Linh Dị Âm Dương

Chương 37: Hồ Ly nhỏ



Còn chưa đến giữa trưa, từ đây đến tối còn kha khá thời gian. Tất cả các khách mời đều được mời dùng cơm trưa tại nhà họ Trâu, sau đó nhà họ còn sắp xếp cho mỗi người một gian phòng nghỉ tạm.

Cố Cửu vẫn cái nết như cũ, phòng mình không ở, lén qua ở ké phòng của sư huynh, lúc cậu vào Thiệu Dật đang ngồi bên bàn vẽ bùa. Cố Cửu thả Tiểu Đệ xuống, xáp lại ngồi cùng, lôi sách dạy bùa chú ra đọc.

Hôm nay Tiểu Đệ có vẻ nóng nảy, nó cứ chạy vòng vòng quanh phòng rồi chỉ một lát sau không nhịn được nữa bắt đầu chụp bắt cắn xé đồ vật trong phòng.

Thiệu Dật nghe tiếng ồn ào, ngẩng đầu lên hỏi: “Nó làm sao vậy?”

Cố Cửu nhíu mày, trước đó cậu vẫn luôn bế Tiểu Đệ, cậu để ý thấy từ lúc ra khỏi khu nhà của cậu hai Trâu nó đã có vẻ nôn nao bất an.

Cậu nói: “Hẳn là nó bị đám xương cốt ảnh hưởng.”

Xương cốt được chôn trong khu nhà của cậu hai và cô năm nhiều không đếm xuể, lúc mọi người đến tra xét thì chỉ đào ra một mớ, ban nãy trước khi ăn cơm Trâu lão thái gia ra lệnh cho gia nhân đào hết lên. Nhà họ Trâu còn mời người có kinh nghiệm đến sắp xếp lại, nghe nói trong đám xương đó có xương mèo, xương chó, một ít xương thỏ, còn có hồ ly, ít nhất phải có tới hơn trăm bộ xương.

Điều đáng nói là tất cả những bộ xương này đều có dấu vết bị vật nặng đập trúng, chắc chắn không phải tự nhiên mà chết. Không còn gì để nói nữa, mọi người đều kết luận rằng những con vật này bị cậu hai và cô năm nhà này hành hạ đến chết.

Số lượng động vật quá nhiều, oán khí quá nặng, Tiểu Đệ lại từng suýt chết bởi nguyên nhân tương tự cho nên nó nhớ lại kí ức đau đớn và sinh lòng đồng cảm với những con vật này, cảm thấy như mình cũng bị hành hạ vậy. Nhiều con vật từng bị hành hạ sẽ trở nên oán hận loài người, cho nên cứ thấy con người là mặc nhiên tấn công, chung quy cũng vì để biểu lộ nỗi sợ hãi và căm hờn của mình. Tiểu Đệ không tấn công ai, chỉ gặm cắn đồ vật đã xem như là kìm nén lắm rồi.

Cố Cửu thấy vậy thì không đọc sách nữa, đi qua bế Tiểu Đệ lên, ôm trong lòng mà vuốt ve, gãi cằm xoa đầu cho nó.

Nếu là bình thường, Tiểu Đệ đã thoải mái tới mức lim dim thở khò khè rồi, vậy mà bây giờ nó vẫn còn rêи ɾỉ ỉ ôi như đang bị ai ức hϊếp vậy.

Thiệu Dật dứ dứ bàn tay trước mặt trêu nó, Tiểu Đệ thở phì phì, gầm lên một tiếng, vung móng lên muốn cào hắn.

Thiệu Dật rụt tay về nhanh như chớp: “Hung dữ thật.”

Từ trước đến giờ Thiệu Dật và Tiểu Đệ vốn không hợp nhau, chẳng qua cả hai bên đều nể mặt Cố Cửu nên mới chấp nhận lùi một bước, nước sông không phạm nước giếng, nếu không thì chắc chẳng có nổi một ngày yên bình mất.

Cố Cửu thấy Tiểu Đệ dựng cả cái đuôi lên đầy bất mãn bèn ai oán liếc Thiệu Dật một cái: “Nó đã như thế rồi huynh còn ghẹo nó nữa.” Sau đó cậu ôm Tiểu Đệ lên giường, vừa vuốt lông vừa niệm “Thanh Tĩnh kinh” cho nó nghe.

Thiệu Dật khịt mũi ra vẻ trào phúng, niệm kinh cho một con mèo nghe, bộ nó hiểu được chắc. Thiệu Dật tiếp tục cầm bút lên vẽ bùa, nhạc nền là tiếng đọc kinh của Cố Cửu, chỉ là một lúc sau tiếng đọc càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ…

Thiệu Dật lấy làm lạ quay lại ngó thì thấy Cố Cửu đã ngủ khì tự bao giờ, cậu ôm mèo đen rúc vào nhau thành một cục, tự đọc kinh tự ru mình ngủ luôn.

Ngày hôm qua bọn họ phải xử lý Lôi Kích Mộc ngay để giữ lại được lượng dương khí từ sấm sét nhiều nhất có thể, vì vậy hai người bận rộn tới hơn nửa đêm, ngủ không được bao nhiêu.

Thiệu Dật đứng dậy, mặc kệ ánh mắt trừng trộ của Tiểu Đệ, ung dung mà chỉnh lại tư thế nằm cho Cố Cửu, kê gối nằm, đắp kín chăn cho cậu, sau đó mới trừng mắt trở lại khiêu khích Tiểu Đệ, còn gõ gõ đầu nó.

Tiểu Đệ gừ một tiếng, hăm he muốn nhào lên cào cho cái tên đáng ghét này một cái thật đau.

Thiệu Dật bình tĩnh chỉ vào Cố Cửu, đe dọa: “Mi muốn quậy làm nhóc con nhà mi thức giấc hử?”

Tiểu Đệ cưng nhóc con nhà mình lắm, đành uất nghẹn thu cái chân đen thùi về.

(Cái này buồn cười lắm mọi người ạ, Cố Cửu xem Tiểu Đệ là nhóc mèo mình nuôi, còn Tiểu Đệ cũng xem Cố Cửu là nhóc con mình nuôi, tại vì lúc nhỏ Tiểu Đệ đi tìm đồ ăn về cho Cố Cửu đó)

Thiệu Dật nhướng mày, cảm giác thắng trận thật suиɠ sướиɠ, vô cùng sảng khoái quay trở lại bàn tiếp tục công việc còn dang dở.

Từ trưa đến chiều, nhà họ Trâu rất yên tĩnh, sự yên tĩnh này kéo dài đến lúc mặt trời lặn thì bị một tiếng hét thất thanh đột ngột phá vỡ.



“Cái gì vậy?” Cố Cửu giật mình bật dậy, Tiểu Đệ cũng choàng tỉnh nhảy xuống giường.

Thiệu Dật mở cửa ra, Cố Cửu tung chăn xỏ giày vào, cũng quên thắc mắc tại sao mình lại nằm trên giường. Cậu vớ lấy tay nải của mình rồi cùng Thiệu Dật chạy ra ngoài. Vừa ra ngoài cả hai liền phát hiện bốn phương tám hướng chỗ nào cũng có tiếng kêu cứu đầy sợ hãi.

Hai người đành phải chọn chỗ nào gần nhất, không ai bảo ai cùng nhau trèo tường sang khu nhà liền kề chỗ mình ở.

Khu nhà bên cạnh là nơi ở của ba đạo sĩ giả danh đã nôn đến tối tăm trời đất lúc nhìn thấy thi thể của cô năm Trâu. Ba người này còn mang theo sáu tùy tùng nữa, lúc này cả chín người đều đang rạp mình dưới đất, dùng cả tay lẫn chân bò lổm ngổm trong sân, còn phát ra tiếng gầm rú kì dị trong họng.

Cố Cửu lắng tai nghe kĩ thì thấy có tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, quái đản hơn là mỗi người có thể kêu ra nhiều loại âm thanh khác nhau nữa cơ. Đây rõ là bị trúng tà, bị vong hồn của chó mèo nhập vào, mà còn là vài con chui vào cùng một thân thể nữa.

Thiệu Dật nhanh chóng niệm: “Huyền thiên chính khí, hoàng lão chi tinh. Thủy tuôn vạn trượng, gột rửa yêu thân.”

Cố Cửu cũng theo sau: “Ba hồn bảo hộ, bảy phách an bình. Xác hồn đều định, cùng tiến cùng lui.”

Hai người vừa niệm chú vừa đi vòng quanh, điểm lên trán của mỗi người một cái, ngay lập tức thân thể của bọn họ mềm oặt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Lúc này nhà họ Trâu đã trở thành một bãi chiến trường. Hai sư huynh đệ Thiệu Dật cứu hết chín người trong sân rồi mở cửa đi ra khỏi khu đó. Người làm trong nhà hoảng hốt chạy tán loạn hết cả. Cố Cửu và Thiệu Dật lần theo tiếng la hét đi đến một khu khác, vừa bước vào đã thấy tình trạng y hệt bên kia, một đám người trúng tà bò lết trên đất, sủa gâu gâu, kêu meo meo.

“Hà đạo trưởng!”

Cố Cửu nhìn thấy Hà đạo trưởng. Y không hề hấn gì, vấn đang tỉnh táo đứng niệm chú và dán bùa lên những người bị trúng tà, thế là bọn Cố Cửu chạy lên hỗ trợ.

Mười mấy đạo sĩ ở trong mấy khu nhà khác nhau, đám đạo sĩ nửa mùa đều bị dính đòn cả, những người nào có chút bản lĩnh nhưng tu vi chưa sâu cũng không thoát khỏi, kể cả nam vu sư gọi hồn ban sáng và hai đồ đệ của ông ta. Cuối cùng chỉ còn Cố Cửu và Thiệu Dật, Hà đạo trưởng cùng với một vị nữ đạo sĩ là bình an vô sự.

Hai vợ chồng Trâu nhị lão gia cũng bị nhập, vừa sủa ầm ĩ vừa giãy giụa la hét. Trâu lão thái gia thấy con trai con dâu như vậy bèn hoảng hồn sai người lấy dây thừng trói bọn họ lại đưa qua đây cầu cứu. Sáng nay hai người này không hề lộ mặt, Trâu lão thái gia nói rằng họ vừa mất hai đứa con nên bệnh liệt giường, cho nên không bắt bọn họ phải ra chào hỏi.

Cố Cửu vừa nhìn thoáng qua hai người này liền hiểu rõ ngay, bệnh đi đằng nào chứ, rõ ràng là bị tà khí xâm nhập vào cơ thể. Nhìn sắc mặt thì có vẻ tà khí đã bén rễ ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng rồi, nếu không thanh lọc thì sớm muộn gì cũng đi đời nhà ma.

Cố Cửu trục xuất hồn phách đang chiếm đóng thân thể bọn họ, sau đó lại thanh lọc tà khí. Hai người này có làm nhiều việc mờ ám nhưng chưa phạm vào tội ác tày trời, bây giờ mang vạ thế này xem như bị trừng trị thích đáng, chưa đến nỗi phải mất mạng.

“Trước giờ con quỷ kia có bày trò này chưa?” Nữ đạo sĩ hỏi.

Trâu lão thái gia lắc đầu: “Không có, cùng lắm thì chỉ dùng tiếng than khóc hay gầm rú hù dọa người trong nhà thôi, đây là lần đầu tiên gây náo loạn thế này.”

Hà đạo trưởng trầm ngâm: “Những con vật chết oan uổng này hẳn là ở lại đây đã lâu. Tại sao đợi đến hôm nay mới ra phá phách như vậy?”

Cố Cửu tiếp lời: “Giống như có người sai khiến vậy.”

Là do ai sai khiến thì trong lòng mọi người đã có đáp án. Vừa hay bây giờ trời đã tối, có thể gọi người đó lên hỏi xem sao.

Mấy người họ thẳng tiến đến chỗ cậu cả từng ở, khu nhà này nhìn còn âm u hơn ban sáng nữa. Vừa đến gần, họ đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi canh giữ trước cửa, biết bọn họ đến bèn quay đầu lại, meo lên một tiếng.

“Tiểu Đệ.” Cố Cửu nhận ra mèo đen của mình liền đi qua bế nó lên. Vừa rồi mọi chuyện loạn cào cào hết cả lên, Cố Cửu cũng không chú ý Tiểu Đệ chạy đi từ lúc nào.

Tiểu Đệ nhìn vào cửa, đôi mắt xanh lục sáng rực, lập lòe trong đêm tối.

“Bên trong có cái gì đó.” Thiệu Dật bước đến bên cạnh Cố Cửu, nhắc nhở.

“Đệ biết rồi.” Oán khí cao ngất bốc lên tận trời thế này muốn không thấy cũng khó.



Hà đạo trưởng và vị nữ đạo trưởng cũng biết nơi này có vấn đề, ra vẻ phòng bị.

Thiệu Dật đẩy cửa ra.

Đập vào tai mọi người là tiếng tru thống thiết của chó mèo, cứ liên tục tuần hoàn không dứt, hết đợt này đến đợt khác. Cố Cửu đè Tiểu Đệ đang muốn nhảy xuống lại, cậu nhìn một vòng quanh sân, sân vườn sạch sẽ quang đãng ban ngày bây giờ đã ngồi đầy các loài vật. Chúng đều là vong hồn cả, đứa nào cũng hiện hình bằng dáng vẻ thê thảm trước khi chết, đứa cụt tay cụt chân, đứa bị cắt cổ mổ bụng, đứa bị móc mắt, đứa bị lột da, trông đáng thương vô cùng.

Cố Cửu quay đi không đành lòng nhìn tiếp.

Trâu lão thái gia chỉ nghe được tiếng kêu chứ không nhìn thấy tình cảnh thảm khốc trước mắt. Ông cụ thấy mấy người Cố Cửu đều biến sắc bèn dò hỏi Hà đạo trưởng bên cạnh xem có việc gì.

Hà đạo trưởng thuật lại sơ lược cho ông, khuyên ông đừng nhìn thì tốt hơn, nhưng Trâu lão thái gia vẫn khăng khăng muốn xem tận mắt. Cuối cùng Hà đạo trưởng đành phải nhượng bộ, mở mắt Âm Dương cho ông cụ.

Trâu lão thái gia vừa mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng đập vào mắt mình, đồng tử co rụt lại đầy hoảng hốt, lắp bắp hỏi: “Chúng nó…chúng nó là những bộ xương cốt bị chôn vùi kia sao?”

Hà đạo trưởng khẽ gật đầu, thở dài: “Vạn vật có linh, đúng là tạo nghiệt mà…”

Mặt mày Trâu lão thái gia trắng bệch, bỗng nhiên, ông nhìn thấy có một bóng người đứng trong góc, ngay phía sau đám động vật đang đứng ngồi lố nhố kia. Người đó mặc một bộ đồ trắng, tuổi đời nom còn trẻ lắm.

“Thằng cả!” Trâu lão thái gia kích động dợm bước tới.

Bọn Cố Cửu đã nhìn thấy cậu cả Trâu từ sớm, anh ta ôm một cục lông màu trắng trong lòng, nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra đó là một con hồ ly nhỏ. Nhóc hồ ly nằm trong lòng cậu cả, được anh ta vuốt ve, thoải mái đến mức mắt díp cả lại.

Cậu cả vậy mà lại không hề kích động như ông nội của mình, chỉ thản nhiên nhìn sang Trâu lão thái gia, mở miệng chào một tiếng: “Ông nội.”

Trâu lão thái gia rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào: “Thằng cả, sao con lại bỏ ông nội mà đi như vậy, đến nhìn mặt con lần cuối ông nội cũng không làm được, ông nội có lỗi với con!”

Cậu cả nói: “Ông nội không cần áy náy, ông không nợ con gì cả.” Anh ta hạ giọng thì thầm: “Những kẻ nợ ta, ta đã đòi lại hết rồi.”

Những lời này chắc chắn là ý ám chỉ điều gì đó.

Nữ đạo sĩ hỏi: “Cậu cả, chuyện của những con vật này như thế nào? Cậu có biết được gì về cái chết của cậu hai và cô năm không?”

Cậu cả Trâu cười nhạt: “Đến nước này rồi mà mấy người còn không đoán được sao? Những con vật này là bị bọn chúng hành hạ đến chết, mà hai đứa súc sinh đó…là ta gϊếŧ.”

“Cả!” Trâu lão thái gia không tài nào tin được, sững sờ nhìn đứa cháu lớn nhất của mình không chút nao núng thừa nhận rằng chính mình gϊếŧ chết anh em ruột thịt. “Con nói cái gì vậy?”

Cậu cả không thèm để ý, bình thản nói tiếp: “Con vốn định cứ như vậy thôi, không muốn làm ông đau lòng thêm nữa, nhưng có vẻ nếu ông không tìm ra sự thật thì nhất quyết không từ bỏ, cho nên con mới ra đây nói một lần cho rốt ráo.”

Anh ta nói xong bèn đưa tay sờ sờ bộ lông mềm mại xinh đẹp của hồ ly nhỏ trong lòng, nói với mọi người. “Thật ra ta cũng có oán khí nên mới không đi địa phủ đầu thai. Ông nội, ông chỉ biết con chết là vì bệnh tim tái phát thôi đúng không? Ông có bao giờ tự hỏi tại sao đang yên đang lành con lại phát bệnh không?”

Vừa nói đến đây, anh ta không thèm che giấu nữa, để cho oán khí và ác nghiệp ánh màu đỏ tía trên người tràn ra bốn phía.

Cố Cửu cũng giống như cậu cả Trâu, đang cố gắng trấn an chú mèo đen mình bế. Cậu lên tiếng hỏi: “Là vì hồ ly nhỏ của anh đúng không?”

Cậu cả khựng lại, vẻ mặt ung dung bình thản chợt biết mất, thay vào đó là sự đau khổ và căm hận. Hồ ly nhỏ trong tay anh ta dường như bị nắm đau, ngửa đầu hét lên một tiếng.

Bỗng nhiên bộ lông trắng như tuyết của nó từ từ chuyển sang màu đỏ, cuối cùng biến thành một cục máu thịt đỏ thẫm.

Thành một con hồ ly bị lột da.