Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 47: Tiền Sắt Không Rõ





Người kia có chết hay không, Giang Tả không quan tâm, nhưng hắn rất để ý thời hạn bảy ngày kia, nếu quá thời gian mà chưa kích hoạt đồng tiền, vậy dù có gom đủ cũng không ý nghĩa nữa.

Lúc này, Kiều đạo sĩ nói:- Tiền bối, có cần tôi gọi điện không? Có lẽ vãn bối có thể giúp một chút.

Giang Tả nhìn Kiều đạo sĩ, cuối cùng gật đầu.

Sau đó Kiều đạo sĩ gọi điện thoại.

Một hồi sau, Kiều đạo sĩ liền nói với Giang Tả:- Tiền bối không cần lo lắng, mười phút nữa người kia sẽ đến!Giang Tả gật đầu.

Sau đó hắn lại nhìn tới mấy đồng tiền.

Lúc này, Kiều Tinh vội nhỏ giọng với cha mình:- Chưa, cậu ta vừa rồi muốn thử xem mấy đồng tiền, có tiền bị con cự tuyệt!Kiều đạo sĩ xạm mặt lại, hắn muốn cho con gái mình một bạt tai, có điều vẫn đi tới bên cạnh Giang Tả:- Tiền bối có hứng thú với đồng tiền?Giang Tả nhàn nhạt hỏi:- Đây là đồng tiền đặc thù sao?Kiều đạo sĩ lúng túng:- Không đặc thù sao?“…” Giang Tả lắc đầu:- Tôi không thấy có chỗ nào đặc thù cả, rất bình thường.

Kiều đạo sĩ càng lúng túng hơn:- Thực ra thì cái này là tiền Trấn tà, nghe nói có thể xu cát tị hung.


Giang Tả nhìn lại, trong đó có bảy đồng tiền, về phần có thể xu cát tị hung hay không, Giang Tả thực không thể phán đoán.

Bởi, sáu trong bảy đồng tiền này quả thực có huyết tinh rất nặng, có lẽ có đặc thù.

Nhưng Giang Tả không hiểu nhiều về mặt này.

Giang Tả nói thực:- Tôi không hiểu.

Kiều đạo sĩ: “…”Kiều Tinh: “…”Đám to con: “…”Đây là Đại sư sao? Giả chứ?Sau đó Giang Tả liền không nói thêm nữa.

Mười phút sau, quả nhiên đã có người đến, đây là một trung niên gầy gò, hơn nữa trên mặt còn có âm khí dày đặc.

Đằng sau còn có một đám to con.

Giang Tả biết, người hắn muốn tìm chính là người trung niên gầy gò này.

Lúc này, một tên mập đi tới bên cạnh Kiều đạo sĩ, ân cần nói:- Kiều Đại sư, chúng tôi gây phiền toái cho ngài? Trở về tôi nhất định sẽ nghiêm trị bọn hắn.

Hy vọng Kiều Đại sư đại nhân không chấp tiểu nhân.

Kiểu đạo sĩ không nói, lại cung kính nói với Giang Tả:- Tiền bối, người ngài cần đã tới.

Thái độ của Kiều đạo sĩ khiến tên mập cảm sững sờ, sau đó cũng ân cần:- Đại sư, có việc gì ngài cứ sai bảo!Giang Tả đi tới cạnh trung niên gầy gò, nắm đồng tiền sắt:- Ông còn tiền như vậy không?Người trung niên khẩn trương gật đầu:- Có!- Lấy tất ra đây, tôi có thể mua!Sau đó người trung niên liền lấy tất cả đồng sắt ra.

Giang Tả nhận lấy, sau đó tùy tiện ném sang mặt bàn, một lần nữa chỉnh lại theo quy luật.

- Cộng thêm số trong tay, vừa vặn đủ bảy hai, rất tốt.

Giang Tả nhìn về phía trung niên gầy gò:- Nói đi, ông muốn bao tiền.

Lúc này, trung niên kia trực tiếp quỳ xuống:- Đại sư, tôi không cần tiền, cầu Đại sư cứu tôi!Kiều đạo sĩ cau mày:- Đại Cương, âm khí đã nhập thể, đã sớm ăn sâu bám rễ, vốn là kẻ phải chết, coi như tiền bối có thể cứu, cũng là đại động can qua.

Tên mập cũng đã người trung niên một cái:- ông tìm chết đúng không? Dám làm phiền Đại sư như vậy?Kiều đạo sĩ có lòng giúp Giang Tả tìm cớ, loại việc này nghe đã thấy khó, hắn cũng không có cách.


Mặc dù không biết Giang Tả lợi hại tới mức nào, nhưng chẳng may mà không được, chẳng phải là mất mặt sao? Cho nên Kiều đạo sĩ cố ý nói như vậy.

Mập mạp cũng cáo mượn oai hùm, thuận tiện kéo quan hệ.

Giang Tả nhìn người trung niên:- Thứ ông cần, là muốn tôi giúp ông loại trừ âm khí trong cơ thể?Người trung niên lần nữa quỳ xuống:- Vâng, Đại sư!Giang Tả gật đầu:- Không thành vấn đề, có điều cần trả lời một câu hỏi của tôi.

Trung niên gầy gò vui mừng:- Thực sao? Chỉ cần tôi biết, tôi nhất định trả lời.

Lúc này, tên mập bản năng lục lại, lăn lộn giang hồ lâu như vậy, sự dễ nói chuyện của Giang Tả khiến hắn có chút lạnh lòng.

Hắn luôn có cảm giác, đối phương sẽ trực tiếp giết Đại Cương.

- Nói cho tôi biết, lấy mấy đồng sắt này ở đâu?Giang Tả hỏi.

Người trung niên hơi nghĩ ngợi, cuối cùng nói:- Tôi không biết, tôi đi xuống một cái hầm, đào được một ít đồ, chờ lúc lên rồi muốn xuống lại, nơi đó đã biến mất.

Giang Tả gật đầu:- Đứng lên đi!Người trung niên sửng sốt:- Đại sư tin?Giang Tả đương nhiên tin, người này đúng là may mắn, lại được vật này xem trọng, đáng tiếc vật này sẽ lấy mạng người cầm nó.

Thực tế Giang Tả định sao chép thứ này, kết quả lại không thể sao chép.

Chờ người trung niên kia đứng lên, Giang Tả lại nói:- Cởi áo ra!Người trung niên gầy gò làm theo.

Chờ hắn cởi áo ra, cả đám đều khẽ thấy nhiệt độ chợt lạnh xuống, da thịt người trung niên là một màu đen kịt.

Ai nấy đều bản năng lui lại.

Giang Tả lại không để ý, trực tiếp vẽ mấy cái lên cơ thể người trung niên, tiếp đó nhẹ nhàng vung lên, hắc khí trực tiếp xông ra khỏi cơ thể người kia, đồng thời xông về phía đám tiền sắt.

Chỉ trong chốc lát, hắc khí trên người trung niên đã biến mất.

Tất cả đều sững sờ, được rồi? Đơn giản như vậy sao?Giả sao?Giang Tả không để ý những người này, lại đem một đồng tiền sắt cuối cùng trên tay ném ra, bảy mươi hai đồng tiền tụ lại.


Sau đó hắc quang hiện lên, hoặc nói là vận rủi chi quang xuất hiện.

Hào quang dũng động, bảy mươi hai đồng tiền bay lên, tiếp đó nhanh chóng xoay tròn, một hồi hắc quang khẽ động, một dự cảm bất ổn xuất hiện trong lòng đám người.

Kiều đạo sĩ trực tiếp đẩy Kiều Tinh ngã xuống, hét lớn:- Nằm xuống, chớ bị hắc quang chiếu tới.

Nghe Kiều đạo sĩ nói, đám người bản năng nằm xuống.

Bởi bọn họ cũng cảm thấy sợ, hắc quang này cứ như phim kinh dị, hoặc nói đúng hơn là khiến bọn họ như cảm thấy thân đang trong phim kinh dị.

Sợ hãi, kinh hoàng.

Hắc quang tàn phá một hồi, đám người đều nằm dưới đất run lẩy bẩy.

Một hồi saum cảm giác sợ hãi tán đi, lúc này Kiều đạo sĩ mới ngảng đầu nhìn tới, quả nhiên hắc quang đã biến mất.

Mà Giang Tả cũng không biết đi từ lúc nào.

Kiều đạo sĩ thở phào, sự đáng sợ của Giang Tả lần nữa dâng lên tới mức tối đa, đây quả thực không phải người!Tên mập cũng đầy kinh hoảng, hắn phát hiện, thế giới này lại có thể khủng bố tới như vậy!Duy chỉ có trung niên gầy gò kia là vui mừng, bởi vì âm khí trên cơ thể hắn thực sự đã biến mất.

Lúc này, Kiều đạo sĩ mở miệng:- Hôm nay, tất cả đều không thấy gì chứ?Tên mập cười hắc hắc:- Kiều Đại sư yên tâm, hôm nay là người của tôi gây phiền phức cho ngài, chúng tôi tới đây là để bồi tội, ngài còn dạy dỗ chúng tôi một trận nữa.

Tên mập thực sự sợ, hắc quang kia khiến hắn thấy bản thân như chìm trong bóng tối, cả đời này cũng không muốn gặp lại người kia.

.