Long Vương Dị Giới

Chương 1: Lời tiên tri



Long giới xa xôi, nằm tại vân ngoại thiên, cách xa nhân giới, tu la giới và Garuda tộc. Là một vương quốc thịnh vương với nền văn minh phát triển rực rỡ, dưới sự cai trị của tứ vương đại diện cho sức mạnh thiên nhiên, được xem là thần thánh trong mắt nhân loại, mỗi một vị vua cai trị một phương tách biệt.

-----------

Tiếng sấm sét vang lên như muốn xé tan mặt đất, từng đợt sóng mạnh cuốn trôi những căn nhà gỗ ven biển, những dụng cụ canh tác chăn nuôi thủy hải sản, những con thuyền bé bị những cơn sóng dữ dội đánh vỡ nát, núi lửa rục rịch phun trào.

“Dị tượng xảy ra, báo hiệu thiên tài kì bảo sắp xuất hiện, hoặc là…” – Một ông lão già nua vừa cất lời, mắt của ông nheo lại, tay chống cây gậy gỗ, đi lại khó khăn, vừa nói vừa than thở.

“Đệ nhất trưởng lão, ý của ông là?” – Một nam nhân đầu có sừng, thân thể vạm vỡ, mặc áo bào bước đến. Ông được miêu tả là nam nhân có khí chất cao quý, tỏ ra long khí khiến người khác phải khiếp sợ, khuôn mặt có một vết sẹo dài gần đuôi mắt, nước da ngâm săn chắc.

“Đông phương đại vương…” – Ông lão ra dáng hành lễ cầu kiến nhưng bị ngăn cản lại

“Không cần hành lễ đâu, ông đã già rồi, đã đến độ tuổi về hưu được con cháu chăm lo rồi. Ông đã phụng sự cho long giới cả đời người rồi, chúng ta sẽ không bạc đãi cuộc sống về già của ông đâu. Nói cho ta biết đi, ông đã tiên đoán được gì?”

“Bẩm đại vương, dị tượng xuất hiện ở nhân giới, đây là cảnh báo vũ trụ gửi xuống một thiên tài hoặc là một tai họa ập đến với chúng ta. Khụ khụ…” - Không chịu được với khí lạnh của thời tiết nửa đêm, ông lão ho khan dữ dội.

“Ông nên về nghỉ ngơi đi, ta hiểu rồi.” – Nói rồi phất tay gọi người đỡ ông lão về, còn bản thân nhìn xuống nhân giới qua những tầng mây dày đặc, trầm mặc suy nghĩ.

Hôm nay cũng là ngày vợ của vị đại vương này sinh hạ đứa con trai thứ hai của ông, khi bà vừa sinh hạ thành công, biết được đứa trẻ mạnh khỏe, mẹ tròn con vuông, ông rất vui mừng, bèn đến đây để xin một lời tiên đoán cho tương lai của đứa bé.

“Thiên tài kì bảo ra đời… Hy vọng con là thiên tài kì bảo.” – Tay ông siết chặt trắng bệch, lẩm bẩm một mình giữa nửa đêm khuya lạnh vắng, gầm một tiếng rồi biến mất.

Mặt trời vừa ló dạng, cả đêm ông không ngủ, ông nghĩ lại lời tiên tri hôm qua của ông đệ nhất trưởng lão. Gạt bỏ suy nghĩ nhanh chóng, đứng dậy đi về phía phòng của vợ mình thăm con vợ và con trai.

Bước nhanh trên hành lang, ông phát hiện trưởng tử đã ở đó trước mình, ngạc nhiên bèn hỏi:

“Lăng Kiệt, con về từ lúc nào?” - Con trai đầu của được biết đến là một vị tướng quân nổi tiếng xuất chúng tại phương Đông, là hài tử mà ông luôn tự hào, đóng quân tại biên giới vân ngoại thiên và tu la giới.

“Phụ vương, bái kiến người. Hôm qua bay đường dài, hồi cung muộn, không kịp lúc mẫu hậu sinh hạ, nên sáng nay mới đến được.” – Lăng Kiệt chắp tay hành lễ cung kính với phong thái của một vị tướng chính trực

“Còn đứng đây làm gì, mau vào thăm mẹ và em trai của con đi. Thằng bé giống hệt con lúc nhỏ đấy. Hahaha!”

Hai cha con vui vẻ cười nói bước vào trong gian phòng lớn, nghe tiếng cả hai cười nói, đứa trẻ giật mình thức giấc, khóc nấc lên một tiếng rồi lại ngủ.

“Kìa kìa, hai người nói to quá làm con giật mình, thăm thì phải ý tự lại chút. Chúng ta là người cần thăm đó.” – Bà ôn hòa nhã nhặn nhắc nhở, Lưu Vũ là hoàng hậu được thần dân long tộc yêu mến vì bà hiền lành, yêu chồng con, là người phụ nữ hoàn hảo.

Cả gia đình cười nói vui vẻ, hạnh phúc, chẳng mấy khi gia đình đông đủ, đông cung mở tiệc nhộn nhịp, đèn thắp ngày đêm. Bữa tiệc mừng mẹ con tròn con vuông diễn ra với sự góp mặt của những vị khách quý, bao gồm tam vương, những người chức lớn, người thân trong tộc,…

Bữa tiệc đã gần đến hồi kết thúc, tứ vương hiếm khi có dịp ngồi với nhau, trừ những cuộc họp thường niên hoặc các dịp trọng đại mới được gặp mặt, cùng nhau cạn ly, nói những câu chúc mừng, như những ông bố kể về gia đình, khung cảnh như một hội bạn thân lâu năm mới họp lớp.

“Lăng Quang, ông cũng thật là, đã có 2 màu tóc rồi mà còn muốn sinh con nhỏ, ông không muốn nghỉ hưu sớm à?” – Câu hỏi đầu tiên đến từ Lưu Lâm, vương của phương Tây, ông vừa hỏi vừa rót rượu vào ly

“Khà khà, Lăng Quang à? Con của tụi tôi lớn cả rồi, khỏe rồi, bây giờ ông phải chịu khổ chăm đứa sau. Sướng không muốn, muốn cực.” – Vừa cười vừa nói không ai khác là kẻ thống trị phía Bắc của long giới: Minh Sơn đại đế

“Lăng Quang này, con của ông đã đặt tên chưa? Thằng bé có bộc lộ sức mạnh gì không?” – Cất lời là vị vương cuối cùng trong tứ vương, Khang Du.

“Các ông này, thiệt tình, đông con mới vui chứ, đang thời bình mà các ông lo quá. Thằng bé tôi đặt tên rồi, nhưng tôi xin phép giấu tên cho các ông bất ngờ, sức mạnh thì…hm…chưa có biểu hiện gì cả, phải đợi lớn thêm nữa.” – Nhận ly rượu từ tay Lưu Lâm, ông nốc một hơi hết sạch rồi trả lời.

“Trong 3 tụi tôi, ông là mạnh nhất đó Lăng Quang, chẳng lẽ con ông lại không có sức mạnh đặc biệt gì, thằng đầu tiên nhà ông cũng ra gì phết, chẳng bù cho thằng nhà tôi, suốt ngày chơi bời.” – Lưu Lâm than vãn

Khang Du vừa nghe xong, chẳng biết chuyện gì, bỗng đứng dậy để ly rượu xuống bàn rất mạnh, tạo tiếng vang làm kẻ khác phải phản ứng.

“Ai mạnh hơn ai còn chưa chắc, Lăng Quang cũng là vương như chúng ta, tại sao ông lại cho hắn là kẻ mạnh nhất?”

“Ông sao thế? Tự dưng lại sồn sồn lên vậy? Chẳng phải trong lần so tài tứ vương 200 năm trước, chúng ta đã thua rồi sao?” – Ngạc nhiên với thái độ của Khang Du, Minh Sơn đáp trả lại với ánh mắt cực kì tức giận

“Đó là chuyện của 200 năm trước, huống chi bây giờ chúng ta đã có thay đổi rồi. Chưa chắc bây giờ tôi thua hắn ta.”

“Được rồi được rồi, mấy ông chuyển đề tài đi. Nói chuyện này làm gì rồi cãi nhau, uống thêm đi, ly của ông còn nguyên kia Du, mau cạn ly nào!” – Lăng Quang đứng dậy hòa giải, xua tan bầu không khí im ắng đến đáng sợ này, cầm ly rượu giơ cao.

“Lăng Quang, ly rượu này là ta mời ông uống. Dù gì hôm nay ông cũng là chủ tiệc, ta chưa mời ông ly nào nãy giờ. Uống hết ly mới là nể mặt của ta.” – Khang Du đứng dậy, cầm ly rượu còn nguyên nãy giờ mời Lăng Quang.

“Được, nể tình ông là bạn ta lâu năm, ta uống hết đấy nhé!” – Nhận ly rượu, uống cạn ly.

Sau khi uống xong, 4 người lại trò chuyện vui vẻ, hàn thuyên về tương lai, ôn lại chuyện quá khứ, như chưa hề có cuộc căng thẳng vừa nãy. Ngồi một lúc sau, Lăng Quang cảm thấy chóng mặt dữ dội, có thể là vì từ nãy giờ ông đã uống quá nhiều rồi nên xin phép rời tiệc trước, tam vương còn lại cũng đã say bí tỉ, phất tay ý bảo ông nên nghỉ ngơi trước đi.

Trên đường trở về phòng, Lăng Quang bị cơn đau đầu dữ dội kéo tới khiến ông bất tỉnh ngã xuống đất, nhưng vệ binh tới kịp, đưa ông về phòng.

Lưu Vũ lo lắng cho chồng mình, bà làm một chén canh giải rượu, tự tay đút cho chồng mình, rồi chăm sóc cho ông cho đến gần sáng bà mới về phòng nghỉ ngơi.

Không ngờ ông đã ngủ gần một ngày, tam vương sau khi tỉnh rượu đã chào hỏi người thân của ông rời trở về lãnh địa của mình vì biết ông không thể dậy nổi nên đành chuyển lời cho trưởng tử của ông.

“Hôm qua ta đã quá chén, làm phiền nàng đã chăm sóc cho ta rồi.” – Ông ngồi dậy, đầu còn hơi ê ẩm, cơn chóng mặt lại kéo đến khiến ông đứng không vững. Lăng Kiệt vội chạy đến đỡ cho cha mình.

“Không sao, lâu lắm mới có ngày vui như vậy, hôm nay cũng không có sự vụ gì nghiêm trọng cần giải quyết, chàng nghỉ ngơi tiếp đi.” – Lưu Vũ đáp

Sau hôm ấy, đầu của ông liên tục đau, ông không thể chào tạm biệt con trai đầu trở về biên cương xa xôi làm nhiệm vụ. Nghĩ rằng chỉ là do bản thân chưa tỉnh rượu, còn dư âm của hơi men của bữa tiệc hôm đó, nhưng không ngờ đó chính là đêm định mệnh đem lại tai họa đến cho gia đình của ông.