Lãng Mạn Của Anh

Chương 81



Lần đầu tiên Hạ Văn và Đường Thịnh gặp mặt thật ra không phải là ở khách sạn, lần gặp đầu tiên của bọn họ ở trước kia, chẳng qua khi đó hai người đều gặp nhau ở quán bar, lúc đó Hạ Văn đối với người đàn ông áo mũ chỉnh tề như Đường Thịnh, không có quá nhiều suy nghĩ.

Nhưng mà ngày hôm đó cô giúp Đường Thịnh một việc, chặn được một đào hoa, lúc sau, cũng không gặp lại nhau.

Đến tận bây giờ.

Hạ Văn nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, mặc âu phục màu đen, một thân đều là cảm giác tinh anh, giờ phút này, người đàn ông mặt không đổi sắc, xử lý sự cố lâm thời của khách sạn đâu vào đấy.

Cô và Chu Túy Túy là người gây chuyện, Đường Thịnh lẳng lặng liếc mắt nhìn hai người một cái, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, cho người đến xử lý, không lâu sau bảo vệ liền ấn người đàn ông còn đang giãy giụa xuống.

Đường Thịnh ghé mắt, còn bảo bảo vệ khuyên những khách hàng ở xung quanh về phòng.

Xử lý xong tất cả chuyện này, đoàn người lại đến cục cảnh sát, trò khôi hài đêm nay mới coi như kết thúc.

Hạ Văn và Chu Túy Túy đứng chung một chỗ, nhìn người đàn ông trước mắt này, dừng một chút nói: "Cảm ơn."

Đường Thịnh cong cong môi, bật cười liếc nhìn cô: "Bắt gian?"

Hạ Văn nghẹn lại, không có chần chừ gì mà ngước mắt nhìn về phía anh ta: "Không thể sao?"

Đường Thịnh nhướng mày, lắc đầu: "Có thể."

Anh nhìn hai người trước mặt, "Cần tôi đưa hai vị về không?"

"Không cần." Chu Túy Túy mỉm cười nhìn về phía người đàn ông trước mặt, chỉ chỉ nói: "Cảm ơn, nhưng chồng của tôi đến đây đón rồi."

Cô quay đầu, vừa hay nhìn thấy Thẩm Nam đi về phía bên này.

Đường Thịnh thản nhiên, không miễn cưỡng gì, chào hỏi với Thẩm Nam, sau đó ngồi xe của mình rời đi.

Sau khi lên xe, Chu Túy Túy và Thẩm Nam cũng không hỏi Hạ Văn cái gì, thật ra Hạ Văn đã sớm biết chồng mình ngoại tình, rất sớm đã phát hiện, cũng biết người đàn ông đó thật sự phản bội mình, nhưng lúc đó nói thế nào nhỉ, không phải tận mắt nhìn thấy, cô vẫn sẽ lừa dối mình như cũ.

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáy lòng tự cười nhạo chính mình.

Mày xem đi, ánh mắt của mày thật sự rất kém cỏi, chọn một người đàn ông như vậy, mày giúp hắn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến bây giờ, hắn khen ngược, cầm tiền đi bao dưỡng người phụ nữ khác, này có giống như một truyện cười, một truyện cười chỉ nhằm vào mày thôi không?

Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa thật lâu.

Hai ngày sau, Hạ Văn ở khách sạn mấy ngày, sau mấy suy sụp, đột nhiên lại lên tinh thần, tra nam sao, không cần cũng thế, cô là người cầm được thì buông được, không có gì đáng để ý.

Chu Túy Túy thấy cô như vậy, cũng yên tâm không ít.

"Nghĩ như vậy là được rồi, tra nam thì có gì phải đau lòng khổ sở?" Chu Túy Túy ôm Hạ Văn, nhẹ giọng nói, "Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, dù sao cậu có tiền, đến lúc đó bao dưỡng tiểu thịt tươi."

Hạ Văn nhoẻn miệng cười, cong cong môi: "Cậu nói đúng."

Thủ tục ly hôn còn dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, bởi vì Hạ Văn có đầy đủ chứng cứ Triệu Minh Hiên ngoại tình trong hôn nhân, hơn nữa tiền gây dựng sự nghiệp lúc trước toàn bộ do Hạ Văn lấy ra, hai người yêu nhau từ thời đại học đến bây giờ, thật ra đã rất nhiều năm rồi.

Nhìn người đàn ông hùng hùng hổ hổ với mình, Hạ Văn lười biếng nở nụ cười, đột nhiên có thêm dũng khí vì mình đã quyết định như vậy.

Rời khỏi một tên tra nam mà thôi, không có gì ghê gớm lắm.

Cô có tiền có sắc, rời khỏi tra nam mới có thể sống tốt hơn.

Hạ Văn sau khi ly hôn, đầu tiên suy nghĩ đến từ chức, cô thật sự không chịu nổi bát quái trong văn phòng, một người hai người, cả ngày tìm hiểu tin tức cô ly hôn.

Hôm nay, Hạ Văn lười nhác nhìn đồng nghiệp đến nghe chuyện bát quái, hừ một tiếng: "Sao, muốn hỏi cái gì?"

Người nọ chột dạ cười hỏi: "Chị Hạ Văn, nghe nói chị ly hôn?"

Cô ta nói: "Sao nhanh như vậy đã ly hôn?"

Hạ Văn hơi mỉm cười nhìn cô ta: "Liên quan đến cái rắm gì của cô?"

Sắc mặt đồng nghiệp kia lập tức cứng đờ, nhìn cô nói: "Em cũng chỉ quan tâm chị thôi."

Hạ Văn à một tiếng, cười hi hi nói, "Không cần quan tâm đâu." Cô lẩm bẩm nói: "Tôi có tiền có sắc, cần quan tâm làm gì."

"Nhưng tình cảm của chị và chồng không phải rất tốt sao?"

Hạ Văn nhướng mày: "Này cô cũng biết?"

Người nọ nghẹn nghẹn, bị cô nói lại một câu cũng không nói lên lời. Một hồi lâu sau mới thì thầm: "Đàn ông không phải đều thích hái hoa ngắt cỏ sao, cần phải ly hôn sao?"

Bên cạnh cũng có một đồng nghiệp tiến lại gần, người nọ lớn tuổi hơn Hạ Văn một chút, lấy thân phận người từng trải khuyên: "Nói rất đúng, Hạ Văn này, đàn bà đã ly hôn không dễ tìm đối tượng, người khác đều ghét bỏ, hôn nhân chính là như vậy, tạm chấp nhận là qua được."

Hạ Văn cười lạnh một tiếng, nhìn hai người trước mặt này nói: "Hai người thật thảm."

Hai người liếc nhìn nhau, không thể nhịn được nữa, nhìn về phía cô: "Hạ Văn, cô nói cái gì vậy?"

Hạ Văn hất tóc mình, nhướng mày cười nói: "Không nghe rõ lời tôi nói sao, các cô thật thảm, sống bi ai, một lần bất trung vạn lần bất trung, những lời này có nghe không?" Cô cạn lời nói: "Hơn nữa, phụ nữ đã từng ly hôn thì sao, phụ nữ đã từng ly hôn cũng có thể tìm được cuộc sống của chính mình, quan niệm của hai người thật sự làm cho tôi cảm giác có phải mình đang sống ở thời cổ hay không?"

Cô nhìn bà chị định khuyên mình kia, hơi hơi mỉm cười nói: "Có tin, người sau tôi tìm được còn tốt hơn chồng trước không?"

Bà chị bĩu môi, hoàn toàn không tin lời cô nói.

Khi Hạ Văn đứng dậy đi, âm thầm nói: "Ai còn muốn cô nữa.”

Hạ Văn nghe, bước chân dừng một chút, trên mặt treo cười đi về phía toilet.

Cô không chú ý đến, phía sau vừa lúc có mấy người đang đứng, đứng ở cửa văn phòng.

Tổng biên xấu hổ cười cười nói với Đường Thịnh: “Xin lỗi, để anh chê cười.” Bà bất đắc dĩ nói: “Nhân viên bên dưới khi nhàn hạ hay nói mấy chuyện sinh hoạt cá nhân.”

Đường Thịnh nhướng mày, nhoẻn miệng cười nghĩ lời nói cường thế khi nãy của người nọ, cong môi cười nói: “Không sao, không tính là chê cười.”

Anh gật đầu khen ngợi nói: “Cô ấy nói rất đúng.”

Tổng biên sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Đường Thịnh: “Cái gì?”

Đường Thịnh mỉm cười, không giải thích nhiều: “Không có gì.”

Tổng biên ngẩn ra, lúc này mới vội vàng nói: “Đường tổng mời vào bên trong.”

Công ty của bọn họ là kết hợp giữa tạp chí và nhà xuất bản, hôm nay có thể mời Đường Thịnh đến đây, chủ yếu là tổng biên muốn phỏng vấn Đường Thịnh, nhưng vẫn luôn không mời được, cho nên mới bất đắc dĩ nhờ bạn giúp đỡ, bảo Đường Thịnh đến đây một chuyến, đơn giản là trả lời mấy câu hỏi.

Vốn dĩ là bọn họ muốn đích thân đi phỏng vấn, nhưng vừa lúc Đường Thịnh tới bên này có việc, cũng không biết tại sao, liền biến thành Đường Thịnh nguyện ý chủ động lại đây tiếp nhận phỏng vấn.

Mười thương nhân xuất sắc nhất, Đường Thịnh cũng được xem như làm một trong đó, kim cương vương lão ngũ (Ý chỉ những người đàn ông vừa có tiền, nhan sắc, quyền thế), có tiền có thế, quan trọng là người còn đẹp trai, gương mặt này chính là chiêu bài của khách sạn bọn họ, rất nhiều người đến khách sạn là vì gương mặt này của ông chủ, có thể đăng ký vào ngủ trong khách sạn, trong lòng mọi người đều ôm suy nghĩ, nhỡ đâu một ngày nào đó liền gặp được.

Hạ Văn cũng không biết Đường Thịnh tới, sau khi từ toilet ra tới cô liền chuyên tâm xử lý công việc tồn đọng của mình, cô xin nghỉ phép, vốn dĩ là muốn từ chức, nhưng tổng biên không đồng ý, cuối cùng cho bà ấy cho cô một kỳ nghỉ không kỳ hạn, đối với Hạ Văn mà nói, quá nể tình.

Cho nên cô cũng không nhắc lại chuyện từ chức, chỉ lo hoàn thành công việc trong tay, đi ra ngoài nghỉ ngơi nửa tháng hoặc là một tháng, đi khắp nơi một chút.

Hạ Văn vừa tốt nghiệp liền kết hôn, vì kết hôn còn cãi nhau với người trong nhà, mấy năm nay tuy rằng có liên hệ, nhưng mỗi một lần gặp mặt đề tài mãi mãi không thay đổi chính cãi nhau, đến sau ly hôn, cô cũng không dám nói cho người nhà một tiếng.

Nghĩ, Hạ Văn cười khổ một tiếng.

Khi cô đang thất thần nghĩ, đồng nghiệp đối diện đột nhiên oa hai tiếng: “A a a a người đàn ông kia ra rồi.”

Một người bên cạnh nói: “Thật sự thật sự, đẹp trai quá, đây là ai?”

Đồng nghiệp bên cạnh chính là người vừa mới hỏi thăm tin tức cô ly hôn.

Người đối diện nói: “Oa oa oa, Đường tổng nha, là ông chủ khách sạn nổi danh đó, cái này mà cô cũng không biết thì nên đi học lại rồi.” Cô ta a a hai tiếng, che ngực mình nói nhỏ: “Đường tổng cũng quá đẹp trai đi.”

Người bên cạnh: “Người đàn ông ưu tú như vậy. Cũng thật sự đẹp.”

Hạ Văn ngừng lại, sau khi nghe được hai chữ Đường tổng theo bản năng ngước mắt nhìn, vừa lúc chạm phải ánh mắt thâm thúy kia của Đường Thịnh, cô hoảng hốt, lại có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Thịnh ở đây.

Nàng nhướng mi, còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Thịnh liền gọi tên cô: “Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Hạ Văn: “.......”

Động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía Hạ Văn, trong mắt không biết bao nhiêu hâm mộ.

Đường Thịnh như là không hề nhận ra, khen cô một câu: “Lại xinh đẹp lên không ít.”

Công phu biểu diễn bên ngoài ai mà không biết, Hạ Văn ngước mắt, cười khanh khách nhìn về phía Đường Thịnh: “Đường tổng cũng vậy, một đoạn thời gian không gặp, lại anh tuấn không ít.”

Đường Thịnh thấp giọng cười, trên mặt khó khi treo nụ cười: “Vẫn kém Hạ tiểu thư.”

Anh ta nghiêng đầu: “Đã lâu không gặp, có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Hạ Văn hơi ngừng lại, cảm nhận được những ánh mắt như muốn giết người ở chung quanh, cong cong môi: “Được thôi.” Cô nhìn về phía tổng biên đang khiếp sợ ở bên cạnh, hỏi: “Tổng biên, đến thời gian nghỉ giữa trưa, em có thể đi rồi chứ?”

Tổng biên nghẹn lại, vội vàng gật đầu: “Có thể có thể, em tiếp đãi Đường tổng cho tốt."

Trong lòng bà có một đống câu hỏi, nhưng biết bây giờ không phải là lúc để dò hỏi.

Hạ Văn cười cười: “Vâng.”

Cô ngước mắt, nhìn về phía Đường Thịnh.

Hai người đối diện nhìn nhau, hai tay Đường Thịnh đút túi quần, cười một tiếng: “Mời.”

Hai người vừa đi, văn phòng nháy mắt nổ tung.

“Mẹ ơi, sao chị Hạ Văn lại quen biết Đường tổng?”

“Không chỉ là biết đi đi, cảm giác còn rất thân, lúc trước cũng không nghe nói Đường tổng thân với người con gái nào."

Bà chị lúc trước cười nhạo Hạ Văn kia cười lạnh một tiếng: “Không phải Hạ Văn thích đến quán bar sao, nói không chừng là quan hệ không trong sạch gì đó đấy.” Cô ta ngạo kiều nói: “Ai biết rốt cuộc chồng cô ta ngoại tình hay là cô ta không chịu được tịch mịch." 

Mọi người: “......”

Tổng biên nhíu nhíu mày nghe lời này, nhìn về phía người nọ: “Đến văn phòng một chút.”

Người nọ: “.....”

Đi ra văn phòng, Hạ Văn cảm thấy không khí đều mới mẻ không ít, cô cũng không biết chuyện trong văn phòng.

Nhưng tâm tình vẫn rất tốt, cô quay đầu, nhìn về phía Đường Thịnh: "Cảm ơn."

Tuy rằng không biết vì sao Đường Thịnh lại giúp cô.

Đường Thịnh cười nhạt: "Chỉ như vậy?”

“Bằng không thì sao?” Hạ Văn kinh ngạc nhìn anh, trêu chọc nói: “Đường tổng cũng không đến mức thiếu người ăn cùng một bữa cơm chứ, này tôi không tin đâu nha."

Tiếng nói vừa dứt,Đường Thịnh hơi nghiêng người đứng về phía bên cạnh cô, hơi hơi mỉm cười hỏi: “Nếu tôi nói phải thì sao?”

Hạ Văn “.....”

Vậy cô không lời nào để nói.

Hạ Văn nhìn người không biết là trợ lý hay tài xế đi theo sau Đường Thịnh, đang đứng ở một chỗ xa xa nhìn về phía hai người bọn họ. Nghĩ nghĩ, Hạ Văn nhoẻn miệng cười chỉ vào nói: “Nhưng biểu tình của trợ lý anh lại không nói cho tôi như vậy." 

Cô dừng một chút, đôi mắt sáng ngời nhìn Đường Thịnh nói: “Là thật sự muốn ăn cơm cùng hay là giả?"

Đường Thịnh: “Thật sự.”

Anh ta nhướng mày, cong môi cười hỏi: “Coi như báo đáp tôi vừa mới hỗ trợ, cùng nhau ăn một bữa cơm?”

Hạ Văn suy tư vài giây, nghĩ nghĩ vẫn gật đầu đồng ý: “Có thể.”

Hai người cứ như vậy đi ăn cơm đi, trợ lý rất hiểu chuyện nói một câu: “Đường tổng, anh ở bên này sau khi kết thúc gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, chạy nhanh như chớp.

Hạ Văn nghẹn lại, có chút xấu hổ nhéo nhéo lỗ tai, nhìn về phía Đường Thịnh: “Đường tổng muốn ăn cái gì?”

Đường Thịnh cười, chỉ vào một trung tâm thương mại đối diện nói: “Chắc là cô quen thuộc nơi này hơn tôi."

Bên này Đường Thịnh rất ít đến, hôm nay đến đây cùng là vì có chút chuyện, anh ta nhìn trúng một khách sạn kinh doanh không được tốt ở bên này, muốn mua lại, thay tên khách sạn, lúc này mới tự mình đi một chuyến.

Khách sạn là theo chuỗi, bên này vừa hay không mở, nhưng chỗ này thị trường tương lai không tồi, cho nên Đường Thịnh liếc mắt một cái liền nhìn trúng.

Hạ Văn suy xét một hồi, cũng không khách khí với Đường Thịnh: “Vậy qua bên kia đi, có một cửa hàng canh cũng không tệ lắm.”

Cô nghĩ kiểu người như Đường Thịnh chắc khá chú trọng đến dưỡng sinh, rốt cuộc có tiền thì cũng phải có mạng mới tiêu được.

Đường Thịnh không có gì ý kiến, đi theo cô.

Một bữa cơm thật ra hai người cũng không nói gì, Hạ Văn sẽ ăn, cũng sẽ giới thiệu, chờ đồ ăn lên, hai người liền chuyên chú ăn đồ ăn trước mặt mình, Đường Thịnh nhìn người con gái đối diện, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Trong lúc ăn, Hạ Văn còn nhận được điện thoại của Chu Túy Túy.

“Ăn cơm chưa?”

Hạ Văn bật cười: “Cậu không cần mỗi ngày đều gọi điện thoại hỏi thăm mình, mình cũng không đến nghĩ luẩn quẩn trong lòng không ăn cơm để bản thân bị đói." Cô bật cười, “Đang ăn nè, ăn ngon lắm.”

Hai người hàn huyên vài câu sau liền ngắt điện thoại.

Sau khi ăn no, Hạ Văn muốn đi tính tiền, kết quả bị Đường Thịnh giành trước.

Hạ Văn: “Đường tổng.”

Đường Thịnh cười rạng rỡ: “Không có thói quen để nữ sĩ trả tiền."

Hạ Văn gật gật đầu, ngước mắt nhìn anh ta, sau một lúc lâu: “Tôi đây trở về đi làm, Đường tổng đi thong thả.”

Đường Thịnh nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó nói: “Hạ tiểu thư, có câu nói cô nói rất đúng.”

“Cái gì?”

“Cô là cô gái ưu tú như vậy, người đàn ông tiếp theo nhất định sẽ tốt hơn người đầu rất nhiều.”

Hạ Văn: “.....”