Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua

Chương 39: Có vẻ như trước đây cô thật sự đã chịu thiệt rồi



Trần Hòa Nhan vừa nói ra lời này, hiện trường nhất thời im lặng, tất cả mọi người nhìn về phía ba người, bầu không khí nhất thời có chút kỳ quái.

Gương mặt của Dương phu nhân và Vương phu nhân bị Trần Hòa Nhan điểm danh đều có chút cứng đờ, thậm chí họ còn không nhận ra Trần Hòa Nhan đã phát hiện, chẳng những bị phát hiện mà còn trực tiếp nói ra làm các cô xấu hổ, cô ta (THN) từ trước tới nay đều là bộ dáng kìm nén, không phải là như thế này...

"Dương phu nhân, Vương phu nhân?" Trần Hòa Nhan thấy hai người trầm mặc, cố ý gọi lại một lần nữa, hơi hơi nghiêng đầu, bộ mặt đặc biệt đơn thuần bắt đầu làm bộ làm tịch: "Sao hai người cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi vậy? Là trên mặt tôi có cái gì sao? Hay là hai người có chuyện muốn nói với tôi, vậy thì cứ nói thẳng đi đừng ngại, chứ hai người cứ nhìn qua nhìn lại, đôi mắt mà bị chuột rút thì không tốt đâu nhé~"

Mọi người có mặt đều tập trung vào ba người, một số đang nói đùa, một số ngồi xem kịch vui, một số xem như không liên quan gì đến họ, một số lo lắng, nhưng không ai đứng ra nói chuyện, ngay cả Lục Thanh Nhã, người chủ trì bữa tiệc cũng im lặng không mở miệng.

Vẻ mặt của Vương phu nhân và Dương phu nhân cứng đờ, cuối cùng Dương phu nhân cũng không thể kìm lòng được, trước khi đến bữa tiệc tối hôm nay, chồng cô đã đặc biệt bảo cô ta nhớ làm quen với Tần thu nhân, nếu như có thể từ miệng Tần phu nhân nghe được tiếp theo Tần thị sẽ đấu thầu gì tiếp cho dù là dự án nhỏ cũng tốt.

Mặc dù trong lòng cô ta coi thường Trần Hòa Nhan một vạn lần, nhưng cũng chỉ dám lén lút trao đổi với ai đó trong nháy mắt, nhưng cô ta không nghĩ tới Trần Hòa Nhan phát hiện, lại nói ra ngay trước mặt mọi người, điều này khiến cô ta đột nhiên có chút kinh ngạc, bối rối, nếu như đắc tội Trần Hòa Nhan thì chẳng khác nào đắc tội Tần Tuyển và Tần thị, cô ta là trăm triệu lần không dám.

Vì thế Dương phu nhân cố gắng nâng lên gò má cứng đờ, nặn ra một nụ cười có chút xấu hổ, tìm cho mình một cái lí do, "Tần phu nhân nói đùa, tôi...tôi chỉ là cảm thấy trang điểm của cô rất tinh xảo, rất đẹp, tôi còn đang nghĩ muốn tới hỏi cô là cô tìm phòng làm việc của chuyên viên trang điểm nào, muốn nhờ cô giới thiệu một chút, hahaa,... cũng là trách tôi, tôi luôn cảm thấy mắt mình không được đẹp, từ bên mặt nhìn sang đây luôn giống như tôi trừng họ vậy, đại khái là như vậy nên chắc làm Tần phu nhân hiểu nhầm, Tần phu nhân thật xin lỗi."

"Ồ..." Trần Hòa Nhan cố ý kéo dài giọng, "Thì ra là như vậy, xem ta là tôi hiểu nhầm ánh mắt Dương phu nhân, hay là như thế này đi, bạn của tôi là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ, tay nghề rất lợi hại, nếu không tôi cho cô phương thức của anh ấy, nếu không ánh mắt của cô lúc nào cũng như này lại thường xuyên gây ra hiểu lầm, sẽ làm mất hình tượng của Dương phu nhân."

Lời này nói ra nghe như vừa không là một gốc cây măng, lại rất giống một gốc cây măng.

"Xuy---" Những người có mặt đã thầm cười thành tiếng.

"Haha, vậy thì phải cảm ơn Tần phu nhân. Tần phu nhân nhớ đưa tôi địa chỉ phòng làm việc của chuyên viên trang điểm nhé, đúng là phong cách tạo hình hôm nay của Tần phu nhân thật sự rất tỏa sáng, làm tôi rất thích, chỉ muốn nhìn thêm vài lần."

Dương phu nhân hết lời khen ngợi, nhưng lại âm thầm oán hận nghiến răng nghiến lợi, không dám phản bác lại lời nói của Trần Hòa Nhan, thậm chí còn mỉm cười nói lời cảm ơn, hoàn toàn không hiểu là mới không gặp nhau một thời gian, tại sao Trần Hòa Nhan này đột nhiên trở nên như vậy?

Trần Hòa Nhan nhướng mày, nhìn Dương phu nhân mang theo nụ cười làm thấp bản thân còn nâng cô lên, đoán rằng cô ta tức giận đến mức muốn hộc ra máu.

Cái loại cảm giác mà phải nghe người ghét mình nịnh hót mình thế này thật tuyệt!

Trần Hòa Nhan liếc nhìn toàn bộ phu nhân có mặt ở hiện trường, xét về thực lực của gia tộc, căn bản không ai dám đối phó với Tần Tuyển, nếu nói một cách đơn giản thì đó chính là đám phu nhân cùng thiên kim hào môn này khi tụ tập cùng nhau, nếu như mọi người phải chụp ảnh tập thể, có thể nói cô nên đứng ở vị trí giữa ảnh.

Đến giờ đó cô mới nhận ra trước đây mình ngu ngốc như thế nào.

Những người phụ nữ này thầm khinh thường cô và bài xích cô, nhưng họ cũng chỉ dám ở trong bóng tối, chỉ dám giao tiếp bằng mắt ở nơi riêng tư, không dám nhìn ra ánh sáng, nhưng lúc trước cô đã ngu ngốc làm theo ý muốn của bọn họ, chỉ vì bắt gặp những ánh mắt thâm ý như vậy mà lại đè nén bản thân, thậm chí là họ không có làm cái gì, nhưng tự bản thân lại bài xích chính mình, đem chính mình thành bị áp lực nặng nề.

Cuối cùng bây giờ cô cũng hiểu, nếu không thích cô thì mấy người họ cũng phải chịu đựng, không thể làm gì được. Chả có gì phải sợ, dù sao người bị nghẹn khuất cũng sẽ là bọn họ chứ không phải cô, không phải Trần Hòa Nhan.

Trần Hòa Nhan cảm khái thở dài, có vẻ như trước đây cô thật sự đã chịu thiệt rồi...

Xem ra sau này cô nên đến những buổi tụ tập như vậy vài lần nữa, thấy họ rõ ràng là không thích mình nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể nghẹn lại...

Cứ như vậy, không chỉ tâm trạng của cô sẽ tươi sáng hơn, mà mối quan hệ giao tiếp của cô cũng được mở rộng, nói không chừng cô có thể giúp Tần Tuyển mở rộng ngoại giao bắt nguồn từ mấy phu nhân.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Trần Hòa Nhan trở lên bình tĩnh, cô cầm một tách trà đen trên bàn, trong ánh mắt của mọi người, cô nhấp một ngụm với phong thái tao nhã, sau đó quay sang phía Vương phu nhân đang giả chết không mở miệng.

"Vương phu nhân thì sao? Vương phu nhân có cần tôi giới thiệu bác sĩ thẩm mỹ hay phòng làm việc của mấy chuyên viên trang điểm tạo hình cho cho đôi mắt không?" Trần Hòa Nhan nhàn nhạt nói.

Vương phu nhân bị điểm danh, cả người cứng đờ, lập tức có chút huyết khí cuồn cuộn đi lên, nhưng sắc mặt vẫn như thường.

Cô ấy khác với Dương phu nhân, việc làm ăn của nhà cô ấy có chút giống với Tần thị, cho nên vẫn luôn cạnh tranh với bên Tần thị, nhưng không tốt bằng Tần thị. Dương phu nhân bởi sự nghiệp của chồng mình mặc dù có bất mãn nhưng vẫn cần nịnh bợ Trần Hòa Nhan, nhưng cô ta không giống như vậy, cô ta đối với Trần Hòa Nhan chính là chán ghét cùng không thích, không thích cái người từ gà rừng bay lên làm phượng hoàng, cũng không thích thân phận của bên đoạt sinh ý làm ăn với nhà cô ta.

"Haha, Tần phu nhân đúng là thích nói đùa." Khóe miệng Vương phu nhân nhếch lên, "Nghe nói Tần phu nhân nhập viện vì tai nạn cách đây không lâu, xem ra đang hồi phục rất tốt, sau thời gian dài không gặp, đột nhiên miệng lưỡi trở nên sắc bén hơn hẳn."

Trần Hòa Nhan cười trong lòng, khi còn học đại học cô đã tham gia vào đôi tranh biện của trường, nếu thật sự muốn cãi nhau với ai đó, cô cũng không luống cuống, "Cảm ơn Vương phu nhân đã quan tâm, tôi cứ nghĩ Vương phu nhân nhìn tôi như vậy là đối với tôi có ý kiến gì, tôi nghĩ, ngay thường tôi cùng Vương phu nhân cũng không có cái mâu thuẫn gì, xem ra là tôi đã hiểu lầm cô, thì ra là do Vương phu nhân cảm thấy tôi đang hồi phục tốt, tôi liền không khiêm tốn mà trả lời, đúng như Vương phu nhân nói, tôi cũng cảm thấy trạng thái hôm nay của mình rất tốt."

Vương phu nhân khóe miệng giật giật, da mặt thật dày... Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi vừa nhìn thấy Tần phu nhân, nhưng lại cảm giác như đã lâu không gặp Tần phu nhân vậy, Tần phu nhân thực sự là thay đổi không ít, càng ngày càng có khí phái của Tần phu nhân, cùng mẹ chồng thì cũng chỉ kém hai đứa con trai."

Lời này nói ra đúng là không một chút khách khí, ở đây không có ai dám lên tiếng gia nhập trận giao phong này, Diệp Lai muốn mở miệng mắng người nhưng bị Trần Hòa Nhan âm thầm kéo lại.

Trần Hòa Nhan đôi mắt hơi híp lại, Vương phu nhân này cái mông còn chưa được lau khô đâu, lại dám dùng loại chuyện này để đối phó với cô?

Vì vậy cô khẽ cười, xua xua tay, "Không có gì so với Vương phu nhân được, Nếu Vương phu nhân mà ở cổ đại, nhất định sẽ trở thành đương gia chủ mẫu hiền hương thục đức."

Trần Hòa Nhan vừa nói xong, liền có người vẻ mặt kỳ quái, ở cổ đại đương gia chủ mẫu hiền lương thục đức, một thê mà quản nhiều tiểu thiếp, còn phải nuôi dưỡng một đống thứ tử thứ nữ, chồng thì lại ở bên ngoài lưu nhiều nợ phong lưu, con ngoài giá thú, một bàn tay cũng không đếm đủ số lượng...

"Cô—" Vương phu nhân hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Hòa Nhan, sắc mặt của cô ta kích động đến biến đổi, gần như không thể kìm được phong thái tao nhã của một phu nhân.

Cô ta vừa nói một chữ, đã bị Trần Hòa Nhan đánh gãy, không cho cô cơ hội nói tiếp, "À, được rồi, nếu Vương phu nhân không có ý kiến gì tới tôi thì tôi yên tâm rồi, nếu có người nào đối vưới tôi có điểm nào không hài lòng thì đừng có ngại, cứ nói ra đi, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người để cải thiện nâng cao bản thân hơn, nhưng nếu như không có mà mỗi lần Vương phu nhân mỗi lần thấy tôi lại mắt trợn miệng nhếch thì lại khiến tôi cảm thấy rất áp lực."

Rốt cuộc thì hôm nay bữa tiệc này cũng là do Lục Thanh Nhã tổ chức, cô cũng không thể buông tha cho, cho nên nói đến đây liền im lặng.

Sau khi nói xong, Trần Hòa Nhan còn liếc nhìn Vương phu nhân, ánh mắt ấy, chính là ánh mắt trong truyền thuyết "Ba phần lạnh lùng, ba phần mỉa mai, bốn phần hờ hững" quả thực là đem nó trình diễn đến hoàn hảo.

Còn không phải là liếc mắt nhìn người sao, cứ như không ai làm được.

Lúc này Lục Thanh Nhã thấy thế cũng đúng lúc đứng ra hòa giải, cô sợ Trần Hòa Nhan không ứng phó được, vốn đã muốn mở miệng từ lâu, nhưng không nghĩ tới vợ của bạn chồng vẫn còn một mặt như vậy, sức chiến đấu rất chi là mạnh, một mặt ngạc nhiên liền không nói ra lời.

Lục Thanh Nhã ra mặt hòa giải để giảm bớt bầu không khí có chút xấu hổ này, "Nào mọi người, thử nếm chiếc bánh quy bơ này xem hương vị như nào, tôi đang chuẩn bị sau khi bữa tiệc từ thiện tối nay kết thúc thì chúng ta sẽ ra đường bán hàng từ thiện, toàn bộ số tiền kiếm được từ việc bán bánh từ thiện này sẽ được quyên hết vào phí phục hồi sức khỏe của trẻ em sau khi phẫu thuật."

Chủ nhân bữa tiệc là Lục Thanh Nhã cũng đã đứng ra hòa giải, mọi người cũng bắt đầu sôi nổi cười đùa, một số người cũng lấy bánh quy lên cắn một miếng nhỏ, thậm chí còn có vị phu nhân chủ động bưng một đĩa bánh quy tới đặt trước mặt Trần Hòa Nhan kêu cô nếm thử.

Trần Hòa nhan cũng ôn hòa cười, cầm lấy bánh quy lên cắn một miếng nhỏ nếm thử, Diệp Lai ngồi ở bên cạnh cô, dùng cùi chỏ chọc vào cô, kích động thì thầm vào tai cô: "Đại thiếu phu nhân, cậu vừa rồi thật là ngầu, siêu tuyệt vời! Hôm nay ăn gì mà dám nhìn cậu chằm chằm như vậy, thật là, nhẽ ra sớm nên như này từ lâu rồi, nhìn sắc mặt của Vương phu nhân kia xanh mét."

Trần Hòa Nhan mỉm cười khi bị người phụ nữ chọc cùi chỏ, cũng không có nói gì.

Sau cảnh tượng như vậy, bầu không khí của căn phòng khách nhỏ này trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, vô hình chung rất nhiều người cũng chủ động nhiệt tình trò chuyện với Trần Hòa Nhan, trong đó có cả Dương phu nhân vừa rồi, sau khi bị cô nói một hồi thì con mắt bị chuột rút của cô ta đã được chữa khỏi một cách thần kì, tâm thái tựa như rất ổn, tựa như vừa nãy chưa có chuyện gì xảy ra.

Trần Hòa Nhan cảm thấy sảng khoái, cô uống trà và ngồi lắng nghe cuộc trò chuyện của những phu nhân bên cạnh mình---

"Những đứa trẻ này thực sự rất đáng thương. Tuổi nhỏ như vậy mà chúng đã phải gánh chịu một căn bệnh như vậy, nếu chúng là con tôi, trái tim của tôi thực sự sẽ bị tổn thương đến chết."

Họ đang nói về một trong những dự án từ thiện trong bữa tối từ thiện này trong đó có một dự án là chữa trị cho trẻ em bị bệnh nặng từ các gia đình nghèo.

"Tuy nhiên, nếu dự án từ thiện này thực sự được triển khai thì khó khăn gặp phải cũng không nhỏ. Minh phu nhân là người có tâm. Nếu tôi có thể giúp được gì, Minh phu nhân cứ mở miệng."

"Đúng vậy, vẫn không dễ dàng để liên lạc được với những đoàn đội y tế." Cũng có người phụ họa, "Nhưng vẫn cho những đứa trẻ này có thêm một cơ hội sống sót cũng tốt."

Lục Thanh Nhã đang thực hiện một dự án từ thiện y tế để giúp đỡ những trẻ em mắc bệnh nan y và xây dựng một nền tảng cho những gia đình không có khả năng tiếp xúc với các nguồn y tế.

Trần Hòa Nhan yên lặng lắng nghe, cô lắng nghe một vài phu nhân và Lục Thanh Nhã kể về một đứa trẻ mắc bệnh tim rất hiếm gặp, sau khi đi khám nhiều bệnh viện đều nói không thể chữa khỏi, cuối cùng thì Lục Thanh Nhã đã giúp họ liên lạc với một nhóm nghiên cứu y tế từ một trường đại học y tế sẵn sàng đảm nhận hoạt động này với tính chất nghiên cứu học thuật, nhưng nhóm không thể đảm bảo về tỷ lệ phẫu thuật thành công.

Cha mẹ cho rằng nếu không chữa chắc chắn con mình sẽ chết nên thà thử thêm một lần cuối cùng, cuối cùng ca mổ đã thành công và đứa trẻ còn sống sót.

Mấy phu nhân này khen ngợi Lục Thanh Nhã vì đã tận tâm tận lực cứu giúp đứa trẻ mắc bệnh nan y như vậy... Trần Hòa Nhan trầm ngâm, cô chậm rãi bước tới bên cạnh Lục Thanh Nhã, lên tiếng gia nhập đề tài đó, "Thanh Nhã này, nhóm nghiên cứu ấy chỉ nghiện cứu về bệnh tim hiếm gặp này hay còn nghiên cứu thêm về căn bệnh nào khác không?"

"Hình như có." Lục Thanh Nhã cười nhẹ, liếc nhìn Trần Hòa Nhan, nắm lấy cánh tay cô và lặng lẽ mời cô vào cuộc trò chuyện của họ, "Đều có những nghiên cứu khoa học về các căn bệnh khác nhau, chỉ cần tìm hiểu là có thể tìm được, chỉ cần cha mẹ đồng ý chấp nhận những rủi ro, các nhóm nghiên cứu sẽ sẵn sàng tiếp nhận nghiên cứu về những căn bệnh hiếm gặp này, con người cùng đường tuyệt vọng sẽ luôn sẵn sằng bắt lấy một cơ hội nhỏ nhoi ấy."

Gia đình của Lục Thanh Nhã có nguồn lực cho việc này.

Trần Hòa Nhan suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Vậy thì... có thể liên hệ cho nhóm nghiên cứu nào nghiên cứu về u não ác tính không? Tôi có quen một cậu bé ở tuổi thiếu niên có khối u ác tính trong não, vị trí không tốt lại còn hiếm gặp, trước mắt chỉ có thể trị liệu bảo thủ, từng ngày chờ chết, trong nhà cũng đã bị kiệt quệ không còn một mảnh."

Trần Hòa Nhan đang nói về con trai của Vương Nhất Đào.

Tưởng Lập đã kể hết mọi chuyện về gia đình hắn ta cho cô, thậm chí cô còn đến bệnh viện gặp cậu bé một lần. Từ một thiếu niên tinh thần phấn trấn tràn ngập ánh mặt trời, mà giờ đây bị bệnh tra tấn chỉ còn là da bọc xương, cũng không có gì lạ khi Vương Nhất Đào buộc phải đi sai đường.

Lục Thanh Nhã chưa kịp nói thì một người phụ nữ bên cạnh cô đang cùng thực hiện dự án từ thiện này với Lục Thanh Nhã ngay lập tức bắt chuyện, "Ồ, Tần phu nhân nói xong tôi mới ra nhớ có một chuyện, trước đó ở bên đại học nước Anh có một phòng nghiên cứu chuyên nghiên cứu các bệnh liên quan đến khối u thần kinh não. Tôi nhớ lúc trước cũng có một đội cứu trợ có bệnh nhân mắc căn bệnh như vậy, cuối cùng cũng phẫu thuật thành công, người cũng sống sót, Minh phu nhân, cô có nhớ không? "

Lục Thanh Nhã nghiêm túc nhớ lại, "Xem ra... quả thực có một người như vậy."

Vị phu nhân nghe vậy rất vui vẻ, cười ấm áp nói với Trần Hòa Nhan: "Tôi có một người bạn dạy ở trường đại học đó, nếu Tần phu nhân cần thì hãy cho tôi biết tình hình cụ thể của đứa trẻ, tôi có thể giúp cô đi liên hệ với bọn họ một chút."

Nghe xong, Trần Hòa Nhan mỉm cười với người phụ nữ, không giống như những nụ cười trước đó, lần này nụ cười xuất phát từ trong tâm, "Vậy thì tôi cảm ơn Cừu phu nhân, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cảm ơn Cừu phu nhân thật tốt."

Trần Hòa Nhan biết trong thâm tâm rằng bệnh của con trai Vương Nhất Đào dù nhiều tiền cũng không thể chữa khỏi mà cần những nguồn y tế đặc biệt, vì vậy cô muốn làm hết sức mình để giúp đỡ gia đình họ và cứu sống cậu bé.

Tha thứ cho cô ích kỷ, lúc trước cô bị đau đầu thì mơ hồ cảm giác được, thế giới trong cuốn sách này có cốt truyện sao? Cô muốn từng bước kiểm tra nó, cô muốn Vương Nhất Đào và con trai của hắn ta sống tốt...

"A... Tần phu nhân quá khách sáo." Cừu phu nhân liếc nhìn nụ cười tươi tắn và xinh đẹp của Trần Hòa Nhan, bọn họ đều là người trong vòng này, cho nên Cừu phu nhân đương nhiên có thể nhìn ra lúc này nụ cười của Trần Hòa Nhan là thực lòng, trong lòng không khỏi sinh ra một chút thiện cảm, vốn cũng chỉ giúp liên lạc với bên phòng thí nghiệm đó, cũng không tốn nhiều lắm công sức, nhưng hiện tại cũng đã để Tần gia nhận của cô một ân tình.

Xem ra nếu như vậy, tương lai có thể cùng Tần phu nhân lui tới nhiều hơn...

Sau một hồi ngoại giao, Trần Hòa Nhan thắng lớn, cả người sảng khoái.

Buổi đấu giá từ thiện của bữa tiệc tối sắp diễn ra, Tần Tuyển từ tầng hai đi xuống tìm Trần Hòa Nhan, thấy cô đang mỉm cười.

"Em làm sao vậy? Cười rất vui vẻ." Người đàn ông không quan tâm đến ánh mắt của người khác, điều đầu tiên hắn làm khi bước đến chỗ Trần Hòa Nhan là giang cánh tay dài của mình ra ôm lấy eo cô.

Trần Hòa Nhan bị anh ôm vào lòng, cô định nói nhưng tầm mắt của cô lại vô tình đụng phải Vương phu nhân đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài cách đó không xa.

Trần Hòa Nhan chớp mắt, nghiêng đầu, ngọt ngào dựa vào vai Tần Tuyển, sau đó lịch sự gật đầu cười với Vương phu nhân, sau đó chỉ vào Vương tiên sinh đang tán gẫu với những người phụ nữ khác ở cách đó không xa.

Thị lực của cô tốt, cô nhìn thấy ngực Vương phu nhân đột ngột nổi lên rồi hạ xuống, nhìn cô rồi lại nhìn Tần Tuyển, cuối cùng lại nhìn chồng mình vẫn đang đứng đó hái hoa ngắt cỏ, cánh mũi mấp máy vài cái, cuối cùng quay lại một tư thế ưu nhã mà xoay người bước ra phòng khách nhỏ.

Trần Hòa Nhan chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, ngẩng đầu khỏi vai Tần Tuyển, ánh mắt tràn ngập ý cười, "Em không làm gì cả, chỉ là... ừm, em chỉ nói chuyện vui vẻ với một vài người thôi, đặc biệt là vị Vương phu nhân kia."

Trần Hòa Nhan chỉ về hướng mà Vương phu nhân đã rời đi.

Vừa rồi Tần Tuyển cũng nhìn thấy qua lại giữa hai người phụ nữ, nhưng hắn không quan tâm, xem ra không phải vợ hắn chịu thiệt thì hắn cũng rất vui vẻ phối hợp với cô.

Có người đi ngang qua chào hỏi hai vợ chồng, Tần Tuyển một bên trả lời, một bên cúi người ghé vào bên tai Trần Hòa Nhan, "Anh xem qua danh mục đấu giá rồi, trong đó có một chiếc váy cưới cổ, hay là chúng ta lấy nó?"

Trần Hòa Nhan bị hắn ôm lấy đi ra ngoài, vừa đi vừa không coi ai ra gì ân ái, "Được rồi, nhưng mấy chiếc váy cưới chiếm quá nhiều chỗ, chiếm nhiều chỗ trong phòng để đồ của em."

Tần Tuyển không quan tâm, "Thế thì có thời gian liền tìm một nhà thiết kế, đen phòng trống trong nhà biến thành nơi sưu tập cho bộ sưu tập váy cưới, thế nào?"

Trần Hòa Nhan gật đầu, "Được, cũng không tồi, vậy thì..."

Diệp Lai vốn là cùng hai người đi ra ngoài, nhưng không thể chịu đựng được nữa, cô trợn tròn mắt, bỏ mặc hai người, bước nhanh rời đi.

...

Trong bữa tối từ thiện ngày hôm đó, Trần Hòa Nhan cảm thấy rằng cô đã thu được rất nhiều từ chuyến đi của mình, cô đã mua một chiếc váy cưới cổ rất quý giá, đồng thời cũng giúp tìm một cơ sở y tế có thể chữa trị cho con trai của Vương Nhất Đào.

Cừu phu nhân lấy hồ sơ bệnh án và các giấy chứng nhận y tế khác nhau của đứa trẻ và nói rằng cô ấy sẽ liên lạc trước để xem xét, có tin tức liền nói cho cô.

Trần Hòa Nhan mong chờ chờ đợi tin tức từ Cừu phu nhân.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Trần Hòa Nhan vẫn làm việc trong phòng làm việc của Diệp Lai như thường lệ, trong lúc chờ đợi tin tức từ phía Cừu phu nhân thì vợ chồng hai người nhận được cuộc gọi từ Tần lão gia tử.

Kể từ lần trước Tần Tuyển và em trai mình cãi nhau rồi rời khỏi nhà cũ, hai vợ chồng đã không quay lại nhà cũ nữa.

Đầu tiên, Tần Tuyển cố ý tránh đi, hơn nữa quan trọng hơn là hắn thực sự rất bận rộn với công việc, không có thời gian đi về.

Hắn đã không đi thì Trần Hòa Nhan càng không một người đơn phương độc mã trở về.

Nhưng ông cụ không thể ngồi yên sau khi không thấy vợ chồng Tần Tuyển hàng tuần đều về nhà cũ ăn cơm, ông chỉ nghĩ rằng mâu thuẫn giữa hai đứa cháu trai nháo đến hơi lớn, cháu trai lớn thì không về đây, nên gọi đến một cuộc điện thoại, ra lệnh cho hai người tối nay trở lại nhà cũ ăn cơm.

Lão gia tử đã nói như vậy, Tần Tuyển sao có thể dám phản bác, tối hôm đó đón Trần Hòa Nhan tan làm, hai người trực tiếp đi về nhà cũ.

Vừa bước vào cửa của Tần gia, không thấy kịp thấy người, Trần Hòa nhan đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào và lanh lảnh như chuông bạc của Khương Hân từ phòng khách truyền đến từ trong phòng khách, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu nói của Tống Nghi Lam và Tần Ngạn.

Sau khi vào phòng khách, Trần Hòa Nhan phát hiện ghế sofa trong phòng khách đầy quần áo chưa cả cắt nhãn mác, Khương Hân cầm quần áo rồi khoa tay múa chân trên người Tống Nghi Lam.

"A, A Tuyển đã về rồi." Tống Nghi Lam nghe thấy động tĩnh liền quay sang nói chuyện với Tần Tuyển, như thường lệ mà phớt lờ Trần Hòa Nhan.

"Anh trai, chị dâu." Tần Ngạn đang chơi trò chơi ở một bên, ngẩng đầu nhìn bọn họ, cúi đầu tiếp tục đánh.

"Anh trai và chị dâu về rồi, chị dâu nhìn thử xem. Hôm trước em cùng A Ngạn sang nước F mua đồ, đây là quần áo của chị, em nghĩ nó sẽ rất hợp với chị."

Khương Hân cũng nhìn thấy bọn họ, vì vậy lập tức đứng lên, cầm váy bên cạnh đi về phía Trần Hòa Nhan, lấy váy ướm với cô, "Chị dâu có thích không?"

Trần Hòa Nhan cười nhẹ, "Thích, cảm ơn em Tiểu Hân."

Tần Tuyển khẽ liếc nhìn Khương Hân, kéo Trần Hòa Nhan sang một bên, nói với Trần Hòa Nhan: "Những chuyện này nói sau, chúng ta lên lầu xem ông nội trước, ông nội chắc là sắp tức giận rồi."

Trần Hòa Nhan liếc hắn một cái rồi cười với Khương Hân, "Tiểu Hân, chuyện này chút nữa chúng ta nói sau, chị lên gặp ông nội trước."

Nói xong, cả hai đi về phía cầu thang.

Khương Hân nhìn bóng lưng hai người đang đi lên lầu mà bĩu môi, xoay người ném váy trong tay xuống lưng ghế sofa, nhún vai nhìn Tần Ngạn và mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa, tiếp tục chọn quần áo cho Tống Nghi Lam.

Bên này, Tần Tuyển và Trần Hòa Nhan vào phòng làm việc của lão gia tử, hai vợ chồng khiêm tốn chấp nhận lời chỉ trích và giáo dục của ông nội trong nửa tiếng đồng hồ, chỉ đến khi dì Chu đến gọi họ đi ăn thì họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tối diễn ra rất yên bình, sau bữa tối, Tần Tuyển theo ông vào phòng làm việc để nói về dự án HD hiện tại của tập đoàn.

Sau khi ăn xong, Tần Ngạn không biết đã đi đâu, cũng không thấy tăm hơi, sau khi ăn xong Khương Hân và Tống Nghi Lam đều cao hứng tiếp tục lựa đồ trong phòng khách.

Bọn họ mặc kệ Trần Hòa Nhan, Trần Hòa Nhan cũng không thèm đứng dậy, chỉ ngồi bên cạnh nghịch điện thoại di động, đợi Tần Tuyển xuống rồi cùng nhau đi về.

Cô đang trò chuyện với Diệp Lai trên WeChat thì có một cuộc điện thoại gọi đến. Đó là Cừu phu nhân gọi tới.

Trần Hòa Nhan kích động, lập tức cầm máy lên, "Xin chào, Cừu phu nhân?"

Giọng Cừu phu nhân khá dễ chịu nghe còn có chút sung sướng, "Tần phu nhân, đứa trẻ bị u não mà cô nhờ tôi liên hệ, nhóm nghiên cứu bên kia đã trả lời."

Trần Hòa Nhan nghe thấy tim mình đột ngột đập vài nhịp, cô liếc về phía Khương Hân và Tống Nghi Lam đang đeo bông tai, rồi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, Cừu phu nhân, vui lòng đợi một lát, tôi đổi nơi một chút rồi quay lại cùng cô nói chuyện.". ngôn tình hay

Cừu phu nhân nghe xong, biết cô bây giờ đang không tiện nói chuyện với mình nên cúp điện thoại trước.

Trần Hòa Nhan cất điện thoại, nghĩ ngợi rồi đứng dậy xách túi bước ra khỏi phòng khách, đi về phía phòng của Tần Tuyển trên lầu hai, định đi về phòng, đóng cửa lại và trò chuyện với Cừu phu nhân.

Khương Hân đang giúp Tống Nghi Lam đeo bông tai, khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Hòa Nhan đang đi lên cầu thang, cô ta nói với Tống Nghi Lam, "Mẹ, con đột nhiên nhớ ra có chuyện cần nói cho người đại diện, mẹ cứ thử trước đi."

Lúc sau Khương Hân cũng đứng dậy rời khỏi phòng khách, lặng lẽ đi lên cầu thang...