Linh Dị Âm Dương

Chương 82: Tục mệnh



Vệ lão gia trở nên giàu có bèn rời khỏi thôn làng, mua một tòa nhà bề thế ở trấn trên rồi dọn vào ở ngay. Từ đó về sau gã đã giàu lại càng giàu thêm, không đến một năm đã nhanh chóng trở thành phú hộ nổi tiếng nhất vùng. Vệ lão gia đã không còn thiếu tiền nhưng gã lại thiếu một đứa con trai nối dõi tông đường. Gã và vợ cưới nhau đã nhiều năm nhưng vẫn không có lấy một mụn con, đừng nói tới con trai, ngay cả con gái cũng không có đứa nào.

Nhưng mà bây giờ Vệ lão gia đã khác xưa, gã giàu sụ rồi, vợ không đẻ được con thì cưới thêm vợ khác, thế là gã cưới thêm vợ lẽ mỏi tay luôn, lại còn chuyên môn chọn những cô eo thon mông nở vì nghe đồn dáng người như vậy dễ sinh con. Gã chăm chỉ cày cấy mỗi ngày, cuối cùng cũng có người đậu thai, chính là Hồng di nương kia.
Hồng di nương là người đầu tiên có mang nên một bước lên mây, được cưng nựng như bà hoàng, muốn gì được nấy. Hồng di nương chỉ cần bước ra cửa vài bước thôi đã có một đám cơ man nào là người hầu nào là gia đinh trùng trùng điệp điệp theo sau, có khi cảnh tượng đó còn uy phong hơn cả quan huyện ấy chứ. Sơn hào hải vị chảy vào nhà họ Vệ như suối trên nguồn đổ xuống, mà nghe nói tất cả những thứ của ngon vật lạ đó đều là để cho một mình Hồng di nương dùng, chưa từng có ai trong nhà được hưởng đãi ngộ trên trời như vậy, ngay cả vợ cả kết tóc của Vệ lão gia cũng không.

Khắp cả trấn không ai không biết đứa con trong bụng của Hồng di nương được Vệ lão gia nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bởi vì trấn này chẳng rộng lớn là bao nên hễ cứ có động tĩnh gì thì gần như mọi người trong trấn đều biết hết.
Cố Cửu hỏi nhóc ăn mày chuyện cậu đã hỏi Vệ lão gia nhưng không nhận được câu trả lời: “Sao Vệ lão gia lại chắc chắn đứa con trong bụng Hồng di nương là con trai?”

“Đương nhiên là đã tìm cao nhân xem qua rồi.” Nhóc ăn mày nuốt miếng bánh bao cuối cùng đánh ực, nói: “Tui còn nghe nói Vệ lão gia làm giàu nhanh như vậy là nhờ có vị cao nhân kia đứng sau chỉ điểm đó. Mấy vị lão gia trong trấn này ai cũng muốn được gặp cao nhân một lần, mà đừng nói bọn họ là dân làm ăn, một đứa ăn mày như tui đây cũng thấy mà ham. Biết đâu tui hên ổng thấy tui cũng được nên chỉ cho tui cách kiếm tiền sao đó thì sao. Tui không cần gia tài bạc vạn như mấy người đó đâu, chỉ cần ngày đủ ba bữa cơm không bị đói rét nữa là mừng rồi.”

Thiệu Dật hỏi: “Vậy cao nhân đó vẻ ngoài trông thế nào? Sống ở đâu?”
Nhóc ăn mày nhún vai thở dài: “Hình như chỉ có một mình Vệ lão gia lọt vô mắt xanh của ổng thôi hà, chưa có ai nhìn thấy mặt thật của ổng hết. Có mấy người tìm đến tận nhà họ Vệ quà cáp năn nỉ ỉ ôi luôn mà ổng nhất định không gặp là không gặp.”

Cố Cửu vỗ vai nhóc ăn mày, cười hì hì hỏi: “Bánh bao thịt ngon không?”

“Ngon lắm á, lần gần nhất tui được ăn bánh bao thịt là nửa tháng trước rồi.” Nhóc ăn mày gật đầu cười nói.

Cố Cửu nói: “Vậy từ bây giờ nhóc giúp bọn ta canh chừng nhà họ Vệ nhé, có người nào lạ đến hay rời khỏi đó thì nhóc chạy tới quán trọ Lai Phúc báo cho bọn ta, hứa với nhóc luôn ngày nào nhóc cũng có bánh bao thịt ăn hết.”

Nhóc ăn mày sáng mắt lên: “Thật sao ạ?”

Cố Cửu gật đầu: “Thật chứ.”

Nhóc ăn mày cũng không hỏi vì sao hai người muốn canh chừng nhà họ Vệ, chỉ hớn hở xoa xoa tay bảo đảm: “Hai vị yên tâm, nhất định tui sẽ trông kĩ cho.”
Cố Cửu báo số phòng trọ cho nhóc, nhìn nhóc ta phủi mông chạy vội về hướng nhà họ Vệ rồi mới rời đi.

Trên đường đi mua dụng cụ để phá trận, Cố Cửu hỏi Thiệu Dật: “Sư huynh, sao huynh biết đạo sĩ kia còn ở gần đây?”

Thiệu Dật đáp: “Bởi vì khí Kim Canh sẽ hại đến người mang khí lẫn những người xung quanh, nên muốn nuôi được một thai nhi như vậy là cực kì khó. Tên đạo sĩ kia muốn đảm bảo đứa con trong bụng Hồng di nương được bình an sinh ra thì phải trông chừng cho kĩ, không những vậy mà cứ cách mấy ngày lại phải độ thêm sinh khí cho người mẹ, cho nên chắc chắn kẻ bày trận không dám đi xa, cũng không dám vắng mặt lâu, hắn ta nhất định đang ở đâu đó quanh đây.”

Cố Cửu khẽ reo lên: “Nói như vậy đối với chúng ta hắn chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi rồi, hi vọng sẽ có cơ hội tóm được hắn!”
Thiệu Dật cau mày trầm ngâm: “Ừm.”

Kim Sát trận này rất tài tình, nó sẽ tạo ra khí Kim Canh, trong ngũ hành khí này thuộc Kim, mà Kim nhiều thì sinh Thủy, nhưng Thủy nhiều đến mức nhất định thì Kim bị lấn át, không tốt cho cả cơ thể mẹ lẫn thai nhi mang khí Kim Canh, cho nên trung tâm của Kim Sát trận nhất định phải là Hỏa, Hỏa và Thủy triệt tiêu lẫn nhau, cứ tác động qua lại như thế để cuối cùng chỉ còn lại Kim độc tôn.

Kim khắc Mộc, Mộc không trực tiếp khắc Kim nhưng Mộc mà vượng thì Kim cũng bị cản trở, Mộc nhiều thì Kim ít, một khi Kim suy yếu thì Mộc sẽ càng được nước sinh sôi. Mặt khác, từ Mộc có thể sinh ra Hỏa đốt Kim, cho nên nếu Mộc mạnh thì Kim ắt bị tiêu biến, nhưng một khi Hỏa quá vượng thì Mộc cũng bị thiêu cháy. Nói tóm lại, nếu Thiệu Dật muốn phá được trận này theo ngũ hành tương sinh tương khắc thì chỉ cần giữ cho Mộc cân bằng và tăng Thủy lên là được.
(Mọi người cũng chỉ cần biết câu tóm lại là được, khỏi cần hiểu khúc trên, vì mình cũng vật vã lắm, tra muốn xù đầu mới ngộ được chút chút)

Trong trấn nhỏ có mấy cửa hàng bán đồ nhang đèn nhưng chất lượng đều bình bình như nhau, không nơi nào có đầy đủ những thứ mà Cố Cửu và Thiệu Dật cần mua, hai người đành phải tự thân vận động. Cũng may từ lúc xác định mục tiêu là tìm phá Huyết Sát Âm Long trận thì Thiệu Dật đã chuẩn bị kĩ những thứ cần thiết, kể cả những vật liệu để làm đạo cụ phá Kim Sát trận cũng có luôn, cho nên hai người vẫn xoay sở được.

Đây là lần đầu tiên Cố Cửu tiếp xúc với trận pháp này nên Thiệu Dật lại tiếp tục đóng vai thầy giáo dạy cậu như hồi còn bé, dặn dò Cố Cửu những việc cần phải chú ý từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, nhờ vậy Cố Cửu học thêm được không ít kiến thức hữu dụng.
Buổi tối trời trở lạnh nên Cố Cửu có dặn nhóc ăn mày không cần canh chừng vào buổi tối, thay vào đó bọn họ sẽ cho mấy bé người giấy đi thăm dò.

Hai ngày sau, rốt cuộc nhà họ Vệ cũng có động tĩnh, có lẽ là do Hồng di nương chạy trốn nên tên đạo sĩ kia muốn đến kiểm tra. Chạng vạng hôm đó, Cố Cửu và Thiệu Dật đang ngồi vẽ bùa trong phòng thì tiểu nhị gõ cửa báo có một nhóc ăn mày đến tìm bọn họ.

Hai sư huynh đệ vội vàng ra ngoài xem, hẳn là nhóc ăn mày chạy gấp tới đây nên lúc họ đi ra nhóc ta còn đang đứng thở hổn hà hổn hển, nói đứt quãng: “Tới…tới rồi. Tui nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ngay trước cổng nhà họ, rồi có một ông lão râu tóc bạc phơ được người làm trong nhà họ dẫn vào, trông có vẻ cung kính lắm.”

“Nhóc vất vả rồi.” Cố Cửu nói xong liền đưa một món tiền cho tiểu nhị, dặn hắn đặt một bàn đồ ăn ngon để chiêu đãi nhóc ăn mày, còn cậu và Thiệu Dật thì nhanh chóng đi khỏi.
Hai người đi thẳng đến nhà họ Vệ, lúc này trời đã nhá nhem tối, trước cổng nhà có treo hai ngọn đèn lồng mờ mờ ảo ảo. Cố Cửu và Thiệu Dật tìm một chỗ kín đáo nấp vào sau đó lấy mấy nhóc người giấy trong tay áo ra, đánh thức từng đứa một.

Mấy nhóc người giấy vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Cố Cửu và Thiệu Dật, vô cùng vui vẻ nhún nhảy ê a ê a mấy tiếng, mặc cho gió thổi cả người lung la lung lay vẫn hào hứng bền lòng vững chí bò lên bả vai của chủ nhân, có mấy nhóc còn túm lấy cổ áo hai người nhiệt tình hỏi mình sắp được giao việc gì, rõ ràng vô cùng hứng thú được đi lao động.

Cố Cửu xoa đầu từng bé một, sau đó dặn dò những việc chúng cần làm rồi thả cho đi.

Mấy nhóc người giấy lách mình qua khe cửa vào trong nhà họ Vệ. Không để hai người đợi lâu, chỉ một lát sau cả đám đã lại men theo khe cửa đi ra, ê a báo lại rằng đúng là trong nhà họ Vệ có một lão đạo sĩ râu tóc trắng toát, trông có vẻ rất âm u, còn có tử khí quấn quanh người nữa, nhưng sinh khí cũng có luôn, mặt mày lão bặm trợn mang nhiều ác nghiệp. Lão ta đang ngồi dùng bữa với một gã da trắng mập mạp.
Có mấy đứa còn lấy được tin tức về Hồng di nương, trong bụng Hồng di nương có một cụm sinh khí, không những vậy mà trên người cô ta còn có thêm một luồng khí bạo liệt vốn không phải tự thân cô ta mà ra.

Đêm đông vừa vắng lặng vừa tiêu điều xơ xác, Cố Cửu và Thiệu Dật ngồi co ro bên góc tường nghe mấy nhóc người giấy ê a báo cáo xong hết bèn bảo Tiểu Đệ chở cả đám đi chơi, trước khi đi còn dặn dò mấy đứa đừng đi xa quá, còn cậu và Thiệu Dật thì tiếp tục ngồi lại canh chừng.

Hai người đợi một lúc lâu mới thấy cửa hông bật mở rồi có một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy ra, người đánh xe cho xe chạy đến trước cổng lớn đứng chờ. Một lát sau cửa lớn cũng mở, sau đó có tiếng bước chân loẹt xoẹt vọng đến rồi một người khoác áo choàng đen, đội mũ trùm đen đi ra, phía sau còn có một đám người cung kính đi theo tiễn chân.
Để tránh bứt dây động rừng, Cố Cửu và Thiệu Dật không dám động đậy, chỉ để một nhóc người giấy len lén đu lên xe ngựa bám theo.

Vệ lão gia vô cùng khúm núm trước lão đạo sĩ này, gã cư xử cẩn thận từng li từng tí, đợi xe ngựa đi khuất hẳn rồi mới khôi phục vẻ uy phong khi xuất hiện trước mặt hai người Cố Cửu lần trước, phất tay dẫn đám tùy tùng quay vào nhà.

Cố Cửu và Thiệu Dật chỉ đợi bọn họ đóng cổng lại liền đứng dậy đuổi theo xe ngựa ngay. Đã có một nhóc người giấy trên xe nên hai người cũng không sợ mất dấu. Cuối cùng hai sư huynh đệ dừng lại trước một trang trại ở nông thôn.

Trong nhà đèn vẫn sáng, nhóc người giấy đang đứng dán vào cửa nhà, vừa nhìn thấy Cố Cửu và Thiệu Dật liền chỉ chỉ vào trong, báo rằng lão đạo sĩ kia ở trong này, lão không phát hiện ra nhóc, ngoài lão ra thì ở đây chỉ còn bốn người sống.
Cố Cửu và Thiệu Dật không vội vàng hành động khinh địch, hai người bày Mê Tung trận bên ngoài nông trang, để đảm bảo bọn họ còn bày thêm hai lớp trận pháp có tác dụng vây bắt người nữa. Hai người quen tay hay việc, nhanh chóng bố trí xong hết rồi trèo tường vào.

Nông trang này là một tứ hợp viện nhưng chỉ có một dãy nhà có đèn sáng nhất, người giấy bảo đó chính là chỗ ở của lão đạo sĩ. Thiệu Dật nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, tiến lên đá văng cửa rồi vung một roi qua.

Lão đạo sĩ đang bưng chén chậm rãi uống cái gì đó, nhìn thấy hai người Cố Cửu xông vào thì vội vàng đặt chén xuống để né chiếc roi quất tới, thế nhưng động tác của lão chậm hơn Thiệu Dật, vẫn bị ăn một roi vào vai, áo rách toạc, bong da xẻ thịt.

Cố Cửu theo vào phòng, nhân tiện liếc nhìn cái chén lão ta vừa đặt xuống bàn, đó là một chén chất lỏng màu đỏ sậm bốc lên mùi tanh tưởi.
Là máu người.

“Chúng mày là ai?!” Lão già tóc bạc lùi vào góc phòng thủ thế, trừng mắt nhìn bọn họ, quát hỏi.

Cố Cửu nghi hoặc nhìn lão ta từ trên xuống dưới, Thiệu Dật thì liếc qua một cái lắc đầu.

“Không phải hắn.”

Tám năm trước bọn họ đã đụng độ với kẻ bày Huyết Sát Âm Long trận một lần, lúc ấy sư phụ Phương Bắc Minh có nói hắn là một đạo sĩ trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng lão già này già thật, ít nhất cũng bảy tám chục tuổi rồi, không thể nào là cùng một người được. Hơn nữa người kia có thể chạy thoát khỏi tay Phương Bắc Minh thì không phải là kẻ tầm thường, lão đạo sĩ này đã sắp gần đất xa trời, ngay cả một roi của Thiệu Dật cũng không tránh được.

Thiệu Dật sầm mặt xuống, lại quăng thêm một roi nữa cuốn lấy lão già kéo lại gần tra hỏi: “Kim Sát trận kia là ngươi bố trí phải không?”
Lão đạo sĩ vừa nghe thấy ba chữ “Kim Sát trận” liền biến sắc, nhưng lại ngoan cố giả ngu không chịu thừa nhận.

“Kim Sát trận gì? Tao không biết mày đang nói cái gì. Bọn mày làm gì mà nửa đêm nửa hôm xông bừa vào nhà người khác hả? Tao sẽ báo quan bắt tụi mày!”

Thiệu Dật cười lạnh: “Tướng mạo của ngươi vốn là người đã chết rồi, tuổi thọ đã sớm hết mà bây giờ lại còn sống nhăn răng. Ngươi cướp sinh khí của người khác, uống máu người để tục mệnh đúng không?”

Lão già vẫn còn cứng miệng: “Mày nói bậy, ngậm máu phun người! Đó không phải máu người, là máu gà! Tao chỉ uống để bồi bổ thân thể thôi!