Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua

Chương 36: Trên đường trở về



Trên đường trở về, Trần Hòa Nhan ngồi trong xe mà không nói một lời.

Cô lặng lẽ nhìn khung cảnh hai bên đường đang lui về sau từ cửa kính xe, nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến lại là giọng nói của người đàn ông tên "Vương Nhất Đào" kia.

Tần thị có mấy vạn người, có lẽ cô đã thỉnh thoảng nghe thấy tên của một người như vậy ở đâu đó.

Nhưng cảm giác quen thuộc này lại quá kì lạ, không có lý do gì, tiềm thức dường như đang nhắc nhở cô rằng phải làm rõ cảm giác xa lạ này.

Chính xác thì cô đã nghe qua tên này ở đâu?

Tần Tuyển nhận thấy người vợ bên cạnh mình từ khi ra viện đều im lặng và nghiêm túc, cô ấy không nói lời nào, vì thế hắn đưa tay vuốt tóc mái ngố trên trán của cô, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy? từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ vẫn luôn mất hồn mất vía, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Trần Hòa Nhan liếc hắn một cái rồi cười, "Không có chuyện gì, chỉ là đang suy nghĩ một chút."

Thấy cô không muốn nói thêm, Tần Tuyển cũng không miễn cưỡng hỏi nhiều, sờ sờ lên đầu cô, "Đừng nghĩ lung tung, rất dễ đau đầu, vốn dĩ vết thương bên gáy tóc còn chưa có mọc, đừng suy nghĩ nhiều không rất dễ bị hói"

Vừa dứt lời, người phụ nữ lập tức bị chọc giận.

Sau khi nhìn trừng mắt, cô không nhịn được đưa tay sờ lên vết thương sau đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Đã ba tháng rồi, không thấy tóc mọc lại, em sắp bị phiền chết, cảm thấy mình thật xấu xí..."

Tần Tuyển nghe xong, cảm thấy mình không nên nhắc tới chuyện này, vội vàng an ủi: "Có mọc mà, anh vừa nhìn rồi, so với trước đây đã mọc ra nhiều rồi, chưa kể, không có xấu xí, làm gì có chỗ nào xấu, vợ của anh lớn lên xinh đẹp như vậy."

Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần và thì thầm vào tai Trần Hòa Nhan, "Như thế nào thì anh cũng đều thích, bị hói anh cũng thích."

"Anh mới bị hói! Tần Tuyển, để em nói cho anh biết, nếu anh bị hói, em sẽ không yêu anh nữa!" Đôi mắt hạnh sáng ngời của Trần Hòa Nhan nhìn chằm chằm vào hắn rồi véo một cái thật đau vào vòng eo rắn chắc của người đàn ông.

Tần Tuyển ăn đau, xỏ tay vào nách, đem người ôm ngã vào người mình.

Trần Hòa Nhan vùng dậy chống cự, cả hai nháy mắt nháo thành một đoàn.

Tài xế và Lily ngồi ở hàng ghế đầu đều im lặng, cố gắng hết sức để giảm bớt sự hiện diện của họ, nhưng tập mãi cũng đã thành thói quen.

...

Về đến nhà cũng đã là giữa trưa, đầu bếp và dì Vu đã chuẩn bị sẵn bữa trưa và đang đợi họ.

Bởi vì Tần Tuyển còn rất nhiều việc, sau khi ăn trưa liền vội vàng trở về công ty tiếp tục công việc.

Về phía Trần Hòa Nhan, người sếp tốt nhất trong lịch sử của cô, Diệp Lai đã cho cô nghỉ phép cả ngày, Trần Hòa Nhan nói cô chỉ cần nghỉ nửa ngày nhưng sếp của cô còn nổi cáu với cô.

Tần Tuyển cũng kêu cô ở nhà nghỉ ngơi buổi chiều, ở bệnh viện cả buổi sáng cũng rất mệt mỏi.

Bởi vì cô dậy sớm vào buổi sáng, nếu như buổi chiều không có việc gì, Trần Hòa Nhan quyết định chợp mắt thêm một giấc nữa.

Lúc này, cả ngôi nhà đều rất yên tĩnh, thậm chí Đại Bạch luôn tràn đầy tinh lực cũng đều mang theo hai đứa con về nhà đi ngủ.

Trần Hòa Nhan thay đồ ngủ, vén chăn lên nằm ở trên giường, muốn nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng lúc này, cô không còn buồn ngủ nữa.

Có một tiềm thức nói với cô rằng cô dường như đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng, rất quan trọng...

Nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng trong đầu lại hiện lên hình ảnh cửa phòng chủ nhiệm Lưu đang mở trong bệnh viện.

Cô không thể nằm xuống, vì vậy Trần Hòa Nhan lại ngồi dậy, suy nghĩ một lúc, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở WeChat, tìm thấy Tưởng Lập và gửi cho hắn một tin nhắn WeChat, "Tiểu Tưởng, bây giờ anh có bận không? Tôi có chút việc cần anh tìm hiểu một chút."

Tưởng Lập nhanh chóng trả lời: "Phu nhân cứ nói đi."

Trần Hòa Nhan suy nghĩ một chút, ngón tay di chuyển, cô gõ một đoạn văn bản dài, "Tôi muốn anh giúp tôi tìm hiểu một chút, xem có phải trong Tần thị có một nhân viên tên Vương Nhất Đào không, là nam, 40 tuổi, hình như là người bên bộ phận kĩ thuật, xem gần đây nhà hắn ta có gặp khó khăn gì không, ví dụ như trong nhà có người bệnh nặng cần dùng tiền, khẩn cấp dùng tiền gì đó, phiền Tiểu Tưởng giúp tôi tìm hiểu một chút, càng nhanh càng tốt."

Lần nay Tưởng Lập không có trả lời luôn, hẳn là đang thắc mắc tại sao vợ chủ tịch lại đột nhiên quan tâm tới một nhân viên quang tám sào cũng không thấy liên quan như vậy.

Ngập ngừng một lúc lâu, hắn ta mới trả lời: "Được, phu nhân chờ tôi chút, tôi sẽ đi tìm hiểu ngay." Sau đó, không có động tĩnh gì nữa."

Trần Hòa Nhan ngơ ngác nhìn vào lịch sử trò chuyện với Tưởng Lập, cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại bất động như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, khi cảm thấy ngay cả ý thức của chính mình cũng có chút mờ mịt, Tưởng Lập cuối cùng cũng trả lời lại.

Tưởng Lập: "Thưa phu nhân, tôi đã đi tìm hiểu. Quả thật có một người tên là Vương Nhất Đào ở bộ phận kỹ thuật của trụ sở tập đoàn. Anh ta bốn mươi ba tuổi. Anh ta hiện là trưởng nhóm C của bộ phận kỹ thuật nhưng hôm nay anh ta không có mặt ở công ty và đã xin nghỉ phép, tôi hỏi đồng nghiệp của anh ta thì đúng là gia đình có gặp khó khăn, anh ta có con trai đang học lớp 10. Nửa năm trước, vừa bị phát hiện có khối u ác tính trong não, là bệnh nan y.

Ban đầu mọi người đều không biết, nhưng trong thời gian này, Vương Nhất Đào đã bán hết xe và thường xuyên xin nghỉ phép, sau đó mọi người mới biết rằng ta suýt nữa táng gia bại sản chỉ để điều trị bệnh cho con trai."

Sau khi Tưởng Lập đi hỏi tình hình của Vương Nhất Đào này, anh ta cũng rất thông cảm với tình hình của gia đình hắn ta, anh ta nghĩ rằng Tần thiếu phu nhân đột nhiên muốn hỏi tình hình của Vương Nhất Đào này, có thể là vì biết điều gì đó về hắn ta nên muốn giúp đỡ.

Vì vậy, hắn còn gửi tới một bức ảnh, Trần Hòa Nhan bấm vào đó và thấy rằng đó là một mẫu đơn của quỹ tình yêu phúc lợi và bên dưới có chữ kí của một số người, tổng cộng có mười vạn tệ.

"Tôi cũng đã đến gặp chủ tịch công đoàn. Sau khi mọi người biết về tình hình gia đình Vương Nhất Đào, Lý tổng của bộ phận kỹ thuật đã nộp đơn xin quỹ từ thiện này. Công đoàn đang tiến hành quy trình. Tôi nghe nói chính quyền đang lên kế hoạch tổ chức gây quỹ trong tập đoàn."

Trần Hòa Nhan xem tuin nhắn Tưởng Lập gửi cho cô, về cơ bản nó đều trùng khớp với những gì cô đã nghe trước đó.

Cô nhìn vào màn hình điện thoại di động, tầm nhìn xa xăm trở nên mờ mịt một chút.

Vương Nhất Đào, con trai bị bệnh nan y, thiếu tiền...

Nó như thể có thứ gì đó chặn trí nhớ của cô, miêu tả sinh động nhưng nó giống như một thứ gì đó vô hình đang cố gắng ngăn lại, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ ra được.