Lời Nguyền Khoá Hồn

Chương 13: Điều Đáng Sợ Của Lời Nguyền



"Dùng 'thuốc thanh tẩy' cậu ta có thể sẽ mất mạng đấy!" Bác sĩ lắc đầu nói, "Chúng ta là bác sĩ, không phải sát thủ. Giết người là phạm pháp, dùng nửa liều thôi, dù sao bây giờ cậu ta cũng sắp trở thành tên ngốc rồi."

Lòng tôi vô cùng lo lắng, tôi không biết "thuốc thanh tẩy" đó rốt cuộc là gì, nhưng có thể khẳng định một điều, sau khi tiêm nó vào người, tôi không chết thì cũng trở nên đần độn (Sau này tôi mới biết, cái gọi là "thuốc thanh tẩy" chính là một loại độc tố của hải quỳ, một lượng độc tố vừa phải có thể được dùng làm thuốc để điều trị chứng đau đầu cho người bệnh thần kinh, nhưng nếu như tiêm một lượng độc tố "không thích hợp" vào não, vậy thì não bộ con người sẽ lập tức giống như bị tẩy xoá sạch sẽ, không còn lưu lại bất cứ thứ gì nữa.)

Mẹ kiếp nó, các người vẫn được coi là bác sĩ à, các người là sói đội lốt người, là đao phủ giết người không cần dao. Nhưng bất luận trong lòng tôi có mắng chửi thế nào, cũng không cách nào ngăn chuyện này xảy ra được. Y tá cầm ống tiêm bên trong chứa đầy thứ chất lỏng màu trong suốt, cô ta búng nhẹ đầu kim để đấy khí từ ống tiêm ra ngoài, dáng vẻ vô cùng chăm chú, động tác cực kỳ thành thạo và gọn gàng, hệt như hình ảnh của thiên thần áo trắng trên poster tuyên truyền vậy, nhưng tôi biết bên trong ống tiêm đó chứa đầy thứ ma quỷ, sẽ tiễn tôi xuống với địa ngục.

Tôi mở to hai mắt trân trân, thứ ánh sáng trước mắt có lẽ là tia sáng cuối cùng mà tôi được nhìn thấy, mụ y tá mập lầm bầm nói: "Che mắt cậu ta lại đi, cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy khiến tôi nổi da gà."

Bác sĩ vươn tay ra, che mất đi tia sáng cuối cùng của tôi. Đây chính là thời khắc cuối cùng của tôi rồi, tôi chợt nghĩ về người thân của mình, nghĩ đến Đường Khả, Tiết Nhu, còn có Tiểu Linh, rốt cuộc cô ấy là thiên thần hay là ác quỷ vậy?

Cánh tay của tôi nhói lên, mũi kim đã đâm vào trong da thịt, đúng lúc này, đột nhiên có người hét lên: "Đừng tiêm!" Đây là giọng của Tiểu Linh, cô ấy đến rồi, đến để đưa tiễn tôi sao?

"Cảnh sát đã tìm thấy cậu ta, chúng ta không còn thời gian nữa." Đây là giọng của bác sĩ.

"Ngày mai bọn họ mới lại đến, cho cậu ấy một ngày cuối cùng đi." Tiểu Linh bình tĩnh nói.

"Thế nhưng ông chủ Đàm....." Bác sĩ do dự đáp.

"Tôi sẽ nói chuyện lại với anh ta, các người ra ngoài." Tiểu Linh không chút khách khí mà ra lệnh, sau đó mũi kim được rút ra, những người khác cũng đi ra ngoài.

Tiểu Linh bước đến ôm lấy tôi, rút người vào trong vòng tay tôi.

"Giản Chân, anh nghe em kể một câu chuyện được không?" Cô ấy nhàn nhạt nói.

"Ngày xưa có một cô gái vùng quê, xinh đẹp tựa như hạt sương đọng trên lá sen, rất nhiều thanh niên trong làng cũng như các vùng lân cận đem lòng yêu thích cô ấy, người đến cầu hôn chen chút chật cả thềm nhà. Nhưng cô gái không thích những người tầm thường như vậy, cô ấy đã nhìn trúng chàng trai duy nhất đỗ đại học trong làng."

"Chàng sinh viên ấy cũng rất thích cô gái, hứa hẹn sau khi tốt nghiệp xong sẽ quay về cưới cô. Cô gái chờ ba năm, cuối cùng chàng trai cũng quay trở lại. Cô gái chèo thuyền đến nơi sâu nhất trong hồ sen, trao thân mình cho chàng trai, cô tin rằng chàng trai ấy nhất định sẽ quay về cưới mình."

"Thế nhưng sau đó chàng trai lại nói, anh ta khó khăn lắm mới tìm được việc trên thành phố, nếu bây giờ lấy một cô gái ở quê sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ. Anh ta bảo cô gái đợi thêm vài năm, chỉ là sau lần anh ta rời đi thì không còn bất cứ tin tức nào nữa, bụng của cô gái ngày càng to. Mười tháng sau, cô sinh ra một bé gái xinh đẹp hệt như cô vậy, và số mệnh của nó cũng khốn khổ hệt như cô."

"Phía nhà trai vốn không muốn thừa nhận đứa cháu gái không rõ lai lịch này, cô gái chỉ đành cắn răng tự mình lên thành phố tìm chàng trai, kết quả lại một đi không bao giờ trở lại. Chàng trai ở thành phố nói chưa từng thấy cô ấy, không ai biết rốt cuộc cô gái đã đi đâu."

"Bé gái đáng thương đó không có cha, ngay cả mẹ cũng không còn nữa, cô ấy được gởi nuôi ở nhà cậu. Nhưng gia đình cậu trước nay vốn bần hàn, còn định trông chờ vào em gái có thể leo lên cành cao giúp mình cũng được thơm lây, nào ngờ cuối cùng lại thêm cho họ một gánh nặng."

"Trong cái giá rét của tháng chạp, người mợ độc ác đã vứt bé gái vào trong núi. Đêm đó trời đổ tuyết lớn, người dân trong làng đều nghe được tiếng sói tru rất dữ dội. Sáng sớm hôm sau, bà ngoại của bé gái không chịu được đã tự mình lên núi tìm cô bé, kết quả bà nhìn thấy bé gái đang bị một đàn sói vây xung quanh, thế nhưng bọn chúng lại chẳng hề ăn thịt đứa bé, ngược lại còn đang sưởi ấm cho nó."

"Cứ luôn cảm thấy, đứa bé đó đã chết trong đêm bão tuyết rồi, là sói đã cho nó một linh hồn mới. Bà ngoại ẵm đứa bé về, dành dụm thức ăn cho đứa bé ăn, dành dụm quần áo cho đứa bé mặc, cuối cùng cũng nuôi sống được cái mạng nhỏ của bé gái. Đứa bé rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, mới mấy tuổi đã biết giúp đỡ việc vặt trong nhà. Lúc các anh họ, chị họ chỉ biết có học và chơi, cô bé đã làm được những việc mà người lớn mới có thể làm. Thế nhưng lúc bọn họ ăn cơm, cô bé chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, hy vọng bọn họ có thể bỏ mứa nhiều thức ăn hơn."

"Cô bé bắt đầu nghĩ, tại sao số của mình lại khổ đến vậy? Sau này cô mới biết, bởi vì cô là một đứa trẻ không cha không mẹ, người khác đều có cha mẹ, tại sao chỉ có cô là không có?"

"Năm 12 tuổi, bà ngoại qua đời, mợ ngày càng hành hạ cô tàn nhẫn hơn. Có một năm, mùa đông tương đối lạnh, cả nhà cậu mợ đi ngủ trong một căn phòng ấm áp, nhưng lại đuổi cô vào trong chuồng heo. Bởi vì heo nái trong chuồng vừa sinh, mợ muốn cô đi trông coi đám heo con, nếu như có một con trong đó bị lạnh chết thì cô sẽ phải lấy mạng của mình ra đền."

"Cô nhìn thấy đám heo con quấn quýt quanh heo mẹ, cảm giác vô cùng đau lòng, ngay cả những con heo còn có mẹ, sao cô lại không có? Cô thật sự rất lạnh, ước gì ai đó có thể ôm cô một cái. Thế nhưng không có ai ôm cô cả, cho nên cô đã lén chạy vào trong nhà bếp, muốn đốt một ít củi sưởi ấm."

"Chẳng ngờ một nhúm lửa đó đã thiêu đốt hết toàn bộ củi, người ở trong nhà đều đang say ngủ, cô không dám gọi họ dậy dập lửa, đám cháy rất nhanh đã lan ra khắp nhà. Cô sợ hãi bỏ chạy, leo lên một chiếc tàu hoả đi về phía đông, bà ngoại từng nói với cô mẹ cô đã đi chuyến xe này đến thành phố, cô cho rằng chỉ cần đi theo chiếc xe này là có thể tìm được mẹ.".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

"Cô bé 12 tuổi lang thang một mình trên đường, cô ấy sẽ gặp phải chuyện gì?" Tiểu Linh cười buồn, "Có điều không quan trọng, quan trọng nhất là cô ấy đã sống sót. Cuối cùng cô ấy đã học được cách sinh tồn trong thế giới này, cô thề rằng nhất định phải đòi lại những thứ mà thế giới này đã nợ cô."

"Thế nên bây giờ cô mới không từ bất cứ thủ đoạn nào để hại người khác sao?" Cuối cùng tôi cũng đã có thể nói chuyện được.

Tiểu Linh đột nhiên quay lưng về phía tôi sau đó cởi quần áo ra, tấm lưng trắng ngần thanh tú lộ ra trước mắt tôi. Lần trước do tác dụng của thuốc gây ảo giác tôi đã không nhìn rõ, bây giờ tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, trên tấm lưng ấy có đầy những vết sẹo chồng chéo nhau. Trông có vẻ như là bị đánh, bị rạch, bị phỏng, chúng hệt như những con rết xấu xí đang bò trên da thịt, khiến người khác nhìn mà phát hoảng.

Mặc dù những vết sẹo đó đều đã phai mờ, nhưng tôi có thể tưởng tượng được những đau đớn khi đó, nhất định là cả đời khó quên.

"Nhìn thấy chưa?" Tiểu Linh lại cười khổ, "Những gì em làm so với thứ mà em đã gánh chịu còn không đáng một phần."

"Xin lỗi!" Tôi im lặng hồi lâu mới có thể trấn tĩnh lại, "Với những gì mà cô đã trải qua, tôi chỉ có thể nói là tôi rất lấy làm tiếc! Thế nhưng thứ gì mình không muốn thì cũng đừng làm với người khác, cho dù đó là người đã từng hại mình. Hơn nữa Đàm phu nhân và Đàm Tiểu Vĩ hai người đó vô tội, cô vì tranh đoạt quyền lợi mà âm mưu giết chết họ, cô không cảm thấy như vậy là quá đáng sao?"

"Vô tội?" Tiểu Linh cười lạnh, "Làm sao anh biết được bọn họ chưa từng hại em? Tương lai anh sẽ biết, không có ai là vô tội cả."

"Tương lai?" Tôi cười khổ nói, "Tôi còn có tương lai ư?"

"Chỉ cần anh đồng ý, chúng ta sẽ có tương lai." Tiểu Linh nói một câu nhưng lại có hai ý nghĩa, "Giản Chân, chúng ta hợp tác đi!"

"Hợp tác?" Tôi kinh ngạc hỏi, "Chúng ta có gì để hợp tác chứ?"

"Em có thể cho anh của cải đếm không hết, địa vị cao ngất ngưỡng, còn có em nữa, lẽ nào vẻ ngoài xinh đẹp của em không có chút hấp dẫn nào với anh sao?"

"Cô cho tôi những thứ đó, vậy tôi phải đổi lại cái gì cho cô?" Tôi thật sự tưởng tượng không ra bản thân có thể lấy gì làm vật trao đổi được, nếu không phải tôi nghe nhầm, vậy thì chắn chắn là cô ấy điên rồi.

"Tình yêu của anh." Dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Linh hoàn toàn không có chút gì giống như là đang đùa giỡn, "Em muốn anh chăm sóc em cả đời, yêu thương bảo vệ em. Từ lúc anh bắt đầu cho em uống máu của anh, em đã xem anh là người đáng để em tin tưởng nhất trên đời này rồi."

"Vậy Đàm Chấn Nghiệp thì sao?" Tôi phá lên cười, không phải Đàm Chấn Nghiệp cũng đang đảm nhận vai trò như vậy ư?

"Ông ta?" Mắt Tiểu Linh ánh lên một tia sắc lạnh khiến người khác rùng mình, "Ông ta không phải là trở ngại của chúng ta, rất nhanh thôi ông ta sẽ tiêu đời."

"Ngay cả ông ta mà cô cũng muốn hại?" Tôi không khỏi run sợ trước sự điên cuồng của Tiểu Linh, nhưng Đàm Chấn Nghiệp không phải là đứa con trai ngốc nghếch của ông ta, cũng không phải là người vợ nửa điên nửa tỉnh của ông ta, ông ta có thể gầy dựng nên một sự nghiệp đồ sộ chỉ trong vòng 20 năm ngắn ngủi, tuyệt đối không phải là hạng tầm thường, ông ta sẽ dễ dàng bị Tiểu Linh đánh bại sao?

"Không cần em phải ra tay đâu, cả nhà họ đều bị lời nguyền của những linh hồn chết oan trong nhà máy Hướng Dương giam cầm, cho nên bọn họ sẽ lần lượt từng người một bỏ mạng thôi, đầu tiên là Đàm Tiểu Vĩ, sau đó là vợ ông ta, cuối cùng sẽ đến lượt ông ta, không ai có thể trốn thoát!" Tiểu Linh nói ra lời này rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều giống như băng tuyết lạnh lẽo thấm vào tim vậy, khiến tôi dựng cả tóc gáy.

"Không có lời nguyền nào cả, cái gọi là lời nguyền chẳng qua chỉ là cái cớ để bao biện cho tội ác của cô mà thôi." Tôi phản bác lại Tiểu Linh, nhưng bản thân lại cảm thấy lời phản bác này của mình thật yếu ớt, bởi vì vừa nãy Đường Khả cũng đã thừa nhận, lời nguyền đáng sợ trong nhà máy Hướng Dương là có thật.

"Anh không hiểu gì về lời nguyền đó, anh hoàn toàn không hiểu đâu." Tiểu Linh lắc đầu, "Có biết tại sao em muốn xoá đi ký ức của anh không?"

"Chẳng phải vì muốn che đậy âm mưu của các người hay sao?" Tôi không nghĩ ngợi gì liền đáp.

"Nếu là như vậy, tại sao ngay từ đầu không tiêm "thuốc thanh tẩy" cho anh để xong chuyện?" Tiểu Linh hỏi ngược lại.

Tôi lập tức nghẹn họng, nếu như không phải Tiểu Linh, bây giờ tôi đã biến thành một kẻ đần độn rồi.

"Em thừa nhận, em muốn lừa gạt tình cảm của anh, nhưng em cũng muốn cứu anh."

Đối với câu nói này tôi chỉ có thể khịt mũi một tiếng xem như đáp trả, muốn cứu tôi rất đơn giản, chỉ cần thả tôi ra là được, lãng phí nhiều ống tiêm như vậy có biết bảo vệ môi trường là thế nào không? Nhưng câu tiếp theo của Tiểu Linh đã khiến tôi lạnh phát run: "Bởi vì anh cũng bị dính lời nguyền."

"Vậy sao tôi vẫn chưa chết?" Tôi cố ra vẻ trấn tĩnh hỏi.

"Nó sẽ không để anh chết một cách dễ dàng vậy đâu, lời nguyền này đáng sợ ở chỗ, nó biết được sâu thẳm trong lòng anh sợ nhất là thứ gì, điều anh không mong đợi nhất, chắc chắn sẽ xảy ra; điều anh sợ hãi nhất, chắc chắn sẽ xuất hiện! Điều anh quan tâm nhất, chắc chắn sẽ mất đi!"

"Nếu anh mất đi ký ức, ngược lại sẽ có thể bảo vệ được những thứ anh quan tâm nhất, có điều không may là, anh đã nhớ lại tất cả! Kể từ lúc anh khôi phục trí nhớ, lời nguyền đã bắt đầu có hiệu lực rồi."

"Lúc nhìn thấy Đường Khả khoác tay lên vai Tiết Nhu, anh đã nghĩ gì?"

"Lúc nhìn thấy hai người bạn thân thiết nhất bỏ mình mà đi, trong lòng anh có vui vẻ không?"

Mặt của tôi lập tức đỏ bừng bừng, lời này của Tiểu Linh như một mũi dao, toàn bộ đều đâm vào chỗ hiểm nhất trên người tôi.

"Tôi và Tiết Nhu chỉ là bạn mà thôi, cho dù cô ấy và Đường Khả có phát triển thành mối quan hệ gì thì nó tuyệt đối cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của ba người chúng tôi." Tôi cắn chặt răng nói.

"Vậy sao?" Tiểu Linh cười nhạt, "Nếu như em là anh, em sẽ chọn hận bọn họ, chỉ có như vậy mới thật sự là lời chúc phúc đối với họ."

"Hơn nữa, bọn họ đã bỏ rơi anh rồi!" Tiểu Linh nói với tôi bằng giọng thương hại, "Bây giờ anh là một kẻ điên, đã mất đi thứ khiến Tiết Nhu hứng thú với anh rồi. Mà anh em tốt của anh, ngốc đến mấy cũng biết là, việc anh phát điên chính là cơ hội tốt nhất của anh ta."

"Tôi không tin." Tôi cười giễu lắc đầu, "Cô tốn công phí sức để lừa tôi, nếu như tôi thật sự thích cô, vậy chẳng phải lời nguyền sẽ có tác dụng lên người cô sao?"

"Em không để tâm!" Tiểu Linh nhìn chăm chú vào mắt tôi nói, "Từ lúc anh cứu em ra khỏi cái lò cao kia, cho em uống máu của anh, em đã xem anh là người quan trọng nhất trên đời này rồi, cho dù có phải chết vì anh, em cũng đồng ý."

Tôi cũng nhìn thằng vào mắt Tiểu Linh, hy vọng có thể nhìn ra chút sự lưỡng lự trong lời nói dối ấy, thế nhưng thật đáng tiếc, tôi không nhìn ra được gì cả.

"Giản Chân, xin lỗi!" Hai tay Tiểu Linh ôm lấy mặt tôi, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Em kể cho anh nghe câu chuyện của mình, chỉ là muốn anh biết, ác quỷ cũng có thể trở thành người, cô ấy cũng sẽ thật lòng yêu thương một ai đó."

"Nhưng rất tiếc, tất cả những nỗ lực của em đều thất bại rồi. Có điều anh yên tâm, cho dù anh có trở thành kẻ ngốc, em vẫn sẽ không bỏ rơi anh. Em sẽ không bỏ anh giống như bọn họ, em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi!" Tiểu Linh ôm lấy tôi, hôn lên môi tôi.

"Trân trọng khoảng thời gian tỉnh táo còn lại của mình đi." Trước khi Tiểu Linh rời đi đã đích thân đưa bữa tối đến cho tôi, bởi vì bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn sau những rặng mây, cô ấy buộc phải rời khỏi.

Bữa tối này phong phú hơn những ngày trước rất nhiều, đây là bữa tối cuối cùng của tôi đúng không? Thế nhưng cho dù bây giờ có một bữa tiệc hoành tráng bày ra trước mặt, tôi cũng không có hứng ăn. Lời nguyền đáng sợ đó hệt như một con rắn độc cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, lẽ nào thật sự là số mệnh đã định, không thể tránh khỏi?

Không đâu, tôi vẫn còn cơ hội! Tôi tự nói với chính mình, sáng sớm ngày mai Tiết Nhu bọn họ sẽ lại đến đây, chỉ cần tôi có thể giữ được trạng thái tỉnh táo cho đến khi họ tới, tất cả sự thật sẽ được phơi bày. Thế nhưng bác sĩ nhất định sẽ tiêm thuốc cho tôi trước khi Tiết Nhu và Đường Khả đến, tôi phải làm sao mới có thể kéo dài thời gian tiêm thuốc đây?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trừ phi tôi có thể thần thông quảng đại phá vỡ hai cánh cổng sắt mà xông ra ngoài, nếu không thì chẳng còn cách nào khác ngăn họ không tiêm thuốc cho tôi. Có điều tôi không phải siêu nhân, nếu thật sự xuyên qua cánh cổng sắt vững như thành đồng kia thì thứ thật sự vỡ nát chắc chắn phải là đầu của tôi.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng cũng bị bọn họ đóng lại, căn phòng hiện giờ chỉ có thể dùng câu duỗi tay ra không thấy đủ năm ngón để hình dung. Trong cơn mơ hồ, tôi bỗng nhìn thấy có chút ánh sáng hắt vào khe cửa, mới đầu tôi còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng khi tiến lại gần nhìn tôi mới phát hiện, ánh sáng nhỏ đó lọt qua từ trên lỗ khoá.

Lỗ khoá! Dường như tôi đã nhìn thấy một điểm sáng đang lan ra đến vô tận, cuối cùng biến thành một bầu trời sáng lạn không gì sánh được.