Là Ánh Trăng

Chương 1: Chương 1




Edit: Bưởi Mật Ong
Beta: Diệu
Chương 1:
Tác giả có chuyện muốn nói: Tên của nhân vật chính xuất phát từ hai câu của bài thơ "Hạ nhật Nam Đình hoài Tân Đại"
"山光忽西落,
池月漸東上。"
"Sơn quang hốt tây lạc,
Trì nguyệt tiệm đông thướng."
Dịch nghĩa:
"Ánh mặt trời miền núi bỗng lạc về hướng tây
Mặt trăng ngoài ao từ từ lên ở hướng đông."

"Anh ơi, gần đây anh luyện tập mệt lắm sao? Em mua kẹo nhuận họng cho anh ngậm nha!"
"Dạo này em được nghỉ hè, mai em sẽ về luôn, sau đó liền có thể nghe anh hát rồi!"
"Phải rồi, em thấy trên mạng nói rằng học sinh nghệ thuật lớp 12 sẽ đi tập huấn vào kỳ nghỉ hè đấy.

Khi nào thì anh đi?"
Chín giờ tối, đèn ngủ trong phòng bật sáng, Trì Việt sau khi thu dọn hành lý xong việc đầu tiên làm đó chính là sờ vào điện thoại để gửi tin nhắn.
Sau khai giảng Trì Việt sẽ trở thành học sinh lớp 11 rồi, việc đến nhà bà ngoại vào mỗi kỳ nghỉ hè là việc mà cậu mong chờ nhất.

Cậu vừa có thể gặp ông bà, vừa có thể ăn sung ngọt nhà bà trồng, và đặc biệt hơn nữa là có thể gặp được anh trai nhỏ cậu thích nhất.
Từng dòng tin nhắn lần lượt được gửi đi, Trì Việt ngồi xếp bằng trên giường, mẹ cậu đi vào giúp kiểm tra những thứ định mang theo.

Mẹ Trì vừa mở vali ra khóe miệng cậu đã nhếch lên.
Hơn nửa chiếc vali nhỏ đựng đầy ắp những kẹo nhuận họng, một cây dương cầm chiếm nốt nửa còn lại.

Những thứ đồ linh tinh vụn vặt được xếp dưới đấy valo, còn dư một ít là chỗ để quần áo hàng ngày.
"Này là định mang cho anh Tiệm Đông của con sao?" Mẹ Trì Việt ngồi xổm trước vali cầm một hộp kẹo lên nhìn.

Trì Việt chớp mắt nhìn bà, có chút xấu hổ: "Vâng."
Hộp kẹo tròn tròn làm bằng kim loại, nhìn vô cùng tinh xảo, mẹ Trì cười hỏi: "Thằng bé ấy bảo con mang tới sao?"
"Là con tự muốn đưa cho ảnh." Trì Việt sờ sờ chóp mũi, thời điểm cậu cười hai bên khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ, "Chẳng phải anh ấy học nhạc sao, con sợ anh ấy luyện tập nhiều quá nên mua cho ảnh dùng."

Mẹ Trì ngẩn ra một chút, sau đó ôn hòa nở nụ cười, bà quá hiểu con trai mình rồi, cũng biết đứa nhỏ này thích "anh Giang Tiệm Đông."của nó bao nhiêu.
Đó là đứa trẻ hàng xóm bên cạnh nhà bà ngoại Trì Việt, là trúc mã của cậu, chơi với nhau từ bé đến lớn.
Thật ra lần đầu tiên gặp nhau, Trì Việt không hề thích Giang Tiệm Đông chút xíu nào hết, bộ dạng của anh cao lớn, dữ ơi là dữ, nhìn không dễ gần chút nào.
Nhưng Giang Tiệm Đông hát rất hay, Trì Việt lần đầu nghe được đã mạnh mẽ rớt hố trở thành fan của anh.

Vì vậy sau này mỗi lần về quê đều dính với Giang Tiệm Đông, đòi anh hát cho mình nghe.
Kiểm tra xong đồ đạc, mẹ Trì lại giúp Trì Việt khép vali lại.

Trì Việt nằm trên giường chơi điện thoại, căng chân thon nhỏ đung đưa nửa ngày chờ tin nhắn của Giang Tiệm Đông.
Một lúc sau cậu lại gửi đi một tin: "Anh ơi, anh hông xem tin nhắn của người ta à?"
Sau một hồi cậu lại gửi tiếp: "Anh sẽ không đi ngủ sớm như vậy chứ?"
Trì Việt: "Huhu sao anh lại không để ý tới em, em sắp khóc luôn rồi nè!!!"
Trì Việt nhìn biểu tượng màu vàng của ứng dụng QQ, khóe mắt cụp xuống, nhìn giống như có thể khóc ngay bất cứ lúc nào.

Có lẽ cảm nhận được sự ủy khuất của cậu nhóc mà Giang Tiệm Đông cuối cùng cũng đã gửi lại hai tin nhắn cho cậu:
"Ừ, thấy rồi."
"Lúc về đi từ từ thôi, không vội."
Chỉ hai câu đơn giản như vậy thôi nhưng cũng đã khiến Trì Việt tủm tỉm cười, bên má hiện lên lúm đồng tiền bé xinh.

Cậu vui vẻ dặn Giang Tiệm Đông ngày mai ở nhà chờ mình đến, cậu sẽ đem cho hắn nhiều đồ tốt.
Trì Việt quen Giang Tiệm Đông từ lúc còn nhỏ, lúc đó cả hai đều không có điện thoại di động, chỉ có thể dùng QQ liên lạc, mỗi lần trò chuyện, Trì Việt gửi mấy tin anh mới trả lời.
Nhìn Giang Tiệm Đông có vẻ rất lạnh lùng, ít nói nhưng Trì Việt biết rằng anh không phải như vậy, mỗi lần về quê, Giang Tiệm Đông sẽ chăm sóc Trì Việt một cách cẩn thận, sẽ nhắc nhở cậu chú ý an toàn trên đường, bảo vệ bản thân.
"A Việt, mau đi ngủ đi.

Mai còn dậy sớm nữa!"
Cửa phòng khép hờ, âm thanh của Triệu Uyển Thu từ ngoài cửa truyền đến mang theo ý tứ thúc giục, "Mau tắt đèn đi nhóc con."
"Dạ!!!" Trì Việt đáp một tiếng, cảm thấy có chút mệt mỏi liền chân trần chạy xuống giường tắt đèn: "Mẹ ngủ ngon nha!"
Khi Trì Việt quay lại giường, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, trong đêm tối hiện lên vô cùng rõ ràng.

Trì Việt nằm trên giường xem lại nhật kí trò chuyện với Giang Tiệm Đông, phát hiện sau khi nhắn lại anh liền offline, khung trò chuyện đầy tin nhắn do cậu gửi.
"Quên đi, thấy anh chăm chỉ luyện tập như vậy em cũng không so đo với anh nữa." Trì Việt thầm nghĩ, cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn qua.
"Chúc anh ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thể gặp lại anh ấy Trì Việt liền xúc động.
Máy điều hòa mở nhiệt độ vừa phải, Trì Việt thu mình vào chiếc chăn bông nhỏ, híp mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Có lẽ là biết Trì Việt khẩn trương muốn về quê nên họ trở về một đường này hoàn toàn thuận lợi.
Nhà của bà ngoại Trì Việt là ở một thị trấn nhỏ Trung Nguyên, thông thường đều mất ba hoặc bốn tiếng để lái xe từ nhà tới đây.

Lần này gia đình cậu về vô cùng suôn sẻ, chỉ trong vòng chưa đầy ba tiếng đã tới nơi.
Ông bà cậu đều là giáo viên đã về hưu, cùng ở nhà công vụ (家属楼) trong khu dân cư cũ đã nhiều năm.

Tấm biển trước sân đình đã phai nhạt, chỉ còn lại dấu tích mờ mờ, gần như đã bị bạc màu.
Nhưng nơi đây càng cổ bao nhiêu thì đồng nghĩa với việc có nhiều câu chuyện xưa bấy nhiêu.

Xe càng tiến vào sân, Trì Việt càng cảm thấy nôn nao.
Cậu nhớ đến cây sung thấp thấp, nhớ đến tiếng hát trong đêm hè oi bức, và cả...
Trì Việt quyến luyến ở trong sân, ánh mắt chợt lặng đi.
"Bố," Trì Việt chỉ vào một trong những căn hộ, vẻ mặt hơi bối rối: "Cây sung ở đây đâu rồi?"
"Hửm? Con nói cây nhà lão Giang à? Nó bị chặt rồi." Ba Trì đỗ xe, tùy ý liếc một cái, không quá để ý nói: "Hồi đầu năm khu phố có tổ chức quy hoạch để xây dựng chỗ để xe, cây sung này ngáng đường quá nên người ta chặt rồi."
"A?" Trì Việt há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

"Sao đột nhiên lại...."
"Cũng không tính là bất ngờ," Ba Trì không rõ tâm trạng của con trai còn giải thích cho cậu: "Vốn là đã lên kế hoạch mấy năm nay rồi, mãi đến đầu năm nay mới bắt đầu làm.

Con thấy bãi đỗ xe này có được không?"
Mãi đến khi tìm được chỗ đậu xe, ba cậu dừng lại, nhớ ra điều gì đó: "Con có muốn ăn sung không? Lát bố ra phố mua cho con nhé?"
"Con không muốn ăn lắm." Trì Việt lắc đầu, rõ ràng hồi nhỏ cậu thích ăn nhất là quả sung.
Cậu mở cửa xe bước xuống, bước trên đường bằng phẳng, nhìn quanh một lần nữa rồi nói: "Một năm không tới đây, đột nhiên thay đổi như vậy, con chưa quen lắm."
Rốt cuộc thì Trì Việt vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, ngày thường cậu đều ở Bắc Kinh cùng ba mẹ.

Tuy rất thích nơi đây những mỗi năm chỉ có thể trở về một, hai tháng, đến kỳ nghỉ đông ba mẹ sẽ đón ông bà lên Bắc Kinh ăn Tết.
Thời gian một năm cũng quá dài rồi, không tránh khỏi cảm thấy có điểm xa lạ.
Buổi trưa bà ngoại nấu cả một bàn thức ăn lớn, buổi chiều liền kêu Trì Việt xuống lầu tìm Giang Tiệm Đông chơi.


Mọi người trong nhà đều biết Trì Việt có quan hệ tốt với cậu nhóc dưới lầu.
Trì Việt nhanh chóng đồng ý, lấy đồ định đưa cho Giang Tiệm Đông đi xuống lầu.

Bước tới cửa phòng hắn, bước chân cậu vô thức nhẹ đi, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
__ Rốt cuộc thì cũng đã một năm không gặp rồi.
Trì Việt có chút lo lắng.
"Tiệm Đông ca, anh có nhà không? Em là Trì Việt nè."
Đứng ở ngoài Trì Việt cẩn thận hỏi thăm.
Người ra mở cửa là anh trai của Giang Tiệm Đông, tên Giang Vọng Dao, so với hắn thì lớn hơn ba tuổi, đang học đại học tại địa phương.
Giang Tiệm Đông có vẻ ngoài hung dữ trong khi anh trai Giang Vọng Dao lại có dáng vẻ cao gầy, nhìn rất hiền lành.

Vừa thấy Trì Việt, Giang Vọng Dao đã mỉm cười, đôi mắt cong lên: "Đây chẳng phải là A Việt sao? Giang Tiệm Đông đang làm bài tập trong nhà, em mau vào đi."
Thực ra thì Trì Việt rất thích ở cùng Giang Tiệm Đông, nhưng đã một năm không gặp, không thể tránh khỏi có chút ngượng ngùng khi gặp lại.
Trì Việt bước vào phòng Giang Tiệm Đông, mở miệng gọi: "Anh ơi."
Giang Tiệm Đông ngẩng đầu nói: "Tới rồi à, vào đây ngồi đi." Sau đó hai người đều đồng thời im lặng trong vài giây, không ai nói gì.
Đã lâu không gặp nhất thời không tìm được chủ đề nói chuyện.

Hình như Giang Tiệm Đông có vẻ cao hơn so với trước kia một chút, ngũ quan càng thêm sắc bén.

Đôi mắt anh dài và hẹp, lông mày cao, thoạt nhìn có vẻ xa lạ và lãnh đạm.

Trì Việt muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Bất tri bất giác cả hai đều đã trưởng thành, Trì Việt học cấp hai, Giang Tiệm Đông học cấp ba, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ ngây ngô nữa rồi.
"Sao em vẫn đứng đó?" Giọng nói dịu dàng của Giang Tiệm Đông phá vỡ sự im lặng, quả dưa hấu bổ ngay ngắn được đưa vào phòng, Giang Vọng Dao cười nói với Trì Việt: "Ăn thử quả dưa này đi, anh mới bổ xong, ngọt lắm."
Dưa hấu vừa mới được nhét vào trong tay bọn họ, Giang Tiệm Đông đột nhiên xoay người đi tới tủ lạnh cầm một cái túi trong đó ra.
Trong tay hắn là một túi nhỏ nặng trĩu, Trì Việt có chút bối rối: "Đây là cái gì?"
"Quả sung." Vẻ mặt của Giang Tiệm Đông nhàn nhạt.

"Chẳng phải em thích ăn cái này nhất sao?"
Giang Vọng Dao nhớ tới cái gì đó liền cong đôi mắt, cười đến dịu dàng, nụ cười ôn hòa mang theo vài phần trêu chọc: "Không nói anh quên mất, cây sung dưới lầu không phải bị chặt rồi sao.

Đây là Tiệm Đông cố ý đi tới siêu thị mua cho em, tìm vài hàng mới có chỗ bán."
Nơi đây thực sự không có nhiều sung, vậy mà bây giờ trong tay Trì Việt lại xuất hiện một túi sung đỏ tím xinh đẹp.

Trì Việt chọn một quả nhét vào trong miệng, cảm nhận được vị ngọt đang tỏa ra khắp khoang miệng.

Cậu nghiêng đầu nhìn Giang Tiệm Đông cười một cái: "Ăn ngon lắm, cảm ơn anh ạ."

"Ừ." Giang Tiệm Đông thấy cậu ăn như vậy nhẹ giọng nói: "Vậy em ăn đi."
Giang Tiệm Đông không phải người nói nhiều nhưng cũng không phải người lạnh lùng.

Sau khi ăn hết hai quả, Trì Việt không thể ăn thêm được nữa liền buộc túi lại, khoảng cách của cậu và Giang Tiệm Đông ban đầu cũng biến mất.
Sau khi ăn dưa hấu, Giang Tiệm Đông lại tiếp tục làm bài tập, Trì Việt thì ngồi đọc truyện tranh bên cạnh.

Hồi nãy Giang Tiệm Đông có nói buổi tối sẽ đưa cậu đi ăn đồ nướng ở gần đây.

Trì Việt cũng vui vẻ đồng ý, trước khi đi còn nhớ tới việc chính.
"Đúng rồi anh ơi, em có đồ muốn đưa cho anh."
Ban nãy Trì Việt tới có đem theo một túi đồ đặt ở phòng khách, cậu nhanh chân đi lấy, kéo Giang Tiệm Đông ngồi xuống ghế, như một đứa trẻ mà vui vẻ đem đồ cho hắn xem.
"Đây là kẹo nhuận họng, anh thử xem, vị bạc hà đấy."
"Đây là mèo con để trang trí, có thể treo ở nhạc phổ trên giá, còn có thể giúp anh giữ nhạc phổ."
"Cái này! Cái này nữa!!"
...
Đủ loại quà tặng khác nhau, linh tinh vụn vặt, vô cùng đa dạng, hầu hết đều có liên quan tới âm nhạc.
Hai người đã một năm không gặp, Trì Việt có rất nhiều thứ muốn gửi cho Giang Tiệm Đông, từ lần đầu nghe anh hát, cậu đã trở thành em trai nhỏ của anh, cũng là fan đầu tiên..

Cậu biết học âm nhạc rất vất vả, mỗi lần nhìn thấy thứ gì đều nghĩ có lẽ Giang Tiệm Đông sẽ cần dùng tới.
"Anh ơi, anh chuẩn bị thi trường nào vậy? Học viện âm nhạc Bắc Kinh à?" Món quà cuối cùng cũng được Trì Việt đặt lên bàn, cậu cầm hộp kẹo đưa cho Giang Tiệm Đông, háo hức nhìn hắn: "Khi nào thì anh đăng ký thi năng khiếu? Anh có đi tập huấn vào kỳ nghỉ hè không?"
Tất cả những thứ này đều do Trì Việt tìm hiểu ở trên mạng.

Từ khi Giang Tiệm Đông muốn học âm nhạc Trì Việt vẫn luôn chú ý tới phương diện này.

Khai giảng lớp 10, Trì Việt đã biết hắn theo đuổi âm nhạc vì vậy lại càng để ý tới những thứ này.
Trì Việt cẩn thận hỏi, đôi mắt tròn xoe mở to, mỗi lần nói chuyện đều có thói quen nhìn vào mắt người khác khiến người đối diện cũng cảm giác được sự ngây thơ cùng chân thành.

Tay Giang Tiệm Đông cọ xát vỏ hộp kim loại tròn tròn, ngón tay thon dài hơi uốn lượn, hầu kết khẽ nhúc nhích: "Anh không đi tập huấn."
"Hả?" Trì Việt có chút ngờ nghệch, đôi mắt lại càng mở lớn hơn trước: "Chẳng phải mọi người đều nói nghỉ hè lớp 12 sẽ đi tập huấn sao? Trường anh không tổ chức đi sao? Chẳng phải lớp anh là lớp nghệ thuật à?"
Trì Việt sốt ruột hỏi, Giang Tiệm Đông vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn không ra cảm xúc gì.
"Không có gì, là anh không thể đi."
Giang Tiệm Đông dừng lại rồi tiếp tục, nhỏ giọng nói: "Trì Việt, anh không còn học lớp nghệ thuật nữa."
*Kẹo nhuận họng
*Qủa sung
*Nhà công vụ:
*Mèo con chặn nhạc phổ:.