Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 44: Chân Tâm Khó Cầu



Biên tập: Ginny.

Trước cổng tướng phủ, Diệp Trọng Huy nheo mắt quan sát sư huynh đồng học của mình, La Diễn mới mười sáu mười bảy tuổi, nếu là một cô nương thì độ này vội vã tìm nhà chồng để gả cũng dễ hiểu, nhưng nam nhân thì khác, là nam nhân đa phần thường sẽ đợi đến tuổi cập quan mới tính đến chuyện chung thân đại sự, huống chi La Diễn xưa nay phong lưu thành thói, tuyệt đối không phải là người chịu yên ổn trói buộc một nơi sớm như vậy.

“Không lẽ La huynh muốn làm tỷ phu của tại hạ?”

La Diễn bị Diệp Trọng Huy nhìn mà hai má đỏ bừng, xua tay liên tục: “Ta mới bao lớn đâu, vội tìm vợ để làm gì, là huynh trưởng ta. Diệp huynh cũng biết đó, huynh trưởng ta mùa xuân năm sau sẽ đến Giang Nam nhậm chức, rèn luyện hai ba năm kiếm chút công trạng, đến khi được triệu về kinh, cỡ nào cũng đạt tới hàm tứ phẩm, huynh trưởng ta tuổi còn trẻ, tiền đồ cũng coi như xán lạn.”

Thấy Diệp Trọng Huy vẫn nhíu mày không đáp, La Diễn tiếp tục diễn thuyết: “La gia ta mặc dù không sánh bằng Diệp Thị thanh quý, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, ca ca ta Diệp huynh cũng gặp rồi đó, tướng mạo không tệ, làm việc chu đáo, nhìn sao cũng thấy xứng đôi vừa lứa với tiểu thư Diệp Thị.”

Diệp Trọng Huy lúc này mới lạnh nhạt nói: “Ngươi theo ta.”

La Diễn cũng biết đứng trước cổng nhà người ta bàn luận chuyện hôn sự thật chẳng ra thể thống gì, đáp được rồi vui vẻ theo chân Diệp Trọng Huy vào cửa.

Sắc trời đã tối, sớm đã có mấy tiểu tư đứng đợi ở cổng Mặc Viên, thấy Diệp Trọng Huy về tới, một tiểu tư tiến lên thưa chuyện: “Đại thiếu gia, lão gia phu nhân và tiểu thiếu gia đang chờ dùng thiện ở đại sảnh.”

Diệp Trọng Huy nói lại với tiểu tư: “Thỉnh phụ thân mẫu thân dùng bữa trước, ta tạm thời còn vài việc phải xử lý.” Về phần vì sao không nhắc đến A Cẩm, con mèo tham ăn đó chỉ sợ đã không kiềm chế được mà động đũa trước rồi, làm gì có chuyện ngoan ngoãn chờ người ca ca này về cùng dùng bữa.

Nghĩ đến đệ đệ mình, sắc mặt Diệp Trọng Huy nhu hòa hơn trước mấy phần, dẫn La Diễn vào thư phòng.

Vài nha hoàn nhanh chân châm sáng đèn thư phòng rồi quy quy củ củ lui ra.

Diệp Trọng Huy ngồi xuống, tự châm cho mình một chén trà nóng, nói: “La huynh, huynh trưởng huynh thật lòng thật dạ muốn kết hôn với đường tỷ ta sao?”

La Diễn đáp: “Đương nhiên là chân tâm thực ý, có điều… huynh trưởng ta có chút băn khoăn nhỏ trong lòng, không biết dung mạo đường tỷ Diệp huynh trông như thế nào?”

Diệp Trọng Huy cười lạnh: “Ta biết các ngươi nghĩ gì, đường tỷ ta dung mạo tài hoa thứ gì cũng có, sở dĩ ngàn dặm xa xôi tiến kinh tìm thân sự là vì kinh thành tài tử đông như nước, nhiều người thì có thêm nhiều lựa chọn, không phải vì dung mạo quá xấu không thể gả đi.”

“Vậy thì quá tốt rồi”, La Diễn thở phào nhẹ nhõm, cười tươi rói: “Nếu được như lời Diệp huynh nói, huynh trưởng La mỗ nhất định càng thêm thật lòng thật ý.”

Diệp Trọng Huy nhấp một ngụm trà: “Chưa từng gặp mặt, lấy đâu ra chân tình?”

La Diễn nghẹn họng, bước tới ngồi đối diện Diệp Trọng Huy, rất tự nhiên rót cho mình một chén trà thơm rồi đưa đến ngang môi nhưng hồi lâu vẫn không động tới, sau đó lại đặt chén trà xuống trản, trầm giọng: “Trọng Huy sư đệ, ta biết sư đệ là người tính tình thẳng thắn, những lời này ta chỉ nói cho mình ngươi nghe, đám môn đệ như chúng ta muốn tìm một người tâm đầu ý hợp là chuyện rất khó, thừa dịp tuổi còn trẻ, có thể phóng khoáng được thì cứ tận tình phóng khoáng đi, đợi khi lớn hơn chút nữa, trong nhà muốn ngươi lấy ai còn không phải là ngươi phải lấy người đó sao, cho dù đối phương là An Thành quận chúa hung dữ như cọp cái kia thì vì hân vinh của gia tộc, chúng ta nửa chữ “không” cũng không được phép thốt ra.”

Diệp Trọng Huy ngước mắt nhìn La Diễn: “Cho nên, huynh trưởng ngươi muốn kết hôn với đường tỷ ta là vì tìm hân vinh cho La gia các ngươi, nửa phần chân tình cũng không tồn tại.”

“Trước thành hôn thì có thể không có chân tình, nhưng sống chung với nhau rồi sẽ có thôi mà, cái gọi là “lâu ngày sinh tình” không phải là chuyện thường thấy đó sao?”

Diệp Trọng Huy hỏi vặn lại: “Nếu sau đó cũng không có thì sao? Nạp thêm thê thiếp, mặc kệ nguyên phối nghĩ gì?”

La Diễn nhíu mày đáp: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, cho dù phu thê hòa thuận sóng đôi thì vì vấn đề con nối dòng hưng thịnh, không ít thì nhiều cũng phải nạp thêm vài thiếp thất có đúng không, ngươi xem phụ mẫu ta thành thân nhiều năm như vậy rồi mà hiện tại vẫn kính nhau như thuở ban sơ, hòa hòa mỹ mỹ biết bao nhiêu, trong hậu viện có tận ba vị di nương, bọn họ cũng chỉ có thể bắt chẹt được người khác chứ có ai lay động được địa vị của chính thất đâu. Trong kinh thành hiện nay, ngoài Thành vương và Diệp tướng phụ thân ngươi, e là không đào đâu ra được người thứ ba không nạp thiếp.”

“Những gì sư huynh nói ta điều hiểu, tiếc là ta không thể gật bừa hứa hẹn. Sư huynh trở về đi, không cần lãng phí hơi sức chỗ ta nữa, việc hôn nhân này không thành được.”

La Diễn cuống cuồng kêu lên: “Diệp huynh!”

Diệp Trọng Huy nói: “La huynh đừng hiểu lầm, việc này không ở ta, mà ở đường tỷ, đường tỷ từ nhỏ đã quen cuộc sống đơn thuần, thuận theo tâm tính, một lòng chỉ nhận chân tâm, huynh trưởng La huynh nếu đã không thể giao ra chân tình thì đừng đến đây tìm náo nhiệt.”

La Diễn nghe vậy thì sửng sốt, bất đắc dĩ cười nói: “Nếu đã vậy, Diệp cô nương kia có lẽ cũng chỉ có thể làm gái gỡ thì. Kinh thành nổi tiếng phồn hoa, nhưng thứ mà nơi này thiếu nhất vừa hay lại là chân tình.”

Diệp Trọng Huy nhấp thêm một ngụm trà, lãnh đạm đáp: “Vẫn luôn có.”

Chuyện trò xong trời cũng đã tối. Diệp Trọng Huy tiễn La Diễn ra cửa, đến trước cổng viện thì đụng phải Diệp Trọng Cẩm đem bữa tối đến.

Dưới màn đêm thăm thẳm vậy mà Diệp Trọng Huy chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra đệ đệ mình, hắn bước nhanh đến trước mặt Diệp Trọng Cẩm, dịu dàng hỏi: “Sao A Cẩm lại đến đây?”

Diệp Trọng Cẩm chỉ chỉ thực hạp trên tay nha hoàn đứng sau mình: “Khi nãy ca ca không dùng bữa nên mẫu thân bảo ta mang ít thức ăn đến cho huynh. Mà chuyện gì quan trọng đến vậy, đã muộn thế này, cả cơm tối cũng không ăn.”

Diệp Trọng Huy híp mắt, đáp: “Cũng không quan trọng lắm, chẳng qua hơi phiền phức một chút, hiện tại đã giải quyết xong rồi, ca ca khi về có mua điểm tâm ở Tầm Hương Lâu cho A Cẩm, còn để trong phòng đấy.”

La Diễn khoanh tay đứng cạnh thu hết tất cả vào mắt, đây là lần đầu tiên La Diễn thấy Diệp Trọng Huy cười, thật không ngờ, vị sư đệ luôn nghiêm túc này của mình khi cười lên đẹp mắt hơn ngày thường nhiều như vậy, dáng vẻ ấy không khác gì hoa lan nở rộ, vừa nho nhã vừa quý phái, khiến cho người ta không dám mạo phạm dù chỉ một ngón tay.

Mà bên kia Diệp Trọng Cẩm vừa nghe đến mấy chữ “điểm tâm của Tầm Hương Lâu” hai mắt đã sáng rỡ, xoay người định chạy đi tìm hộp bánh quen thuộc của mình, bỗng nghe thiếu niên vẫn im lặng quan sát nãy giờ gọi lại: “Lại gặp nhau rồi, A Cẩm đệ đệ.”

Ngoại hình La Diễn tuyệt đối không tệ, nhưng khi đứng cạnh Diệp Trọng Huy lại nhạt nhòa như kẻ qua đường không có cân lượng nào trong mắt người khác, có điều khi cười lên cũng khá cuốn hút, tạo cho đối phương cảm giác thoải mái thân thiện, Diệp Trọng Cẩm dừng chân, quay đầu nhìn La Diễn rồi gật đầu đáp: “Chào Diễn ca ca.”

Khóe môi Diệp Trọng Huy nhếch lên một độ cong nhỏ, chau mày hỏi: “A Cẩm quen người này?”

Diệp Trọng Cẩm thành thật trả lời: “Thì là lần trước huynh ấy đến tìm ca ca đó, trùng hợp chạm mặt một lần, còn mấy vị ca ca khác nữa, mà thôi, không nói nữa, đệ đi tìm điểm tâm của đệ đây.” Nói xong ba chân bốn cẳng chạy ù vào trong, cả bữa tối mẫu thân bảo mang đến cho huynh trưởng mình cũng quẳng luôn không nhớ tới.

Nhìn bóng lưng nho nhỏ tròn tròn thoắt cái đã chạy biến, La Diễn đã hết cười nổi, ngại ngùng giải thích: “Diệp huynh, thật ra ta và lệnh đệ không có quen biết gì đâu.”

“A Cẩm gọi ngươi là Diễn ca ca, là do ngươi dạy?”

La Diễn im lặng rồi lại im lặng, sau cùng ấp úng đáp: “Là ta.”

Diệp Trọng Huy cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, liên hoa trì bắt qua trước Mặc Viên vang lên một tiếng “tõm” cực lớn.

La Diễn ngâm mình dưới ao sen, người ngợm chật vật không để đâu cho hết, vậy mà lại không dậy nổi một chút tức giận nào, bởi trong mắt hắn hiện tại chỉ có thiếu niên áo trắng đứng cạnh ao đang cong môi nhìn mình, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt xuất trần của ấy như hòa giữa nguyệt quang, mông lung tự mộng.

La Diễn vốc nước trong ao hất mạnh lên mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta điên mất rồi.”

Xử trí xong La Diễn, Diệp Trọng Huy bình tĩnh ung dung quay trở vào Mặc Viên, Diệp Trọng Cẩm đã tìm được hộp điểm tâm yêu nhất của mình, lúc này đang bắt đầu đánh chén, hắn bước qua ngồi xuống cạnh Diệp Trọng Cẩm, vươn tay lau đi vụn bánh dính trên khóe môi y, trầm giọng lầm bầm: “Luôn có mấy người không tốt đẹp gì muốn tiếp cận A Cẩm của ca ca.”

Diệp Trọng Cẩm không biết đại ca mình lại phát bệnh thần kinh gì nữa, lặng lẽ đẩy hộp đựng thức ăn qua phía hắn, nói: “Cơm nước sắp nguội cả rồi, huynh mau ăn đi để ta còn về báo cáo với mẫu thân.”

Diệp Trọng Huy đáp “Được”, mở thực hạp rồi từ tốn dùng bữa. Hắn muốn A Cẩm ở lại lâu thêm chút nữa.

Diệp Trọng Cẩm đột nhiên hỏi: “La Diễn đến tìm ca ca làm gì vậy?” Dù không biết nguyên do nhưng Diệp Trọng Cẩm vẫn ngờ ngợ nhận ra một điều, dường như ca ca mình không thích mình gọi người khác là ca ca, cái gọi là “Há miệng mắc quai”[1], ăn mớ điểm tâm này của người ta rồi thì tạm thời phải thuận theo người ta thôi chứ biết làm sao được.

[1] Nguyên văn 吃人嘴短: Cật nhân chủy đoản – Chắc tác giả biến tấu từ câu “Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn” lấy đồ của người khác thì cũng nên biết rụt tay, ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta nên mềm mỏng=> Ăn điểm tâm của người ta thì nên biết điều trước mặt người ta. =.=

Nghe đệ đệ mình đổi giọng, đáy mắt Diệp Trọng Huy hiện lên ý cười: “La Diễn đã học xong rồi, không thể ra vào Thái An thư viện được nữa, muốn tìm ta cũng chỉ còn cách đợi lúc ta từ thư viện trở về, nên mới trễ như hôm nay. Lần này đến là vì hôn sự của đường tỷ.”

Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc nhảy dựng lên: “La Diễn muốn kết hôn với đường tỷ Nhược Dao á?”

Diệp Trọng Huy lắc đầu, “Không phải La Diễn, là con trai trưởng của La gia, La Văn Thanh, năm nay vừa đỗ tiến sĩ, kiếm được một chức quan, mùa xuân năm sau sẽ đến Giang Nam nhậm chức, rèn luyện vài năm rồi hồi kinh, tiền đồ coi như cũng rộng mở. La Văn Thanh này ta có biết, tạm thời… cũng coi như là người tốt.”

Mắt nhìn của ca ca mình cực kỳ kén chọn, nếu đã nói tốt thì người đó chắc chắn là rất tốt. Diệp Trọng Cẩm nói: “Nếu vậy thì La Văn Thanh này là lựa chọn rất tốt mà.”

Diệp Trọng Huy nói: “Có phải lựa chọn tốt hay không không quan trọng, quan trọng là tâm tư của Nhược Dao đường tỷ thế nào, mẫu thân tìm cho đường tỷ nhiều người như vậy, người nào người nấy đều là ngàn chọn vạn tuyển, thậm chí đem so với La Văn Thanh thì không ít người tiền đồ còn cao rộng hơn nhiều, nhưng đường tỷ tới nay chưa vừa mắt một ai, cho nên tốt hay không chỉ là chuyện nhỏ, ý nguyện của đường tỷ mới quan trọng.”

Diệp Trọng Cẩm gật gù: “Cũng là ca ca nhìn thấu mọi chuyện.” Nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Diệp Nhược Dao kia e là trong lòng sớm đã có người, sao có thể nói thay lòng đổi dạ là thay lòng đổi dạ được, theo y thấy, bắt người trói lên kiệu hoa là chủ ý hay nhất.

Hai huynh đệ đang trò chuyện thì Hạ Hà ào ào xông vào, nàng ở Phúc Ninh Viện không theo khuôn phép đã quen, trực tiếp vọt tới báo tin cho tiểu chủ tử của mình: “Tiểu chủ tử, thái tử điện hạ sai người mang tặng một đống đá, ngài mau về xem thế nào.”

“Đá?” Diệp Trọng Cẩm cầm nửa miếng bánh đậu xanh còn lại trên tay nhét vội vào miệng, ú ớ nói: “Là loại đá quý hiếm nào vậy? Làm bằng vàng hay ngọc?”

Cố Sâm tặng lễ, đương nhiên không phải là món hàng bình thường.

Hạ Hà đáp: “Nghe người đem đến nói, đá này lấy lên từ đáy thâm đàm, khí lạnh rất nặng, đặt trong phòng mát lắm, nô tỳ đã sờ thử rồi, đích xác là băng lương ôn nhuận, không khiến tay chúng ta lạnh thành băng đâu, tiểu chủ tử nhất định sẽ thích cho xem.”

Diệp Trọng Cẩm sững người, mới mấy hôm trước y oán giận với Cố Sâm rằng hè này làm mình ốm o hao gầy, Cố Sâm nói sẽ tìm cách, vậy mà thực sự tìm được cách hay. Diệp Trọng Cẩm quay qua Diệp Trọng Huy nói: “Ca ca, ta trở về xem sao, huynh nhớ phải ăn hết bữa tối đó, đừng để mẫu thân lo lắng.”

Nói xong kéo theo Hạ Hà chạy mất, Diệp Trọng Huy nhìn bước chân vội vã của y, khẩu vị dần nhạt ngắt, đá dưới hàn đàm, quanh năm ngâm trong nước, tuy mang hơi lạnh nhưng không phải kiểu lạnh thấu xương như băng, quả là sáng kiến hay.

Cái vị thái tử Cố Sâm này, luôn có cách khiến cho mình ngột ngạt.

===========

Hết chương 44.