Long Thần Khí

Chương 14: thú săn người





Chẳng bao lâu khắp huyện đã râm ran câu chuyện có Linh Giác Hỏa Lộc trong Hoàng Liên Thánh Lĩnh. Khắp nơi thợ săn, võ giả, tiên sư tụ về Long Tinh Thành. Cả Kim Trọng Phát đánh hơi được cũng sai Nhất Tiếu Ngạo Quỷ thống lĩnh thủ hạ, cùng Bách Thú Phường đến nơi xem có phải con Linh Giác Hỏa Lộc đã chạy thoát năm nào hay không.



Tất cả đám người này khiến cho Long Tinh Thành cô quạnh bỗng nhiên náo náo nhiệt nhiệt. Tửu lầu, thương quán khách đông như hội. Thu nhập một tuần bằng cả tháng kinh doanh. Đám người này nuôi mộng bắt được Linh Giác Hỏa Lộc - nếu không đủ sức giữ làm bảo thú (1) thì cũng bán được vài chục vạn hoàng kim. Còn chẳng may quần đấu mà làm nó chết thì tiên thú tinh hạch của nó tệ cũng còn vài vạn giá trị.



Giữa lúc thiên hạ bá tính hoan hỉ như vậy, hiển nhiên chỉ có hai tên Đại Hùng và Tiểu Phong là lo lắng rầu rĩ, mặt dài như mặt ngựa. Chậc, điểm này thì Tiểu Phong thể hiện đến mức xuất sắc – dù sao nó vốn đã là ngựa.



Tiểu Phong và Đại Hùng cộng tác đã lâu, xem cũng như 1 thân huynh đệ. Chuyện của huynh đệ lẽ nào lại không màng tới. Tuy hắn đôi khi vẫn gõ đầu Tiểu Phong như gõ mõ, nhưng không vì thế mà kém vẻ thân tình. Đại Hùng cuối cùng quyết định theo Tiểu Phong mạo hiểm đến Âu Cơ Liên Đài lần nữa.



Hoàng Liên Thánh Lĩnh hai mươi sáu ngọn phong sơn, lúc này đám người truy tìm chưa tìm hết vòng ba của Thánh Lĩnh. Càng vào sâu sẽ lại càng ít người, bởi quái thú bên trong không phải dễ dàng đương cự, số núi cần lục soát cũng lớn hơn nhiều.



Đại Hùng, Tiểu Phong, hai tên từ mờ sáng đã vội vã mò đi, hi vọng đến kịp mà dẫn hai mẹ con Linh Giác Hỏa Lộc tìm một nơi lánh nạn. Trong trường hợp hết cách, Đại Hùng sẽ đành phải để chúng đi vào Bách Vạn Hung Sơn – thiên đường tự do của yêu-tiên thú.




Một người một ngựa đăng sơn trong ánh sáng âm u. Xung quanh sương tuyết giá lạnh, hàn khí kinh người. Nếu không nhờ từng ăn qua tiên quả, thân thể sinh lực đại phát, cho dù đã quấn thêm một mớ vải dày quanh người, cả hai cũng khó mà duy trì trong tình huống này.



Giữa mùa đông, phong sơn ảm đạm, mưa tuyết đầy trời. Cả khối núi rừng nhuốm một màu đen u tịch trên nền tuyết trắng. Thỉnh thoảng có một vài đóa Hồng Lan Đông Đế (1) điểm xuyết khiến cho Hoàng Liên Thánh Lĩnh bớt phần nào hiu quạnh.



Thời gian này, đa số muông thú đã trốn vào hang sâu trú ngụ cho hết mùa đông dài, chỉ còn đó đây vài con dị điểu còn chao lượn tìm mồi. Tiểu Phong đăng sơn hôm nay, mã bộ giảm vài lần so với lần trước. Không phải nó yếu sức gì, chỉ là phong sơn nhuốm tuyết, mã câu bị lún không dễ trổ khoái tốc như bình thường.



Dã thú chia làm nhiều cấp bậc: hoang thú phổ thông, linh thú có ít linh thức, ma thú học được ít phép thuật, tiên thú hoặc yêu thú có linh lực và phép thuật cao hơn, thần thú có sức mạnh và biến hóa tựa tiên nhân. Riêng ngũ hành thần thú thì miễn bàn – có thể khống chế thiên địa chi lực – chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói thể loại này có thể lên tiên giới ở hết rồi. Còn các cấp bậc cao hơn nữa có hay không thì trời mới biết được. Ít nhất thì ở nhân gian này cũng không ai dám tưởng tượng cao hơn nữa.



Trong các bậc trên, việc phân chia yêu thú hay tiên thú chủ yếu dựa theo mức độ hung bạo của cấp này đối với nhân loại. Nếu là loại thú chuyên dùng phép thuật để đi săn con mồi, bao gồm cả nhân loại, thì là yêu thú, còn nếu là loại thú dùng phép chỉ để phòng ngự hay loại thú ăn thực vật thì tính là tiên thú. Đây là cấp bậc do nhân loại phân định ra nên yêu ghét qua cách gọi cũng có thế hiểu được.



Linh Giác Hỏa Lộc là cấp độ tiên thú, thực sự nếu vây bắt thông thường, e là sẽ càn quét chết vài chục đến cả trăm “cao thủ võ lâm” là bình thường. Nhưng loài này lại mang một đặc tính khá hiếm có trong số các dã thú là tính thân thiện. Nếu không phải nguy hiểm đến tính mạng, hầu như nó không bộc phát sức mạnh tiên thú của mình ra bao giờ. Do vậy, có lẽ nó cũng là một trong số rất ít loài của giới tiên thú mà nhân loại có can đảm vây bắt, đem về làm bảo thú hộ mệnh. Còn cưỡi nó, có lẽ chỉ dành cho các tiên nhân nghĩ đến mà thôi.



........



Chật vật lắm mới qua được ngọn tuyết sơn thứ tư, Đại Hùng bất ngờ gặp phải một con bạch sư. Con sư tử thân to hơn bò mộng, hai mắt đỏ hồng, lông bờm trắng tinh rủ xuống trên đầu oai phong, từ một thạch động bất ngờ xồ ra truy đuổi. Quái thú hung hãn có lẽ đã bước vào ma cấp một thời gian, cước lực rất mạnh mẽ rẽ tuyết mà càn tới, tốc độ không kém so với Tiểu Phong được ăn tiên quả bao nhiêu, thậm chí có phần hơn.



Bạch sư săn mồi thiện nghệ, bám riết không thôi. Đại Hùng khiển Tiểu Phong chạy lắt léo qua đám cây rừng, mấy lần may mắn giúp Tiểu Phong tránh khỏi toạc mông ngựa bởi sư trảo sắc bén.



Con bạch sư sau một hồi vồ hụt, tức giận ngửa mặt lên trên, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, đoạn phun về phía hai con mồi một luồng quái phong như bão tố. Tuyết vũ đang mờ mịt đầy trời bị luồng yêu phong cuốn bay ràn rạt, tưởng chừng như đã hóa thành một đám mây ám khí, nhìn thì đẹp mắt nhưng nguy hiểm khôn lường.



Đại Hùng vừa ngoái đầu nhìn thấy đã không dám coi thường, vội kéo dây cương, thúc Tiểu Phong nhảy vòng ra sau một cây lão thụ. Tuyết hoa đập vào thân lão thụ vang lên những tiếng bình bịch như người ta ném đá lớn, đánh toác ra từng miếng vỏ cây dày cộp. Thử tưởng tượng những bông tuyết hoa nhẹ như thế mà có thể oanh kích mạnh đến vậy, đủ biết nếu hứng trọn luồng quái phong đó sẽ bầm dập cỡ nào.



Đại Hùng không nghĩ gì nhiều, sau lưng cổ thụ thúc Tiểu Phong tăng tốc mà nhảy, mà chạy. Kì mã chỉ có tốc độ là ưu điểm, nếu không vận dụng được thì chỉ có con đường chết. Cuồng Phong Thiên Lý Mã lại được thừa hưởng sơn tính của loài độc giác hỏa lộc, không chỉ biết chạy mà còn biết nhảy xa. Trong tuyết sơn chạy sẽ rất hao sức, chi bằng nhảy từng đoạn sẽ tiết kiệm lực hơn.



Bạch Ma Sư phát xong công kích, thấy Tiểu Phong bắt đầu nhảy lên hai ba trượng, hiện ra bên trái của thân cổ thụ, vội chồm người tới trước, tứ chi trụ vững như bàn thạch, toàn thân căng cứng, sư đầu hướng lên theo bóng Tiểu Phong gầm lên một tiếng nữa. Quái phong lập tức ràn rụa trong không trung, tuyết hoa vũ tiễn rào rào di động, xoắn lại với nhau, kết thành một luồng gió xoáy, chĩa thẳng mũi nhọn đuổi theo Tiểu Phong và Đại Hùng.




Đại Hùng vừa thấy ma phong xuất hiện, vận dụng kinh nghiệm khiển mã bấy lâu nay của mình, toàn thân tạo áp lực lên lưng Tiểu Phong, hai chân kẹp cứng, tay cương kéo ghì lại. Tiểu Phong trên không bị mất đà liền co chân hạ thế, đáp xuống vội vàng, vừa lúc luồng quái phong lướt qua đỉnh đầu Đại Hùng, khoan thành một vết xoáy sâu trên thân cây đại thụ trước mặt, “oành” một tiếng vang dội.



Cây cổ thụ to lớn trúng đòn lập tức rung lên bần bật, cành lá gẫy rụng như mưa, trên tàng cây tuôn ra tiếng xào xạc của cánh phi điểu cùng một tiếng ác lang tru lên cao vút. Liền đó trên không, một đàn Dị Điểu Lang Đầu tán loạn bay ra.



Dị Điểu Lang Đầu - chả biết rốt cuộc là thuộc cái giống gì. Chúng tru như sói nhưng lại sống trên cây. Thân là phi điểu nhưng lại sống thành bầy chứ không chia cặp như đa số các loài chim khác. Quái đản nhất, chỗ lẽ ra là đầu chim thì lại là một cái đầu sói với hàm răng lởm khởm sắc nhọn. Nếu không phải chúng đang sống sờ sờ ra đấy, có lẽ người ta lại tưởng có danh y nào biểu diển thuật hoán xác mà gắn đầu lang lên thân phi điểu.



Đàn Dị Điểu Lang Đầu vừa lao ra khỏi ổ, lập tức phát hiện ngay ba kẻ tình nghi. Dẫn đầu đàn dị điểu là một con điểu chúa, thân hình cự đại, sải cánh hơn hai trượng, toàn thân màu đồng chứ không phải màu đen như đồng loại. Nó vừa nhìn thấy ba kẻ thù dưới sơn địa, lại nhận ra hai kẻ gần gốc đại thụ hơn là Tiểu Phong và Đại Hùng, liền không khách khí, cúp ngay hai cánh lại, như một mũi đại tiễn phóng thẳng xuống, hàm răng lang đầu sắc nhọn há ra hết cỡ, giữa cái miệng to như chậu máu là một lưỡi dài bị bạt phong bẻ quặt sang một bên, lè ra khỏi miệng. Những con dị điểu phía sau thấy vậy cũng vội vã lao xuống theo, trông như một dòng thác lớn màu đen, đổ thẳng xuống người hai tên Đại Hùng và Tiểu Phong.



Người ta bảo “tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa”, đằng này Đại Hùng chân trái đạp vỏ dưa, chân phải dẫm vỏ dừa. Phong Ma Bạch Sư còn chưa thoát, lại thêm đám Dị Điểu Lang Đầu này.



“Hôm nay lên núi, chắc chắn con Tiểu Phong đã bước chân trái ra trước, vạn lần chẳng thể sai. Lần sau đăng sơn với nó, chắc phải cúng tổ tiên ba nén nhang thơm, xem kĩ giờ lành, bắt nó phải bước chân phải ra khỏi nhà trước. Lại tự vấn mình cũng là người hiền lương đại nghĩa, đứng trước mặt nó ngoài cửa để nó khỏi gặp gái khi ra đường. Như vậy mới có thể yên tâm xuất trình.”



Đại Hùng thấy chết tới nơi, hối hận nghĩ thầm, trong đầu tỉ mỉ trách con Tiểu Phong hôm nay xuất hành xúi quẩy. Mặc kệ con Tiểu Phong né sao thì né, hắn buông lòng xuôi tay, đã nghĩ chuyện sắp phải nói câu “hai mươi năm sau nhất định sẽ có một hảo hán khác xuất thế” (3) – mặc dù, hôm nay hắn cũng không được hảo hán cho lắm.



Đúng lúc trọng yếu này, lại nghe bên tai một tiếng gầm nữa của con ma sư, lần này quái phong xô đến đón đầu đám Dị Điểu Lang Đầu .



Con điểu chúa nhìn thấy quái phong xông đến, vội dang cánh hãm tốc, né vội sang một bên. Nhưng vài con theo sát nó phía sau không nhanh nhẹn như thế, bị quái phong cuốn lấy kéo đi thành dòng. Đám quái điểu lông vũ bung rơi lả tả, toàn thân thâm tím bầm, văng lịch bịch xuống tuyết, thất khiếu thổ huyết nằm im một đống.



Con điểu chúa vỗ cánh phành phạch trên không, ngửa miệng tru dài, hiển nhiên vô cùng tức giận. Đám dị điểu lập tức tản ra thành vòng, nhìn thẳng xuống con Bạch Ma Sư.



Ma Sư dường như không hề e sợ. Nó cùng với đám dị điểu này chung một đỉnh phong, hẳn nhiên cũng biết thực lực bọn dị điểu, hôm nay cùng chúng đối đầu, vị tất đã kém thế. Bạch Ma Sư dấn thêm một bước, miệng sư tử lại há ra gầm luôn ba tiếng. ba luồng quái phong xoáy tít như đạn cầu chia ba hướng công kích lên đám dị điểu.



Điểu chúa không chần chờ, vũ lộng động đôi cánh, đánh mạnh xuống dưới, làm xuất hiện một luồng bạo phong, đánh tan một phong đạn hướng về nó. Đám dị điểu hai bên không đỡ được quái phong liền chuyển thân né tránh, sau đó cùng với con điểu chúa, đồng loạt tạo nên loạn điểu tiễn, nhất loạt phi thân về phía Bạch Ma Sư.




Đại Hùng đứng phía bên kia, lúc này không bị công kích, len lén thúc Tiểu Phong khởi lực chạy trốn.



“Chúng mày cứ đánh nhau dã man hơn nữa đi!”. Đại Hùng âm thầm cầu nguyện.



Trong lòng hắn biết thừa: con Bạch Ma Sư kia chẳng phải “ra tay trượng nghĩa” cái quái gì. Chẳng qua nó sợ mất con mồi đã bỏ sức săn nãy giờ mà thôi. Giờ đây hai phe quái thú đang đánh nhau, chi bằng làm cái bài “tẩu vi thượng sách”, chẳng tốt hơn sao. Hắn và Tiểu Phong cũng không phải mâm gà quay trên bàn thờ, ai rảnh nằm đó chờ quái thú phân tranh xong sẽ quay về thưởng lãm?



Ngờ đâu Tiểu Phong vừa chuyển thân, bỗng nghe bên đám dị điểu có tiếng sói tru, rồi ba con Dị Điểu Lang Đầu tách khỏi đám ô hợp bay ra đuổi theo hắn. Đám dị điểu này cũng giống như ác lang, đã săn là săn thành nhóm, ít nhất cũng phải một đôi, không bao giờ đi riêng lẻ.



Đối với đám ác lang biết bay này, tốt nhất là đừng nhảy lên cao. Không trung là địa phận của chúng, sa vào chỉ thiệt thân. Đại Hùng không cần suy nghĩ, cắm đầu giục Tiểu Phong hướng về phía vòng núi thứ năm chạy tới một mạch. Trên đường, hắn tiếp tục dùng “lâm thụ binh kế” (cái tên này hắn mới nghĩ ra), khiển Tiểu Phong chạy vòng vèo qua các thân đại thụ, tay rút Phong Vân Kiếm thủ thế.



Ba con Dị Điểu Lang Đầu giỏi nhất là dùng phi tốc lao xuống tấn công, nay con mồi liên tục chạy xuyên qua xuyên lại giữa những thân cây, chúng nhất thời bực tức, chỉ biết tru lên không ngừng. Thực ra cũng đôi lần chúng tiếp cận được với Đại Hùng, nhưng tốc lực do đổi hướng không còn được nhanh, vừa lại gần liền bị Đại Hùng vung kiếm phóng ra phong nhận, chém mấy chỗ lưu huyết trên người.



Nhắc đến điều này, Đại Hùng phải cám ơn sư phụ lớp sơ cấp ở Long Khí Đường không ít. Hắn gia nhập Long Khí Đường hai năm nay, vừa rồi đã qua được phần sơ cấp. Còn chưa thi vào nội môn để được học bổn môn bí kíp, nhưng chí ít hắn cũng biết được vài chiêu kiếm hộ thân. Bây giờ không có kiếm quyết cao cấp, thôi thì vận vài chiêu cơ bản xài đỡ - “ngộ biến tùng quyền”. Dù sao chết đến nơi cũng đừng ở đó so đo. Làm ăn mày còn đòi xôi gấc ?



(1) Bảo thú: thú bảo vệ



(2) Hồng Lan Đông Đế: hoa màu đỏ thường nở vào mùa đông.



(3) Câu trong AQ Chính Truyện.