Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 43: Không phải chơi như vậy



"Giải thích? Cậu nghĩ cậu là ai? Xứng để tôi giải thích cho cậu sao?”

La Nhàn hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Thiên: "Dám đến chỗ tôi gây chuyện, cậu là người đầu tiên! Tôi sẽ gọi cảnh sát, có bản lĩnh các cậu đợi cho tôi, nửa đời sau chuẩn bị ăn cơm nhà tù đi!”

Nghe đến câu nói này, vẻ mặt Lâm Khuê liền tối sầm lại, không thể nhịn thêm nữa, đưa tay cướp lấy điện thoại, siết nhẹ.

Rắc rắc!

Chiếc Iphone X mới toanh vụn thành một đống bột vụn, theo gió bay đi mất.

"Bà là một người gian xảo, bà thực sự nghĩ rằng mình lợi hại lắm sao?” Lâm Khuê sắc mặt tối sầm lại.

Anh đường đường là mãnh hổ Bắc Dã, đã gặp vô số kẻ tiểu nhân nham hiểm, nhưng giống không chịu thuyết phục như La Nhàn thì đây là lần đầu tiên anh gặp.

"Cậu làm gì vậy?" La Nhàn sững người một lúc, sau khi phản ứng trở lại liền chửi lấy chửi để Lâm Khuê.

"Đây là điện thoại tôi mới mua, iphone X, hiểu không? Bán cậu đi cũng đền không nổi đâu!”

"Đại Quân, mẹ kiếp cậu vẫn định giả chết đến bao giờ?" La Nhàn lúc này giống như con chó điên, vồ được ai là cắn.

"Còn không mau đi gọi người, không nhìn thấy tôi đang bị bắt nạt hay sao?”

Đại Quân cười đau khổ, rồi đứng dậy khỏi mặt đất. Anh ta rất sợ Lâm Khuê: "Chị La, chị xem, hay là gọi điện cho giám đốc?"

"Gọi cái con khỉ!" La Nhàn trợn mắt lên với anh ta: "Đợi giám đốc đến thì trại trẻ đã bị hai tên tiểu tử này phá rồi. Nhanh chóng đi tìm người, nếu như hôm nay bọn họ có thể đứng mà đi ra khỏi đây, thì sau này anh cút đi cho tôi!”

Sắc mặt Đại Quân trắng bệch, không biết làm thế nào, chỉ còn cách đi tìm người.

Anh ta vừa rời khỏi trại trẻ mồ côi thì có một chiếc xe cải trang xe buýt cỡ trung, lái nhanh như chớp phi vào trại trẻ, dừng trước mặt La Nhàn.

Cửa xe mở ra, tài xế nhìn có vẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, trên tay xăm một con rồng, miệng ngậm thuốc lá, tóc nhuộm nhiều màu, vừa nhìn là biết không phải là thanh niên tốt đẹp gì.

"Mẹ kiếp, cái thời tiết quỷ tiệt, nóng chết ông mày rồi. Cái trạm rác nát kia, ngay cả một cái điều hòa cũng không có, vừa bẩn vừa thối, vậy mà bọn chúng vẫn còn ở được”.

Người thanh niên chửi kháy và mở cửa giữa của xe: “Còn không mau xuống, mẹ kiếp, đứa nào đứa nấy đều thối như phân, muốn thối lây sang tao à?”

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Khuê không hiểu gì.

Bỗng cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo và quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Diệp Thiên đã hoàn toàn trầm ngâm.

Cùng với tiếng la lối của người thanh niên, lúc này trong cửa xe lộ ra những chiếc bóng nhỏ bé.

Đứa trẻ nhất trong số đó cũng chỉ khoảng sáu tuổi, nhỏ nhất là đứa ngay cả đi cũng không vững.

Từng người một bước xuống xe.

Lâm Khuê lúc này đơ ra, tiếp theo, cơn tức giận trong lòng không ngừng dâng lên.

Đây là, có lẽ là những đứa trẻ của trại trẻ mồ côi.

Chỉ là, bọn nhỏ bây giờ, đứa nào mặt cũng lấm lem, tóc tai bụi bẩn, căn bản không thể nhìn rõ ngoại hình cụ thể tụi nhỏ.

Quần áo trên người vừa nhìn là biết nhặt về, vừa bẩn và vừa rách, đứng ở xa vẫn còn ngửi thấy một mùi chua thối.

Có không ít đứa trẻ trên tay còn xách túi nhựa cũ nát, bên trong là các loại hoa quả người khác ăn thừa, hoặc là đồ chơi mà đứa trẻ khác chơi hỏng vất đi.

Nhưng bọn nhỏ xem chúng như một báu vật, vội vàng giấu nó vào trong ngực, sợ bị người khác cướp mất.

Nhìn thấy cảnh này, dù là một người thô lỗ như Lâm Khuê, mũi cũng tự dưng ngạt, suýt chút rơi lệ.

Cho dù bọn chúng chỉ là cô nhi, là những đứa trẻ đáng thương, nhưng vẫn là những sinh mệnh.

Bây giờ, lại gặp phải cảnh đối đãi này.

Lâm Khuê nắm chặt nắm đấm, cơn giận trong lòng không thể kìm chế được nữa.

"Mẹ kiếp, lề mề làm cái gì? Còn không nhanh lên?"

Người cuối cùng xuống xe là một cô bé gần bốn tuổi, trên tay nắm chặt một cái túi nhựa, chỉ vì đi chậm vài bước, liền bị hắn ta tát một cái ngã ra xe.

Cơ thể nhỏ bé ngã dụi xuống đất, đau mà chỉ biết nghiến răng chịu đựng, một tiếng kêu cũng không có.

Tự mình đứng dậy, lau nước mắt như một thói quen.

"Mày vẫn còn mặt mũi khóc? Làn nào cũng là người chậm nhất, đáng đời không cha không mẹ!"

Hắn ta trừng mắt nhìn cô bé, nhưng thấy cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hắn ta không chớp mắt.

Không dám nói, nhưng phản kháng bằng hành động thực tế.

“Mày còn dám trừng mắt với tao?" hắn ta đột nhiên tức giận: "Cơm tối không muốn ăn nữa phải không?"

Tiếp đó, giơ tay giáng cho cô bé một cái tát!

Cô bé sợ hãi nhắm mắt lại, nước mắt lăn trên mặt.

"Dừng tay!"

Giọng nói lạnh lùng vang lên, với võ công của Lâm Khuê trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt hắn ta, kịp thời nắm chặt lấy cánh tay đang hạ xuống của hắn.

"Mày là ai? Cút đi cho ông, đừng có mà lo chuyện bao đồng!"

Hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Khuê, muốn rút tay phải về. Nhưng bàn tay của Lâm Khê giống như kìm sắt, cho dù hắn dùng hết sức lực,vẫn không thể nhúc nhích.

"Đối với trẻ con còn ra tay, đúng là không bằng cầm thú!"

Lâm Khuê nghiến răng, mắt dữ tợn nhìn thẳng hắn ta, trong đầu đã có ý định giết người.

"Lâm Khuê, giữ lại mạng hắn!”

Lâm Khuê không thể nhịn được nữa, liền một chân đá cho hắn một cái, giọng Diệp Thiên đột nhiên vang lên, Lâm Khuê nghiến răng, lực dưới chân giảm đi một nửa.

Hắn ta còn đang muốn nổi đoá lên, nhưng lại bị Lâm Khuê đá thẳng bay ra ngoài, ôm bụng, cả hơi cũng thở không ra nổi, sắc mặt tái đi.

Lâm Khuê hừm một tiếng lạnh lùng. Nếu không phải anh ấy tha cho hắn một mạng, thì bây giờ hắn đã là một cái xác chết rồi.

"Tiểu Khang, cháu có sao không?" La Nhàn chưa kịp nói, nhìn thấy cảnh này, mặt lo lắng, nhanh chóng bước tới để dìu cậu ta.

La Vĩnh Khang, là con trai của em gái La Nhàn. Không như Đại Quân, nếu cậu ta thực sự xảy ra chuyện, bà ấy khó mà ăn nói.

"Mẹ kiếp, dì hai, bọn nhãi này là ai?"

Cậu ta khó khăn lắm mới thở bình thường trở lại, nhìn thấy anh mắt của Lâm Khuê tràn đầy thù hận.

"Tiểu Khang, may mà cháu về, hai người này cố tình đến gây rắc rối. Mau gọi anh em của cháu đến đây. Hôm nay nhất định phải xử lý bọn họ!”

La Nhàn cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy La Vĩnh Khang không làm sao.

Nhưng đối với hai người Diệp Thiên và Lâm Khuê, trong lòng nổi lên sát khí đằng đằng.

Bởi vì họ đã nhìn thấy cái không nên nhìn!

"Mẹ kiếp, dám đến đây gây rắc rối? Đây không phải là chán sống sao?”

La Vĩnh Khang dữ dằn nhìn chằm chằm Lâm Khuê. Cái đá lúc nãy không hề nhẹ.

"Dám đá tao? Hôm nay tao phải chặt chân của mày”.

Nói xong, La Vĩnh Khang rút từ thắt lưng đột nhiên ra một con dao găm, xông thẳng về phía Lâm Khuê.

"Không biết sống chết!"

Lâm Khuê mặt không hề dao động, tay phải giơ ra, nhưng một phát kẹp chặt lấy con dao.

Nhẹ nhàng dùng lực, con dao đã trong tay anh ta.

"Cái đồ này, không phải để chơi như vậy đâu!"

Lâm Khuê hừm một tiếng lạnh lùng, cảm giác mát lạnh trong lời nói, nhưng lại khiến La Vĩnh Huy có dự cảm không lành.

"Mày, mày muốn làm gì?"

La Vĩnh Huy vô thức lùi lại hai bước, nhưng Lâm Khuê không bỏ qua, tiến sát đến.

"Muốn làm gì? Đương nhiên dạy cho mày chơi thế nào!"

Nói xong, nhanh như chớp nắm lấy vai của La Vĩnh Huy, đồng thời thả con dao trong tay rơi xuống.

"A!"

Tiếng la thảm thiết của La Vĩnh Huy giống như con lợn bị giết, tai phải của hắn bị Lâm Khuê đâm xuyên qua, máu bắn tung tóe khắp nơi.