Lỡ Bước

Chương 48



Có một số việc, nếu lần đầu không nói ra, vậy thì những lần sau dường như sẽ khó mà nói ra khỏi miệng.

Mà lời nói dối thì sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất, nó cứ lớn dần lên như một quả bóng tuyết, đè nặng lên trái tim ta từng ngày từng ngày.

Từ Ngộ hiểu rõ lý lẽ ấy, nhưng vào cái đêm có nhiều dũng khí nhất kia, cô đã chọn cách im lặng vì không nỡ, sau đó cô chỉ có thể im lặng suốt nhiều lần tiếp theo.

Một năm mới đến, sương giá che khuất pháo hoa năm cũ. Bởi vì ông ngoại qua đời, năm mới của nhà họ Từ hơi vắng lặng hơn năm trước, nhưng lại cực kỳ yên bình.

Bởi vì Từ Thịnh Lâm “trở về”.

Ít nhất thì Diệp Tinh cho là thế, chỉ có điều chồng bà đã nghiền nát giấc mộng đẹp của bà vào hôm Rằm Tháng Giêng [1].

[1] Hay còn gọi là Tết Nguyên Tiêu – Lễ Hội Đèn Lồng, một ngày lễ cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam.

Tần Úc – Trần Nam đã tìm bà ta suốt nhiều ngày nhưng vẫn không tìm thấy – vậy mà lại xuất hiện tại nhà Từ Ngộ hôm Rằm Tháng Giêng. (Chương trình) đêm tiệc trên TV ồn ào và náo nhiệt, nhưng vẫn không thể nào ngăn được nhịp tim của hai mẹ con vang lên như nổi trống trong phòng.

Đây đã được định sẵn là một Tết Nguyên Tiêu đẫm máu.

Từ Ngộ đứng ở cửa phòng, nhìn người bố đang hốt hoảng lo sợ, người mẹ nổi cơn cuồng loạn và cả người phụ nữ đã hóa điên. Một loại cảm giác không thể nào kiểm soát được lại bắt đầu dâng lên trong cơ thể, một lực khác đang chi phối cơ thể cô – run rẩy, phiêu du, cả thế giới đều bắt đầu sụp đổ trước mắt Từ Ngộ.

“Sao cô lại tới đây!” Đây là bố cô nói.

“Đây là nhà của tôi, cô cút ra ngoài cho tôi!” Đây là mẹ cô nói.

“Từ Thịnh Lâm, lúc đó anh luôn miệng nói yêu tôi, bây giờ lại muốn đổi ý sao!” Đây là người phụ nữ kia nói.

Căn nhà nhỏ liền trở thành sân khấu của ba người, còn Từ Ngộ là khán giả duy nhất của vở tuồng đó.

Chỉ là màn trình diễn quá tệ hại, còn khán giả thì đã bắt đầu sụp đổ rồi.

****

[Mừng lễ Nguyên Tiêu, Ngộ Ngộ]

Trần Phóng di chuyển ngón tay, gõ những chữ này trên màn hình điện thoại.

Sau đó gửi đi.

Không ai đáp lại.

[Bây giờ em có thể ra ngoài được không?]

[Anh đã mua pháo hoa rồi, lát nữa bọn mình đến bờ sông đốt pháo]

Buổi sáng Từ Ngộ đã nói sẽ ở cùng Trần Phóng trong Tết Nguyên Tiêu, Trần Phóng đã bắt đầu chờ mong ngay từ giây phút Từ Ngộ nói đồng ý.

Tuy năm nay Tần Úc thậm chí còn không đón giao thừa cùng anh, nhưng may mắn là đã có người nói muốn cùng anh đi ngắm đèn lồng trong đêm Nguyên Tiêu rồi.

Khói lửa ấm áp vẫn tốt hơn thức ăn nguội lạnh [2].

[2] Ý Trần Phóng là ra ngoài đón lễ cùng Từ Ngộ (khói lửa ấm áp) vẫn tốt hơn ngồi nhà ăn cơm đón năm mới (cơm nước nguội lạnh) với Tần Úc.

Đợi suốt một tiếng đồng hồ, Từ Ngộ vẫn không trả lời lại. Trần Phóng suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy pháo hoa đã mua từ lâu đi ra ngoài. Vốn bọn họ hẹn gặp nhau ở bên bờ sông, ngay cổng sau tiểu khu nhà Từ Ngộ.

Có lẽ ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy cửa sổ nhà cô.

Trần Phóng ngồi bên bờ sông, lắng nghe tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên từ trên phố. Không khí lễ hội khiến vẻ mặt anh bất giác dịu đi, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên những tòa dân cư ven đường.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi anh cũng có thể biết được đâu là cửa sổ phòng Từ Ngộ.

Từ Ngộ đang ở nhà sao? Cô đang bận à? Hay là đang ăn Tết với bố mẹ?

Trần Phóng vừa đợi vừa đoán.

Lại một tiếng nữa trôi qua, số người đi dạo bên bờ sông đã dần tăng lên. Trẻ con trong bộ quần áo mới được bố mẹ dẫn đi chơi, đôi mắt sáng như sao ẩn sau pháo bông que [3] đang cháy sáng, lấp lánh như pháo hoa vậy.

[3] Dạng pháo nhỏ cầm tay như pháo sinh nhật, hình minh họa ở cuối chương.

Không có buồn phiền sầu muộn, chỉ có sự vui sướng đơn thuần.

Trần Phóng nhìn mà ngơ ngẩn, không khỏi nhớ lại tuổi thơ của mình.

Hình như anh cũng từng có khoảng thời gian hạnh phúc như vậy… Phải không?

Anh cầm điện thoại lên xem, giao diện trò chuyện với Từ Ngộ vẫn còn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng anh gửi. Cuối cùng Trần Phóng đứng dậy khỏi băng ghế, vừa đi về phía sau tiểu khu vừa gọi điện thoại cho Từ Ngộ.

Chuông reo rất lâu mới bắt máy, thế nhưng anh không nghe thấy giọng Từ Ngộ, chỉ có âm thanh ồn ào sau nền truyền đến từ ống nghe.

Hình như là một tiểu phẩm đang chiếu trên TV, âm thanh the thé xen lẫn với tiếng pháo bên ngoài, Trần Phóng không thể nghe rõ.



“Ngộ Ngộ?”

“Ừm.”

“Em… Bây giờ em có thể ra ngoài không?”

Từ Ngộ nhìn cảnh tượng xơ xác [4] ngoài cửa phòng, toàn thân mất hết sức lực dựa vào tường ngồi trên đất.

[4] Xơ xác: Ở trong một tình trạng không có gì còn nguyên vẹn hay lành lặn, trông thảm hại (theo Từ điển Tiếng Việt).

“Em… Không thể ra ngoài được.”

“… Có chuyện gì à?” Giọng điệu của anh đột nhiên chùng xuống.

“Ừ.”

“… Được rồi, Nguyên Tiêu vui vẻ.”

“…”

Đầu giây bên kia bỗng nhiên im bặt, Trần Phóng tưởng là cô bận, đang định cúp điện thoại thì chợt nghe thấy cô gọi tên mình.

“Trần Phóng.” Trong giọng nói của cô ẩn chứa sự tuyệt vọng. “Em xin lỗi.”

“… Không sao.” Trần Phóng tưởng rằng cô xin lỗi là vì lần này lỡ hẹn, trong lòng lại nảy sinh chút mong đợi nhỏ nhoi: “Vậy ngày mai, ngày mai em có thể ra ngoài không?”

m thanh ở phía sau nền dường như càng thêm hỗn loạn, xen lẫn với tiếng gào thét của người phụ nữ, Trần Phóng không khỏi kinh ngạc – là tiểu phẩm của ai mà lại được biên kịch dữ dội như thế?

“Ngày mai…”

Lời còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Bước chân Trần Phóng dừng lại.

“Ngộ Ngộ?”

Thế nhưng Từ Ngộ hoàn toàn không nghe thấy.

Điện thoại bị cô nắm lấy, để ở bên người, chẳng biết thứ sức mạnh từ đâu đến khiến cô từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Trong phòng khách, mẹ cô bị ả đàn bà kia túm tóc, hai người đang đánh nhau.

“Giết bà ta!”

Có ai đó trong đầu cô nói.

“Đó là mẹ Trần Phóng!”

Một giọng nói khác vang lên.

Trần Phóng… Trần Phóng…

Cứ xem như cuối cùng đó là những gì em phải trả giá đắt vì đã lừa dối anh.

Cuộc sống này – như những gì ban đầu cô nghĩ – đã trở nên hỗn loạn và dơ bẩn hơn cả một năm trước đây. Chén dĩa bay qua lại, những chiếc bánh trôi nhân vừng… Tất cả, tất cả đều rời khỏi vị trí vốn dĩ của chúng.

Chẳng biết chiếc dĩa sứ bay từ đâu đến, cô bị vật gì đập vào đầu.

Máu làm mờ tầm nhìn, ánh sáng cuối cùng đến từ thế giới này rốt cuộc cũng vụt tắt.

__________

Khi nghe thấy tiếng khóc đột ngột của Từ Ngộ, Trần Phóng ngay lập tức tăng tốc chạy về phía nhà cô. Điện thoại vẫn chưa cúp, anh nghe thấy tiếng khóc vỡ òa sau một khoảng lặng ngắn ngủi.

Anh nghe thấy rất rõ, đó không phải tiểu phẩm, đó là tiếng mẹ cô đang khóc.

Nhưng tại sao, anh lại nghe thấy một người phụ nữ khác đang mắng chửi.

Giọng còn quen thuộc như thế.

Nghi vấn của thiếu niên càng lúc càng cao theo bước chân anh lên lầu.

Mãi đến khi mở ra cánh cửa không bị đóng chặt – Trần Phóng chợt hiểu ra tất cả sự thật, nhưng lại không dám chắc chắn.

Anh nhìn thấy cái gì?

Người mẹ đã biến mất nhiều ngày, người đàn ông luôn ra vào nhà anh, Từ Ngộ ngã xuống đất, còn có người phụ nữ xa lạ đang ôm lấy cô mà suy sụp khóc òa.



Tại sao, bọn họ lại xuất hiện trong căn nhà nhỏ này?

Tại sao, trán Từ Ngộ lại không ngừng chảy máu?

Trần Phóng bước vào với cơ thể cứng đờ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt anh dính chặt vào Từ Ngộ.

Những âm thanh khác nhau trong phòng cũng đột ngột dừng lại vì sự xuất hiện của anh.

Ngoại trừ tiếng khóc nức nở của một người mẹ.

“Cậu là ai!”

Diệp Tinh ôm Từ Ngộ, hệt như một con sói mẹ đang ôm lấy đứa con bị thương của mình, đề phòng tất cả những người đến gần họ.

Trần Phóng cứng đờ khom người ngồi xuống, vươn tay muốn chạm vào trán Từ Ngộ, nhưng vết thương đó đã bị Diệp Tinh dùng tay bụm lấy, anh hoàn toàn không thể nào đụng vào.

[Ngộ Ngộ…]

Anh mở miệng muốn gọi cô nhưng lại không có dũng khí.

Trong miệng không thể thốt ra âm thanh nào.

“A, A Phóng… Sao con lại ở đây…”

Người phụ nữ vừa rồi hãy còn vênh váo, giờ phút này đây rốt cuộc cũng hoảng loạn, bởi vì con trai đã biết bí mật mà bà ta che giấu.

Trần Phóng vẫn luôn tưởng rằng bác Từ là một người đàn ông độc thân.

Anh không hề hay biết, bố mẹ anh không chỉ mỗi người đều ngoại tình, mà bọn họ còn chen chân vào gia đình người khác.

Càng không biết, Từ Ngộ vậy mà lại là con gái của “Bác Từ”.

Thảo nào…

Tất cả những điều anh từng không hiểu, lúc này đều bị vạch trần một cách tàn nhẫn.

Tàn nhẫn đến mức không để lại cho anh chút thời gian nào để phản ứng.

_______

Trong lúc mê man, dường như Từ Ngộ nghe thấy chút tiếng động. Có người đang gọi Trần Phóng sao? Anh đến đây à?

[Trần Phóng…]

Từ Ngộ cố hết sức mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc giữa một màu đỏ thắm*.

*Từ Ngộ đang bị chảy máu.

Anh thật sự đã đến.

Làm sao anh có thể đến đây?

“Còn dám dẫn người đến nữa hả? Từ Thịnh Lâm, con gái ông đã bị ả ta đánh thành như vậy rồi, ông có phải là đàn ông hay không hả!”

Từ Ngộ nghe thấy giọng nói của mẹ.

Không phải đâu –

Trần Phóng không hề giống với mẹ anh.

“Trần Phóng…”

Đôi môi khô khốc mấp máy, khó nhọc gọi tên anh.

Trần Phóng giật giật tay, muốn đáp lại cô, nhưng trong cổ họng anh vẫn không thể nào phát ra âm thanh nào cả.

“Xin lỗi…” Từ Ngộ trốn vào trong lòng mẹ.

Cô mệt mỏi quá, mệt đến nỗi chẳng thể mở mắt ra. Cô cũng có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Trần Phóng, nhưng cuối cùng lời có thể nói ra chỉ còn lại hai chữ này mà thôi.

Nhưng Trần Phóng hiểu được, ba người lớn xung quanh cũng hiểu.

Vẻ mặt của bọn họ cũng đặc sắc như pháo hoa nở rộ bên ngoài.

Bùm –

Là ai đó đang nói:

Năm mới vui vẻ.