Linh Dị Âm Dương

Chương 10: Vết Thương



Lại đánh tan một quỷ hồn nữa, Cố Cửu chống kiếm lên sàn xe ngựa, mệt đến mức khom lưng thở dốc. Oán khí biến thành hồn thể quá nhiều, nhóc đã không nhớ nổi mình đánh tan bao nhiêu con rồi nữa. Nhóc ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm bãi tha ma, nơi đó sương đen cuồn cuộn, không biết sư phụ đang làm gì nữa.

Cố Cửu nghỉ ngơi nửa phút, đến khi cảm giác tay chân hồi phục sức lực lại lần nữa cầm kiếm lên.

Bỗng nhiên, quỷ hồn trước mũi kiếm của Cố Cửu biến mất, vô số thể linh hồn chen chúc trước mặt trong nháy mắt cũng tan biến theo. Âm khí trong không trung cũng từ từ rơi xuống rồi chìm vào mặt đất không thấy tung tích. Vì âm khí và oán khí thể linh hồn biến mất nên màn sương mù hư ảo cũng chợt biến đi mất tăm, theo đó bộ dáng thật của bãi tha ma cũng lộ ra trước mắt mọi người.

Xung quanh an tĩnh trở lại, không hề có một cơn gió nào thổi qua.

Cố Cửu và Thiệu Dật nhảy xuống khỏi xe, đỡ Phương Bắc Minh lên, Cố Cửu rót nước cho sư phụ. Ba người nghỉ ngơi chốc lát, đợi Phương Bắc Minh có vẻ lại sức Cố Cửu mới hỏi: “Sư phụ, những quỷ hồn binh lính do oán khí hóa thành đó đã hoàn toàn biến mất rồi sao?”

Phương Bắc Minh lắc đầu: “Không, chỉ bị áp chế tạm thời thôi, muốn oán khí nơi này hoàn toàn tiêu biến thì phải phá trận mới được.”

Cố Cửu nghe vậy thì vô cùng lo lắng, sư phụ mình vừa nhìn thấy trận pháp này liền thay đổi sắc mặt, chỉ mới áp chế thôi mà đã tiêu hao nhiều sức lực như vậy, không biết lúc phá trận sẽ khó khăn đến thế nào nữa.

Trong lòng Cố Cửu nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, Phương Bắc Minh nhéo nhéo khuôn mặt không có bao nhiêu thịt của Cố Cửu, nói: “Đừng lo lắng, sư phụ con biết cách phá trận. Hôm nay không phá trận, chỉ muốn dụ kẻ đứng sau bày trận ra mà thôi.”

Nếu vậy thì Cố Cửu yên tâm hơn một chút.

Trời đã sụp tối, Phương Bắc Minh mệt mỏi nên nhiệm vụ đánh xe được giao cho Thiệu Dật. Lúc ba người trở lại phủ tướng quân thì Phương Bắc Minh đã khá hơn nhiều. Y biết Đổng Tú Anh vẫn một mực chờ họ thì đi qua gặp bà.

Đổng Tú Anh nghe nói rất có thể con ngựa kia chỉ là do oán khí biến thành, không phải là Bạch Tuyết thật thì rất thất vọng, rốt cuộc bà vẫn không gặp mặt được Bạch Tuyết lần cuối. Phương Bắc Minh và Thiệu Dật cũng không nói về Huyết Sát Âm Long trận cho bà hay, chỉ nói rằng hôm nay họ phát hiện được sở dĩ bãi tha ma xuất hiện sương mù dày đặc như vậy là do có người thu thập những quỷ hồn du đãng ở đó, lợi dụng oán khí còn sót lại của bọn chúng mà bày trận, có ý đồ gieo rắc oán khí mưu tính việc ác.

Oán khi sẽ ảnh hưởng đến tâm trí con người, nếu cứ để oán khí phát tán ra bên ngoài thì chỉ sợ rằng toàn thể dân chúng ở quận Nam Hồ này sẽ không có ngày an bình.

Đổng Tú Anh chinh chiến sát phạt nhiều năm, mặc dù hai chân đã không còn đi lại được nữa nhưng khí thế vẫn không suy. Quận Nam Hồ là nơi bà và Bạch Tuyết nương náu, vừa nghe đến việc có người dám làm ác ở đây Đổng Tú Anh bèn nheo mắt lại nói: “ Nếu vậy còn phải nhờ đến Phương đạo trưởng nhọc lòng một phen, có yêu cầu gì cứ nói với già này.”

Phương Bắc Minh nói: “Quả thật có chuyện cần tướng quân giúp đỡ.”

Đỗ Tú Anh hỏi: “Mời ngài nói.”

Phương Bắc Minh nói: “Ta cần bảy giọt máu ở đầu ngón tay của tướng quân.”

Nữ binh hầu cận của Đổng Tú Anh vừa nghe thấy thế liền giận dữ, nhưng không dám nói gì, chỉ nhìn Đổng Tú Anh: “Tướng quân!”

Nữ binh tuổi đã không còn trẻ, bà từng là thủ hạ dưới trướng Đổng Tú Anh. Bà không tin việc thần quỷ, bà biết trước kia tướng quân cũng không tin, ngặt nỗi việc xảy ra ở bãi tha ma lan truyền quá nhanh. Tướng quân biết được việc đó thì ngày đêm mong mỏi gặp lại Bạch Tuyết, người đề cử tên đạo sĩ này lại là người ngay thẳng đáng tin, vì thế nên mới quyết định mời một đạo sĩ vào phủ tướng quân làm khách.

Nhưng không tin thì không tin, không có nghĩa là không kiêng kị gì. Ngươi là một đạo sĩ đứng đắn thì muốn lấy máu của người khác làm cái gì?

Đổng Tú Anh giơ tay, ý bảo nữ binh tạm thời đừng nóng vội, hỏi Phương Bắc Minh: “Lấy máu của ta thì có tác dụng gì?”

Phương Bắc Minh trả lời: “Tướng mạo của tướng quân là tướng mạo của người tung hoành thiên hạ, là mệnh Phá Quân. Đôi tay ngài từng gϊếŧ vô số kẻ địch, quanh thân có sát khí nhuộm đỏ màu máu, tiểu nhân không dám xúc phạm, lệ quỷ cũng chẳng dám đến gần, lấy máu của ngài chế thành bùa để tán oán khí sẽ mang lại hiệu quả tốt nhất.” Giải thích xong y cười cười nói tiếp: “Đương nhiên lấy máu của tướng quân cũng là do bần đạo muốn thuận tiện. Nếu tướng quân không muốn thì cũng không sao, chỉ là cần phải nhờ ngài tìm ba vị chiến sĩ đã từng lên chiến trường có mệnh Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang đến để lấy máu.”

Đổng Tú Anh dường như rất có hứng thú hỏi tiếp: “Ba mệnh cung này có gì đặc biệt sao?”



Phương Bắc Minh giải thích: “Ba mệnh cung này đều lấy sát phạt làm chủ, nếu rèn luyện tốt thì sẽ có nhiều cơ hội trở thành một vị tướng tài như ngài vậy.”

Nghe đến đây, Đổng Tú Anh đã hiểu rõ ý của Phương Bắc Minh. Bà cười gật đầu nâng tay lên: “Lấy tay trái hay tay phải? Dùng chén đựng là được sao?”

Thiệu Dật lấy ra một cái chén nhỏ và một cây kim châm, nói: “Lấy ngón giữa tay trái.”

Đổng Tú Anh cầm lấy kim châm chích vào đầu ngón tay, vài giọt máu rơi xuống chén.

Cố Cửu vô thức nắm lấy tay trái của mình. Thiệu Dật từng nói với nhóc đối với người trong huyền môn thì đôi tay là nơi liên kết trực tiếp với trái tim. Tay trái gần tim hơn cả, khí ở ngón giữa là mạnh nhất, sau này vẽ bùa đuổi quỷ thì máu chỗ này dùng vô cùng tốt. Cơ mà tay đứt ruột xót, Cố Cửu đã nhìn thấy được tình trạng thảm thương bết bát của ngón tay mình trong tương lai.

Lúc Thiệu Dật giảng đến đây, vì kiếp trước Cố Cửu đã từng xem qua vài bộ phim điện ảnh nên tò mò hỏi Thiệu Dật rằng máu ở đầu lưỡi có thể vẽ bùa xua quỷ hay không. Nghe nói đầu lưỡi là nơi có dương khí mạnh nhất trên cơ thể, dù là máu của người thường cũng có thể lấy để dọa những con quỷ thực lực yếu ớt.

Khi ấy Thiệu Dật bảo đúng là máu đầu lưỡi có thể dùng để đuổi quỷ, nhưng cắn đầu ngón tay thì tiện hơn, hiệu suất cao hơn. Không những vậy, cắn đầu lưỡi thì dĩ nhiên đau hơn cắn đầu ngón tay rồi, trừ phi hôm đó muốn nhịn cơm thì cứ việc cắn.

Trong lúc Cố Cửu miên man suy nghĩ, Đổng Tú Anh đã trích xong bảy giọt máu, đang thoa thuốc mỡ cầm máu. Phương Bắc Minh đứng lên nói: “Sau khi phá được trận pháp nếu bắt được kẻ bày trận ta sẽ báo lại cho tướng quân.”

Buổi tối, Cố Cửu rửa mặt vệ sinh trong phòng của mình xong xuôi bèn để tóc bay phất phơ, quen cửa quen nẻo mà lủi vào phòng Thiệu Dật. Bây giờ phòng của nhóc chỉ có mỗi tác dụng là để tắm rửa, tất cả tài sản đều dọn qua phòng Thiệu Dật hết cả rồi.

Có tiếng nước chảy ở phía sau bình phòng, Thiệu Dật vẫn còn đang rửa mặt. Cố Cửu không quấy rầy cậu, lôi một quyển sách trong túi ra rồi ngồi bên bàn lật xem.

Quyển sách này là Thiệu Dật cho nhóc, trong đó có ghi chép tỉ mỉ các loại trận pháp, từ đơn giản đến phúc tạp, nội dung rất huyền ảo. Rất nhiều chữ trong sách Cố Cửu chưa biết, ngay cả trận pháp đơn giản nhất cũng còn gặp trở ngại trong việc đọc hiểu. Nếu không phải có Thiệu Dật giảng giải thì chắc nhóc chỉ có thể xem tranh vẽ mà thôi.

Cố Cửu xem một hồi thì Thiệu Dật ra tới, Tóc của Cố Cửu đã khô gần hết, nhóc đẩy đẩy cây lược sang phía Thiệu Dật. Sau khi Thiệu Dật chải đầu cho nhóc vài lần thì Cố Cửu liền vác mặt mo nhờ cậu chải giùm luôn, giải thoát đôi tay của mình khỏi công việc khổ ải này.

Thiệu Dật trừng mắt nhìn Cố Cửu, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy lược chải tóc cho sư đệ nhỏ láu lỉnh của mình.

Đầu Cố Cửu lắc qua lắc lại theo từng động tác của Thiệu Dật. Nhóc nâng sách lên cho Thiệu Dật nhìn. “Sư huynh, trong cuốn này có viết về Huyết Sát Âm Long trận không?”

Thiệu Dật trả lời có lệ: “Không có.”

Cố Cửu lại nói: “Cũng phải, đệ đang học những trận pháp nhập môn, cái trận pháp kia chỉ nghe tên thôi đã biết rất mạnh rồi, trong sách này không có cũng đúng.”

Thiệu Dật không nói gì, chải vài cái xong ném lược lên bàn, vần vò đầu tóc của Cố Cửu: “Cậu không mệt à, đi ngủ.”

“Mệt chứ ạ.” Cố Cửu đang học luyện kiếm, hai ngày nay cánh tay cứ đau nhức mãi chưa hết, lại thêm hôm nay chém quỷ lâu như vậy nên càng nhức mỏi hơn bình thường nhiều. Nhóc vươn vai một cái, buông sách xuống rồi bám theo Thiêu Dật bò lên giường.

Mấy đêm trước Cố Cửu đều lên giường ngủ trước Thiệu Dật, đêm nay nhóc còn chưa lên giường, đi theo sau lưng Thiệu Dật, nhìn cậu túm mèo đen Tiểu Đệ qua một bên, nhân vật này đã giành trước một bước bò lên phía cuối giường như thường lệ. Lúc Thiệu Dật khom lưng, Cố Cửu thấy thấp thoáng sau lưng cậu có một vết thương hơi rướm máu, hằn lên áo.

“Sư huynh, huynh bị thương à?” Cố Cửu kinh ngạc bước qua định vén vạt áo Thiệu Dật nhìn kĩ.

Tính cảnh giác của Thiệu Dật rất cao, Cố Cửu vừa chạm đến cậu thì cậu đột ngột xoay người lại, hất cánh tay của Cố Cửu ra, lạnh lùng nói: “Không có.”



“Nhưng mà…”

Cố Cửu biết chắc mình không nhìn lầm, chỉ là Thiệu Dật đã xốc chăn lên nằm vào giường, quay lưng về phía nhóc, thể thiện thái độ cương quyết không muốn bàn tới nên Cố Cửu đành phải im lặng nuốt lời muốn nói vào miệng.

Cố Cửu lên giường nằm, Thiệu Dật quay người hẳn sang bên kia, đưa lưng về phía nhóc. Nhóc nhe răng làm mặt quỷ với tấm lưng của Thiệu Dật, có giỏi thì huynh nằm ngửa mà ngủ, không xức thuốc, để xem có đau chết huynh không.

Cố Cửu không đi ngủ ngay như mọi khi, nhóc đợi một hồi lâu, cảm thấy tiếng hít thở của Thiệu Dật ổn định liền nhẹ nhàng bò xuống giường, lấy hũ thuốc trị thương Phương Bắc Minh tự điều chế ra, vạch chăn của Thiệu Dật định lén xức thuốc cho cậu.

Nào ngờ cậu đã xem nhẹ sự cảnh giác của Thiệu Dật, chăn mới xốc được một nửa thì Thiệu Dật đã mở choàng mắt, lạnh mặt nhìn nhóc.

“Ha…ha đệ đánh thức huynh hả?” Cố Cửu trong đầu kêu không xong rồi, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, cứ bướng bỉnh xốc chăn của người ta.

Thiệu Dật nắm chặt lấy mép chăn, hạ giọng quát: “Cậu làm gì đó!”

Cố Cửu yếu ớt nói: “Đệ xức thuốc cho huynh.”

Thiệu Dật cả giận: “Ta không cần.”

Cố Cửu không chịu từ bỏ: “Huynh không chịu xức thì đệ mách sư phụ.”

Thiệu Dật cười lạnh: “A! Học được mách lẻo rồi hả?”

Cố Cửu trả giá: “Huynh chịu xức thuốc thì đệ sẽ không mách.”

Thiệu Dật giận lên: “Ngủ chung mới có mấy ngày mà cậu đã lên mặt, không thèm sợ ta nữa rồi phải không?”

Cố Cửu thành thành thật thật nói: “Sư huynh chỉ hung dữ ngoài miệng thôi.”

Thiệu Dật nói: “Có tin bây giờ ta sẽ làm cho cậu biết hung dữ là thế nào hay không, buông ra!”

Cố Cửu không thèm nhúc nhích, mà Thiệu Dật chỉ được cái mạnh miệng chứ đâu thể nào thật sự ra tay tàn nhẫn với sư đệ của mình được. Hai người trừng mắt nhìn nhau giằng co không ai nhường ai. Một lát sau, Thiệu Dật là người thua trận trước, tự đầu hàng buông chăn ra, đầy vẻ bất đắc dĩ: “Bôi đi bôi đi, cậu thật là phiền muốn chết!”

Cố Cửu cong môi, sư huynh của nhóc tuy thoạt nhìn có vẻ hung hăng nhưng thật ra trong ngoài bất nhất, mấy hôm nay nhóc thăm dò tính tình của người ta, càng ngày càng thấy đáng yêu.

Cố Cửu đẩy người Thiệu Dật nghiêng sang một bên, thắp một ngọn đèn đặt ở đầu giường, nhìn thấy trên vạt áo của Thiệu Dật dính đầy vết máu thì khẽ lắc đầu. Bị thương thì bị thương thôi, sao lại không muốn bôi thuốc chứ?

Trên người Thiệu Dật không chỉ có một vết thương ở hông, Cố Cửu nhìn thấy ở mạn sườn cũng có hai vết thương, một dài một ngắn. Thoa thuốc những chỗ đó xong Cố Cửu bèn đẩy Thiệu Dật nằm thẳng lại, sau đó phát hiện trên bụng cậu cũng có vài vết thương khác.

Cố Cửu lấy làm lạ, hôm nay bọn họ chỉ đi đến một chỗ duy nhất là bãi tha ma. Lúc ấy hai người chờ trên xe ngựa, sư phụ còn dùng tơ hồng để bố trí trận pháp trong xe. Một đứa gà con mới nhập môn như nhóc còn không bị hao tổn một cọng lông nào thì làm sao mà Thiệu Dật bị thương được? Chẳng lẽ sau khi trở về lại bị thương trong lúc tắm rửa?

Miệng vết thương có ngắn có dài, hoàn toàn không giống nhau, tuy là không sâu nhưng vết cắt rất dài, có vẻ giống như bị vũ khí sắc bén quẹt vào làm bị thương.

Cố Cửu muốn hỏi lắm, nhưng xem vẻ kháng cự khi xức thuốc của Thiệu Dật thì cảm thấy nếu mình dò hỏi thật thì bị ăn đòn là cái chắc, nên đành tạm từ bỏ vậy.