Linh Dị Âm Dương

Chương 29: Phong Đô



Sau khi biết Ngân Linh chạy mất rồi, Cố Cửu bèn thu lại sát khí quanh thân mình, khí đen nhanh chóng rút vào trong thân thể cậu như chưa từng xuất hiện.

Mấy năm nay Cố Cửu cũng học theo Thiệu Dật khống chế âm khí trong cơ thể mình, giống như Thiệu Dật kiểm soát khí Kim Canh vậy. Kết quả cũng khả quan, nhưng điều kiện là phải thực hiện trong lúc hoàn toàn khỏe mạnh, tinh thần tỉnh táo, bằng không thì một khi mất khống chế sẽ dễ dàng bị âm khí nuốt chửng, bị lạnh đến chết. Thiệu Dật cũng tương tự như thế, nếu không nắm chắc mà cố đấm ăn xôi muốn điều khiển khí Kim Canh thì tất sẽ tự mình hại mình.

Tuy rằng cậu cả Tạ trông có vẻ như ăn năn hối lỗi rồi, nhưng Cố Cửu không dám xem thường tâm lí ăn miếng trả miếng của nhóc quậy. Hiện tại Ngân Linh chỉ còn có hai hồn trong người, bát tự của cô bé lại hợp với cậu ta, dù trên người cô bé có thẻ bài gỗ hộ mệnh đi nữa thì cũng có khả năng bị cậu ta câu mất hai hồn còn lại. Vì vậy, hai người phải nhét cậu cả Tạ vào trong âm mộc bài, khóa kĩ hồn phách rồi mới lên đường đi tìm Ngân Linh được.

Đạo sĩ trung niên hồ nghi nhìn Cố Cửu: “Cậu đang nói chuyện với cậu cả hả?”

Cố Cửu thu thẻ bài lại, tùy ý trả lời: “Còn ai vào đây nữa.” Hai người cậu cũng không tò mò vì sao đạo sĩ này chẳng nhìn thấy quỷ thần gì mà lại có thể liên lạc với cậu cả nhà này. Hẳn là phương thức ông ta làm cũng giống như những thầy đồng hay bà cốt dân gian, dùng cách nhảy múa để mời thần, cách này cũng có thể dùng để nói chuyện với quỷ quái.

Chủ nhà họ Tạ vội vã hỏi dồn: “Cậu…cậu bắt con trai ta đi à?”

Cố Cửu mỉm cười trấn an ông ta: “Yên tâm, chờ giải quyết xong chuyện này sẽ trả lại cho ông.”

Nén nhang trong tay Trần Lượng sắp cháy được nửa đốt ngón tay, khói vẫn bay lên và tụ lại một hướng. Dư Đại Dũng và Dư Vương thị ở lại nhà họ Tạ, Cố Cửu và Thiệu Dật đi trước, lão Dư đánh xe bò chở Trần Lượng cầm nhang theo sau, cùng nhau đi về hướng khói bay. *

Những sợi khói chỉ đường rất mỏng manh, phương hướng cũng không rõ ràng cho lắm. Họ đoán rằng sau khi Ngân Linh rời khỏi nhà họ Tạ thì không tìm thấy đường về nhà, bởi vì trước đó cô bé chưa từng đi qua tuyến đường xa lạ này nên không nhớ được cách trở về. Hai người Cố Cửu đi phía trước, phát hiện ra càng đi xa thì càng lệch khỏi quỹ đạo, đường phố cũng dần trở nên lạ lẫm.

Thiệu Dật vừa truy tìm dấu vết vừa triệu hồi mấy con quỷ lang thang gần đó để dò hỏi tung tích của Ngân Linh. Ban đầu gần như không có con quỷ nào biết, đến lúc trời gần sáng thì mới có một con quỷ vừa qua đời không lâu cung cấp được chút manh mối. Theo lời con quỷ này thì bé gái họ đang tìm được một lão quỷ dẫn đi rồi.

“Lão quỷ kia nói mình sắp hết âm thọ rồi, đã trình báo với Diêm La, xin được trở về gặp con cháu lần cuối rồi đi đầu thai. Ổng còn gọi tui cùng đi Phong Đô để qua quỷ môn quan, nhưng mà tui mới chết chưa lâu, còn hơi luyến tiếc trần gian. Tui nhớ đường kĩ lắm rồi, sau này khi nào tui muốn đi thì tui tự đi cũng được…”

Lúc con quỷ này còn đang cơn lải nhải, Cố Cửu đã đốt cho anh ta một ít đồ cúng để cảm ơn.

Sau khi tiễn con quỷ kia đi, Cố Cửu quay sang nói với Trần Lượng: “Bây giờ tôi cần huynh làm một việc có thể sẽ rất nguy hiểm.”

Trần Lượng đáp lời: “Chỉ cần có thể mang Ngân Linh về thì dù có chết tôi cũng cam lòng.”

Cố Cửu nói: “Cũng gần giống như vậy. Dưới âm phủ có một tòa thành quỷ gọi là Phong Đô, bên trong thành có một cánh cổng lớn gọi là quỷ môn quan, đi qua quỷ môn quan sẽ vào đến địa phủ. Mỗi ngày vào lúc mặt trời lặn Phong Đô sẽ mở cổng thành để đón chúng quỷ, trước khi trời sáng thì đóng lại để người sống khỏi đi nhầm đường của người chết. Lão quỷ kia ắt hẳn không phải lần đầu tiên ra vào thành nên mới nhớ rõ đường như vậy. Nếu đã vậy thì chắc chắn ông ta sẽ vào thành trước hừng đông, cho nên chúng ta phải tìm ra Ngân Linh trước khi mặt trời mọc rồi dẫn nó về. Nếu quá giờ để sinh hồn vào nhầm quỷ môn quan thì không chết cũng bị thương nặng.

Trần Lượng và lão Dư ở bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.

Trần Lượng hỏi: “Vậy…vậy tôi phải làm sao?”

Cố Cửu trả lời: “Quỷ khí trong thành quỷ rất dày, sinh khí trên người Ngân Linh dễ bị quỷ khí che lấp mất nên chúng tôi khó mà tìm thấy nó. Huynh là cha ruột của Ngân Linh, có liên hệ huyết thống với nó, chúng tôi cần huynh đi cùng để giúp cảm ứng vị trí của cô bé. Người có đường của người, quỷ có lối của quỷ, chỉ có lối của quỷ mới dẫn đến Phong Đô, bây giờ chúng ta phải mượn đường cõi âm nên không thể tránh khỏi đụng mặt với quỷ hồn trên đường. Huynh cứ đi theo hai chúng tôi là được, nhưng phải nhớ kĩ, dù cho có chuyện gì đi nữa cũng không được quay đầu lại nhìn.”

Trần Lượng kiên định gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

Bấy giờ Cố Cửu mới nhìn về phía lão Dư: “Phiền ông chờ thêm lần nữa.”

“Vâng, tôi…tôi sẽ chờ.” Lão Dư ấp úng trả lời. Tối nay ông ta mặc kệ cho con và cháu mình bị đánh tơi bời mà không hề lên tiếng ngăn cản. Nếu sớm biết con trai mình có ý đồ xấu với cháu gái thì ông ta đã cương quyết phản đối rồi. Đêm nay coi như ông ta được mở mang tầm mắt, dù không tận mắt nhìn thấy quỷ nhưng ông ta đã thấy làn khói lạ lùng từ cây nhang trong tay con rể. Gió vẫn thổi hoài không dứt nhưng khói không hề bị tan mất, chắc chắn chỉ có người có thể giao tiếp với quỷ thần mới có bản lĩnh đến nhường này.

Sau khi dặn dò lão Dư, Cố Cửu gật đầu với Thiệu Dật đang ôm kiếm đứng bên cạnh: “Sư huynh, được rồi.”

Thiệu Dật lấy ra ba lá bùa, đốt cháy, khói từ lửa đang cháy bám vào người cả ba người. Trong tay Thiệu Dật cầm âm mộc kiếm được chế từ gỗ cây hòe, miệng niệm chú. Hắn vừa niệm xong, tay cầm kiếm chém ra một đường, phía trước đột nhiên như có một cách cổng vừa được mở ra mang theo gió lạnh buốt ào ào thổi tới.

“Đi.”

Thiệu Dật dẫn đầu bước vào, Cố Cửu và Trần Lượng theo sát phía sau.



Lão Dư bị gió thổi đến nỗi không mở mắt lên nổi, chỉ có thể he hé mắt nhìn thử, lão thấy rõ ràng ba người vừa đứng trước mặt đột ngột biến mất vào thinh không, họ vừa biến mất thì gió cũng ngừng. Lão rùng mình một cái, kìm không được kéo chiếc xe trâu bên cạnh lại gần mình hơn một chút, ít nhất thì cũng có tiếng động cho bớt sợ.

Nhóm Cố Cửu vừa đặt chân lên đường cõi âm thì phát hiện xung quanh không còn tối tăm như ban nãy, nhưng dù vậy con đường này vẫn âm u ảm đạm, không tài nào nhìn thấy được nó dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu. Phía trước và hai bên trái phải bọn họ có vô số bóng đen lững lờ trôi đi, nhưng không hề có một tiếng động nào phát ra. Tất cả đều chỉ lẳng lặng mà lên đường.

Đôi tay đang cầm nhang của Trần Lượng run lẩy bẩy, nhưng anh ta vẫn tự nhủ trong lòng phải giữ cho nhang cháy liên tục, không được để tắt. Chỉ có tập trung nghĩ như vậy anh ta mới cảm thấy ổn hơn, có điều thân thể vẫn theo bản năng mà nhích nhích lại gần Cố Cửu.

Cố Cửu khẽ nghiêng đầu, thấp giọng trấn an: “Đừng căng thẳng quá, dương khí trên người chúng ta bị bùa che đi rồi, chỉ cần không nói chuyện với quỷ thì bọn họ sẽ không nhận ra đâu.”

Trong lòng Cố Cửu chợt xuất hiện một suy nghĩ thiệt xấu xa, dù có bị phát hiện đi nữa thì cũng là sư huynh bị phát hiện trước chứ nhỉ, trong người huynh ấy cuồn cuộn khí Kim Canh chí dương thế kia.

Cố Cửu và Thiệu Dật không phải lần đầu tiên mượn đường âm phủ thế này. Lần đầu tiên Cố Cửu theo Thiệu Dật đi vào cũng sợ xanh mặt, nhưng Thiệu Dật dày dạn kinh nghiệm trận mạc, cậu thì trên người đầy âm khí nên chẳng có con quỷ nào phát hiện ra hết. Đi riết thành quen, bây giờ cứ mỗi lần đến đây Cố Cửu bèn dùng âm khí phủ kín mình từ trên xuống dưới, thế là đám quỷ hồn ở đây đều xem cậu là đồng loại.

Ba người cắm cúi đi về phía trước, Trần Lượng cẩn cẩn thận thận nhớ kĩ từng lời dặn dò của Cố Cửu, mắt chỉ nhìn thẳng xuống chân mà bước theo, thế là trên đường đi ngoại trừ lúc đầu có hơi sợ hãi ra thì mọi sự đều rất thuận lợi.

Cổng thành vẫn đang mở lớn, không có ai gác cổng, ba người Cố Cửu trà trộn giữa một đám quỷ tiến vào thành.

“Trần đại ca, có cảm giác gì không?” Cố Cửu khẽ hỏi Trần Lượng.

Trần Lượng lắc đầu: “Không có.”

Thiệu Dật nói: “Vậy tiếp tục đi thôi.”

Quỷ môn quan ở thành Phong Đô là cửa chính để vào âm phủ của chúng quỷ, cách cổng thành một đoạn nữa mới tới.

Từng ngọn minh hỏa dập dờn lơ lửng giữa trời trong thành Phong Đô. Nơi này rất khác biệt so với con đường mờ mịt dẫn tới cõi âm khi nãy, mặc dù đây là quỷ thành nhưng nó không khác gì với thành thị trên dương gian, có quỷ bày sạp bán đồ, có quỷ mở cửa hàng, quỷ đến quỷ đi vô cùng nhộn nhịp.

Có con quỷ kia lần đầu tiên đến Phong Đô, bụng đói đã lâu, gục xuống trước một sạp hàng, hắn ta thò tay chộp ngay lấy một ngọn nến bày trên sạp muốn nhét vào miệng, ai ngờ bị con quỷ chủ sạp đập một nhát bay vèo qua một bên: “Không biết luật hả, mua đồ ăn phải trả tiền trước chớ mậy!”

Con quỷ kia nói: “Tui…nhà tui chưa đốt tiền cho tui.”

Quỷ chủ quán xì một tiếng: “Không có tiền mà đòi ăn, muốn quỵt hả, biến ngay đồ quỷ nghèo!”

Quỷ chủ quán đuổi con quỷ kia xong quay đầu lại liền thấy một phụ nữ trung niên với khuôn mặt phúc hậu đang tiến lại. Cô ta còn cách một khoảng khá xa mà quỷ chủ quán đã ân cần mời mọc: “Tần tiểu thư, tôi vừa nhập được một bó nến của chùa Kim Quang, còn chất lượng hơn đợt lần trước nữa, Tần tiểu thư có lấy không?”

Phía sau cô Tần tiểu thư này có hai hàng nữ hầu và sai vặt đi theo, phải đến tận mười mấy người, người nào người nấy mặt mũi trắng bệch như bôi phấn, hai bên má chấm hai chấm tròn đỏ thẫm, trên mặt bọn họ treo một nụ cười tiêu chuẩn giống nhau, đôi mắt vô hồn chỉ nhìn thẳng về phía trước không chớp lấy một cái.

Tần tiểu thư chỉ vào một gã sai vặt, ra lệnh: “Ngươi đi lấy đi.”

Gã sai vặt được chỉ vẫn tươi cười một cách quái dị, bước lên ôm lấy ngọn nến, thế nhưng lúc gã xoay người lại thì eo lại tình cờ bị mắc vào một góc sạp, roẹt một tiếng, bụng gã lủng thành một cái lỗ to. Gã sai vặt như chẳng có cảm giác gì, tiếp tục cười cười đi về phía Tần tiểu thư, vì thế cái lỗ càng rách to hơn, tiếng loẹt xoẹt của giấy rách cứ vang lên liên hồi. Chờ đến khi gã yên vị bên cạnh Tần tiểu thư thì cái bụng của gã đã thiếu mất một mảng to oạch, mà miếng bị thiếu mất đó vẫn còn đang treo lủng lẳng trên sạp hàng.

Tần tiểu thư nhìn thoáng qua, vừa đi khỏi vừa lắc đầu, nhạt nhẽo nói: “Lại hỏng nữa rồi, người giấy phu quân đưa tới lần này kém quá.”

Tần tiểu thư dắt theo một chuỗi người đi xa rồi mà con quỷ nghèo mới tới vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, con quỷ chủ quán thì hớn hở đếm tiền.

Ngươi cho rằng chết là hết, là giải thoát sao? Không đâu, ta nói cho ngươi biết, chẳng qua là bước chân vào một xã hội khác mà thôi…

Bọn Cố Cửu chờ đoàn người của Tần tiểu thư khuất dạng, né sang một bên tránh đụng chạm tới con quỷ mới tới kia rồi rẽ vào một con đường lớn. Đây là con đường lớn nhất trong thành, đi thẳng về phía trước sẽ đến được quỷ môn quan.

Đi được một lát, Trần Lượng nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên ngẩng phắt lên, kích động nhìn sang Cố Cửu: “Hình như tôi cảm giác được Ngân Linh.”

Loại cảm ứng này vô cùng kì diệu, dường như trong đầu đột ngột xuất hiện một âm thanh nói cho mình biết người mình muốn tìm đang ở gần đây, còn chỉ cho mình biết phải tiếp tục đi đến đâu để tìm được người đó.



Thiệu Dật hỏi: “Ở bên nào?”

“Bên phải.” Trần Lượng đáp.

Chưa đến gần quỷ môn quan đã phát hiện được tung tích của Ngân Linh làm Cố Cửu thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên cậu vẫn hơi lo lắng, hai sư huynh đệ đã đến Phong Đô vài lần cho nên cậu biết phía bên phải là phố ăn vặt.

Những người được phép bày quán bán đồ ở Phong Đô đều là những người sinh thời làm nhiều việc tốt, sau khi chết vẫn còn âm thọ nhưng tạm thời chưa muốn đi đầu thai. Thông thường những người như thế này vẫn còn thân nhân nhớ đến họ sống ở dương gian, thường xuyên đốt đồ cúng cho họ. Những thứ đồ cúng này nhiều hay ít, tốt hay không tốt sẽ ít nhiều có ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của các quỷ hồn.

Phố ăn vặt rực rỡ muôn màu, thứ gì cũng có, nhưng không có thứ gì dành cho người sống. Người sống ăn một miếng ở phố ăn vặt này đồng nghĩa với việc nuốt một ngụm âm khí vào bụng, âm khí sẽ ăn mòn ngũ tạng, nhẹ thì bệnh nặng liệt giường, nặng thì bỏ mạng.

Ba người Cố Cửu bước nhanh hơn, càng đi về phía trước thì cảm ứng của Trần Lượng càng mạnh. Cuối cùng cả nhóm dừng chân trước một quán mì, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mình đang tìm.

“Ngân Linh!” Trần Lượng cố gắng kìm nén sự kích động, chỉ dám hô nhỏ một tiếng.

Cô bé con đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ quay đầu lại, đúng là Trần Ngân Linh. Cô bé nhìn thấy Trần Lượng thì mừng quýnh, chạy tới bổ nhào vào lòng cha mình.

“Cha ơi!”

Trần Lượng nhìn con mình từ trên xuống dưới mấy lượt, bỗng anh ta để ý thấy chỗ Ngân Linh vừa mới ngồi còn có một chén mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, lo lắng hỏi dồn: “Con có ăn đồ ăn ở đây chưa?”

Ngân Linh lắc đầu: “Dạ không có, ông bán mì không cho con ăn.” Cô bé trả lời cha mình xong nhìn sang bên cạnh thấy Cố Cửu và Thiệu Dật đứng đó bèn vui vẻ gọi Cố thúc thúc, Thiệu thúc thúc.

Cố Cửu nhìn hai con quỷ ở trước sạp hàng, cả hai đều được bao phủ bởi một vòng ánh sáng công đức màu vàng chói lòa, mà một trong hai con quỷ chính là ông bán mì sợi mà Ngân Linh vừa mới nhắc đến.

Ông lão bán mì nhìn thấy hai người liền mỉm cười bước tới: “Ta đang chuẩn bị đi tìm âm sai truyền tin cho mấy đứa đây.”

Cố Cửu và Thiệu Dật liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thanh chào: “Tổ sư gia.”

Bọn họ gọi là tổ sư gia thì đương nhiên người trước mặt đây chính là sư phụ của Phương Bắc Minh, Phương Thái Hòa.

Phương Thái Hòa nhìn Trần Ngân Linh, tỉ mỉ dặn dò: “Cô bé à, sau này nhớ không được ăn đồ ăn lung tung biết chưa?” Rồi ông quay sang nói với đám Cố Cửu rằng Ngân Linh vô cùng may mắn, bị dọa sợ đến mất hồn rồi lại tự ý đi chỗ khác, đi lâu như vậy mà không gặp phải ác quỷ, ngược lại gặp được lão quỷ này. “Lão quỷ này ấy hả, đã thành một lão hồ đồ từ đời nào rồi, ngay cả người sống hay kẻ chết cũng không phân biệt được, cũng may trên người ổng toàn là ánh sáng công đức nên quỷ quái tạp nham dọc đường không dám quấy rầy. Trước khi đi vào quỷ môn quan ổng đói bụng, ghé vào đây ăn mì nên mới gặp được ta.”

Cố Cửu xoa xoa đầu Ngân Linh, cô bé này vừa lừa gạt nhóc quỷ ngang ngược kia, vừa tình cờ gặp được lão quỷ ngây ngô, trời xui đất khiến thế nào mà bị đưa vào quỷ thành, cũng may cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi chứ không xảy ra việc gì.

Phương Thái Hòa ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Sắp sáng rồi, các con mà không tới thì ta cũng tìm cách đưa nó ra khỏi Phong Đô, bây giờ tìm được người rồi thì mau đi đi thôi.” Phương Thái Hòa nói xong liền lấy ra một phong thư đưa cho Cố Cửu, nói với hai người: “Lần trước sư phụ hai đứa ghé qua đây có nhờ ta gửi lá thư này cho các con, về rồi xem.”

Ở dương gian, sư đồ bọn họ có một chỗ gửi thư cố định là tiệm bán nhang đèn trong trấn, nhưng thật ra đó chỉ một trong nhiều cách liên lạc mà thôi. Phương Bắc Minh có thể mời âm sai nên thỉnh thoảng sẽ nhờ Bùi Dữ báo mộng gửi tin tức cho hai đệ tử của mình. Ngoài ra, Phương Bắc Minh đến Phong Đô cũng không ít, có khi sẽ đưa thư cho sư phụ mình nhờ chuyển giúp.

Phương Thái Hòa còn dặn thêm: “Ta sắp hết bột mì rồi, bây về tới nhớ cúng một túi mới nha.”

Sau đó Cố Cửu và Thiệu Dật bị tổ sư gia xua đi cho nhanh, trước khi đi Cố Cửu còn quay đầu lại hỏi: “Tổ sư gia, Bùi thúc tổ đâu rồi?”

“Hừ! Phố bên cạnh có một cửa hàng quần áo mới khai trương, nghe nói bà chủ đẹp lão lắm, lão ta đi qua bên đó luôn tay luôn chân để nịnh người ta rồi, cũng không tự soi gương xem, người ta thèm để ý tới cái bản mặt như trái quýt héo của lão chắc.” Phương Thái Hòa nói xong đưa tay lên sờ sờ mặt mình: “Họa có ta đi thì may ra.”

Cố Cửu: “…”

Thiệu Dật: “…”

Quỷ sinh của mấy vị bề trên này cũng đặc sắc ghê.