Liệt Húc Thanh Hà

Chương 50



Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Lúc Chu Khôn và Trương Uẩn ra khỏi phòng thẩm vấn thì trời đã tối.

Lời khai của hai người họ từ đầu đến cuối đều giống nhau.

Chu Khôn rất tự nhiên ôm vai của Trương Uẩn, thậm chí ông ta còn cười: “Còn giận anh à? Bị dọa sợ rồi đúng không?”

Trương Uẩn liếc mắt nhìn ông ta, cô ta cúi đầu, trông sắc mặt không được tốt lắm.

Triệu Liệt Húc và Tưởng Bình đứng đó nhìn họ, Chu Khôn nói: “Có vấn đề gì cứ liên hệ với tôi, tôi và Trương Uẩn luôn sẵn lòng phối hợp cùng cảnh sát để điều tra.”

Triệu Liệt Húc khẽ gật đầu.

Đợi hai người đi rồi, Tưởng Bình vò đầu nói: “Quả nhiên là sếp lớn, tác phong đĩnh đạc, xuyên suốt quá trình thẩm vấn luôn tỏ ra hết sức bình tĩnh.”

Cho dù là người bình thường, khi bị triệu tập đến, chỉ cần vào đồn cảnh sát này thì ít nhiều sẽ đều hoảng hốt. Họ sẽ biểu hiện những sắc thái kinh hoàng khi biết mình có liên quan đến một vụ án giết người nào đó. Người bình thường đều thấy hãi hùng khi nghe kể về những vụ án đã xảy ra, sau đó họ cố hết sức để mình thoát khỏi diện tình nghi. Cuối cùng họ sẽ phối hợp với cảnh sát, thành thật nói ra toàn bộ những gì mình biết. Song Chu Khôn lại khác hoàn toàn, như thể ông ta được mời đến đây chỉ để uống nước xơi trà. Cái dáng ngồi của ông ta rất ung dung, trình bày với vẻ thản nhiên, không hề lộ chút kinh ngạc nào với vụ án dã man như vậy.

Ánh mắt của Triệu Liệt Húc rất bình tĩnh, anh xoay người đi hướng khác, “Chuẩn bị họp.”

“Vâng.”



Trương Uẩn theo Chu Khôn lên xe, hôm nay ông ta tự lái. Ông ta ngồi xuống ghế, không khởi động xe và thắt dây an toàn, đưa mắt hững hờ nhìn xa xăm.

Trương Uẩn đổ rất nhiều mồ hôi tay, đồn cảnh sát nằm phía đối diện với cửa sổ xe. Lá cờ đỏ năm sao tung bay phấp phới, ở giữa cổng có treo hai chữ cảnh sát rất to, mọi thứ như đang đổ dồn về phía cô ta.

Cô ta lấy tay che mặt lại rồi hít thở sâu.

Chu Khôn: “Em đã khai theo như những gì anh nói chứ?”

“Dạ…” Trương Uẩn khẽ rùng mình, “Cảnh sát nói bà… Bà ta bị móc mắt, sao lại…”

“Anh làm đấy.”

“Tại sao chứ?”

Chu Khôn: “Lúc trước có vụ án móc mắt chắc em cũng biết, anh nghĩ làm vậy có thể đánh lạc hướng được phía cảnh sát. Em sợ gì chứ?”

Trương Uẩn nhìn ông ta, “Anh không sợ sao? Anh sẽ trở thành đồng phạm, nên có thể cũng sẽ bị liên lụy đến thôi.”

Chu Khôn giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, “Nếu… Thật sự điều tra ra, anh sẽ gánh mọi trách nhiệm, không liên quan gì đến em cả, em đừng nghĩ ngợi gì nhiều.”

Trương Uẩn kinh ngạc, “Ý anh là gì?”

“Vì anh nên mới xảy ra chuyện như thế này, em là người phụ nữ của anh, dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ gánh vác thay em.”

“Anh…”

“Giờ em không cần lo lắng nữa, anh đã xử lý mọi việc ổn thỏa cả rồi, bọn họ sẽ không tìm ra chứng cứ đâu.” Chu Khôn vu0t ve gò má của người tình, “Đã có anh ở đây.”

Trương Uẩn không rõ lúc này mình đang vui hay buồn, chỉ biết trong lòng cô ta đang có cảm giác đau đớn cùng với sự an tâm rất khó để diễn tả bằng lời, cô ta lập tức nhào vào lòng Chu Khôn.

“Anh thật sự… Thật sự coi em như là người phụ nữ của anh sao?”

Chu Khôn an ủi cô ta, “Anh nói rồi, anh chỉ có mỗi mình em thôi. Mọi chuyện sẽ tốt hơn.”

Trương Uẩn sụt sùi khóc, “Em thật sự không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, chỉ mới đâm một phát mà đã lăn đùng ra chết như thế được? Sao có thể? Không biết tối qua em bị cái gì nữa.”

Cô ta cảm thấy bản thân đã quá bốc đồng, nên mới ra tay với Nguyễn Lệ Chi.

Chu Khôn nhìn về phía trước, dán mắt lên hai chữ cảnh sát, ông ta nói: “Anh biết em là một người rất hiền lành, là do ả ta đã nói chuyện quá khó nghe thôi, đúng không? Gieo gió gặt bão thôi mà.”

“Nếu bị điều tra ra thì phải làm sao? Em phải làm gì bây giờ? Em đã giết người, em thực sự đã giết người.”

“Sẽ không đâu, căn biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả dấu vết đều đã được xóa sạch sành sanh.”

Trương Uẩn lắc đầu, do khóc lóc mà khuôn mặt đã trở nên nhem nhuốc, đầu óc cô ta trống không.

Chu Khôn nâng cằm cô ta lên, ánh mắt lạnh lẽo, “Em chỉ cần làm theo những gì anh bảo, em càng như vậy càng dễ để lộ sơ hở. Anh thích dáng vẻ dịu dàng ngày thường của em, tuy nhiên anh không thích bộ dạng lúc này. Trương Uẩn, nếu muốn nói chuyện với anh, trước tiên hãy học cách giữ bình tĩnh.”

Trương Uẩn không hiểu ý ông ta, “Bình tĩnh gì chứ? Em đã giết người đấy, sao em có thể bình tĩnh nổi? Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”

Chu Khôn có vẻ mất kiên nhẫn, “Mấy hôm nay khoan đi làm đã, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Cảnh sát lại gọi em đến thì phải làm sao?”

“Em chỉ cần nhớ tối qua Nguyễn Lệ Chi có tới tìm chúng ta, những điều khác em chỉ cần bảo em không biết.”

Trương Uẩn cảm thấy cả người như rã rời, cô ta đờ đẫn gật đầu.

Chu Khôn lau nước mắt cho cô ta rồi bình tĩnh khởi động xe, “Em không cần lo lắng quá, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi thôi.”

“Trò chơi?”

Chu Khôn nhếch khóe môi, “Trò mèo vờn chuột.”



Trong phòng họp.

Tiểu Trương đang phát cho mọi người những bản tài liệu của buổi thẩm vấn chiều nay.

Triệu Liệt Húc đã viết tên, tuổi và nguyên nhân tử vong của Nguyễn Lệ Chi lên màn hình chiếu màu trắng, bên cạnh là ảnh chụp vụ án của Tăng Quốc Phát.

Triệu Liệt Húc: “Trước tiên mọi người hãy nêu suy nghĩ của mình.”

Tưởng Bình: “Đầu tiên, vụ án móc mắt lần này cách vụ án của Tăng Quốc Phát hơn một tháng. Cả hai vụ có khá nhiều điểm tương đồng, nhưng Tăng Quốc Phát đã bị bắt nên không thể loại trừ khả năng có người đang bắt chước vụ án của hắn. Còn nữa, theo nhận định sơ bộ bên pháp y thì đây có lẽ là một vụ tai nạn. Nếu thật sự như vậy thì khả năng cao hung thủ đang ngụy tạo chứng cứ.”

Từ quan sát cho thấy thì quả thật là như vậy.

Tưởng Bình: “Nhưng mà đội trưởng Triệu, anh nói vụ tai nạn này không phải là một tai nạn bình thường sao?”

Triệu Liệt Húc: “Tiểu Trương nghĩ thế nào?”

Tiểu Trương đẩy mắt kính, “Suy nghĩ của em cũng gần giống của Tưởng Bình, nhưng em vẫn còn vài nghi vấn, đôi mắt bị hung thủ móc đang ở đâu? Hắn đã vứt ở đâu? Em đã tìm kiếm khắp công viên nhưng không tìm thấy. Hơn nữa trên chiếc xe ở hiện trường cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, điều này chứng tỏ kẻ sát nhân hẳn phải có kinh nghiệm hoặc suy nghĩ cực kì thấu đáo. Nếu đây chỉ là một vụ tai nạn thông thường thì để hung thủ có thể làm được như vậy, chứng tỏ hắn là một người rất bình tĩnh. Từ rạng sáng một giờ cho đến sáu giờ sáng, chỉ trong vòng năm tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà hắn vừa móc mắt nạn nhân, vừa phi tang dấu vết đâu vào đấy, suy ra hắn phải là người có tố chất tâm lý rất vững vàng. Tuy nhiên nếu không phải là một vụ tai nạn thì độ bi3n thái của kẻ kia cũng ngang ngửa với Tăng Quốc Phát. Còn một thắc mắc nữa đó là, vì sao hắn lại muốn giết Nguyễn Lệ Chi? Mặc dù Nguyễn Lệ Chi có quan hệ xã hội rất rộng, nhưng theo điều tra bà ta cũng không đắc tội với ai. Giết người thì nhất định phải có động cơ, ví dụ như giết người vì tình, hoặc để trả thù hay cướp của gì đó. Cho dù có xảy ra tranh chấp dẫn đến chết người thì vụ tranh chấp kia là về nguyên nhân gì? Để giết Nguyễn Lệ Chi thì cần phải có lý do, giống như Quốc Phát dâm loạn Quách Đình và giết Từ Ngọc Ngọc đều có động cơ gây án rõ ràng.”

Triệu Liệt Húc gật đầu, nói: “Thông thường, những kẻ giết người hàng loạt đều có những đặc trưng rất riêng, chúng khác với những người giết người do vô tình. Khi bọn chúng giết người thường là để thỏa mãn thú tính hoặc là để trả thù. Những vết thương trên người nạn nhân sẽ phần nào phản ánh nội tâm cũng như suy nghĩ của chúng. Móc mắt cũng là một dấu hiệu rất đặc trưng.”

Triệu Liệt Húc chỉ vào ảnh chụp phần mắt của Nguyễn Lệ Chi và Từ Ngọc Ngọc: “Không cần kiểm tra chi tiết cũng có thể nhìn ra hung thủ xử lý cái xác của Nguyễn Lệ Chi thông thạo hơn Tăng Quốc Phát nhiều, hắn xử lý khá sạch sẽ. Cùng là vứt xác ở công viên, móc mắt, cũng chết trong tư thế gần giống nhau, đều xâm hại nạn nhân, song điểm khác nhau là một tên tấn công t1nh dục trực tiếp, một tên lại dùng cành cây. Trước đây, khi chúng ta thẩm vấn Tăng Quốc Phát cũng có hai điểm đáng ngờ.

Thứ nhất, Tăng Quốc Phát từng kể rằng có người gọi điện cho hắn và nói là vợ hắn đã trở lại. Do không điều tra ra được số điện thoại kia, cộng với việc Tăng Quốc Phát cũng có vấn đề về thần kinh nên lúc ấy kết luận rằng hắn đang bịa đặt.

Điểm nghi vấn thứ hai, hỏi Tăng Quốc Phát vì sao lại móc mắt thì hắn không nói được. Hành vi hắn xâm hại nạn nhân hay hắn thay áo quần đều có lý do giải thích được, nhưng duy chỉ có việc móc mắt là không có lý do gì để giải thích.”

Triệu Liệt Húc cắm một chiếc USB vào máy tính, anh vừa mở tập tin vừa nói: “Đây là vụ án một cô gái bị móc mắt ở Hoài Thanh vào năm 1996. Nạn nhân tên Triệu Lị Huyên, chết năm 14 tuổi, đôi mắt của cô ấy bị móc bởi một lưỡi dao sắc bén. Phương thức gây án tương tự với Nguyễn Lệ Chi, phần th4n dưới bị tra tấn  dã man. Hung thủ dùng thanh thép để tấn công t1nh dục cô, nguyên nhân tử vong là do bị vỡ lá lách và xuất huyết quá nhiều. Hung thủ đâm 10 nhát vào bụng và ném xác cô trên một cái cây ở giữa công viên Hoài Bình, độ cao bị treo lên khi chết cũng giống với Nguyễn Lệ Chi.”

Anh thuật lại với vẻ rất bình tĩnh và điềm đạm.

Trên hình chiếu là một vài tấm ảnh chụp năm đó, chiếc váy trắng của cô ấy nhuốm màu đỏ chót, hốc mắt đẫm máu, khuôn mặt nhỏ lộ đầy vẻ kinh hoàng.

Lúc vụ án này xảy ra, hầu hết những người ngồi ở đây chỉ mới bảy, tám tuổi. Cho dù thời đó vụ án này có gây chấn động cả thành phố đi chăng nữa thì họ cũng chưa chắc biết được.

Tưởng Bình nhìn chằm chằm cái tên Triệu Lị Huyên, cậu ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Vậy trường hợp này và vụ án 22 năm trước có thể là cùng một kẻ gây ra?”

Triệu Liệt Húc: “Hung thủ của 22 năm về trước vẫn chưa bị bắt, vì vậy không thể loại trừ trường hợp hắn tái phạm tội. Vụ án này, vụ của Tăng Quốc Phát và Nguyễn Lệ Chi có thể gộp chung để điều tra. Nguyên do mà tôi nói vụ án này không phải là một tai nạn, vì cho dù có kẻ muốn bắt chước nhưng đổi lại là người khác thực hiện, sẽ lưu lại những dấu vết khác nhau, mà vụ án của cô gái này và Nguyễn Lệ Chi có thể nói giống nhau như đúc.

Tiểu Trương chỉ ra hai điểm rất đúng, thứ nhất là đôi mắt của Nguyễn Lệ Chi đi đâu rồi? Vụ án của cô gái năm đó cũng không tìm thấy mắt.

Điểm thứ hai là tên hung thủ này rất bình tĩnh thực hiện hành vi vứt xác và móc mắt giống hệt năm đó. Vì vụ án kia không có dấu vết để truy tìm nên vẫn được giữ nguyên đến tận bây giờ. Điều đó cũng cho thấy kẻ sát nhân là một tên rất thận trọng và thông minh”

Tưởng Bình: “Vậy là Tăng Quốc Phát đang bắt chước tên kia? Thế nên kẻ trong lời kể của Tăng Quốc Phát mới chính là hung thủ? Vì sao hắn lại lựa chọn Tăng Quốc Phát?”

Tưởng Bình nổi hết cả da gà, tên hung thủ quá nhạy bén.

Triệu Liệt Húc: “Vì sao hắn lại chọn Tăng Quốc Phát, đây là một bước đột phá. Hắn muốn Tăng Quốc Phát bắt chước hắn, điều đó chứng tỏ hắn và Tăng Quốc Phát có điểm chung. Trong hai trường hợp giữa cô gái này và Nguyễn Lệ Chi thì Triệu Lị Huyên và Nguyễn Lệ Chi đều không bị xâm hại trực tiếp, thay vào đó hung thủ dùng côn thép và cành cây. Hắn đang dùng chúng để trút hết những nỗi ghê tởm của y đối với phụ nữ, hắn không muốn chạm vào cơ thể phụ nữ. Điều này chỉ ra rằng hắn có thể đã từng bị phụ nữ làm tổn thương, dẫn tới tâm lý căm ghét với họ. Nếu so sánh tên này với Tăng Quốc Phát, mặc dù Tăng Quốc Phát bị vợ ruồng bỏ và chịu thương tổn, nhưng khi gây án hắn đã trực tiếp xâm hại nạn nhân. Với hắn mà nói, đây được xem là một loại thành tựu. Hắn đã chinh phục được người phụ nữ này, hay nói đúng hơn là cu0ng bức người này, cho nên rất có thể tên hung thủ kia từng bị phụ nữ xâm hại t1nh dục. Nguyên nhân khiến Tăng Quốc Phát làm những việc đó là do bị vợ phản bội và ruồng bỏ mình.

Về Nguyễn Lệ Chi, theo tôi được biết thì bà ấy có tiếng qua lại với rất nhiều đàn ông khác bên ngoài, theo một khía cạnh nào đó thì bà ấy đã phản bội và bỏ rơi gia đình mình, đây là điểm giống nhau. Từ đó có thể phán đoán được, có thể hung thủ đã từng bị mẹ hoặc vợ bỏ rơi.”

HẾT CHƯƠNG 50

___________

- -----oOo------