình, tay xoắn chăn gấm trên giường, làm chăn nhăn nhúm thành một đống.

"Ta...Ta có thể đi tắm trước không...".

Buổi sáng thức dậy chỉ mới tắm qua nước thảo dược, da đều bị thị nữ mài mòn mất một lớp, lúc này trời lạnh, cả ngày lại ngồi trong kiệu, cũng không dính tý bụi bẩn nào nhưng nàng lại thích sạch sẽ, còn muốn tắm thêm lần nữa.

Chiếu theo quy củ, hai người vốn nên đi tắm lần nữa.

Triệu Huyền ngồi ngay ngắn bên mép giường, ánh nến tỏa ra từ đầu giường, càng làm nổi bật đường nét cứng đờ trên mặt hắn.

Trong mắt hắn dường như có sóng to gió lớn ngập trời, "Tắm nhanh một chút".

Ngọc Chiếu khẽ gật đầu, biết tối nay như thế nào cũng chạy không thoát, bàn tay cọ cọ lên làn váy, cũng là cọ đi sự bối rối trong lòng.

"Còn chàng? Chàng không tắm sao?".

Triệu Huyền bất đắc dĩ cười khẽ, biết mình gấp gáp dọa người: "Tất nhiên là tắm".

Ngọc Chiếu nghiêng đầu hỏi hắn: "Đạo trưởng, bây giờ ta có thể gọi chàng là lang quân hay không?".

Một cái xưng hô, lại khiến hơi thở Triệu Huyền tăng lên, hắn muốn đưa tay vuốt ve mặt Ngọc Chiếu, lại dừng giữa chừng, thúc giục nàng: "Mau đi tắm đi, quay lại sẽ nghe nàng gọi".

Dứt lời, đi ra ngoài ở phía bên kia của điện.

Sau khi sự bối rối lúc đầu qua đi, Ngọc Chiếu liền lớn mật lên. Nàng nghĩ, nam nhân trong hình vẽ kia xấu xí, nhưng lang quân nhà nàng lại tuấn tú khôi ngô, người tuấn tú như vậy, làm chuyện kia cùng hắn cũng sẽ không khó chịu trong lòng đâu.

Nàng nghĩ như vậy xong, theo thị nữ đi đến Hương trì sau điện.

Trong cung có thể khiến vô số tiểu nương tử người trước ngã xuống, người sau kế tục, ngoài việc bị cám dỗ bởi quyền lực, có lẽ còn là vì bầu không khí xa hoa, Ngọc Chiếu đã sớm biết trước việc này, nhưng khi tiến vào Hương trì vẫn không tránh khỏi choáng váng.

Chỉ thấy Hương trì lục giác này của nàng có đình vàng hương trụ, huân hương đang từ từ bay lên, dưới đáy Hương trì do suối nước nóng sau núi dẫn lưu đến, trong hồ thậm chí cả phòng tắm đều được điêu khắc từ thạch anh ngọc bích, trên mặt nước Hương trì rải đầy một tầng cánh hoa tươi, nhìn không thấy đáy.

Ngọc Chiếu thay áo tắm từ từ đi xuống nước, cảm khái cung đình xa xỉ, nàng chỉ tùy ý đến một chuyến mà thôi, cánh hoa tươi đầy hồ này lại để nàng chỉ chạm qua một lần đã phải lãng phí bỏ đi.

Ngược lại Thanh Ninh đi theo đến đây hầu hạ nàng cười nói: "Nương nương, đây thì tính là gì? Trong cung trồng rất nhiều hoa cỏ, mấy cái này đều là hái lúc còn tươi, không hái thì cũng sẽ héo úa. Trước kia thời tiên đế, hậu cung có mấy trăm phi tần phu nhân, hàng năm nguyên liệu tắm gội cho cung phi đều là mua ngoài cung, ngân lượng tiêu tốn cho việc này ở mỗi quý là khoản chi phí lớn nhất, khiến tiên đế đau đầu không thôi. Hiện giờ ở chỗ bệ hạ, người còn cần bận tâm đến chuyện này sao?".

Đúng là tiên đế cũng có điểm tốt này, nữ nhân tuy nhiều, nhưng vẫn không tiếc tiền để nuôi bọn họ, hàng năm tư khố của mình không đủ, vậy liền thắt lưng buộc bụng tiết kiệm chi tiêu của mình để nuôi cả đám cung phi công chúa xa hoa này.

Hiện giờ đến bệ hạ, chẳng lẽ còn có thể để hoàng hậu duy nhất chịu thiệt thòi?

Ngọc Chiếu ở dưới hồ lặng yên một lúc, chợt có ý định, từ dưới hồ đứng lên, sai người lau khô cho nàng, khép áo ngủ lại đi nhanh vào trong điện.

Nàng tính toán trước tiên lên giường nằm, hạ tầng tầng lớp lớp rèm trên giường xuống, bên trong căn bản nhìn không thấy, đến lúc đó chờ đạo trưởng tắm xong, tất nhiên sẽ cho hắn một kinh hỉ.

Ngọc Chiếu rón rén vén rèm bách tử thiên tôn xoay người lên giường, nhưng lại đâm đầu vào trong ngực nam nhân.

Tóc Triệu Huyền vẫn còn ướt, có mùi Long diên hương, dựa vào giường một tay chống đầu, thấy nàng vội vã chui vào trong lòng mình như vậy, cúi đầu cười ra tiếng.

"Nàng lại muốn làm gì đây?".

Trên mặt hắn không thấy nửa điểm giật mình, giống như đã sớm đoán được Ngọc Chiếu sẽ nhảy vào trong lòng mình.

Ngọc Chiếu đầu tiên là cả kinh, sau đó cũng không xấu hổ, cười khanh khách quay đầu ôm eo hắn, hờn dỗi nói: "Sao đạo trưởng lại tắm nhanh như vậy?".

Triệu Huyền nhìn nàng, khẽ cười: "Không nhanh một chút, ta còn không biết nàng muốn làm cái gì...".

Nàng nghĩ gì hắn đều biết.

"Đạo trưởng có tắm sạch không?" Ngọc Chiếu nói mấy lời châm ngòi thổi gió.

Triệu Huyền ôm Ngọc Chiếu, ôm lên giường, nhưng không đặt lên giường mà đặt nàng lên đùi mình, từ từ vuốt ve lưng cổ và cúi xuống gần mặt nàng, đưa mũi sát vào mũi nàng, khẽ ngửi mùi hương trên cơ thể nàng.

"Đạo trưởng?".

"Ừm".

"Đạo trưởng?".

"Ừm".

Sau đó Ngọc Chiếu rơi vào một cái ôm chặt, chăn hoa sen quăng trên giường, nhào vào trong gối mềm, một nụ hôn không mấy dịu dàng đặt lên môi nàng.

Ngọc Chiếu rửa mặt xong vốn ăn mặc mỏng manh, lúc này càng thêm điên cuồng như vậy khiến sa y sớm đã không biết bị cuốn đi nơi nào, để lộ điểm hồng nhạt trên làn da trắng như tuyết phản chiếu sắc đỏ của chăn hỉ, khiến trước mắt người ta mê muội.

Ánh sáng mông lung, Ngọc Chiếu ngước mắt lên chỉ thấy bộ dạng nam nhân đắm chìm, ánh mắt là thần sắc nàng chưa từng thấy trước đây, mồ hôi khẽ hiện lên thái dương, hai má của hắn, theo sườn mặt chảy xuống, tụ lại ở chóp mũi thành giọt, rơi xuống trán người dưới thân.

Ngón chân như ngó sen hồng của nàng nhịn không được cuộn lại, kiềm chế âm thanh muốn thốt ra, sắc mặt hơi tái nhợt, cau mày, thân thể vô cùng cứng nhắc.

Hắn nhịn đến khó chịu, nhưng cũng không quên cảm nhận được Ngọc Chiếu bất thường, cúi đầu vùi vào cổ nàng, gạt Ngọc Chiếu nói: "Đừng sợ, không đau đâu".

Ngọc Chiếu tin, hô hấp của nàng khó khăn, hơi khó lý giải biến hóa trên thân thể, nếu nói trước kia nàng với đạo trưởng hôn nhau có hơi tê dại, lúc này chỉ cảm thấy cả người căng cứng như một cây cung bị sấm chớp đánh nhiều lần, nàng cảm thấy khó chịu muốn chết, cũng lại chờ mong loại thống khổ này đến.

"Mau kết thúc nhanh chút đi, ta rất sợ...".

Nói xong thì nhắm nghiền hai mắt lại, không dám nhìn nam nhân có ánh mắt đáng sợ trước mặt nữa.

Chậm tiêu như nàng, cũng phát hiện ánh mắt đỏ ngầu hơi thở nặng nề của nam nhân trước mặt, bình thường nhìn dáng người mảnh khảnh thon dài, vậy mà bên trong hoàn toàn cứng rắn, chân, eo, ngực, cánh tay, thậm chí ngay cả dưới cổ, không có một chỗ nào giống mình.

Thật đúng với câu tường đồng vách sắt.

Khác biệt quá lớn với đạo trưởng quen thuộc mình vẫn thường lui tới, tựa như hai người hoàn toàn đối lập nhau.

Yết hầu Triệu Huyền trượt lên xuống, máu toàn thân cuồn cuộn chỉ dồn về một chỗ, chuyện này, sao đến nhanh như vậy?.

Màn trời từ dần tối đến tối om, rồi đến một mảnh đen kịt.

Ngày đại hôn của Đế Hậu, buổi tối vốn phải có đại thái giám của Kính sự phòng ở ngoài điện canh giữ, chuyên sắp xếp chuyện viên phòng của Hoàng đế, chuẩn xác đến từng giờ từng khắc, thường bao gồm nhiều tiểu tiết khác.

Nếu bệ hạ sủng hạnh phi tần khác, vậy họ sẽ vào nội thất quỳ ở bên ngoài giường lắng nghe.

Nhưng tính tình của đương kim thánh thượng cổ quái, từ sớm đã bỏ đi hạng mục này, hôm nay đừng nói là trong điện, ngay cả ngoài cửa cũng không cho người đứng.

Thánh thượng cũng đã lên tiếng, đám người này tất nhiên không dám cưỡi lưng cọp, chỉ có thể chờ từ xa, thấy nến đỏ ở cửa sổ khẽ lay động, qua hồi lâu, mọi người canh gác liền thấy một bóng người hiện ra ở cửa điện, Thanh Ninh lập tức quỳ tiến lên.

Bệ hạ ăn mặc lỏng lẻo, tự mở cửa điện, phân phó lấy nước, sau đó lại phân phó cung nữ hạ nến xuống.

Vốn tưởng rằng đến đây là kết thúc rồi, các cung nhân luân phiên trực cũng có thể chợp mắt nghỉ ngơi một lát.

Nào biết qua một lúc bên trong lại truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.

Được rồi, tối nay mọi người cũng đừng hòng nghỉ ngơi.

Quả nhiên, đợi bệ hạ ra lệnh lấy nước lần nữa thì trời đã rạng đông.

***

Ngọc Chiếu lần đầu trải qua chuyện chăn gối, vô cùng đau đớn.

Tuy nói nửa đường Triệu Huyền cũng không nỡ giày vò nàng nữa, thấy nàng đau dữ dội, dừng lại hồi lâu, muốn để nàng bình tĩnh lại, nhưng đây đâu phải nhất thời nửa chốc là có thể bình tĩnh được.

Cũng may lần thứ hai người này coi như đã tìm ra cách thức, sau một hồi nghỉ ngơi, Triệu Huyền cũng không còn hấp tấp mất tự chủ như lần đầu tiên, trở nên dịu dàng hơn, hầu hạ sắc mặt tiểu tổ tông tốt hơn rất nhiều.

Sau đó thể lực nàng không chống đỡ nổi nữa nên mặc kệ những chuyện khác, chỉ lo ngủ thật say.

Ngược lại Triệu Huyền lần đầu cảm nhận được kỳ diệu trong đó, làm sao cũng không ngủ được, trong bóng đêm mở mắt trằn trọc một hồi lâu.

Nam tử ở phương diện này xưa nay tự mò tự hiểu, thể lực cũng hoàn toàn khác với nữ tử.

Rõ ràng nằm ở phía dưới là Ngọc Chiếu, người hầu hạ là Triệu Huyền, nhưng Ngọc Chiếu ngủ mê man hết lần này tới lần khác, người hầu hạ lại càng có thêm tinh thần.

Đế Hậu đại hôn, trong triều hưu triều ba ngày.

Mỗi ngày giờ mão ba khắc Triệu Huyền sẽ thức dậy, canh giờ này, từ lúc Triệu Huyền năm tuổi bắt đầu đi học đã kéo dài hơn hai mươi năm, thói quen dậy sớm trời đánh cũng không đổi này, vậy mà hôm nay lại trễ.

Hai người dùng chung một cái chăn gấm, cái còn lại không biết đã bị ném đi đâu.

Lý Cận Lân ở gian ngoài sốt ruột đến mức mồ hôi đầy người, hắn biết đêm qua bệ hạ tân hôn, sáng nay ắt phải trễ một chút, nhưng hiện giờ đã trễ không chỉ một chút rồi.

Hoàng gia không có lễ bái cữu cô như người bình thường, dựa theo quy củ trong cung, sáng nay Hoàng hậu phải vào cung dâng trà cho Thái hậu.

Bệ hạ còn chưa rời giường, ai dám đánh thức Hoàng hậu dậy chứ?.

Trước đây cho dù mối quan hệ giữa bệ hạ với Thái hậu chỉ là ngoài mặt, nhưng những chuyện này đều luôn quy quy củ củ. Lúc này phỏng chừng Thái hậu đã ở trong cung chờ Hoàng hậu rồi, nương nương Khôn Ninh Cung của bọn họ còn chưa có nửa điểm động tĩnh, vậy sao mà được?.

Cũng may Triệu Huyền thường ngày đã tập thành thói quen, dậy sớm, rón rén đắp chăn lại cho Ngọc Chiếu, xuống giường, cũng không gọi người vào điện, tự khoác áo ngoài rồi ra khỏi điện.

"Bệ hạ..." Lý Cận Lân như gặp được cứu tinh, lập tức kích động không thôi, "Có cần lấy nước không?".

Nhanh rửa mặt cho tỉnh táo đi.

Trong mắt bệ hạ chứa ý cười, ngay cả khóe miệng cũng hiện ra một nụ cười khẽ, vừa thấy đã biết tâm tình rất tốt. Hắn đè giọng nói với Lý Cận Lân: "Hoàng hậu còn đang ngủ, đừng quấy rầy nàng, trẫm đi trắc điện rửa mặt".

Đây quả thực là lần đầu tiên từ khi lập triều đến nay, Hoàng đế sợ quấy nhiễu Hoàng hậu ngủ, chạy tới trắc điện rửa mặt.

Lý Cận Lân "ôi" một tiếng, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: "Bệ hạ, Thái hậu nương nương bên kia hôm nay sợ là đang chờ nương nương đến dâng trà...".

Triệu Huyền đi vào trong trắc điện, nghe vậy không để ý lắm.

"Sai người nói một tiếng với bên kia là được rồi, đến lúc đó trẫm sẽ dẫn nàng qua".

***

"Hoàng đế thật sự nói như vậy?!".

Thái hậu yếu ớt dựa lưng vào ghế, nghe xong tin này nhíu mày, dường như không thể tin được đây là lời nhi tử kia của bà nói ra.

Nội thị cung kính nói: "Bệ hạ nói ngày khác tìm lúc rảnh rỗi, đích thân dẫn Hoàng hậu nương nương đến thăm người".

Ý là ý như vậy, nhưng bệ hạ cũng không nói chuyện dễ nghe được như vậy đâu, nội thị trong cung đều là người tinh ý, bọn họ đã sửa lại nguyên văn câu nói ban đầu của bệ hạ, nói ra cũng dễ nghe hơn, mới tránh đắc tội với hai đại đầu trong cung.

Thế nào mà Thái hậu chỉ cười lạnh: "Đích thân đến? Trong cung này của ai gia còn chứa được vị tôn Phật kia sao? Tân nương tử bái kiến cữu cô, từ ngàn xưa đã có, đến chỗ nó, nó hết lần này tới lần khác muốn bỏ quy củ này đi, muốn đích thân đến. Được, được lắm, nó đến đây có gì để nói với ai gia? Mỗi lần đến đều ngồi y như một cái cọc gỗ chỉ biết uống trà, hay nó cũng đến dâng trà quỳ lạy ai gia? Là sợ ai gia ăn tươi nuốt sống tâm can của nó thôi!".

Nội thị không dám trả lời, qua một hồi Thái hậu nhớ tới một chuyện, gọi Kính sự phòng đến hỏi, muốn biết tình huống đêm qua của bên kia, nhi tử tốt kia của bà rốt cuộc có bệnh hay như thế nào.

Thái giám của Kính sự phòng quả thực khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chậm chạp nói: "Thần nhìn từ xa, một đêm gọi nước hai lần".

Lời này còn là hắn nhiều lần nghe ngóng sai người hỏi được, dù sao đêm qua trăm nữ quan trực điện đều ở bên ngoài, mặc dù không nghe thấy tiếng, nhưng gọi nước mấy lần mọi người đều biết, cũng không tính là chuyện bí mật gì.

Mặt Thái hậu tái đi, vừa nghe xong tất nhiên biết người này đêm qua căn bản không ở ngoài điện, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Nó đây là muốn làm ra cái trò gì?".

Nữ quan Thu Dung bên cạnh Thái hậu vội nói mấy lời tốt đẹp: "Bệ hạ mới cưới, có thể là chưa quen, Thái hậu cũng đừng vội, tân nương tử luôn có thể gặp nương nương người bất cứ khi nào mà".

"Ai gia không vội, dù sao hiện giờ ai gia sớm đã không còn quan tâm đến chính sự, như thế nào cũng không liên quan gì với ta, chỉ là ai gia muốn sai người đi hỏi Hoàng đế một chút, năm ngày sau nội ngoại mệnh phụ triều kiến Hoàng hậu, nó cũng không thể sợ tâm can của nó bị ăn, cũng đi theo chứ hả?".

Chẳng lẽ còn muốn đích thân ở bên cạnh canh chừng? Truyền ra ngoài chẳng phải là khiến thế nhân nhạo báng sao!.

Thu Dung lúng túng nói với Thái hậu: "Chuyện này cũng không thể".

Thái hậu ngừng một chút, đại khái là cảm thấy vô nghĩa, trước kia hậu cung vô chủ, từ sau khi bà hồi cung, đại sự trong cung đều đến hỏi bà, sáu thượng cục hai mươi bốn ti, nữ quan hậu cung tám mươi tám người, mọi việc hậu cung đều dưới sự quản lý của bà, hiện giờ nghênh đón trung cung hoàng hậu, chuyển giao quyền hành cũng không khó.

Từ khi tiền triều bắt đầu, bà đã là người thống trị hậu cung, năm xưa thời tiên đế, phi tần mấy trăm người, số lượng hoàng tử công chúa cũng nhiều, các nữ quan cung nữ nội thị trong hậu cung lên tới vạn người.

Khi đó chuyện vặt vãnh có thể nói là rất nhiều, chẳng qua có Thượng cung ở sáu thượng cục trấn giữ, ít có chỗ cần bà nhúng tay vào, hiện giờ trong cung vắng vẻ, năm ngoái lại thả hai ngàn cung tỳ đi, càng không có việc gì cần vất vả.

Tốt xấu gì năm đó cũng hô phong hoán vũ ở tiền triều, bị quan văn mắng là gà mái gáy sáng, vẫn còn chướng mắt chút quyền hành này, sau này tùy Hoàng đế làm ra trò gì, bà cũng lười đi quản.

***

Ngọc Chiếu chưa từng ngủ say như thế, có lẽ là do nàng chưa từng ăn mệt, người ta hay nói trên người đổ mồ hôi, buổi tối mới có thể ngủ ngon.

Nàng chính là như vậy, cho tới bây giờ chưa từng mệt đến như thế, giống như thân thể bị đánh nát rồi được ghép lại như cũ.

Nàng ngủ một giấc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy như ngủ qua mùa đông, rồi thức dậy vào mùa xuân, thân thể như một đống bùn nhão, xụi lơ trên giường, chỉ mong năm tháng cứ trôi qua như vậy.

Mí mắt có chút ánh sáng, nhưng vẫn rất tối.

Ngọc Chiếu muốn đưa tay dụi dụi mắt, nhưng cánh tay lại bủn rủn, ngay cả tư thế đơn giản này cũng không làm được.

Động tĩnh rất nhỏ này của nàng khiến người ngồi bên giường lập tức phát hiện nàng đã thức, nghiêng người qua nhìn nàng một cái.

Ngọc Chiếu mở mắt đã thấy đạo trưởng ngồi trước giường mình, lưng hắn rất rộng giúp nàng che ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, bóng lưng trên giường tạo ra một cái bóng râm, Ngọc Chiếu ngủ trong cái bóng của hắn.

Trách không được nàng ngủ đến độ không biết trời mây gì.

Hắn cúi đầu, hàng mi dài khẽ động "Thức rồi sao?".

Ngọc Chiếu cuộn mình trong chăn, nàng hơi ngẩng đầu, ở góc độ này liền thấy đạo trưởng cao ngất, khuôn mặt rõ nét như đao khắc, cằm của hắn cực kỳ tuấn lãng, chiếc mũi cùng xương lông mày cao nghiêm nghị chia khuôn mặt thành hai nửa sáng tối, một bên sáng rỡ ánh mặt trời, một bên chìm trong bóng tối cùng nàng.

Không chân thật như trong quyển thoại bản nàng đã từng xem qua, những thần quân trên cửu trọng thiên lén hạ phàm vụng trộm với nữ tử nhân gian.

Lang quân đẹp như vậy, lại thật sự là lang quân của nàng sao.

Ngọc Chiếu cao hứng, cười tươi như hoa, lại giả vờ nhíu mày hỏi hắn: "Chàng là ai? Tại sao lại ngồi trên giường của ta?".

Mắt Triệu Huyền chứa ý cười, hùa theo lời nàng nói: "Tất nhiên là lang quân của nàng rồi, tối hôm qua mới ngủ chung chăn, sáng nay lại không nhớ rồi sao?".

Ngọc Chiếu nhịn không được sờ khuôn mặt hắn, đêm qua nàng muốn sờ, đáng tiếc lúc đó lăn qua lộn lại không tự chủ, căn bản không sờ được.

Triệu Huyền đưa mặt tới, ngoan ngoãn để nàng sờ.

"Vì sao phải vén rèm lên? Ta không thích xung quanh trống trơn khi ta ngủ".

Ngọc Chiếu sau khi làm chuyện kia luôn cảm thấy thẹn thùng, nếu ở dưới rèm tối đen như mực ai cũng không nhìn thấy ai, ngược lại cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ người này đang ngồi ở đầu giường, nhất cử nhất động lúc mình ngủ chẳng phải hắn đều thấy rõ sao?.

Hắn thì thôi đi, nhưng mấy thị nữ đi tới đi lui kia, chẳng phải cũng thấy hết rồi sao?.

Triệu Huyền ho khan một tiếng, trên mặt có chút không được tự nhiên, bên trong rèm kia đều là một cỗ khí tức mỹ loạn, khi yên tĩnh lại vẫn khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, lồng ngực nóng lên.

Ngọc Chiếu cũng hiểu được, lập tức không tiện níu lấy đề tài này nữa...

Lại chợt nhớ tới một chuyện, từ trên giường bật dậy, nhưng đau nhức ở thắt lưng khiến nàng lập tức ngã trở về.

"Vẫn còn rất đau sao?" Triệu Huyền nhíu mày.

Giọng Ngọc Chiếu hoảng hốt: "Là giờ nào rồi?".

Triệu Huyền bất đắc dĩ:"Hiện tại đã biết dậy trễ rồi sao? Mặt trời mọc lại sắp lặn, nàng mới thức dậy".

Ngọc Chiếu hít sâu một hơi, tức giận nói: "Vì sao chàng không gọi ta dậy? Không phải còn phải bái kiến Thái hậu nương nương sao...Bây giờ thì hay rồi, trời cũng sắp tối rồi...".

Nàng vốn đã được dạy hôm nay bái kiến Thái hậu, cần phải nói gì làm gì để Thái hậu nương nương cảm thấy nàng là một quân phụ đủ tư cách, một vị con dâu hoàn hảo. Tối qua lúc nàng bị giày vò vẫn còn nhớ dặn Triệu Huyền, bảo hắn nhất định phải đánh thức mình, hôm nay thì xong rồi, toàn bộ kế hoạch đều tan như bọt nước!.

Triệu Huyền tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Trẫm đã gọi nàng rồi...".

Hắn chỉ gọi một câu, tiểu cô nương nói mớ một tiếng, hắn lại không đành lòng.

Đêm qua mệt như vậy, thân thể nàng cũng không tốt, cứ để nàng ngủ thêm chút nữa, cũng không thể vì thỉnh an mà khiến tiểu cô nương ngủ cũng không ngủ được.

Kết quả nàng ngủ thẳng đến tận chiều, mặt trời cũng nghiêng nghiêng treo trên mái hiên.

Kính sự phòng: Người phụ trách có quyền hạn cao nhất là thái giám Kính sự phòng, có nhiệm vụ sắp xếp, ghi chép đời sống chăn gối của hoàng thượng và hậu phi

Kính sự phòng: Người phụ trách có quyền hạn cao nhất là thái giám Kính sự phòng, có nhiệm vụ sắp xếp, ghi chép đời sống chăn gối của hoàng thượng và hậu phi.

Gà mái gáy sáng: Câu gốc "Tẫn kê ti thần", xuất phát từ thành ngữ hán ngữ trong "Thượng thư Mục Thệ" của Khổng Tử thời xuân thu, vốn là gà mái thay mặt gà trống báo hiệu, thời xưa ví von phụ nữ trộm quyền loạn chính.