Linh Kiếm Tôn

Chương 27: Độc Hồn Châm



Kiếp trước, Sở Hành Vân cũng từng chiếm được Độc Hồn Hương, hắn đối với loại độc có mùi thơm dịu này rất quen thuộc cho nên hắn mới biết bên trong Thanh Thúy Thạch có một viên Độc Hồn Hương.

“Độc Hồn Hương là một loại đá đặc biệt có độc tính cực kì khủng bố, nếu để cho tên Ngũ Độc kia thấy, nhất định hắn sẽ cướp đi. Dù sao Võ Linh Vạn Độc Huyết Tích của hắn thích nhất là nuốt loại độc này”. Lúc nhìn viên Độc Hồn Hương trong bình ngọc, Sở Hành Vân đột nhiên nghĩ đến một người bạn cũ ở kiếp trước.

Bỗng nhiên sau đó, hắn lại nghĩ đến Tiêu Hình Thiên. Ánh mắt hắn nhất thời trở nên trầm xuống.

Cho tới giờ, Sở Hành Vân cũng không nghĩ ra Tiêu Hình Thiên vì sao phải giết hắn. Hơn nữa còn xuất thủ quả quyết như thế không chút do dự, dường như âm mưu này đã chuẩn bị từ lâu rồi.

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Nếu ta đã sống lại, hiển nhiên kiếp này sẽ không mắc phải sai lầm trước kia. Sau này, nếu như ta gặp phải Tiêu Hình Thiên thì nhất định sẽ báo thù nhát thương kia!” Sở Hành Vân hít sâu một hơi thầm nghĩ trong lòng.

Hắn lấy Mặc Linh Đỉnh ra rồi xếp bằng ngồi xuống, đem linh lực trong cơ thể phát ra ngoài. Sau đó rót một tia linh lực vào bên trong đỉnh, rồi nhanh chóng mở bình ngọc ra ném viên Độc Hồn Hương vào.

Bị linh lực bao bọc, Độc Hồn Hương không có tản mát ra chút khí độc nào, ngược lại từ từ dao động có khuynh hướng hòa tan.

“Độc Hồn Hương gặp lửa sẽ cháy, chỉ có dùng linh lực bọc lại mới có thể khiến nó không tỏa khí độc ra. Tiếc là bây giờ linh lực của ta quá yếu, chỉ có thể tiến hành từng chút”.

Sở Hành Vân cười khổ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại toàn tâm toàn ý bắt đầu hòa tan Độc Hồn Hương.

Trong thời gian đó, Sở Hành Vân dường như chỉ ở trong không gian Luân Hồi Thạch, lúc thì hòa tan Độc Hồn Hương, lúc thì luyện chế đan dược, khi nào hết linh lực thì nghỉ ăn Thối Thể Đan cùng Dưỡng Linh Đan để bổ sung.

Thời gian rãnh rỗi sau đó, Sở Hành Vân cũng không dám lãng phí, dốc lòng tu luyện công pháp Vô Danh và Phong Lôi Kiếm Quyết, tận dụng tối đa, không trễ nải.

...

Phía ngoài Sở Trấn, bên trong một căn nhà gỗ. Sở Bình Thiên cùng đám người Nhị Trưởng Lão tập trung một chỗ.

Chỉ thấy Sở Bình Thiên nhìn về phía mọi người mở miệng nói: “Ta đã phái người điều tra rõ, công việc khai thác tài nguyên ở Phượng Tề Sơn cùng một số vấn đề. Sở Hành Vân đã sớm đạt thành hợp tác hiệp nghị cùng với Bách Bảo Lâu. Bởi vậy, đại hội gia tộc lần đó Tần Sơn mới có thể xuất thủ kịp thời như thế. Tất cả đều nằm trong tính toàn của Sở Hành Vân”.

“Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ khó lường vậy, ta thật sự đã xem thường hắn”. Nhị Trưởng Lão cắn răng nghiến lợi nói.

“Khai thác linh tài nhiều ngày đã mang đến cho Sở Gia lợi nhuận to lớn. Ta vốn định lợi dụng điểm này phát ra tin đồn nhảm gán cho Sở Hành Vân tội chiếm tài sản, không nghĩ tới Sở Hành Vân lại đem tất cả tài phú này sung công không mảy may thu lợi”.

“Lúc này trừ chúng ta ra, hầu như toàn bộ tộc nhân đều thừa nhận chức gia chủ của Sở Hành Vân, coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì Sở Trấn sẽ không còn chỗ cho chúng ta đặt chân nữa!”.

Nghe được lời này của Tam Trưởng Lão, sắc mặt của tất cả mọi người đều nhăn nhó khó coi.

Mối quan hệ giữa họ và Sở Hành Vân giống như nước với lửa, đã đến mức không thể hòa giải. Sở Hành Vân càng đắc ý, đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì, ngược lại còn có nguy cơ táng thân.

“Nếu không muốn bị Sở Hành Vân xem nhẹ, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, ám sát hắn. Nếu không chúng ta cũng không thể sống yên ổn được”. Sở Bình Thiên trầm giọng toát ra sát ý băng lãnh nói.

Sở Bình Phong lắc đầu nói: “Sở Hành Vân với Bách Bảo Lâu có mối quan hệ không tầm thường. Nếu như chúng ta động thủ, chắc chắn Bách Bảo Lâu sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Chuyện này nguy hiểm quá lớn, không đáng giá”.

Bách Bảo Lâu thực lực cường hãn, ngay cả Phủ Thành Chủ cũng không dám đụng đến.

Nếu như giết Sở Hành Vân, Bách Bảo Lâu nhất định sẽ đuổi giết bọn hắn, đến lúc đó tất cả bọn họ đều phải chết.

“Cái này thì chưa chắc”. Sở Bình Thiên cười lạnh một tiếng: “Bách Bảo Lâu sở dĩ giao hảo với Sở Hành Vân là bởi vì Sở Hành Vân cho ra rất nhiều lợi ích. Đối với Bách Bảo Lâu, Sở Hành Vân chính là một đối tác làm ăn chứ thật ra cũng không quá tốt”.

“Chỉ cần chúng ta giết Sở Hành Vân đoạt được Kim Ấn Gia Chủ, như vậy toàn bộ Sở Gia đều nằm trong tay chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta chủ động nhượng bộ cho Bách Bảo Lâu càng nhiều lợi ích, thử hỏi trên đời này làm gì có thương hội nào vì một người chết sẽ bỏ qua lợi ích trước mắt?”.

Đồng tử bọn họ co lại. Không sai, Bách Bảo Lâu coi trọng nhất là lợi ích. Tần Sơn đối đãi với Sở Hành Vân chẳng qua cũng chỉ là vì đối tác làm ăn mà thôi. Giết Sở Hành Vân thì hắn cũng chỉ lo lắng về hợp tác hai bên.

Đến lúc này, Sở Bình Thiên lấy thân phận gia chủ Sở Gia tiếp tục cùng Bách Bảo Lâu hợp tác, còn nguyện ý chia nhiều lợi ích hơn. Chắc chắn Bách Bảo Lâu sẽ không truy cứu nữa mà còn coi hắn là thượng khách.

“Nhưng Sở Hành Vân bế quan cả ngày, chúng ta muốn giết hắn cũng không dễ a”. Nhị Trưởng Lão vẫn còn một ít lo lắng.

“Cho dù có bế quan tu luyện thế nào thì luôn có một ngày sẽ xuất quan. Chỉ cần chúng ta có thể nắm bắt cơ hội này, ta không tin với tu vi phế vật Thôi Thể Tứ Trọng Thiên lại có thể thoát khói ám sát của chúng ta”.

...

Thời gian trôi qua thấm thoát đã mười ngày liền.

Thế giới bên ngoài được mười ngày, nhưng bên trong không gian Luân Hồi Thạch đã là năm mươi ngày.

Ở trong đó gần hai tháng, đan dược Sở Hành Vân đem theo cũng nuốt hết sạch, cuối cùng cũng khiến linh lực cơ thể tu luyện tới viên mãn, hơn nữa thành công bước vào tu vi cảnh giới Ngũ Trọng Thiên.

Lần đột phá này, tốn khá nhiều thời gian. Sở Hành Vân cũng không bất mãn, ngược lại cực kỳ mừng rỡ. Bởi vì hắn không chỉ luyện chế thành công ra được đan dược nhị phẩm, mà còn hòa tan được viên Độc Hồn Hương.

Trước mắt, trên Mặc Linh Đỉnh đang lơ lững một giọt chất lỏng màu tím.

Giọt chất lỏng màu tím này, chính là do Độc Hồn Hương dung hóa thành. Tạp chất bên trong nó cơ bản đã bị Sở Hành Vân loại trừ hoàn toàn tinh thuần tới cực điểm. Mùi hương tản mát thơm dịu trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.

Sở Hành Vân lấy ra ba cây ngân châm đã sớm chuẩn bị từ trước, bày ra chỉnh tề phía dưới rồi sau đó thu linh lực trên đó lại, giọt chất lỏng màu tím kia liền rơi vào trên ngân châm, chậm rãi tan phát ra tiếng kêu xèo xèo.

Không lâu sau đó, chất lỏng màu tím này hoàn toàn dung nhập vào bên trong ba cây ngân châm.

Nhìn qua cây ngân châm này với cây ngân châm bình thường không có gì khác nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là mùi hương thơm dịu tản mát ra.

“Cuối cùng cũng đại thành công!” Sở Hành Vân cần thận từng li từng tí cất ba cây ngân châm lại, trên mặt mừng rỡ lạ thường.

Cây ngân châm này một khi đã đâm vào trong cơ thể độc tính bên trong sẽ lập tức phát ra, trực tiếp xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của đối phương. Cho dù là cường giả Địa Linh Cảnh cũng khó mà sống xót.

Cũng không sai khi nói, lúc này Sở Hành Vân đã có thêm ba cái bùa hộ mệnh có thể chuyển bại thành thắng trong nháy mắt.

“Có ba cái độc Hồn Châm này, sau này ta cũng cơ hội an toàn rất nhiều. Nhưng không phải

thời khắc quyết định thì tuyệt đối không thể để lộ, một khi xuất thủ nhất định phải giết người diệt khẩu”. Sở Hành Vân nghĩ thầm trong lòng.

Thất phu vô tội hoài bích có tội, đạo lý này hắn rất rõ.

Cũng giống như ám khí độc Hồn Châm kinh khủng như vậy, lực sát thương cực lớn nhưng đồng thời cũng cực kỳ quý giá.
— QUẢNG CÁO —