Lâm Thị Lang Cố

Chương 41: C41






"Ừm...... Cho nên bây giờ em muốn cúp điện thoại sao?"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cùng một hoàn cảnh, trao đổi vị trí, phản ứng của Cố Nghiên Thu hoàn toàn tương phản với nàng. Lâm Duyệt Vi không muốn thừa nhận nàng thiếu kiên nhẫn hơn Cố Nghiên Thu, nhưng đứng trên phương diện này nàng thật sự thấp thỏm và nóng nảy hơn cô.

Nàng không nói chuyện.

Cố Nghiên Thu đang đợi, cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc xem Lâm Duyệt Vi sẽ quyết đoán mà lựa chọn cúp máy, hay vẫn là nhẹ nhàng lướt qua, tiếp tục dường như không có việc gì mà cùng cô nói chuyện phiếm.

Cố Nghiên Thu đếm qua mười viên Phật châu trên cổ tay, Lâm Duyệt Vi rốt cuộc mở miệng.

"Không có, vừa lúc có việc muốn nói với chị."

Lâm Duyệt Vi không thể không chịu khuất phục, đặc biệt là với Cố Nghiên Thu, cho dù là bên ngoài miệng, chỉ cần thua một chút, Lâm Duyệt Vi đã cảm thấy khó có thể chịu đựng. Không thể dùng từ ngữ khoa học để giải thích tâm trạng của chính mình, Lâm Duyệt Vi chỉ có thể lựa chọn một cái cớ dễ dàng thuyết phục mình nhất: Nàng và Cố Nghiên Thu trời sinh xung khắc.

Cố Nghiên Thu đạm nhiên trả lời nói: "Lâm tiểu thư mời nói."

Lâm Duyệt Vi sao có thể thật bày tỏ cái gì, đầu óc xoay chuyển, nói: "Hôm nay em phải xuất phát đi thành phố S."

Cố Nghiên Thu biết chuyện này, căn cứ theo tài liệu, Lâm Duyệt Vi là tuyển thủ chờ xuất đạo sau khi nghỉ phép thì phải tới tổng bộ của ban tổ chức, tiếp nhận an bài mới, từ hôm nàng nghỉ cho tới hôm nay, vừa đúng một tuần.

"Đi làm gì?" Cố Nghiên Thu rõ ràng biết lại giả bộ hồ đồ.

"Đi xem mình sẽ cùng ai ký hợp đồng." Lâm Duyệt Vi không khỏi hơi bực, lơ đãng trách cứ, "Không phải chị cũng xem tiết mục sao? Chẳng lẽ không biết kết quả cuối cùng của tiết mục này là gì?"

"......"

"Xin lỗi." Lời xin lỗi của Lâm Duyệt Vi nói thật sự mau, hơn nữa còn đủ thời gian vì chính mình tìm lấy cớ, "Em chợt phát hiện đã để quên một thứ rất quan trọng ở nhà, hơi gấp nên giọng điệu có hơi nặng, không phải cố ý, mong chị thứ lỗi."

Cố Nghiên Thu đem lời sắp sửa ra đến miệng nuốt trở vào, nói: "Không sao."

Cô mím môi, nói: "Toàn bộ tiết mục chiếu trên TV chị chỉ xem có mấy kỳ, cho nên có chỗ không hiểu lắm, cũng mong em thứ lỗi."

"Không sao." Lâm Duyệt Vi nói.

Hai người cách điện thoại đồng thời trầm mặc, nhưng lúc này không khí lại khác xa mọi lần, cả hai đồng thời có cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu như có như không quay chung quanh mình.

Lâm Duyệt Vi phát hiện chính mình không thể hiểu được mà cong khóe môi, ngón tay đè lên phím tắt lại không có dũng khí cúp máy.

Nàng nhẹ nhàng mà khụ một tiếng.

Cố Nghiên Thu nuốt nước miếng, dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe ổn trọng hỏi: "Không biết Lâm tiểu thư để quên gì ở nhà?"

"Không có gì, chính là con thỏ thú bông em vẫn hay treo trên ba lô lúc tham gia thi đấu, lúc về nhà thấy hơi dơ, nên tính giặt sạch một chút, sau đó thì quên mang theo." Lâm Duyệt Vi bổ sung thêm một câu, "Là do fan tặng."

Lâm Duyệt Vi xác thật bỏ con thỏ thú bông ở nhà, nhưng không phải do nàng nhớ ra trước khi gọi cho Cố Nghiên Thu, mà mới vừa nghĩ ra nên dùm đại làm cái cớ.

Cố Nghiên Thu ý vị thâm trường mà "Àh" một tiếng.

Lâm Duyệt Vi nói: "Kỳ thật cũng không phải rất quan trọng, chỉ là món quà đầu tiên, nên em khá xem trọng."

Cố Nghiên Thu dừng một chút, nói: "Vậy để chị mang tới cho em."

Lâm Duyệt Vi bị dọa nhảy dựng: "Cái gì?"

Cố Nghiên Thu nói: "Chị mang sang cho em, hai ngày nữa chị sẽ bay tới thành phố S, cũng tiện đường."

Lâm Duyệt Vi vội nói: "Không cần không cần, Cố tiểu thư quá khách khí." Nàng thậm chí còn phản xạ có điều kiện mà nhìn nhìn chung quanh, sợ Cố Nghiên Thu xuất quỷ nhập thần thật sự xuất hiện ở bên cạnh nàng, khi nhìn rõ bên cạnh không có khả năng Cố Nghiên Thu xuất hiện, nàng mới ma xui quỷ khiến mà nảy ra ý nghĩ: Nếu Cố Nghiên Thu thật có thể xuất hiện thì cũng không tệ......

Cố Nghiên Thu không biết suy nghĩ của Lâm Duyệt Vi, vì cô còn đang bận tính toán xem làm sao dành ra thời gian đi công tác, tiện miệng đáp: "Không khách khí."

Lâm Duyệt Vi không phải có ý đó, nhưng lại bị Cố Nghiên Thu nói như thế thành ra giống nàng mới vừa đồng ý.

Nàng liếm liếm môi, dáng ngồi đoan chính hơn một chút, ngón tay nghịch lấy tóc mình buông trước ngực, nói: "Cố tiểu thư, em có một việc, mong chị giúp em chăm sóc một chút."

"Chuyện gì?"

Lâm Duyệt Vi muốn nói lại thôi.


"Lâm tiểu thư cứ nói đừng ngại."

"Là thế này, gần đây tâm tình mẹ em không tốt lắm, hỏi bà ấy lại không nói, chỉ nói thời tiết nóng nên không có tinh thần, em cũng không biết là thiệt hay giả. Em thấy bà rất thích chị, em ở bên ngoài không tiện chăm sóc bà, nếu bà kêu chị tới nhà chơi, phiền chị tới giảng đạo giảng kinh cho bà ấy."

"Được."

Lâm Duyệt Vi cảm thấy lời này có ý yêu cầu, giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung một câu: "Nếu chị bận rộn công việc thì không sao, em chỉ thuận miệng nói, em cũng có dặn dò Giang Tùng Bích."

"Ừm." Cố Nghiên Thu trả lời rất đơn giản, nghe như tựa hồ thất thần.

Lâm Duyệt Vi nhíu mày.

"Lâm tiểu thư chờ một lát, chị phải trả lời một công văn quan trọng gấp."

"Ừm chị làm đi."

Tiếp theo Lâm Duyệt Vi liền cách ống nghe nghe thấy tiếng gõ bàn phím nhanh chóng, tiếng lách cách nghe sao mà thanh thúy, vốn dĩ lúc này Lâm Duyệt Vi hẳn nên cúp điện thoại, nàng không thích lãng phí thời gian chờ đợi những chuyện như vậy, huống chi nàng đã không còn chuyện gì để nói với Cố Nghiên Thu nữa.

Nhưng nàng vẫn cứ ngồi ở đó, nghe tiếng bàn phím vang lên, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.

Khi tiếng bàn phím hơi dừng lại, Lâm Duyệt Vi nãy giờ không nói lời nào bỗng tìm chủ đề hỏi một câu: "Công tác của chị rất bận sao?"

"Cũng tạm." Cố Nghiên Thu trả lời trước sau vẫn ngắn gọn, nghe thấy giọng nói này chỉ cảm thấy người này chắc rất thích cự tuyệt người ngàn dặm, Lâm Duyệt Vi thở ra một hơi, tính nói tạm biệt, Cố Nghiên Thu lại hậu tri hậu giác mà bổ sung một câu, "Kỳ thật không phải rất bận, nhưng ngoại trừ ở nhà và công tác cũng không có gì khác để làm, không bằng cứ công tác, dù sao cũng là kiếm tiền cho công ty nhà mình."

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Vậy ngày thường chị không có hoạt động giải trí nào khác mỗi khi rảnh rỗi à?"

Cố Nghiên Thu trầm ngâm một lát, nói: "Cưỡi ngựa, bắn tên, luyện súng có tính không?"

"Tính." Lâm Duyệt Vi bật cười nói, "Chị không phải là cổ nhân xuyên tới hiện đại đó chứ? Sao lại thích những môn thể thao hoài cổ vậy?"

"Thuật cưỡi ngựa bây giờ đã là một môn thể thao tầm thế giới, lúc còn ở nước ngoài chị từng tham gia không ít thi đấu, bắn tên thì bởi vì hưởng thụ khoái cảm kéo cung nhắm chuẩn, bắn súng thì hiện đại hoá hơn, gần đây mới đạt đến trình độ thành thục." Cố Nghiên Thu nghiêm trang mà giải thích, nói, "Sao lại là hoài cổ?"

Lâm Duyệt Vi lần đầu tiên nghe cô nói một đoạn dài như vậy, không khỏi kinh ngạc một chút, hóa ra người này cũng biết nói chuyện phiếm, "Em chỉ đùa một chút, chị đừng nóng giận."

"Chị cũng nói giỡn, không có tức giận." Cố Nghiên Thu mặt mày nhu hòa, hiếm khi thấy cô nghịch ngợm đùa một phen.

"Thuật cưỡi ngựa của em chỉ có thể bảo đảm không bị ngã khỏi yên, muốn chạy mau cũng không được, càng đừng nói đến kỹ thuật. Bắn tên có khó học không? Quốc nội không cho dùng súng đi?"

"Đều không khó, quốc nội có hội sở chuyên môn và câu lạc bộ."

"Em cảm thấy rất hứng thú."

"Có rảnh thì nói chị......" Ánh mắt Cố Nghiên Thu dừng ở cửa sổ tin nhắn trước mặt, ngưng mi tự hỏi, gởi trả lời cho đối tác, đối phương trả lời còn lẹ hơn, quả thực vô cớ gây rối, mạch suy nghĩ của Cố Nghiên Thu cực nhanh, hai người ngươi một lời ta một ngữ mà trả lời qua lại mấy lần.

Lâm Duyệt Vi đợi mãi không thấy cô nói tiếp, muốn thúc giục lại ngượng ngùng, chỉ có thể lẳng lặng mà chờ.

"Em mới vừa nói cái gì sao?" Trả lời xong tin nhắn Cố Nghiên Thu đã quên mất lời ban nãy muốn nói.

"Không nói gì hết." Lâm Duyệt Vi nổi giận nói.

Cố Nghiên Thu nghi hoặc việc nàng đột nhiên nảy sinh tức giận.

Lâm Duyệt Vi: "Em gọi điện thoại cho mẹ, tạm biệt."

Cố Nghiên Thu: "Ừm."

"Lần sau gặp." Lâm Duyệt Vi gấp đến không chờ nổi mà cúp điện thoại.

Nàng vừa mới hy vọng chút gì chứ? Lâm Duyệt Vi dùng hai tay che lấy mặt, ngưỡng mặt ngã mình trên ghế dựa.

Cố Nghiên Thu vừa cảm thấy kỳ lạ vừa thỏa mãn mà đặt điện thoại di động sang một bên. Vô luận như thế nào, hôm nay cô đã cùng Lâm Duyệt Vi nói nhiều hơn một câu, đối phương cũng không có âm dương quái khí mà đối với cô tràn ngập địch ý, đây đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Cố Nghiên Thu đối với việc này một chút cũng đều không nóng nảy, cô từ trước đến nay đều trầm ổn như vậy.

Mang tai nghe mang lâu đến cảm thấy không khoẻ, Cố Nghiên Thu tháo xuống, đặt cạnh di động. Mỗi khi cô chăm chú làm việc đều sẽ quên mất thời gian, chờ đến khi cô nhớ tới nghỉ ngơi dùng cơm thì đã hơn hai giờ chiều.

Cố Nghiên Thu nhìn đồng hồ, quyết định chờ thêm hai tiếng nữa, đợi bốn giờ rồi vừa ăn cơm trưa vừa dùng cơm chiều luôn, người có cuộc sống quy luật như cô có đôi khi cũng muốn trộm lười một chút, nấu cơm thật sự phiền toái, có thể trốn một lần thì trốn một lần.

Cố Nghiên Thu dạo khắp nhà, bên này lục tủ lạnh, bên kia mở ngăn kéo, lấy ra được một gói kẹo dẻo và bánh quy, ngồi xuống sô pha trước mặt, dùng TV cùng mọi người bình luận video cắt nối biên tập của Lâm Duyệt Vi, đây là tú sắc hạ cơm[1].

[1] chắc có thể dịch là ngắm người đẹp trước khi dùng cơm, giống ăn món khai vị vậy đó~


Lâu rồi không nhìn thấy mỹ nhân trong TV, Cố Nghiên Thu không khỏi ảo tưởng tới Lâm Duyệt Vi trong hiện thực, bỗng nhiên hoàn hồn, lần nhanh Phật châu.

...... A di đà phật.

Kế hoạch của Cố Nghiên Thu khá hoàn hảo, nhưng kế hoạch lại không đuổi kịp biến hóa, ý định dùng bữa cơm chiều ở nhà của cô đã không thành, cô bị ba cô-Cố Hòa kêu tới Cố trạch.

Cố Nghiên Thu nhìn hành đã cắt được một nửa trên thớt gỗ, vớt thứ trong nồi vào chiếc bát bên cạnh, đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi rửa tay, lái xe ra cửa.

"Ba." Cố Nghiên Thu vào cửa rồi cũng không thấy hai mẹ con Hạ Tùng Quân cùng Cố Phi Tuyền trong phòng khách, cô đứng ở huyền quan, vừa khom lưng đổi giày vừa hỏi, "Sao lại vội vã kêu con về?"

Cố Hòa nói: "Lão Tiêu tặng riêng tôm hùm đất do cậu ta tự nuôi dưỡng, ba kêu người tối nay làm tôm hùm đất, con không phải thích ăn sao, nên mới kêu con về."

Lão Tiêu từng làm tài xế của Cố gia, Cố Nghiên Thu hay gọi là chú Tiêu, lão Tiêu theo Cố Hòa rất nhiều năm, từ khi Cố Nghiên Thu bắt đầu có ấn tượng, tài xế trong nhà vẫn luôn là chú. Năm Cố Nghiên Thu học sơ nhị [2] đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, khiến một chân của chú tàn tật, không thể tiếp tục lái xe cho Cố Hòa, sau đó Cố Hòa cho chú một số tiền, lão Tiêu từ chức về quê nhận thầu nuôi tôm hùm đất, làm ăn cũng khấm khá, cứ mỗi vụ mùa liền chọn mấy con to nhất béo nhất gởi tới, năm nào cũng vậy, không hề thay đổi.

[2] Ở trung quốc bậc sơ trung , gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất , sơ nhị , sơ tam . Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN.

Bây giờ lại là mùa thịnh vượng nhất trong năm tôm hùm đất được bán ra thị trường, Cố Nghiên Thu xuất ngoại mấy năm, Cố Hòa không nói, mém tí cô cũng quên mất.

Cố Nghiên Thu nói: "Lâu rồi con cũng chưa gặp chú Tiêu."

Cố Hòa nói: "Bây giờ cậu ta bận lắm, qua đoạn thời gian này có rảnh thì khả năng sẽ trở về Yến Ninh."

Cố Nghiên Thu: "Đến lúc đó ba muốn mời chú Tiêu dùng cơm, thì nhớ kêu con."

Cố Hòa nói: "Ừm, cậu ta chắc cũng rất nhớ con, hôm qua gọi điện thoại tới cũng có nhắc tới con."

Cố Nghiên Thu cười cười: "Con gái chú Tiêu có phải đã vào đại học rồi không? Thi vào trường nào vậy?"

"Một trường trong tỉnh lị, xếp hạng cũng khá cao trong cả nước."

"Vậy cũng không tệ lắm."

"Lão Tiêu tính chờ con bé tốt nghiệp đại học cũng đưa ra nước ngoài học hai năm."

"Bây giờ em ấy bao nhiêu tuổi?"

"Mười chín, năm nay mới vừa học năm hai."

Hai ba con không mặn không nhạt mà trò chuyện, tuy rằng đề tài không quá thân cận, nhưng quan hệ lại vô tình có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là Cố Nghiên Thu lại nghĩ tới một điểm đáng ngờ, con gái của tài xế cũ bao lớn, học ở đâu ba cô đều nhớ rõ, quyết không phải một người bạc tình bạc nghĩa, hoàn toàn trùng khớp với Cố Hòa vẫn trong ấn tượng của cô. Tuy trong hơn nửa năm nay Cố Hòa tựa hồ như đã biến thành một người hoàn toàn khác, nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy. Ông vẫn là người nhớ rõ cố nhân trước kia, ngẫu nhiên sẽ tỏ ra nhu tình với cô như một người cha hiền.

Chú Tiêu...... Đúng rồi, linh quang Cố Nghiên Thu đột nhiên chợt lóe, chú Tiêu theo ba cô lâu như vậy, lại là tài xế của Cố gia, có thể chú sẽ biết về chuyện của mẹ cô. Khi nghĩ tới ý niệm này, Cố Nghiên Thu cơ hồ kìm nén không được, muốn lập tức đi tìm chú Tiêu, ngón tay cô phải bóp chặt vào lòng bàn tay mới miễn cưỡng giúp cô duy trì trạng thái trấn định như mọi khi.

"Lần trước cậu ta còn nói......" Nhưng biến hóa biểu tình của Cố Nghiên Thu không tránh được mắt Cố Hòa, Cố Hòa cất tiếng hỏi, "Con làm sao vậy?"

"Không có gì." Cố Nghiên Thu hơi hơi mỉm cười, "Ba, ba có số điện thoại chú Tiêu không?"

Biểu tình Cố Hòa cũng trong nháy mắt biến hóa trở nên vi diệu, "Con cần số điện thoại cậu ta làm gì?"

Cố Nghiên Thu thong dong trả lời: "Duyệt Vi cũng thích ăn tôm hùm đất, con tính nhờ chú Tiêu chuyển tới nhà, còn có nhạc phụ nhạc mẫu Lâm gia bên kia, nếu thích thì cũng đưa qua đó một ít."

Nàng ở trong lòng xin lỗi mà nói: Làm phiền Lâm tiểu thư, cho mượn tên em dùng một chút.

Cố Hòa gật gật đầu, nói: "Ra vậy, đương nhiên rồi. Con giúp ta lấy điện thoại qua đây."

Cố Nghiên Thu gần điện thoại của Cố Hòa hơn, cô khẽ vươn tay là có thể lấy được, Cố Hòa tiếp lấy di động, từ mục lục tìm ra dãy số của lão Tiêu, đưa tới trước mặt Cố Nghiên Thu, "Là số này, con lưu lại đi."

Cố Nghiên Thu nhìn dãy số, trong lòng ngàn quấn trăm vòng, sao ba cô lại sảng khoái như vậy? Ông không nghĩ tới cô sẽ đi hỏi chú Tiêu? Hay kỳ thật chú Tiêu cái gì cũng không biết? Hoặc do ông không làm chuyện gì có lỗi để phải sợ hãi?

Hai loại khả năng của vế sau, cô đều không muốn tìm ra câu trả lời.

Cố Nghiên Thu cất điện thoại lại, Cố Hòa cũng không để ý chút nào mà ném sang một bên một lần nữa, nói: "Con cùng hai vị gia trưởng Lâm gia ở chung thế nào? Bọn họ có khó xử con không?"

"Không có. Ba em ấy bởi vì công tác nên gặp không nhiều, mẹ em ấy thì gặp khá nhiều, là người rất tốt, đầu tuần còn mời con tới Lâm gia ăn cơm." Cố Nghiên Thu nói, cảm giác không được tự nhiên đồng thời còn có điểm mới lạ, loại trải nghiệm bị ba hỏi đến chuyện kết hôn sau sinh, nếu đổi lại là người bình thường, thì đại khái sẽ vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc đi.

Cô lặng yên rũ mi mắt một chút, nếu mẹ cô còn sống trên đời thì tốt rồi, trước khi lâm chung cũng không có thể nhìn thấy cô thành gia.

Cố Hòa nói: "Ba biết, con còn ở lại Lâm gia cả đêm."


Cố Nghiên Thu: "!!!"

Cố Hòa hơi buồn cười, nói: "Ba thấy status của bà ấy, kể chuyện con gái Lâm gia tìm bàn chải đánh răng cho con, bà thông gia còn hỏi mọi người mua bàn chải chạy bằng điện nào thì tốt."

Cố Nghiên Thu chỉ có số điện thoại bà Lâm, không có Weibo hay WeChat của bà, hoàn toàn không biết chuyện này, ngốc ngốc mà nhìn ba cô.

Ý niệm đầu tiên loáng qua trong đầu cô là khi Lâm Duyệt Vi nhìn thấy status ấy thì sẽ thế nào, có khi nào sẽ nổi giận đùng đùng, cùng mẹ nàng lý luận một phen, suy nghĩ này có vẻ phù hợp với tính cách nàng.

Cố Hòa vui mừng mà cười nói: "Vốn dĩ ta còn lo lắng, con bởi vì một số nguyên nhân khác mới cùng con gái Lâm gia kết hôn, bây giờ xem ra, con hạnh phúc như vậy thì tốt." tinh quang nơi đáy mắt Cố Hòa chợt lướt qua, mẹ con trên trời có linh, cũng sẽ vì con mà cao hứng.

Cố Nghiên Thu vừa đảo mắt, Cố Hòa đã khôi phục thần sắc như thường, ông đứng lên, đi về phía trước: "Cùng ta tới thư phòng đi, ta có chính sự muốn bàn giao cho con."

***

Cố Phi Tuyền là một người bận rộn, một tuần bảy ngày đều đi làm, chiều hôm nay Hạ Tùng Quân thật sự nhịn không được, lôi anh cùng bà đi dạo phố. Cố Phi Tuyền không thích đi dạo phố, nhưng là một hiếu tử, mẹ cũng đã mở miệng, đương nhiên cũng sẽ không từ chối. Anh giống đại đa số con trai, đi theo sau xách giỏ xách túi, cà thẻ trả tiền, Hạ Tùng Quân hỏi anh cái nào đẹp hơn, anh đều ậm ự cho qua, mở miệng là muốn hết. Hạ Tùng Quân mắng anh hoang phí, Cố Phi Tuyền chỉ có thể hướng lên trời trợn trắng mắt.

Hai mẹ con ra cửa từ giữa trưa tới tận khi mặt trời ngã về tây, Cố Phi Tuyền lái xe vào cửa chính, liền thấy trong sân nhà đậu nhiều hơn một chiếc xe, lẳng lặng lái xe đến sát bên cạnh một chiếc Maserati [3] màu trắng.

[3] Ảnh minh họa - Xe mơ ước của Es chiếc rẻ nhất cũng hơn $70,000 =))

Cố Phi Tuyền híp híp mắt, còn chưa kịp phát biểu ý kiến, mẹ anh Hạ Tùng Quân đã thay đổi sắc mặt trước: "Con tiểu kỹ nữ đó sao lại chạy tới đây?"

Cố Phi Tuyền nhíu nhíu mày, tuy rằng anh không thích Cố Nghiên Thu, nhưng cũng không đại biểu cho việc anh có thể tiếp nhận xưng hô như vậy, mấy năm nay Hạ Tùng Quân bị thờ ơ, bao nhiêu oán hận đều đổ lên người mẹ con Cố Nghiên Thu, nhưng bây giờ mẹ cô cũng đã chết, chỉ còn lại mình Cố Nghiên Thu.

Cố Phi Tuyền: "Mẹ chú ý tìm từ, cẩn thận bị Cố Hòa nghe thấy."

Hạ Tùng Quân sợ Cố Hòa, vừa nghe lời này, lập tức ngậm miệng, giống như Cố Hòa có thể từ đại sảnh xa mấy chục mét đột nhiên vụt ra vậy. Cố Phi Tuyền thấy bà như vậy, cảm thấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười, đồng thời lại tận lực kìm nén sự chán ghét nơi đáy lòng.

Chẳng sợ người này là thân sinh mẫu thân của anh.

Cố Phi Tuyền xuống xe, cầm lấy túi lớn túi nhỏ ở sau xe ra đều xách ở trên tay, "Mẹ, đi đóng dùm cửa một chút."

Hạ Tùng Quân đã đứng xa vài bước ở ngoài, hoa tai, vòng cổ, quần áo, túi xách không có món nào mà không phải là hàng hiệu, vô cùng có dáng vẻ phu nhân giàu có, bà kiêu căng mà vung tay, nói: "Không đi, con không tự đóng được à?"

Cố Phi Tuyền nhìn bà, dùng khuỷu tay móc lấy nắm cửa, nhưng không móc chắc, khiến một tiếng động lớn vang lên, Hạ Tùng Quân lại trách cứ anh nói: "Cửa xe hỏng thì sao thằng quỷ? Con có bao nhiêu của để phá hả? Con cho rằng con là Cố Nghiên Thu ...... Sao? Con nhìn xe nó đi, rồi nhìn lại xe mình mà xem, nghèo kiết xác."

Cố Phi Tuyền nhịn hết nổi, đột nhiên nổ tung: "Tôi nghèo kiết xác thì sao, tốt xấu gì cũng do tôi tự mình kiếm tiền mua! Người ta có cha tốt mẹ hiền, tôi không có!"

Hạ Tùng Quân chỉ vào anh: "Mày!"

Cố Phi Tuyền: "Tôi không cùng người khác đua đòi, là bởi vì tôi biết cân lượng của chính mình, bà có biết không? Bà không cần phải nói, trước kia tôi từng nhìn thấy mẹ của Cố Nghiên Thu, bà kém xa người ta, mặc vào long bào cũng không giống Thái Tử, bà thôi mơ hư vinh đi!"

"Ta hư vinh?" Hạ Tùng Quân bị anh làm cho nghẹn đến nói không ra lời, đấm ngực dậm chân nói, "Ta đây đều là vì ai --"

"Vì chính bà."

Cố Phi Tuyền lạnh lùng mà bỏ lại một câu, sải bước đi tới cửa.

"Mày đứng lại!"

Cố Phi Tuyền cũng không thèm dừng lại.

Hạ Tùng Quân quét nhìn người hầu kẻ hạ dò xét xung quanh một vòng, "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi làm việc đi!" Nói xong bà dậm chân đuổi theo, "Cố Phi Tuyền, mày muốn tạo phản hả?"

Sau khi vào cửa Hạ Tùng Quân không muốn tiêu tan cũng phải tiêu tan, cùng Cố Phi Tuyền tiếp tục trình diễn tiết mục "Mẫu từ tử hiếu", Cố Phi Tuyền đang nổi nóng, lười cùng bà phối hợp, sải bước lên lầu.

Cố Hòa thấy, hỏi: "Nó làm sao vậy?"

Hạ Tùng Quân cười nói: "Không có gì, vì dạo phố với em dạo đến không vui."

Cố Hòa dừng một chút, tựa hồ như đang chịu đựng cái gì, nói: "Lần sau nếu nó không vui, tôi có thể đi với em, chỉ cần tôi rảnh."

Hạ Tùng Quân ngây ngẩn cả người.

Một bên Cố Nghiên Thu cũng ngây ngẩn cả người, khó có thể tin mà nhìn Cố Hòa. Cô nắm chặt song quyền, rời khỏi phòng khách.

Sau một lúc lâu, Hạ Tùng Quân mới thật cẩn thận mà nói: "Anh nói thật à?"

Cố Hòa hỏi lại: "Lời tôi nói có khi nào không phải thật?"

"Vậy ba mươi năm trước thì sao? Anh đã từng hứa với tôi những gì?" Hạ Tùng Quân hai mắt rưng rưng.

"Hết thảy là do tôi sai." Cố Hòa rút khăn giấy giúp bà lau nước mắt, nhìn bà nói, "Nhưng bọn nhỏ vô tội, tôi không hy vọng Phi Tuyền biến thành công cụ trong tay em, thằng bé là một hảo hài tử."

Cố Hòa nói: "Tôi sẽ bồi thường cho em."

Hạ Tùng Quân tùy ý để người đàn ông trước mắt giúp bà lau khóe mắt, bi thương đầy cõi lòng mà nghĩ: Quá muộn rồi, ông nợ tôi nhiều năm như vậy phải tính từ đâu chứ?

***

Cố Nghiên Thu lên sân thượng lầu ba, ánh mắt đụng phải Cố Phi Tuyền đang quay lại nhìn cô.


Hai người đồng thời nhìn đi hướng khác, mỗi người một góc, nước giếng không phạm nước sông.

Dưới chân Cố Phi Tuyền có hai điếu thuốc đã hút xong, anh còn ở đó không ngừng hút, mắt nhìn ra rất xa, ánh mắt thâm trầm. Cố Nghiên Thu ngồi ở góc tường trên một chiếc ghế gấp, cô cũng xuất thần.

Cố Phi Tuyền lại dẫm nát một điếu nữa, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái trẻ tuổi trầm tĩnh đến cơ hồ không hề tồn tại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu: Người này, là em gái cùng cha khác mẹ với anh.

Khi Cố Phi Tuyền không biết thân thế của mình, thì vẫn luôn ảo tưởng mình có một cô em gái, với khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc mềm mại, sẽ ôm chân anh làm nũng kêu một tiếng anh hai, ôm ôm, chạy lại bên anh, kêu anh mua quà cho, thì anh sẽ nguyện ý đem hết thảy đều cho nàng.

Khi anh lớn hơn một chút, hiểu chuyện, mẹ anh nói cho anh biết, anh vốn có ba, nhưng lại có một người phụ nữ ác độc, đã đoạt đi người ba ấy, còn cùng ông hạ sinh một cô con gái. Có một ngày Hạ Tùng Quân cố ý dẫn anh tới ngôi trường quý tộc ấy, nhìn những bộ đồng phục sa hoa đắt tiền—— so với những bộ đồng phục của trường học bình thường bán sỉ ngoài chợ không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, bản thân Cố Nghiên Thu cũng rất xinh đẹp, ở giữa đám người liếc mắt một cái thì có thể nhận ra cô. Khi đó Cố Nghiên Thu đã ra dáng lãnh đạo, bên người lúc nào cũng vây quanh bởi một đám bạn gia thế cũng ưu việt như cô.

Hạ Tùng Quân bắt anh phải quan sát đối phương, không ngừng nhắc đi nhắc lại bên tai anh: "Thấy không, nó là con gái của người phụ nữ bại hoại kia, con nhìn trường học sau lưng nó xem, con nhìn quần áo trên người nó xem, bạn bè của nó, tất cả vốn dĩ đều là của con."

Một chiếc siêu xe ngừng trước cổng trường, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn cao lớn bước xuống xe, Cố Nghiên Thu khi ấy còn học sơ trung nhìn đối phương tươi cười rạng rỡ, người đàn ông đút kẹo đường cho cô, mặt đầy sủng nịch bế cô vào trong xe.

"Đó chính là ba con, tên ông ta là Cố Hòa, cũng là của con, vốn dĩ thuộc về con."

"Bọn chúng đã đoạt đi mọi thứ của con! Con phải nhớ kỹ!"

Sau nhiều năm qua đi, Cố Phi Tuyền vẫn nhớ rõ Hạ Tùng Quân khi ấy, tròng mắt bà như muốn nổ tung, ngũ quan gần như méo mó, vô cùng đáng sợ, lời thề dường như bất biến không ngừng lập đi lập lại bên tai Cố Phi Tuyền.

"Con không cần người ba như vậy! Con không có ba!" Cố Phi Tuyền la lên một tiếng, vùng khỏi tay Hạ Tùng Quân, quay đầu bỏ chạy.

Hạ Tùng Quân đuổi theo anh, không thuận theo cũng không buông tha.

Khi Cố Phi Tuyền vào trung học Hạ Tùng Quân vẫn ngày qua ngày tẩy não anh, khiến anh thậm chí từng trộm theo dõi hai mẹ con Cố Nghiên Thu, muốn tìm kiếm thời cơ xuống tay gây bất lợi cho hai người, nhưng chưa lần nào hạ được quyết tâm.

Theo tuổi tác trưởng thành, Cố Phi Tuyền vào đại học, có lý tưởng của chính mình và sự nghiệp, dần dần xem chuyện này phai nhạt trong lòng, chỉ có Hạ Tùng Quân, trong nhiều năm qua vẫn như cứ bướng bỉnh và kiên trì, mỗi lần nhắc đến đều sẽ dông dài. Sau khi Cố phu nhân vừa qua đời, bà vậy mà lại vừa lòng tùy ý, nguyện gả vào Cố gia.

Cố Phi Tuyền luôn cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Nếu hỏi Cố Phi Tuyền có hận Cố Nghiên Thu hay không, thì anh hận, sau nhiều năm bị Hạ Tùng Quân tẩy não một cách vô tri vô giác, anh không thể dễ dàng nhổ xuống cái gai trong lòng này, nhưng nếu hỏi anh hận ở mức độ nào, thì không cao lắm.

Trung học, đại học, Cố Phi Tuyền từng nhìn thấy bà Cố từ xa vài lần, trong mắt anh bà là người phụ nữ tốt đẹp nhất, tuyệt đối không giống kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, lời Hạ Tùng Quân nói có vài phần thật vài phần giả, Cố Phi Tuyền đã không phân rõ được. Dù vậy, ân oán của thế hệ trước, không liên quan tới Cố Nghiên Thu.

Cố Phi Tuyền nhớ tới nguyện vọng khi còn nhỏ, không khỏi âm thầm đánh giá tướng mạo Cố Nghiên Thu, anh giống Cố Hòa, còn Cố Nghiên Thu thì giống mẹ nhiều hơn, nhưng Cố Phi Tuyền phát hiện lông mày và môi anh có vài phần tương tự cô.

Cố Phi Tuyền trong lòng nảy sinh vui sướng vài phần, rất mau bị mâu thuẫn đè xuống.

"Này."

Tai Cố Nghiên Thu vừa động, nhìn nhìn trái phải, mới biết Cố Phi Tuyền đang kêu cô, nhưng cái đáp trả của cô khá đơn giản, cô chỉ nhướng mày, tỏ vẻ nghi vấn.

"Ba mẹ cô kết hôn năm nào?"

"......"

Cố Nghiên Thu không đáp lại, Cố Phi Tuyền tự biên tự diễn: "Nếu tôi không nói sai, là hai mươi tám năm trước đi, năm thứ ba sau khi bọn họ kết hôn thì có cô."

"Anh muốn nói gì?" Cố Nghiên Thu giọng có chút khàn, ngữ điệu trầm hơn so với ngày thường rất nhiều.

"Cô có biết năm nay tôi đã hai mươi tám tuổi không?"

Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm anh.

"Không cần nhìn tôi như vậy." Cố Phi Tuyền xùy nói, "Lúc hai người bọn họ kết hôn tôi đã chào đời rồi."

Cố Nghiên Thu mặt vô biểu tình.

"Cô không hề hoài nghi vì sao mẹ cô lại kết hôn với Cố Hòa sao? Khi đó mẹ cô có biết trên thế giới này đã có sự tồn tại của tôi rồi hay không? Mẹ tôi bảo, bà cùng Cố Hòa mới là lưỡng tình tương duyệt, là mẹ cô cướp đi Cố Hòa, khiến ông ta bỏ-nhà-vứt-con." bốn chữ cuối cùng Cố Phi Tuyền cơ hồ gằn từng chữ một.

"Biến đi." Cố Nghiên Thu giơ tay ném mẫu giấy gói kẹo trong tay vào mặt anh.

Cố Phi Tuyền nháy mắt, khiêu khích mà nhìn cô: "Vậy cô làm sao giải thích bây giờ ông ta gấp đến không chờ nổi mà đón hai mẹ con tôi về nhà, chẳng lẽ không phải bởi vì ông ta áy náy à?"

"Anh im đi." Cố Nghiên Thu nắm chặt tay, lạnh lùng mà híp mắt nhìn anh.

"Đừng lừa mình dối người nữa Cố Nghiên Thu, cô cho rằng mẹ cô là người tốt gì chứ?"

"Tôi kêu anh im đi!" Cố Nghiên Thu rốt cuộc đứng dậy, khớp xương trên năm ngón tay nới lỏng, đánh một quyền thẳng vào mặt anh.

Cố Phi Tuyền bị cô đánh đến quay đầu đi, khóe miệng chảy ra một vệt máu, anh liếm liếm khóe môi, không để bụng mà nhún vai nói: "Tôi không đánh phụ nữ, cô muốn bốc hơi thì bốc hơi đi."

Cố Phi Tuyền trào phúng mà cong khóe môi: "Bất quá tốt nhất nên hỏi người ba kia của cô, xem ông ta rốt cuộc đã làm chuyện trái với lương tâm gì."

Cố Nghiên Thu đóng sầm cửa lại bỏ đi.

Cố Phi Tuyền nhìn bóng dáng cô, ánh mắt từ trào phúng chậm rãi trở nên nhu hoà.

Đi hỏi đi, tôi cũng muốn biết chân tướng năm đó đến tột cùng là gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là tiểu ngọt văn, tui thề, là thật sự ngọt, không ngọt không lấy tiền (*°°*)