Kinh Hồng Vũ

Chương 22: Chương 22



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Liễu gia đương là một thế gia lớn mạnh, bọn họ đãi ngộ cũng thật sự tốt.

Diêm Hạ Vu được xếp vào một phòng dành cho khách nhân, Tiểu Bạch lại ở đối diện cái phòng.

Diêm Hạ Vu trước tiên đi vào Liễu phủ, đầu tiên cảm nhận là nơi này bố trí cũng phi thường vừa mắt, nơi ngăn cách phòng của nàng cùng Tiểu Bạch là một thủy trì, bên cạnh có giả sơn, bên dưới đầy long ngư bơi lội, bốn góc thủy trì đặt bốn tượng đá Thiềm Thừ, giữa hồ lại đặt một pho Long Quy ngẩn đầu, há to miệng.

Thủy lưu từ Long Quy miệng tuôn ra không ngừng, nước hồ màu xanh ngọc, trong thấy đáy.

Vị sư phụ cũng phi thường tài giỏi đi, có thể đem phong thủy nơi này bố đến thật đẹp mắt.

Chỉ duy nhất có một điều, suy theo đại sảnh, trù phòng, nội phủ ba nơi này hợp lại, vẽ ra một chữ
Tử.

Cảm thấy đã nhìn đủ, Diêm Hạ Vu xoay người bước vào bên trong.

Phòng vừa mới được thu dọn còn lưu lại bụi khí vẫn chưa tan, chính diện đặt một bàn gỗ, mặt bàn lát thủy ngọc.

Sát tường lại là một cái tràng kỷ lớn, bên trái lại có thêm một gian, tiến vào bên trái đặt sàn đan, bên phải kê tủ áo cùng kệ gỗ.

Bên phải đại sảnh là dục phòng.

Trên tường đại sảnh treo một bức Phi Xuân Hoa hảo lớn.

Căn phòng như vậy, cũng không phải quá tồi tệ, có thể thương lượng.

Đột nhiên nhận thấy điểm bất thường, Diêm Hạ Vu vận khí, đem màn che bên cạnh phủ lên bức họa treo trên tường bên trái.

Trong phòng lưu lại bức họa quan âm, bảo bối không phải sẽ thương tổn hồn phách hay sao? Môi cong một vòng, đều không cần nhìn nữa, một bước liền đi vào dục phòng, hảo thanh tẩy thân thể mới là tất yếu.

Ở nơi khác, Tiểu Bạch một đường hướng phía trước chạy, liên tục quay đầu nhìn về phía sau, cẩn thận quan sát một hồi, nhận thấy phía sau đã không còn bóng dáng đuổi theo mới ở bên cạnh con sông dừng lại.

Đem thủ ở sông thả vào, liền bất vi sở động.

Một khắc sau, mới từ từ di dời cỗ thân thể đến gốc cây lớn bên kia ngã xuống, lồng ngực liên tục phập phồng, lại cảm thấy bên trong đau không tả xiết, tựa như có hoả vị thiêu đốt.

Mi gian nhìn đến có phần chau lại, trên trán hiện lên ba đường hắc tuyến.

Cuối đầu nhìn xuống cánh tay phải, nơi đó lưu đến một đạo vết thương phi thường lớn.

Vết thương sâu đến tận xương, bên ngoài da thịt có dấu hiệu thối rửa, mùi tanh hôi xông vào mũi, thú vật ngoài một dặm toàn bộ đều bỏ chạy.

Vết thương rỉ ra hồng huyết, y phục một bên đều bị hồng huyết vấy bẩn, đỏ đến chói mắt.

Tiếu Bạch trong y phục lấy đến lọ dược, thẳng tay đổ lên vết thương, vết thương gặp bột thuốc tựa thủy cùng hỏa, lập tức phát động, đau thấu tâm can.

Đem đau đớn kịch liệt áp chế, Tiểu Bạch xuất đến khăn tay, đem vết thương tạm thời bọc lại.

Tiểu Bạch ở dưới gốc hòe mộc, mệt mỏi tựa đầu nhắm mắt.

Chuyển đến thời khắc Tiểu Bạch trở lại Trấn lâu lấy đến bao y.

Sau khi thu thập ổn thỏa liền nâng cước bộ đi đến Liễu phủ.

Trên tay lưu đến Hồ Ly Khanh đang bần thần nhìn mình, cùng bao y trên vai, bước đi từ tốn.

Đi một đoạn, lại phát giác phía sau có người nhìn đến bản thân, ít nhất cũng bốn người.

Không hề quay đầu, tiếp tục bước đi, nỗ lực cắt đuôi bọn chúng.


Đến góc đường khuất, đem Hồ Ly Khanh thả xuống đất, cũng hướng nàng lưu đến bao y, căn dặn nàng đến Liễu phủ tìm kiếm Diêm Hạ Vu, song thân ảnh nhỏ rời đi, bản thân lại chọn một con đường khác ly khai.

Bốn người này, Tiểu Bạch hiển nhiên nhận thức bọn họ là ai, chỉ không muốn cùng bọn họ trực diện gáp mặt, lại gây đến phiền toái, liền mới tránh né.

Thời điểm ra khỏi cổng thành, bọn họ liền không lưu tình mà động thủ.

Nàng nhẫn bọn họ liền mới không đánh trả, hướng phía trước chạy đi.

Không ngờ bọn họ lại ra tay độc ác như vậy, tựa muốn đối nàng đánh đến hồn tiêu phách tán.

Cắn chặt răng, mặc kệ bọn họ, không hề quay đầu.

Chạy đến một con suối, Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, bốn người phía sau cảm thấy kỳ lạ, thuận cũng dừng lại theo.

Tiểu Bạch nhìn bọn họ, bọn họ vận hắc y, dùng hắc diện sa che mặt, bên ngoài khoác áo choàng.

Tiểu Bạch trong lòng tự biết cân nhắc, không hề sợ hãi, hai bước tiến đến.

"Các ngươi muốn gì?" Tiểu Bạch nghi hoặc.

"Chúng ta phụng lệnh trừ khử ngươi!" một trong bốn người khẳng định.

"Là hắn phái các ngươi đến?" Tiểu Bạch sắc diện tối đen, thủ cuộn lại thành nấm đấm.

"Có trách thì trách ngươi vô phúc, động đến người! Mạng này, chúng ta nhất định phải lấy!"
"Mạng?" Tiểu Bạch khó hiểu phun ra một từ.

Bốn người bọn họ không nói thêm lời nào liền xông đến Tiểu Bạch, đánh ra cỗ khí.

Tiểu Bạch phi thân né tránh.

Bọn họ liên tục đánh tới, Tiểu Bạch một cái động thái đánh trả đều không có, liên tục nghiêng người né đi cỗ khí đánh tới.

Qua được một lúc, bốn người họ dường như khí lực sắp cạn, liên tục thở gấp.

Tiểu Bạch tụ khí, hướng bốn người họ đánh tới, bốn người bọn họ khí lực tiêu hao, không thể vận khí tránh đi liền như vậy trúng đòn.

Cỗ đại khí khiến bọn họ tâm can đau đớn, lục phủ ngũ tạng thương tổn không thể cứu chữa, bọn họ liền như vậy ngã xuống.

Tiểu Bạch nhìn đến một lần, xoay ngươi ly khai, một tên hắc y nhân đột nhiên chịu đựng đau đớn, dụng hết lực đem cỗ khí hướng đến Tiểu Bạch đánh.

Tiểu Bạch không phòng bị liền bị đả thương.

Cỗ khí này? Đại não lưu đến cơn tức giận, lại xuất ra khí đem hắc y nhân đánh ngã.

Ôm lấy cánh tay bị thương rời đi.

Bỉ ổi.

Trên đại lộ kinh thành, thân ảnh khoái hoạt, chạy loạn các nơi.

Thân ảnh ghé vào các sạp hàng nhỏ bên đường, nhìn qua một lần, thanh điệu tỏ ra phi thường thích thú.

Ở phía sau đuổi theo lại đến một hình hài nhỏ hơn, trên vai mang theo bao y, cố gắng đuổi theo người phía trước.

"Thiếu gia! Thiếu gia! Người có thể chậm một chút được không? Ta đã sắp đuổi không kịp người a!" thân ảnh nhỏ hơn dùng thủ vuốt vuốt lòng ngực, nặng nề thở dốc.


"Ngươi quá chậm chạp! Biết vậy đã không đem ngươi theo.

Tự ta có thể đi!" thân ảnh lớn chạy vào sạp bán son phấn, cất giọng phàn nàn.

"Tuyệt đối không thể! Thiếu gia người không đem nô tài theo, lỡ như bất trắc, nô tài làm sao ăn nói với...!" tiểu đồng phía sau hoảng sợ nói lớn, hai tay huơ loạn.

"Tiểu Ninh!" thân ảnh nghiêm giọng cắt đứt lời nói kia, mắt phượng trừng người kia.

"Nô tài biết tội!" tiểu Ninh sợ hãi cuối đầu.

"Ngươi nên cẩn thận lời nói, thế nhân rất phức tạp." thân ảnh cấp ra ngoài một cái khí, hạ giọng đối tiểu Ninh cấp cái căn dặn.

"Nô tài hiểu rõ! Vậy quận...!à không, thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu a?" tiểu Ninh gãi gãi đầu, cười hề hề.

"Trước tiên tìm quán trọ nghỉ ngơi, sau đó tính tiếp." thân ảnh xoa cằm, nhíu mày.

"Tuân lệnh!" tiểu Ninh nhất mực cung kính.

Bọn họ ý định đầu tiên chính là tìm quán trọ.

Không biết nên nói là hữu duyên hay nghiệt duyên, quán trọ bị bọn họ nhìn trúng, là Trấn lâu.

Lại một nơi khác, nữ nhân tựa trên ghế, chán nản cầm lên Long Nhai thoa, nghịch một hồi.

"Thanh nhi, hôm nay phi thường buồn chán.

Ngươi có hay không tìm thứ gì đó khoay khỏa một lúc?" nữ nhân ở trên mặt Long Nhai thoa xoay vòng ngón tay, thuận miệng hỏi người bên cạnh.

"Quý nhân, nô tỳ không nghĩ ra." Thanh nhi hoài lỗi cuối đầu.

"Nơi này tại sao lại buồn chán như vậy? Thật sự không có gì để giết thời gian sao?" Hải Ngôn thở dài, tùy tiện than một câu.

"Thưa quý nhân, hoàn toàn không có!" Thanh nhi lắc đầu, thanh âm mang ý khẳng định.

"Hoàng thượng đang ở nơi nào?" Hải Ngôn đột nhiên thẳng lưng ngồi đến, ngẩng đầu hỏi Thanh nhi.

"Hoàng thượng tầm này hẳn đúng lúc dùng xong ngọ thiện, hiện tại chắc là đang phê tấu chương." Thanh nhi chỉ là mờ mịch suy đoán, thánh ý khó dò.

Một cung nữ nhỏ bé như nàng như thế nào có thể hiểu được lòng vua.

"Còn Phượng Hoa cung?" Hải Ngôn đắp thêm một câu hỏi.

"Phượng Hoa cung chiếu theo tiến trình hằng ngày, giờ này chính là hoàng hậu nương nương dạy tiểu công chúa đọc sách luyện chữ." Thanh nhi đem trình tự rõ ràng đều đối Hải Ngôn thẳng thắng trình báo.

"Đi! Chúng ta đi tìm tiểu công chúa." Hải Ngôn không đầu không đuôi bỏ lại một câu, gấp gáp chạy ra ngoài.

"Quý nhân người chậm một chút, cẩn thận vấp ngã." Thanh nhi phía sau gọi lớn, cất bước đuổi theo.

Diêm Hạ Vu ở trong dục phòng tẩy rửa thân thể, đột nhiên bên tai lại nghe đến tiếng động, là từ đại sảnh phòng của nàng truyền đến.

Đại não phát sinh nghi hoặc, ngọc thủ vươn ra, lấy đến mình y phục bên cạnh, nhanh một chút phủ lên cơ thể.

Chậm rãi từng bước đi ra ngoài, qua khe cửa, nàng nhìn thấy thân ảnh bạch y quen thuộc đang ngồi cạnh bàn lớn, thong thả uống trà.

Phòng bị theo đó cũng trút bỏ.


Ba bước thành hai bước đến bên cạnh, từ đằng sau ôm lấy đối phương.

Tiểu Bạch toan thưởng trà, cánh mũi lại ngửi được mùi hương, đoán nữ nhân kia hẳn đã đến gần, muốn ôm lấy bản thân.

Tiểu Bạch nghi kỵ nàng động phải vết thương, cho nên liền nghiêng người né tránh, thuận thế Diêm Hạ Vu ngã vào lòng người kia.

"Vì sao tránh?" Diêm Hạ Vu không vui, câu lấy cổ đối phương, buộc đối phương nhìn thẳng mình.

"Cảm thấy tư thế duy trì có chút nhức mỏi, liền như vậy xoay người đi.

Không biết nàng ở phía sau ôm đến." Tiểu Bạch thản nhiên bất thường, lời giải thích tựa lời nói không mang tính nghiêm trọng.

"Là vậy sao? Bản vương lại cảm thấy nàng cố tình tránh đi." Diêm Hạ Vu chau mày nghi hoặc.

"Nàng nghĩ nhiều." Tiểu Bạch ngón trỏ đặt lên nàng nơi mi tâm.

"Thật không? Có thật là do bản vương nghĩ nhiều?" Diêm Hạ Vu không dễ dàng buông tha, đối Tiểu Bạch nghiêm mặt dò xét.

"Nàng có hay chưa đã dùng thiện?" Tiểu Bạch sợ nếu nữ nhân này hỏi thêm một lát nữa thì vết thương không thể giấu, liền như vậy nói sang việc khác.

"Liễu lão gia lúc nãy đã cho hạ nhân đến báo, ba khắc nữa sẽ bày thiện, mời chúng ta đến dùng cơm." Diêm Hạ Vu thủ di dời lên phía trên, ở gò má Tiểu Bạch phủ lấy, xoa một hồi.

"Được." Tiểu Bạch gật đầu.

"Bảo bối, bản vương thật yêu thích nàng bì phu, hảo mềm mại, hảo trắng trẻo nha~ " Diêm Hạ Vu yêu thích không nỡ buông tay, cảm giác phi thường tốt, lại phun lời thán.

"Nàng không phải so với ta bì phu đều đẹp hơn sao?" Tiểu Bạch nghiêng đầu khó hiểu, hướng nữ nhân vấn.

"Nàng so bản vương đều trắng hơn." Diêm Hạ Vu biểu môi.

"Nàng bì phu nhìn đến đều tựa ngọc sắc phiếm hồng.

Ta là trắng như mang bệnh.

Có thể so sánh?" Tiểu Bạch gặp phải vấn đề khó giải thích rồi a.

"Không nói lại nàng, miệng lưỡi giảo hoạt như vậy.

Nói nàng tính khí băng lãnh không sai, nhưng nói nàng đầu óc trì độn thì quả là sai lầm lớn." Diêm Hạ Vu tiếu ý.

Nữ nhân này là đang khen hay đang chê nàng ngu ngốc a?
"Người đâu?" Diêm Hạ Vu đột nhiên đối Tiểu Bạch mờ mịch hỏi một câu.

"Nàng là đang nói người nào?" Tiểu Bạch nhướng mày, nghi hoặc.

"Chính là của nàng hảo khả ái cái tiểu hồ ly nha." Diêm Hạ Vu mỉm cười một cái, đầy hàm ý.

"Khả ái tiểu hồ ly?" Tiểu Bạch đầu óc một trận pháo, cái gì mà khả ái tiểu hồ ly, nghe đến đều phải nổi một trận da gà.

Nàng ngửi thấy mùi chua rất nồng a.

"Còn không phải sao? Hửm?" Diêm Hạ Vu tỉ mỉ quan sát đối phương cái biểu hiện, thích thú nhu cằm đối phương.

Tiểu Bạch độc duy nhìn nữ nhân nằm trong lòng, nhận thấy đại não tựa bị người khác đánh một cái thật mạnh, không thể suy nghĩ.

"Thế nào? Đã nói trúng tim đen của nàng rồi?" Diêm Hạ Vu phát tiếng cười khẽ, ánh mắt dò xét.

"Hàm hồ.

Không làm chuyện sai trái, tại sao lại có tim đen?" Tiểu Bạch thanh âm phi thường nghiêm chỉnh, như chính mình đối những chuyện từ miệng nữ nhân này nói ra cùng mình đều không can hệ.

"Hảo, hảo.

Đừng sinh khí, chỉ đùa nàng một chút nha~ " Diêm Hạ Vu bật cười, nắm lấy Tiểu Bạch trước ngực vạt áo hạ giọng cầu khẩn.

"Ta không thấy tức cười." Tiểu Bạch đem bản thân cái đầu nghiêng sang nơi khác, không muốn lại nhìn đến nữ nhân đùa dai này.


Diêm Hạ Vu nhìn thấy đối phương sinh khí rồi, liền ra sức khẩn cầu người ta đừng giận.

Chỉ là có nói cỡ nào thì đối phương vẫn duy trì một trạng thái, lãnh.

Gần như hết cách, đảo mắt nhìn quanh, lại nhìn đến đối phương dây bội sức đeo bên hông, nụ cười thâm ý, ngọc thủ nhanh nhạy, nắm lấy dây bội sức kéo xuống, nhảy xuống khỏi người đối phương.

Tiểu Bạch lơ là, đến khi nhận thức mình dây bội sức bị lực đạo mạnh kéo xuống, thân thể giật một cái, mới xoay đầu nhìn đến, nữ nhân kia trên tay cầm mình bội sức, đung đưa qua lại.

"Nàng lại làm cái gì? Trả cho ta." Tiểu Bạch đưa tay đến phía trước, toan chụp lấy bội sức, lại bị lực đạo dời đi.

Diêm Hạ Vu khoanh tay lắc đầu, duy trì tư thế nhử Tiểu Bạch.

"Cái này bội sức không phải nàng cho ta? Thế nào bây giờ lại giật đi?" Tiểu Bạch nhíu mày, nữ nhân này lại bày trò gì a?
"Bản vương cho nàng, bản vương vẫn có thể thu hồi." Diêm Hạ Vu bá đạo ngênh mặt.

"Nàng...!Quân vô hí ngôn, nàng sao có thể nói không giữ lời?" Tiểu Bạch đầu óc trì độn, nữ nhân sao lại thay đổi nhanh như vậy?
"Bản vương chính là như vậy! Thế nào? Muốn lấy lại? Đến? Qua đây mà lấy." Diêm Hạ Vu siết chặt bội sức trong tay, làm ra cái động thái khiêu khích đối phương.

"Nàng...!tốt nhất đừng để ta bắt được nàng." Tiểu Bạch nâng cước bộ bước đến, lưu lại người kia cảnh ý.

"Hảo a~ " Diêm Hạ Vu xoay người bỏ chạy.

"Nàng đứng lại...!mau đứng lại..

" Tiểu Bạch ở phía sau vừa đuổi theo vừa gọi.

Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu một người chạy, một người đuổi theo xung quanh bàn lớn.

Căn phòng bị nháo đến sắp sụp đổ.

Không ai nhượng ai, Diêm Hạ Vu cười đến vui vẻ, Tiểu Bạch ở phía sau đen mặt đuổi theo.

Nháo được một lúc, thân thể bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Diêm Hạ Vu động thái đều chậm lại không ít, Tiểu Bạch nhân cơ hội, liền nhanh chân chạy đến ôm lấy nàng.

"Còn không bắt được nàng?" Tiểu Bạch ôm lấy Diêm Hạ Vu, ở nàng chóp mũi điểm một cái.

"Hảo! Hảo! Trả cho nàng." Diêm Hạ Vu trước đối phương điểm mình mũi thu người một chút, sau đem dây bội sức ở trước mặt Tiểu Bạch đưa đến.

"Ta thắc mắc một điều, quân có thể hí ngôn?" Tiểu Bạch sau đem bội đeo hảo, liền đem mình lúc nãy cái đại não lưu thắc mắc hỏi một lần.

Diêm Hạ Vu nghe đối phương hỏi câu như vậy, liền bật cười.

Bảo bối của nàng, nên mắng nàng ngốc hay là không được thông minh đây?
Tiểu Bạch nhìn thấy người trước mặt cười bản thân, nàng hỏi sai?
Giờ thân, Phượng Hoa cung.

Tố Phượng Di cùng Tô Niệm Ân ở bên thư án, nàng đang dạy hài tử tứ thư ngũ kinh.

Hài tử hôm nay đặc biệt ngoan, không như những ngày trước, đều chạy ra bên ngoài chơi, hôm nay lại một mực bám theo nàng, muốn nàng giảng dạy, cho nên trong lòng đều cảm thấy hài tử hôm nay hảo kỳ lạ.

Nghi hoặc vẫn chưa giải, bên tai lại nghe đến truyền dụ.

"Hoàng thượng giá đáo!"
Tố Phượng Di đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất an.

- ----Hết chương 22-----
Tác giả: Ta đã trở lại! Có ai ngửi được mùi giấm nồng nặc như tác giả không a? Không biết các ngươi có thích tình tiết Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu thân mật nhiều không? Nếu không thích thì tác giả sẽ bỏ bớt đi a.


Diêm Hạ Vu

Hải Ngôn

Tố Phượng Di

Tô Niệm Ân.