Lỡ Bước

Chương 38



Từ Ngộ cứ thế trực tiếp ngồi lên đùi Trần Phóng, kề sát anh, đưa tay nâng mặt anh lên.

“Chẳng phải chuyện này thú vị hơn làm bài nhiều sao?” Cô nháy mắt, vẻ háo hức trong mắt thản nhiên lộ ra dưới ánh nhìn của anh, Từ Ngộ không hề che giấu cảm xúc của mình.

Yết hầu nhô ra của thiếu niên chuyển động lên xuống, mắt nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên người.

Khuôn mặt Từ Ngộ từ từ kề sát anh, cô đưa miệng mình đến bên môi Trần Phóng, một cái rồi lại một cái, hôn nhẹ lên môi anh.

Sao Trần Phóng lại có thể thốt ra những lời như “không thú vị” kia chứ. Sau khi thiếu niên ngây thơ nếm thử tư vị làm tình, anh đã nhanh chóng tôn nó là chuyện vui sướng nhất trên cuộc đời.

Mỗi một lần hôn môi với Từ Ngộ, mỗi một lần da thịt chạm nhau, tất cả đều đánh mạnh vào lồng ngực anh, làm bốc hơi từng giọt máu trong cơ thể Trần Phóng. Anh có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch, có thể cảm nhận được máu đang chảy trong những mạch máu xanh. Sự tươi trẻ đầy sức sống này khiến anh không còn sa đọa suy đồi nữa.

Bố mẹ lần lượt phản bội gia đình này, anh đã từng bắt gặp vô số lần cảnh bọn họ thân mật với người tình của mình. Mỗi khi nhớ lại, anh đều cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

Vào đêm Từ Ngộ lần đầu tiên đến nhà kia, suýt chút nữa bọn họ đã làm chuyện đó. Anh cố gắng kiềm chế mà đuổi cô đi, không chỉ vì đôi mắt đỏ hoe đầy sợ hãi của cô, mà còn vì anh không muốn trở thành người giống như bố mẹ.

Nhưng anh vẫn không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ, liên tục chìm đắm vào sự hòa quyện của xác thịt hết lần này đến lần khác.

Chỉ là, Trần Phóng vô tình nhận ra rằng, khi ở bên cô gái mà anh thích, làm những chuyện mà mình đã từng khinh thường, anh có thể tạm thời thoát ra khỏi vũng bùn tanh tưởi, có được khát vọng muốn leo lên.

Bởi vì cô quá ưu tú, lúc thần linh soi sáng cô, họ cũng ban cho người đến gần cô một chút ánh sáng.

Đồng thời anh cũng tò mò – rõ ràng trên người bọn họ mang cùng một loại “hơi thở”, nhưng tại sao cô lại có thể có nhiều ánh sáng đến như thế?

Trần Phóng vòng tay ôm eo Từ Ngộ, tựa lưng vào thành tủ cứng rắn, trong lòng bàn tay cũng mềm mại hẳn đi.

Cuối cùng anh cũng từ bỏ phản kháng, hé miệng để nụ hôn ngắn ngủi của Từ Ngộ trở nên càng sâu và dài hơn.

Bàn tay trượt vào trong quần áo, lưu luyến trên lưng, cuối cùng di chuyển đến trước ngực, thuần thục vuốt ve đôi gò bồng đảo của cô.

Từ Ngộ hé miệng khẽ thở dốc, tay đặt trên vai anh, siết chặt lấy bờ vai Trần Phóng.

Giống như một cuộc đọ sức đầy tĩnh lặng vậy.

Trần Phóng đột nhiên vươn tay bật điều hòa sưởi, đến khi nhiệt độ trong phòng ấm lên một chút, anh vén áo hoodie của Từ Ngộ lên trên ngực, để lộ chiếc áo lót nhạt màu bên trong, và bộ ngực đã trượt ra khỏi áo lót trong cuộc đọ sức vừa rồi.

Anh cúi đầu, cắn nó một cái, hàm răng chạm vào quả nhỏ trên đỉnh, nhẹ nhàng mút lấy.

“Ưm…” Cơ thể Từ Ngộ cũng theo đó mà run lên.

Cô kéo căng cơ thể, nhưng động tác đó lại dâng cơ thể lên miệng anh. Đầu tóc bông mềm của anh cọ vào cằm cô, cả cằm lẫn ngực đều ngứa ngáy, có một loại cảm giác thoải mái khó mà diễn tả bằng lời.

Thân dưới cũng dần dần rỉ nước.

Lúc Trần Phóng ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt anh nặng nề và sâu hút, kèm theo đó là ham muốn vô bờ.

Anh cởi hẳn chiếc hoodie của Từ Ngộ ra, nhân tiện kéo chiếc áo lót đã lỏng lẻo xuống. Hai người tiến đến bên giường, Từ Ngộ bị Trần Phóng đặt xuống giường.

Ổn định hơi thở, anh nhanh chóng cởi quần áo của mình, sau đó vươn tay cởi cúc trước quần jean của Từ Ngộ.

Từ Ngộ phối hợp với anh, hơi cong eo lên cởi quần ra. Cô đưa mắt nhìn ánh đèn trần sáng rỡ, nhìn một lúc lâu, trước mắt liền hiện ra vài quầng sáng.

Giống như mọi lần trước, Trần Phóng luôn có chút kiềm chế, giả vờ như mình vô cùng bình tĩnh. Thi thoảng chỉ trong những nhịp nhở gấp gáp mới có thể cảm nhận được anh là một thiếu niên non nớt và bồng bột mà thôi.

Trần Phóng cởi quần lót của Từ Ngộ ra, nhìn chằm chằm nụ hoa cô đang giấu trong khu rừng rậm rạp mà không chớp mắt.

Anh đột nhiên làm liều dang rộng hai chân của cô ra, gác lên vai mình, để cả cánh hoa lẫn nhụy hoa đều lộ ra dưới ánh đèn rực rỡ.

Nơi đỏ tươi xinh đẹp đang rỉ nước.

Từ Ngộ cảm thấy hơi man mát, cô không nhịn được mà gọi tên anh.

“Trần Phóng…”

Tư thế này khiến người ta cảm thấy xấu hổ, đây là lần đầu tiên bọn họ thử nó.

Nghe cô gọi mình, Trần Phóng lại nhớ đến việc vừa rồi cô đã dùng giọng điệu thân mật như vậy để kêu tên một người con trai khác.

Còn đến lượt anh, chỉ còn lại cả họ và tên đầy lạnh lùng [1].

[1] Từ Ngộ gọi Chu Tư Diễn bằng tên (Tư Diễn), trong khi lại gọi cả họ lẫn tên Trần Phóng.

Anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, hơi thở phả lên trên cánh hoa bị ép phải tách ra của cô.

“Từ Ngộ, gọi tên anh.”

Đầu lưỡi chạm vào phần thịt mềm ướt.

“!!”

Từ Ngộ run rẩy cả người, căn bản chẳng có tâm tư quan tâm anh nói gì, đầu óc bị cảm giác vừa rồi chiếm cứ, vừa xấu hổ lại kích thích.



Cô khép hai chân lại theo bản năng, nhưng lại bị Trần Phóng cứng rắn dạng ra, không cho cô chỗ nào để che giấu.

“Gọi tên anh.” Anh lại liếm thêm một cái nữa, bất ngờ phát hiện cơ thể cô co rúm lại giật giật, phản ứng mạnh mẽ hơn khi anh dùng ngón tay chạm vào lúc trước rất nhiều.

“Không được… Ưm… Trần Phóng!”

Không nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng, Trần Phóng đẩy lưỡi vào sâu hơn nữa, thậm chí còn bắt đầu đảo tròn.

“Trần Phóng – Á!”

“Gọi tên anh.”

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên từ dưới nơi riêng tư của cô, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt anh nhìn Từ Ngộ, bên môi vẫn còn dính vệt nước, Từ Ngộ nhìn thoáng qua đã thấy ngay.

“…”

Ánh sáng trắng lóe lên trong đầu Từ Ngộ, cô hoàn toàn không biết tại sao anh cứ bắt cô gọi tên anh.

Gọi rồi thì lại không hài lòng.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì Trần Phóng đã liếm sâu hơn, khiến hô hấp của cô như dừng lại trong giây lát.

Từ Ngộ hét lên, toàn thân giật giật.

Đột nhiên cô hiểu ra anh muốn gì.

“Anh Phóng anh Phóng! Em bỏ cuộc, bỏ cuộc!” Từ Ngộ cầu xin lòng thương xót dưới sự tấn công của anh.

Cuối cùng Trần Phóng cũng thỏa mãn, cơ thể vừa dừng lại, khóe miệng khẽ cong lên, giây tiếp theo, anh lại càng mút mạnh lấy nhụy hoa nho nhỏ kia hơn nữa.

“A!” Từ Ngộ sụp đổ cong eo lên, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát.

Nước dịch óng ánh, ướt đẫm tấm ga trải giường sẫm màu.

Từ Ngộ không thốt nên lời, đờ ra nhìn vô số quầng sáng hiện lên trước mắt, còn chưa thoát ra được cơn cao trào vừa rồi.

Nhìn cô bị mình chi phối, nhìn cô tả tơi như thể bị chà đạp – vậy mà Trần Phóng lại lờ mờ cảm thấy hơi hưng phấn.

Nhưng dáng vẻ của cô thật thê thảm. Anh cúi người an ủi, nhẹ nhàng hôn lên hai cánh hoa không thể khép lại kia.

Lúc đến chỗ bắp đùi trái, Trần Phóng đột nhiên dừng lại.

Nơi đó có một vết sẹo dài bằng nửa ngón tay, màu hồng hồng, cực kỳ dễ thấy trên bắp đùi trắng nõn.

Ánh đèn hôm nay quá sáng, tư thế quá đỗi thân mật nên mới bị anh phát hiện ra.

Ngón tay của anh chạm vào vết sẹo, cảm nhận được phía trên hơi nhô lên.

Từ Ngộ lập tức hoàn hồn lại.

“Lúc trước bị ngã sao?”

“… Ừ.” Cô giả vờ bình tĩnh.

Trần Phóng không nói gì, mắt vẫn dán vào vết sẹo. Trên cơ thể anh có đủ loại sẹo, nguyên nhân tạo thành chúng không giống nhau, hình dạng cũng khác biệt, về cơ bản anh có thể nhận ra.

Anh im lặng rồi lại im lặng, tay nắm bắp đùi của cô, giây tiếp theo, vết sẹo nhô lên được bao phủ bởi đôi môi mềm mại.

“…”

Đầu óc Từ Ngộ dại ra.

Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác với lúc cao trào vừa rồi. Từ Ngộ biết anh sẽ không tìm được nguyên nhân gây ra vết sẹo, nhưng cô vẫn cảm thấy nơi nào đó bị va vào một cái, mềm nhũn và tan chảy trong quầng sáng trước mặt.

Thay cho lưỡi dao sắc lạnh đêm đó, nó được người đó nâng niu trân trọng trong lòng bàn tay, sau đó được phủ lên đầy dịu dàng và êm ái.



Bầu không khí tối nay bỗng trở nên vô cùng ngọt ngào. Trong những lần đưa đẩy dồn dập, Trần Phóng yêu cầu Từ Ngộ gọi tên anh, cô đều thuận theo Trần Phóng một cách vô cùng kiên nhẫn.

Làm đến nửa đêm, Từ Ngộ mỏi mệt ngủ thiếp đi mất. Trần Phóng ôm cô nằm trong căn phòng tối đen, khóe miệng không khỏi cong lên, lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười dịu dàng.

Có điều gì đó đã khác trước, anh có thể cảm nhận được.

Trần Phóng có một giấc ngủ rất ngon, hai người trẻ ôm lấy nhau sưởi ấm. Sương đêm tan trong nắng ấm, lúc Trần Phóng tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã sáng choang.

Anh siết chặt vòng tay, dùng ánh mắt miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt Từ Ngộ.

Từ Ngộ mở mắt, liền nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khuôn mặt anh.



“…”

Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Trần Phóng xoay người áp cô xuống dưới thân, vùi cằm vào gáy cô cọ cọ, như là đang… Làm nũng.

“Dậy thôi.” Từ Ngộ xoa xoa đầu Trần Phóng, tóc anh rất mềm, như lông thú cưng vậy.

Anh không trả lời, giật giật cơ thể, để cô cảm nhận được độ cứng của anh.

Từ Ngộ lập tức im bặt.

Nhiệt độ trong phòng lại dần dần tăng cao. Trần Phóng tạo ra vô số vết màu đỏ thẫm trên vai Từ Ngộ, cô cũng sắp không thể đỡ được đòn tấn công của anh.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài căn phòng đột nhiên truyền đến một vài tiếng động.

Là tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa.

Chói tai và ồn ào. Hai người trong phòng lập tức cứng đờ người.

Bọn họ hốt hoảng nhìn nhau. Từ Ngộ đẩy Trần Phóng trên người mình ra, nắm lấy quần áo bên cạnh ném vào giữa hai người.

Hành động cũng gấp gáp và bất ổn như hơi thở.

Trần Phóng cũng phản ứng lại rất nhanh, anh vội vàng mặc quần ngủ vào rồi lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại, giấu Từ Ngộ trong phòng.

Anh còn chưa nghĩ ra lời nào để xoay sở, mới vừa hé miệng, đưa mắt sang nhìn một cái thì lập tức khựng lại.

Tất cả sự hoảng loạn đều lắng xuống vào giây phút này, từ điểm sôi xuống đến điểm đóng băng.

Tần Úc không hề trở về một mình, bên cạnh bà còn có một người đàn ông khác.

Bác Từ.

______

Nhìn thấy anh, Tần Úc có chút bất ngờ. Sau khi phản ứng lại, bà ta mỉm cười, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm thế con?”

Giọng điệu ngọt ngào đến nỗi khiến Trần Phóng buồn nôn.

Giả tạo.

Bà chỉ dịu dàng như thế khi ở trước mặt người đàn ông này mà thôi.

Trần Phóng lại quay trở về bộ dáng cũ, lạnh lùng hờ hững đến nỗi không ai nhận ra hơi thở anh đang run rẩy. Anh nghiến răng xoay người, một lần nữa trở về phòng, đóng cửa nhốt đôi nam nữ kinh tởm kia bên ngoài.

Một tiếng “rầm” vang lên, cả người bên trong lẫn bên ngoài phòng đều giật mình.

“Láo toét!”

Tần Úc tức giận trách mắng, trong nhà lại vang lên tiếng an ủi của người đàn ông.

Thấy Trần Phóng đi đến với vẻ mặt u ám, Từ Ngộ không hiểu tại sao tâm trạng anh lại đột nhiên tệ đi chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy.

Ai về vậy? Bố anh, hay mẹ anh?

Trong lòng Từ Ngộ cũng có chút rối loạn, thoáng cái cô lại bị kéo về hiện thực đầy chán ghét.

Cô nặn ra một nụ cười, nắm tay anh hỏi: “Sao thế? Ai về vậy anh?”

Trần Phóng không trả lời, nhưng bàn tay đang nắm lấy cô lại siết chặt.

Như vậy mới không mất kiểm soát.

Từ Ngộ cau mày, nhỏ giọng kêu “Đau”. Trần Phóng hoàn hồn lại, lập tức buông tay ra, có chút tự trách khi nhìn thấy mu bàn tay đỏ bừng của cô.

“Anh xin lỗi.”

Trần Phóng nói, sau đó ôm cô vào lòng.

Anh đang rất cần tìm được một thứ gì đó ấm áp để vỗ về linh hồn sắp vỡ vụn của mình.

Đây là lần đầu tiên Từ Ngộ thấy Trần Phóng như vậy. Cô hơi khó hiểu, cũng có chút xúc động.

Cô ôm lại anh, vỗ vỗ lưng anh an ủi.

“Không sao đâu, em…”

Đang nói nửa chừng, cô nghe thấy một giọng nói vọng đến từ bên ngoài.

Một giọng nói mà cô không thể nào quen hơn được nữa, giọng của bố.