Linh Dị Âm Dương

Chương 22: Dừng Chân



Ngoài cửa lớn nhà họ Hách lúc này đèn đuốc sáng trưng, người trong thôn đổ xô lại đây đứng lố nhố bên ngoài, nhìn thấy ba người Cố Cửu ra tới nơi liền nhất tề lui về phía sau một đoạn.

Ban đầu Lan Nguyệt có bố trí thủ thuật che mắt, giấu cả khuôn viên nhà họ Hách đi. Sau khi cô ta bị Cố Cửu cắn cho ngáp ngáp thì không đủ năng lực để duy trì trận pháp nữa, thế là tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết của đám người nhà họ Hách rất nhanh truyền ra khắp thôn. Các gia đình sống trong thôn đốt đuốc lên, cùng nhau kết thành từng nhóm mà đến đây, vừa chuẩn bị phá cửa xông vào thì thấy cửa lớn bật mở, một người thanh niên và hai đứa nhỏ khập khiễng dìu nhau bước ra.

“Các ngươi là ai?” Một lão già có vẻ là người cầm đầu trong đám người đó hung hăng lớn tiếng quát hỏi.

Phương Bắc Minh hỏi lại: “Còn ông là ai đó?”

Lão già đáp: “Ta là thôn trưởng thôn này.”

Nghe vậy, Cố Cửu và Thiệu Dật đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía người này, ánh mắt của hai đứa vô cùng vi diệu.

Phương Bắc Minh cũng dừng một chút, sau đó nói: “Tôi là đạo sĩ, hôm nay đến nhà họ Hách bắt quỷ.”

Vừa nghe đến quỷ, những người đứng xung quanh liền nháo nhào cả lên.

Lão già hừ lạnh: “Nói năng bậy bạ, phường lừa đảo như các ngươi ta từng gặp còn ít hay sao!”

Người vừa ngạo mạn vừa cố chấp như vậy muốn nói cho thông không phải là chuyện dễ. Có thể thấy được lão ta từ nhỏ đã có tính tình hung bạo, những con quỷ nhỏ bình thường gặp phải lão ta có khi còn bị dọa ngược. Hiện tại tay chân Phương Bắc Minh đang bủn rủn hết, còn dẫn theo hai đứa nhỏ nên cũng ngại không muốn làm căng, y móc ra một lá bùa, chà xát đầu ngón tay một cái rồi đốt, lửa bùng lên.

Quả nhiên đám người đang bao vây họ bị dọa kinh hãi, ngay cả lão thôn trưởng cũng phải lùi về phía sau một bước.

“Ngươi nói ngươi bắt quỷ, vậy bắt quỷ gì, quỷ ở đâu rồi?”

Phương Bắc Minh ném lá bùa đi: “Bắt một con quỷ tên là Tú Nương, hai mươi năm trước bị bôi nhọ rồi dìm chết oan. Cô ta đã bị âm sai dắt đi rồi, người nhà họ Hách đang ở bên trong, đêm nay bọn họ được tận mắt nhìn thấy Tú Nương, nếu các người không tin thì vào hỏi thử là biết ngay.”

Vốn dĩ các thôn dân còn đang bán tín bán nghi, vừa nghe đến tên Tú Nương thì ai nấy đều hoảng sợ tột cùng. Năm đó trong cái chết của Tú Nương tuy rằng đa số bọn họ đều không tự mình ra tay, nhưng bình thường bọn họ xúm lại cười nhạo, gieo tiếng xấu cho cô cũng không ít. Nhiều người ở đây còn chưa quên hai mươi năm trước, lúc Tú Nương vừa mới mất, trong thôn cũng bị quấy phá một trận, cho đến khi một đạo sĩ chỉ cho dân trong thôn chặt cây liễu bên bờ nước đi thì mới yên chuyện. Chẳng lẽ ngày hôm nay cô ta đã trở lại thật rồi sao?

Sắc mặt thôn trưởng thay đổi, chỉ vào mấy người thanh niên cường tráng, ra lệnh: “Mấy cậu này, vào xem xem thế nào.”

Mấy người bị điểm danh do dự chốc lát rồi mới đi vào, sau đó rất nhanh lại chạy ngược trở ra, vẻ sợ hãi trên mặt không giấu được, bọn họ còn đỡ theo vài người bị thương nhẹ còn đi lại được trong nhà.

Người nhà họ Hách bị Lan Nguyệt tìm tới tận nhà làm cho chết khϊếp, còn bị oán quỷ tấn công cắn xé, tiếng khóc thê thảm của bọn họ không thể nào là giả được. Ai ai cũng la hét là Tú Nương trở về báo thù, Hách Chấn Văn bị cô ta gϊếŧ ngay tại chỗ, thậm chí cô ta còn nói muốn cả thôn này phải chôn cùng. Bọn họ vừa khóc vừa rêи ɾỉ kể lể làm cho người dân trong thôn sợ hãi không thôi, đến khi biết được Lan Nguyệt đã bị đạo sĩ thu phục thì mới thả lỏng một chút.

Vẻ mặt dữ tợn của thôn trưởng vô cùng khó coi, vừa định mở miệng thì không ngờ vì không đề phòng mà bị một người đột ngột vọt ra từ trong nhà bám lấy. Người này cấu chặt gương mặt của lão, cắn mạnh một cái. Những người đứng xung quanh bị tình huống bất ngờ này dọa hết hồn, vội vã né ra xa, chỉ chừa lại một mình thôn trưởng đứng tại chỗ giãy giụa la hét. Chờ đến khi lão ta chật vật kéo được người đó ra thì trên mặt đã bị cắn đứt một miếng thịt, máu nhỏ tong tong xuống đất.

Thôn trưởng bụm mặt, đau đến nỗi mặt nhăn mày nhíu, trông càng dữ tợn hơn. Lão ta dữ dằn thò chân đá một cái thật mạnh lên người đang quỳ rạp trên mặt đất: “Thu Dung, bà bị điên rồi à!”

Trùng Oán Quỷ đang hoành hành dưới da thịt của Thu Dung, bà ta đau đớn tột độ, đầu óc không còn biết gì nữa, chỉ muốn làm gì đó để giảm bớt cơn đau. Sau khi bị thôn trưởng đá một cái, bà ta vẫn như không cảm giác được mà tiếp tục bò lết sang bên cạnh, vươn tay muốn chộp lấy những người khác để cắn xé.

Đương nhiên mọi người tránh còn không kịp, không để bà ta đạt được ý đồ.

Cố Cửu nhìn thấy trong đám đông có cả hai cha con bái tế Lan Nguyệt bên bờ sông, nhóc liền nhờ hai người họ giúp đỡ, đem Vương Tiểu Điệp còn kẹt ở bên trong ra cứu chữa.

Đến lúc này hai người kia cũng đã biết ba thầy trò họ là đạo sĩ chứ không phải người thân đưa gả bên nhà họ Vương gì cả. Chắc là ba người đã sớm nhận ra thân phận của Tú Nương nên mới theo đến đây. Hai người lập tức đi vào khiêng Vương Tiểu Điệp ra, mọi người nhìn thấy cái lỗ thủng đầy máu me trên bụng cô đều kinh hoàng, run cầm cập.

Xe lừa của nhóm Cố Cửu vẫn còn cột ở bờ sông, người đàn ông trung niên dắt xe tới cho họ, nâng Vương Tiểu Điệp lên xe. Xong xuôi đâu đó, ba người chuẩn bị đi khỏi đó ngay.



“Đạo trưởng, ngài khoan đi đã!”

Thôn trưởng còn định gọi người ngăn họ lại, nhưng Phương Bắc Minh đã vung roi lên quất một cái dọa người đang lăm le tiến đến.

“Tự làm bậy thì không ai cứu nổi. Bần đạo chỉ bắt quỷ, không giúp kẻ ác tâm.”

Người kia bị ăn một roi không dám lại gần nữa, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn xe lừa dần dần biến mất trong bóng đêm.

Ba thầy trò ra đi gấp rút không dừng lại, trở về nhà họ Vương ngay trong đêm.

Hầu hết các đạo sĩ đều có biết y thuật, Phương Bắc Minh cũng không ngoại lệ. Y là một thiên tài toàn năng điển hình, cái gì cũng có biết. Thuốc y bào chế rất tốt, nhờ vậy tuy rằng trên bụng Vương Tiểu Điệp bị thọc ra một cái lỗ nhưng lúc mang được cô về đến nhà thì người vẫn còn thở thoi thóp, dù trước đó bị trì hoãn một hồi lâu, lại còn phải đi xe xóc nảy.

Khối máu thịt lẫn lộn bị Lan Nguyệt moi ra tuy còn nhỏ nhưng đã bắt đầu thành hình, Vương Tiểu Điệp phải mang thai ít nhất là đã ba tháng rồi, nhưng vì vóc người cô nhỏ nhắn nên nhìn không ra. Bây giờ bọn Cố Cửu cũng đã biết, việc Vương Tiểu Điệp si mê Hách Nguyên Châu, thậm chí để có thai đều là bị người ta đặt bẫy. Như vậy xem ra, Vương Tiểu Điệp thọ mệnh không dài không phải vì bị Lan Nguyệt bám vào người, mà là ứng với lần bị thương tổn nguy hiểm này.

Ban ngày hai vợ chồng nhà họ Vương vừa mới đưa con gái đi, lại chẳng ngờ đến nửa đêm lại đón con gái bất tỉnh nhân sự trở về. Đợi đến khi hai người họ nghe Phương Bắc Minh kể rõ chân tướng sự việc thì vừa đau khổ vừa cảm tạ trời đất. Phương Bắc Minh để lại cho Vương Tiểu Điệp mấy lọ thuốc trị thương, đủ để đảm bảo cô sống sót, còn việc dưỡng thương hồi phục thì đành phải dựa vào sự cố gắng cha mẹ của cô rồi.

Vương Tiểu Điệp bị Lan Nguyệt bám vào người đã lâu, hiện giờ thân thể rất yếu, dương khí trên người cũng ít đi, sau này dễ gặp phải quỷ quái. Trước khi lên đường, Phương Bắc Minh bố trí lại phong thủy cho nhà họ Vương và để lại vài tấm bùa, giúp Vương Tiểu Điệp sau này bớt đi nỗi khổ bị quỷ hồn quấy nhiễu.

Tất cả những gì bọn họ có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nghỉ ngơi tạm đến khi trời sáng, Phương Bắc Minh lại khôi phục bộ dáng năng lượng đầy tràn, mặt mày của Thiệu Dật cũng đẹp lên một chút, lại quay về vẻ mặt bực bội ngày thường, nhất là bây giờ trên mặt cậu còn chằng chịt vết thương nên trông càng hung dữ hơn. Cơ mà Cố Cửu đã không còn sợ Thiệu Dật từ lâu rồi, sư huynh của nhóc là kiểu người khẩu xà tâm Phật. Trên đường trở về, Cố Cửu lôi cả hai cái áo bông của mình ra mặc, như vậy còn chưa đủ, nhóc vơ luôn hai cái của Thiệu Dật tròng lên người rồi dựa cả người vào cậu mới thấy bớt lạnh một tí.

Việc bị lạnh không những khiến cho Cố Cửu hành động bất tiện mà còn làm cho da thịt của nhóc bị nứt nẻ. Mỗi ngày, trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy, việc bắt buộc mà cả hai phải làm là huynh giúp đệ bôi thuốc nứt da, đệ giúp huynh bôi thuốc trầy da. Hai cậu nhóc dùng hết veo đống thuốc trị thương Phương Bắc Minh bào chế để dành cho nửa năm.

Đi hết bốn năm ngày đường, cuối cùng ba người và một mèo cũng về đến đạo quan.

Đạo quan nằm giữa lưng chừng một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có vài hộ gia đình sinh sống, ai nấy đều quen biết phương Bắc Minh. Họ thấy cả đoàn trở về thì lục tục đến chào hỏi, có người còn hỏi sao Thiệu Dật lại thành mèo hoa nữa rồi, chứng tỏ rằng trước kia cậu không ít lần bị thương thế này.

Trên tay Thiệu Dật được một bà cụ nhét cho hai cái trứng gà, bảo cậu đem về ăn để bồi bổ cơ thể. Bà cụ nhìn sang thì thấy Cố Cửu nhồi mình thành một cái bánh ú đứng bên cạnh, sau khi biết được là đồ đệ Phương Bắc Minh mới nhận thì trìu mến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lú ra dưới lớp bông của nhóc, cũng nhét cho nhóc hai cái trứng gà.

Còn có một người thanh niên tiến đến kể với Phương Bắc Minh là hôm qua nhà anh ta bị mất con gà, vừa hay nhờ y tính thử xem con gà mái đi lạc đó đang ở đâu, kẻo mất thì uổng.

Cố Cửu nghe được: “?” Còn có cái dịch vụ này nữa hả?

Phương Bắc Minh thì không hề lấy làm lạ, dường như đã tập thành thói quen, thoải mái nói: “Được rồi, tôi lên núi trước, lát nữa cậu cứ đem hai cái lông gà lên cho tôi xem.”

Các hộ gia đình sống dưới chân núi chỉ có khoảng mười hộ, nhưng vừa nghe tin Phương Bắc Minh trở về thì tất cả mọi người đều đến hỏi thăm, không những vậy còn không có ai đi tay không. Nếu không phải biếu mấy cái trứng gà thì là tặng vài hũ dưa muối. Đến khi lên đến nơi thì Cố Cửu nhận ra đồ ăn mấy ngày tới của họ đã đầy đủ rồi.

Cố Cửu còn đang cảm thán người dân nơi này thật nhiệt tình thì xe lừa đã dừng lại trước cửa đạo quan.

Đạo quan tên là Thái Nguyên.

Nhìn tổng thể thì đạo quan khá xập xệ, tổng cộng có hai lối vào. Từ cửa lớn đi vào sẽ gặp một gian sảnh khá rộng, bên trong có đặt mấy cái lư hương hình chữ nhật miệng bằng (1) rất lớn. Ngoại trừ chính điện thì còn có các điện thờ phụ, chính điện là Điện Tam Thanh, thờ ba vị tôn thần Tam Thanh (2), thần tối cao của Đạo giáo. Điện thờ phía Đông là Điện Đẩu Mẫu, dùng để thờ cúng Đẩu Mẫu Nguyên Quân (3). Tương truyền rằng chỉ cần thành tâm tụng niệm tên họ của bà thì bà sẽ luôn phù hộ cho con cháu trong nhà được khỏe mạnh, bình an trường thọ. Còn lại điện thờ phía tây là điện thờ của Thái Sơn Lão Mẫu (4). Bà là nữ thần cai quản thần binh phủ Đông Nhạc Thái Sơn (5), xem xét thiện ác chốn nhân gian. Dân gian truyền nhau rằng Thái Sơn Lão Mẫu bình dị gần gũi, thích làm việc thiện, phàm có việc gì cầu đến bà chưa từng có chuyện bà không giúp đỡ, là một nữ thần được bình dân bá tánh tin tưởng và gần gũi.

Trên các bệ thờ đều có bày hoa quả dại, tuy rằng hơi héo nhưng nhìn vẫn còn khá mới, có thể thấy được thầy trò Phương Bắc Minh không ở đây nhưng ngày thường cũng có người coi sóc đạo quan. Cố Cửu hỏi thì được biết chính là những người sống trong thôn dưới chân núi giúp họ quét tước trong ngoài.

Cố Cửu theo Phương Bắc Minh và Thiệu Dật đến thắp hương cho các vị tôn thần, sau đó mới đi vào sân sau xem thử. Trong gian nhà phía sau có một loạt phòng chính và hai mươi mấy phòng nhỏ, nhà bếp và nhà xí đều có đầy đủ, ở một góc sân còn có một cái giếng, không thiếu thứ gì. Đây sẽ là nơi ba người sinh hoạt mỗi ngày khi sống trong đạo quan.



Phòng của Cố Cửu ở ngay bên cạnh phòng Thiệu Dật, nhưng bây giờ nhóc làm gì dám ngủ một mình, chỉ sợ vừa nhắm mắt thì không có ngày mở mắt ra luôn, cho nên tạm thời hai người vẫn phải dính lấy nhau trong cùng một phòng.

Vừa về đến không lâu, người thanh niên mất gà đã đem theo hai cọng lông gà tìm được trong ổ lên cho Phương Bắc Minh. Cố Cửu giật giật khóe miệng, nhìn sư phụ đốt hai cọng lông rồi tính toán một hồi, sau đó chỉ ra một phương hướng, bảo người kia đi theo hướng đó mà tìm. Đến chạng vạng, người thanh niên nọ lại đi lên núi lần nữa, trong tay còn bê theo một cái rổ, nói mình tìm được gà rồi. Nó bị rớt xuống mương không bơi lên được nên bị lạnh chết. Anh ta thành thật kể xong thì mở nắp rổ ra, bên trong là một chén canh gà (6) lớn để nhiều thịt.

Người thanh niên nói: “Hai vị tiểu đạo trưởng trông có vẻ không được khỏe, cái này để cho mấy cậu ấy ăn lại sức.”

Phương Bắc Minh từ chối: “Vợ của cậu sắp sinh rồi đúng không, cái này để lại cho thím ấy ăn đi.”

Người thanh niên nọ cười hắc hắc nhìn Phương Bắc Minh, bộ dạng chất phác không giấu được đang có việc muốn nhờ.

Phương Bắc Minh hiểu ra ngay, thò tay vào ống tay áo lấy ra hai lá bùa đưa cho anh ta: “Cậu cầm đi, hôm nay trời lạnh, chú ý chăm sóc thím ấy cho cẩn thận.”

Người nọ dùng cả hai tay nhận lấy bùa, liên tục nói lời cảm tạ. Anh ta nói mấy ngày nay vợ mình bị động thai, cho nên vài ngày nữa sẽ không lên, chén cứ để đó, nếu có người cùng thôn lên đây thì nhờ họ mang chén xuống dưới là được.

Phương Bắc Minh gật đầu đồng ý, tiễn anh ta ra tới cửa.

Thiệu Dật đi vào bếp rửa sạch ba bộ chén đũa đem ra, rồi cầm miếng bánh bột ngô đang ăn dở xé nát ra bỏ vào canh, trụng trụng một hồi rồi múc ra chén ăn, cũng không thèm nướng lại bánh cho nóng.

Cố Cửu cạn lời với cách ăn của sư huynh mình luôn, nhưng ngặt nỗi bây giờ tay chân nhóc lạnh cứng, không được nhanh nhẹn nên không nấu ăn được, đành tạm chấp nhận vậy.

Ăn cơm xong, Phương Bắc Minh gọi hai đồ đệ lại, có việc dặn dò.

Phương Bắc Minh nói hiện tại Cố Cửu còn quá nhỏ, vốn dĩ âm khí trong cơ thể nhóc vừa đạt đến mức cân bằng, không gây trở ngại lớn. Nhưng nhóc bỗng dưng xơi luôn nửa con tiểu quỷ vương, tương đương với việc nuốt trọn mười con lệ quỷ, cho nên bây giờ âm khí không còn cân bằng nữa. Pháp khí Phương Bắc Minh đang có trong tay không trấn được âm khí mạnh như vậy, vì thế trước khi tìm được pháp khí thích hợp thì chỉ còn cách mỗi tháng cho Cố Cửu dùng trận pháp bố trí bằng máu của Thiệu Dật để xua bớt âm khí xâm nhập vào người. Chính vì vậy, nếu cả ba người cùng đi ra ngoài thì rất bất tiện và nguy hiểm.

Cố Cửu nghe sư phụ nói thì luống cuống cả lên.

Phương Bắc Minh xoa đầu nhóc trấn an, lại nói sang sự việc Huyết Sát Âm Long trận. Từ hai lần gặp phải trận pháp này có thể đoán được người bày trận hẳn là cũng vừa đi những bước đầu tiên mà thôi. Bây giờ đã biết chuyện nên Phương Bắc Minh phải lên đường tìm cách cản hắn lại. Sau này Thiệu Dật và Cố Cửu ở lại đạo quan, lo tĩnh tâm học tập, tu luyện cho thật tốt. Dù y không trở lại thì mỗi tháng cũng sẽ nhờ người gửi thư cho hai đứa để thông báo tình hình và dặn dò những việc cần thiết.

Thiệu Dật bình tĩnh gật đầu: “Được.”

Cố Cửu thì lại gục đầu xuống, trong lòng dâng lên nỗi áy náy vô bờ. Lúc đó nhóc quá manh động rồi. Nếu có một người phải ở lại thì cũng là nhóc ở lại, bây giờ lại liên lụy đến Thiệu Dật phải ở lại với mình. Mà quan trọng nhất là Phương Bắc Minh một thân một mình như vậy, không có ai ở bên cạnh hỗ trợ y, chẳng may gặp phải chuyện gì nguy hiểm cũng kêu trời trời chẳng biết, kêu đất đất chẳng hay.

Cố Cửu càng nghĩ càng khó chịu.

Phương Bắc Minh cười, tiếp tục vuốt ve đầu tóc của Cố Cửu, an ủi: “Con lo lắng cái gì. Năm xưa sư huynh con mới có hơn hai tuổi, đi đường còn chập chững, sư phụ vẫn cõng theo nó đi bắt quỷ suốt mấy năm ròng đó thôi. Khi đó tính ra thì sư phụ cũng chỉ có một mình, chẳng phải vẫn bình an vô sự đó sao. Hơn nữa, một đống pháp khí sư huynh con mang trên người còn không trấn được sát khí trên người nó nữa kìa. Sư phụ bị sát khí của nó cắt trúng còn ít chắc. Thậm chí lúc đang đánh nhau với quỷ nó còn ngồi một bên khóc oa oa, âm thanh như tiếng quỷ tru tréo kia làm sư phụ cho rằng nó cùng phe với con quỷ đối diện đó.”

Thiệu Dật đỏ lựng mặt, cả giận nói: “Rõ ràng là tay nghề của mình không tinh, pháp khí khắc hỏng cũng phải đem ra dùng đỡ.”

Phương Bắc Minh ngượng ngùng nói: “Ây da, đồ nhi con phải thông cảm cho sư phụ chứ, lúc đó sư phụ mới bị ép phải bất đắc dĩ xuất sư mà.”

Thiệu Dật: “Hừ!”

Cố Cửu thấy hai thầy trò cãi qua cãi về thì hé miệng cười, bị Phương Bắc Minh chọc cười một hồi nhóc cũng bớt khó chịu phần nào.

Phương Bắc Minh ở đạo quan thêm nửa tháng nữa, đi khắp nơi tìm cây thuốc, làm đủ lượng thuốc trị thương và thuốc trị nứt da cho hai đồ đệ rồi gấp rút ra đi ngay trong một ngày tuyết lớn.

Cố Cửu tự bọc mình thành một quả banh tròn vo, khóe mắt hồng hồng đứng bên cạnh Thiệu Dật, nhìn theo bóng dáng sư phụ mình từ từ khuất xa .